Bà Tư ra với Sâm một lần rồi. Nhưng thím thì ráng cầm cự. Sợ ra sớm Sâm sẽ chê. Nên dù sướng lắm thím vẫn kềm lại, nằm nhắm mắt, cắn môi, đợi Sâm. Được khá lâu, Sâm nằm hẳn lên người thím la:
- Có ra không thì ra với con đi! Ối chắc chết quá thím ơi! Cho con xịt khí vô lồn thím nghe ? Đó ! Nghe không?
Thím cũng la theo:
- Thím hứng, thím sướng, thím ra nè. ối Sâm! Bắn mạnh vô đi. Đừng cho nhỏ ra ngoài giọt nào nhen. Vô hết đi! Ôi Sâm ơi, đụ nhà lạ sướng quá đi. Chị Tư ơi tôi theo chị lên thiên đàng đây nè! Ôi, bồ nhí nó ra khí trong lồn tôi chị ơi! Ối, Sâm ơi, thím hết biết gì rồi con ơi!
Thím với Sâm cong người lên, đập chiếu điên cuồng, kêu trời. Phú thấy vậy cũng rút theo, nắc bạo tàn lồn bà Tư. Rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi, quằn quại, rên siết...
Cả bốn gỡ ra nằm thở, nhìn nhau cười. Không ai nhớ lúc nay mình đã nói gì. Chỉ biết góc núi này vang động những tiếng gào thất thanh diễn tả nỗi khoái lạc tự do của hai cặp nhân tình quái gỡ. Cả bốn nằm trần truồng như vậy nói chuyện, hoặc đứng lên uống nước, đi tới đi lui như những người tiên sử.
Thím chắc con chưa bao giờ được sống tự do hồn nhiên như thết Một sự tự do tuyệt đối, không ngại ngùng, e thẹn, không giả tạo. Sâm muốn ôm bà Tư hay thím để nựng hay giỡn hốt lúc nào cũng được. Thím muốn ôm Phú hôn môi hay bú cặc lúc nào cũng xong. Một buổi chiều hoàng đạo. Bà Tư luộc một nồi khoai, đổ ra rổ. Cả bốn ngồi chò hỏ dưới đất ăn khoai, phơi cặc phơi lồn,. chuyện trò thoải mái.
Thím tò mò hỏi bà Tư:
- Chị với thằng Phú thiệt sự ngủ với nhau tìl hồi nào?
Vừa ăn, bả vừa trả lời một cách tự nhiên:
- Ối cũng lâu rồi chị Phàn. Từ hồi tụi tui còn ở dưới ghe lận. Hồi đó ông xã tôi còn sống thì ổng làm nghề chài. Được cá thì buổi sáng tôi đem ra chợ bán. Rồi có một bữa, không biết ông ứng bà hành làm sao ổng đi mua một quả lựu đạn, về liệng cá khúc sông gần miếu ông Thạnh. Lựu đạn chưa xuống nước nổ cái ầm. Ổng đứt lìa cái đầu chết tươi tại chỗ. Tôi gặp thằng phú này ngoài chợ cá. Chôn cất ổng xong
tôi kêu nó về thế ổng làm tiếp nghề chài. Mỗi lần lưới mắc gai hay chàm mục dưới sông, là nó cỗi truồng ra nhảy xuống lặn gỡ lưới. Dưới ghe, sông vắng, chỉ có một mình nó với tôi. Cái cảnh nó cởi truồng gần như ngày nào cũng có. Chồng tôi chết, mình đàn bà góa. Xác thịt mình cũng thèm chớ. Người chớ đâu phải gỗ đá.
Đó rồi có một đêm trời sáng trăng, gió hiu hiu mát, tôi cắm ghe giữa giòng. Ngồi đầu mũi ghe ăn trầu nhớ tới ông chồng. Nhớ lại những cảnh hai vợ chồng đụ nhau, bú nhau... Tôi chịu không nổi, liếc nhìn thằng Phú nằm tênh hênh mặc quần đùi, cởi trần ngủ ngon lành. Mà phải nó nằm ngủ tự nhiên thì nói làm chi. Đằng này con cặc nó chổng ngược, đội cái quần đùi lên cao. Tôi thèm chảy nước miếng chị ơi. Trăng sáng vằng vặc. Trời mây non nước như vậy, làm sao một người đàn bà góa chồng như tôi chịu nổi khi nhìn cái chỏm nhọn của quần đùi thằng nhỏ?
Tôi cố quay mặt đi nhìn nơi khác. Nhìn mấy vòm tre là đà theo gió. Nhìn rặng núi mờ xa. Nhìn mặt nước sáng xanh dưới trăng mười sáu. Nhìn để quên đi sự khêu gợi của chỏm quần đùi. Tôi chưa có một ráp tâm nào táo bạo vì dù sao, Phú vẫn là thằng con nít. Tôi bị dằn co dữ dội về sự quyến rũ của dục vọng. Vào khoang ghe, tôi lấy gối ra nằm cố dỗ giấc ngủ cho quên đi. Nghĩa là phần đạo đức của tôi đang thắng.
Nhưng nằm đó, mà sao mắt tôi không nhắm hẳn được Chỉ nhắm được vài giây là tự động mở ra liếc về phía chỏm quần nhọn hoắc của thằng Phú. Nếu có ai quanh đó nhắc nhở tôi hay canh chừng tôi, chắc tôi đã không dám nhảy qua bờ cám dỗ. Tôi không ngủ được. Mà lý trí tôi thì đã say giấc. Nó chẳng còn hiện diện trong khi tim tôi nhảy bập bồng, như bốn vó ngựa hung hăng, chờ sẵn, hể cửa chuồng bung ra, là nó phi nước đại, không gì cản nổi.
Và chị biết không? Khoảng giữa khuya, khi trăng đứng bóng, tôi xê dần nằm song song với Phú. Là dân chài, nên dù 18 tuổi, Phú đã to lớn lực lưỡng như trai 20. Tôi nhìn Phú say ngủ. Tôi mong cho nó ngủ thật say, để nếu tôi có va chạm gì, nó cũng không biết. Tôi nằm gần, thật gần vào Phú. Đầu ticn tôi gác lên ngực nó một cánh tay, qua người nó một cái chân. Lấy đầu gối, tôi thử cà rất nhẹ ở chỏm quần đùi Phú vẫn ngáy đều. Hoàn toàn không hay biết gì tôi đang thực hiện những tà ý. 'l'ôi đụ ng mạnh hơn. Phú vẫn yên ngủ. Tôi táo bạo đưa tay xuống sờ rất êm ả đầu chỏm.
Chỉ sờ nhẹ thế mà lồn tôi nóng rang. Tim tôi đập như đánh trống. Tôi biết sợ. Sợ Phú bắt tạ i trậ n tôi đang hái trái cấm, rồi Phú phản ứng như thế nào với người đàn bà mất nết? Biết vậy mà thần dục vọng vẫn đẩy tôi tới. Thúc bàn tay tôi nắm luôn cặc Phú rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi nghe Phú hết ngáy. Hoảng quá tôi buông ra. Ngay tức khắc Phú ngáy lại. Nhưng tiếng ngáy hoàn toàn khác hẳn. Tuy có đều mà không tự nhiên như trước.
Đùi tôi vẫn gác, tay tôi vẫn nằm đó. Nhưng Phú không cục cựa, hay hất đùi lôi ra. tại sao? Làm sao tôi biết được? Độ năm phút sau, tôi đánh liều cầm hẳn con cặc của Phú lần nữa. Không những cầm mà
còn nắn nắn.
Tiếng ngáy Phú vẫn đều đều. Tôi xích lại gần hơn. Chân tôi quàng khít hắn cho mu lồn cạ hẳ n vào đùi của Phú. Chị ơi, sau bốn tháng kể từ ngày ông nhà tôi qua đời, đây là lần đầu tiên tôi được một cảm giác sướng lâ ng lâng. Thấy Phú vẫn ngủ, tôi dạn dĩ luồn tay vào lưng quần nó cầ m con cặc nóng hổi đang giật giật.
Đến lúc đó tôi mới đoán biết là Phú đã tòng phạm.
Làm gì mà Phú không biết khi tay tôi nắm trọn thằng nhỏ. " Đã vậy còn giật giật. Tôi bóp, tôi nắn, hơi xụt nhẹ con cặc. Tiếng thở Phú hơi khác. Tuổi dậy thì của nó đang ngóc dậy. Mỗi lần tay tôi nắn, cặc Phú gồng lên. Như vậy là chủ nhân của nó đang thúc. Tôi thử xụt nhẹ nhẹ. Hơi thở Phú hơi dồn dập hơn. Và, tôi làm chủ tình hình, tiếp tục xụt nhẹ cặc của Phú . Tai tôi nghe Phú âm ư. Tiếng ngáy không còn nữa. Phú đột nhiên quay qua ôm tôi. Rồi, như thế là Phú cũng đã nhảy qua hố cám dỗ với tôi. Tay nó quấn chặt tôi và nói:
- Cháu lạnh quá, vô trong khoang nằm cho ấm !
Kỳ thực, Phú muốn cả hai vô trong khoang nằm . cho kín mà nói khác đi. Ghe đậu giữa giòng. Đâu có ai nhìn thấy được. Mà Phú vẫn rủ tôi vaò trong. Bây giờ tôi an tâm hơn. Phú đã hoàn toàn tỉnh thức chấp nhận cuộc chơi.
Tôi mang gối vào trong, Phú bò theo. Đêm khuya thanh vắng. Tiếng nước róc rách vổ vào mạn thuyền, tiếng cá đớp bóng nghe thật rõ và tình tứ. Tôi ôm Phú. ấm quá. Tay tôi tha hồ cầm cặc Phú nhồi, nắn. Phú cho tay sờ vú tôi, rồi bóp nhè nhẹ. Trong khoang ghe, ánh trăng ngoài kia chỉ lọt vào mờ mờ. Cả hai không nói nhau một lời. Tôi lột quần Phú ra rồi cởi luôn quần áo của mình. Hai chúng tôi trần truồng ôm nhau siết mạnh, để tìm ấm. Lúc đó Phú thực thụ động. Có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với dục vọng, Phú chưa biết phải làm gì, phần Phú cũng ngại ngùng, bất ngờ vì những cảm giác lạ đến cùng một lúc. Tôi phải dìu Phú từng bước, đi vào khoái lạc xác thịt. Tay tôi vẫn còn nắm cứng cặc Phú. Tôi gác một chân lên người Phú, rồi cầm cặc cà nhẹ ở miệng lồn. Cả hai bắt đầu rên nhẹ. Có lúc sướng quá, Phú đòi hẩy vô, mà tôi không cho. Tôi cừ rà rà như vậy thật lâu.
Sướng lắm chị Phàn ơi! Cà lồn là cái khoái nhất của tôi. Đụ, tôi chưa chắc khoái bằng cà lồn. Tay Phú bóp mạnh vú tôi hơn, rồi nói rất nhỏ:
- Cháu mê cặp vú này lâu lắm rồi dì biết không? Xuống sông tắm. Cháu vẫn ngồi trên ghe nhìn lén. Cái áo trắng bám sát vô da thịt dì, làm nổi hẳn cặp vú da hồng, có cái núm cộm hắn lên. Tắm xong dì vào khoang thay đồ. Cháu lại nhìn lén. Thèm được bóp cặp vú no tròn đó mà không dám. Cháu định bụng, bữa nào dì ngủ mê, cháu sẽ táo bạo sờ một chút cho đã thèm. Không ngờ... bữa nay... dì cho...
Tôi biểu Phú cứ bóp. Bóp cho đã nư. Nếu muốn thì cứ bú. Và, chị Phàn ơi, nó mừng quá đổi, leo lên táp một đầu vú bú tới tấp. Hết vú này tới vú kia. Trong khi nó bú, con cặc nó cứ chạm qua chạm lại hai bắp vế của tôi. Tôi dang chân ra chờ đợi, mà thằng nhỏ hình như không dám. Nóng quá, chịu không nổi nữa, tôi kéo Phú lên. Tay tôi lòn xuống ưới, cầm cặc cho ngay ở miệng lồn. Rồi tôi ấn đít
Phú xuống. Tôi nhắm mắt, nằm nghe khúc gân vào từng nấc, từng nấc, và lút hết. Tôi dâm đãng tìm môi nó nút. Tôi bảo Phú đưa môi qua cho tôi đã cơn thèm.
Tôi biết rõ mình đang làm chuyện kỳ cục mà không thể ngừng được. Nội tâm øng hực lửa tình. Máu dâm cắn xé từng tế bào của thân thể. Sự thèm muốn xác thịt hôi thúc tôi, che mắt tôi. Rồi ngoại ảnh quyến rủ nữa. Trong một khoang ghe chỉ rộng bằng cái giường. Glữa giòng vắng vẻ, nửa khuya. Bao ám ảnh hằng ngày của Phú của tôi... là chất rơm làm cho ngọn lửa dục vọng bỗng cháy bừng giữa
hai dì cháu mà xem ra ai cũng là thủ phạm.
Vì, chị nghe đó, Phú đã tự thú là từng nhìn lén tôi tắm dưới sông, thay đồ trong khoang ghe. Nhưng còn tôi? Tôi cũng từng nhìn lén Phú trần truồng nhảy xuống nước gỡ lưới. Lúc nó trèo lên ghe, tôi cũng chết sững khi nhìn thân hình và bộ phận sinh dục của nó. Tôi đã cố tình tắm một cách khêu gợi, cố tình bày hàng ra cho Phú thèm. Khi thay đồ trong khoang ghe, tôi làm như quên không đóng cửa
khoang, để cho Phú tha hồ nhìn thân ngưừi nẩy lửacủa tôi...
Tôi đã đánh trúng huyệt của Phú. Nhưng nó có bị ngã hay không cũng còn do Phú. Cớ sao Phú đã rủ tôi vào nằm trong khoang cho ấm? Và cớ sao Phú đã quay sang ôm tôi để tôi tự do cầm cặc cà lồn, rồi thốt lời tự thú? Tôi có ngụy biện không? Chắc là có. Có để không áy náy, mắc cở với chính mình, với Phú.
Tôi mặc kệ. Thèm đụ quá, tôi vạt mọi lý luận khác sang một bên. Với lại ở đây, bây giờ, ai? Ai đã mắt thấy tai nghe? Chẳng lẽ Phú là người cười khinh tôi? Mà có như thế chăng nữa, với tôi, cũng chắng sao. Tôi cứ bước tới. Cặc của Phú đã lút sát trong lồn tôi. Nhưng Phú nằm yên một cách tội tình. Hình như Phú chưa dám tự động làm gì hết dù khả năng sinh lý trời cho cũng đủ để Phú có một cử động nào đó cho sướng, như nắc tới chẳng hạn. Tôi ôm nút lưỡi Phú say sưa. Bất giác, tôi sàng nhẹ cái đít cho cu Phú cà ở miệng lồn. Tôi sàng mạnh dần. Tôi chưa bao giờ được tràn ngập sung sương như đêm đó. Tôi nghe tiếng nước vổ êm đềm vào thân ghe, tiếng âm ư của Phú. Hai tay tôi tập cho Phú nắc, bằng cách nhốm đít Phú lên, rồi ấn mạnh xuống. Cứ tiếp tục làm như thế vài chục lần, tôi bất ngờ buông tay ra, Phú đã tự động nắc. Chị Phàn ơi! Lúc Phú nắc bạo là lúc Phú đã trớ thành người chồng của tôi...
Gió sông thổi mát lạnh mà tôi vẫn thấy ấm. Tôi tê tái mê man, ngập chìm với cái đụ ngàn vàng, bất ngờ đêm đó. Tôi tận hưởng, tận hiến.
Nghe bà Tư kể thím nhớ đến buổi chiều mư'a ngoài ruộng bắp. Cái khó cũng là cá i thú , vì nó là buổi đầu. Hồi hộp, lo sợ, sung sướng, tò mò, đủ thứ tạo cho mình một cảm giác tuyệt trần không có gì sánh nổi. Bà Tư tiếp:
- Hai dì cháu tôi ôm nhau đụ mê man như vậy thật lâu. Tôi lật Phú nằm xuống dưới, tôi ngồi lên dộng cọc. Rồi không biết tôi nghĩ sao, rút lồn ra,ngồi hẳn lên mặt Phú, bắt Phú bú. Cũng thế, lúc đầu Phú ngỡ ngàng. Nhưng tôi huấn luyện cho một lúc Phú thành thạo đến nổi làm tôi phải ra ngay trong miệng Phú vừa lúc tai nghe tiếng gà nhà ai gáy xa xa...
Cứ thế đêm kế đó, tiếp đến những đêm sau. Có khi giữa trưa khi tôi lcn chợ bán cá xong, về chèo ghe cột ở dưới một lùm tre kín đáo. thế là dì cháu lại đụ chát chúa, đụ say sưa, có khi quên cả ăn cơm.
Cho đến một ngày, thấy phú vất vả quá với nghề chài lưới, tôi dựng lên cái quán bán hủ tiếu dưới bean đó Rồi chuyện tôi với nó lấy nhau không qua được mắt tò mò của dưluận. Cả Phú lẫn tôi, cuối cùng, đã chấp nhận bỏ hết vào đây để sống, để mua sự tự do.
Đây này, cả bốn chúng mình trần truồng sống với nhau một cách thoải mái như vầy là tự do. Nếu không toàn đời sống thì ít ra cũng một phần đời mình phải có tự do chớ? Tôi chọn vào đây để sự tự do của mình không đụng chạm đến đời sống của kẻ khác.
Con biết không? Đêm đó thím với Sâm ở lại nhà bà Tư một đêm. Một đêm lạ lùng. Ăn, đụ, ngủ và sống nhưkhông phải đang sống ở trần gian. Nó như một hành tinh xa xôi lắm với địa cầu khắc nghiệt, hung dữ.
Và cứ lâu lâu một lần, Sâm lại rủ thím vào thăm vợ chồng bà Tư để được những buổi tm"a, những buổi tối thoải mái. Vì chỉ có cái nhà nơi chân núi xa xôi hẻo lánh đó thím và Sâm mới tìm được sự hồn nhiên tuyệt vời của sinh lý. Thím có lén lút ngủ với Sâm ở căn nhà này, như con đã thấy lúc nãy, nhưng vẫn là lén lút. Như thế vẫn còn nỗi lo âu, phập phống. Sâm có đưa thím vào rừng thưa hay ruộng bắp, thì cũng chỉ là những nơi chốn giới hạn, vẫn có phập phồng Còn trong đó, là một thề giới riêng. Một hành tinh cách biệt với địa cầu, chẳng có gì ràng buộc,
bức ép. Tự do như gió thổi trên mây, như chim hót trcn ngàn, như nước cuồn cuộn chảy trcn suối. Một ngày sống trong đó nên thơ, thú vị bằng một tháng
quanh đây...
Tôi ôm thím hôn, siết chặt. Mửng cho bà đã tìm được một thú vị để sống. Phải sống cho ra sống. Tôi không muốn thím làm một cái xác không hồn, để tàn lụi dần trong những cơn thèm khát cay nghiệt, ray rút, cho đến cuối cuộc đời, trở về với cát bụi. Chưa ai giải thích và chứng minh thật rõ ràng sự khác biệt về đời sống của hai hồn ma: Một thật đạo đức và một không đạo đức. Dĩ nhiên chữ đạo đức ở đây phải được hiểu theo nghĩa những luật lệ sống do con người đặt ra. Nghĩa là hai hồn ma đó, bên kia thế giới, ai đã lên thiên đàng và ai về địa ngục?
Không có câu trả lời!
Nhưng tôi, vâng chính tôi, xin mạnh dạn chứng minh rằng khi sống, về tình dục, ta cứ thích gì làm nấy, sẽ thấy thiên đàng ngay trên trần thế. Ngược lại, bó cuộc đời giữa những khung sắt thuần phong, đạo lý tứ đức tam tòng con người sẽ vô cùng khốn khổ. Đó là địa ngục trước khi được chết. Sự suy nghĩ của tôi có thể làm người khác lợm giọng, khó chịu. Thì tôi cũng thế khi nghe ai oang oang giảng đạo
đức luân thường.
Tôi đang thấy thím Hạnh có lý. Bác Ba gái có lý. Bác đã tắm cho anh Khang, ngủ với anh Khang. Hiện bác đã dùng căn phòng mà trước kia hai vợ chồng bác đã sống, để làm nơi truy hoan. Không chỉ với Khang, mà còn với Lê Hoành, tên cai lính nổi tiếng về tình dục....
Tôi và chị Cúc vẫn là "hầu thiếp " được cưng chiều nhất của bác Ba. Hai đứa tôi thay nhau phục vụ ông. Bất kể ngày đêm, ông cần là tụi tôi chia phiên ứng chiến. Ngủ với bác Ba, tôi thích, không nhlrng vì quyền lợi vật chất như tiền bạc, vòng vàng, mà còn vì bác là một tay chơi tuyệt hảo, hào hoa phong nhã . Tôi còn một
cái thú nữa khi giao du xác thịt với bác là bác Ba, một quan huyện nghiêm khắc nổi tiếng, từng xử nhưng vụ án tình vô cùng quan trọng, nhưng đã bị tôi sai khiến hành hạ như tên nô lệ mỗi lần tôi thoát y nằm trong phòng máy lạnh của bác. Tôi
bảo bác làm gì là bác răm rắp nghe theo. Nghĩa là tôi thấy tận mắt con người thật một trăm phần trăm của bác.
Lời ông phán giữa huyện đường có thể làm rơi một cái đầu, hay bỏ tù khổ sai chung thân một tên loạn luân. Mà ở đây, ông loạn lừng trời với Cúc, với tôi
Bà Loan, vợ ông nữa. Ở ngoà i đường, nhìn vào cái dinh cơ đồ sộ của quan huyện, không một ai có thể dám nghĩ trong đó có những ổ làm tình hoạt động ngày đêm. Nó loạn nhất thiên hạ. Mạnh ai nấy đụ. Đụ tàn sát, đụ lia chia. Làm nhưcuộc đời này chỉ có đụ là quan trọng.
Tôi với chị Cúc được bác Ba cho hay là bà Loan đang say đắm Lê Hoành, tên tù chung thân về tội đụ con nít do bác xử. Bà thường cho những tên lính thân cận bắt giải Lê Hoành đến tưphòng để phục vụ sinh lý. Giờ hành lạc của bà vdi Lê Hoành thường là buổi sáng, sau khi bác Ba ra xử án ở huyện đường. Biết thế tôi với Cúc lén vào phòng bà, kiếm một chỗ kín để mục kích. Mục kích không phải để xoi mói đời tư của bà, nhưng là để xem Lê Hoành đã có những bửu bối gì có thể làm bà mê mệt.
Khoảng chín giờ, con hầu mang cho bà hai bát yến hầm với nấm đông cô. Một cho bà, một cho Lê Hoành.
Chín giờ mười, Lê Hoành bước vào với chiếc áo tù Hắn cao to vạm vỡ. Trán cao, lông mày rậm. Mặt chu điền với hàm râu quai nón rậm đen, tóc rối. Cặp môi dày khi cười cho thấy cál miệng rộng và hàm răng trắng sáng. Bà Loan đến cài chặt cửa, rồi nắm tay Hoành dẫn đến ngồi cùng ăn yến với bà. Hoành ngồi đối diện. Bà Loan gác hai chân lean bắp đùi Hoành, vừa ăn vừa hỏi:
- Đêm qua anh ngủ ngon không?
- Đêm nào mà ngủ không ngon. sáng nào cũng "cày chết bỏ ở phòng này, nên buổi tối nằm xuống là đi liền.
Bà Loan cười đưa tình:
- Bởi vậy người ta mới chuẩn bị yến cho anh tẩm bổ. Rồi rượu thịt ngày hai mâm, dâng tận miệng trong tù.
Lê Hoành vẫn trách xa trách gần:
- Nhưng anh vẫn muốn ra khỏi tù. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại. Chán quá. Mới có ba tháng mà gần như ba chục năm. Nếu ở chung thân trong đó chắc anh chết sớm.
Bà Loan vẫn nhìn đưa tình, nhỏng nhẻo:
- Thả anh ra để anh đi đụ con khác à? Em không muốn. Anh phải chung thân với em. Em cứu cho anh khỏi đứt đầu là hên rồi. Anh không có cái của quý ngàn vàng đó, bây giờ mồ anh đã xanh cỏ. Vậy em giam anh ở đây với em ngày lẫn đêm
có được không?
- Ời,Để xem. Em muốn là được. Anh không nghe:
"Giai nhân là mẹ thiên hạ " à? Làm đổ ngai vàng còn được huống là...
Bà Loan là giai nhân thật. Không thế mà lại được bác Ba chấm làm phu nhân. Sắc đẹp của tôi với Cúc không thể nào bì với bà. Suối tóc đen huyền, dày rậm, uốn gợn, bồng bềnh dài quá lưag. Cái trán thấp chữ nhơn. Căp mắt to, sáng rực như sao. Cái mũi cao vừa phải, dọc dừa, thẳng tắp. Cặp môi mọng, tout lên như lúc nào cũng nhoẻn cười. Da bà trắng hồng sang cả. Hai cánh tay thon chắc tròn trỉnh. Hai bàn tay với những ngón suông dài nhọn ngòi viết với các móng đỏ quyến rũ.
Tôi nghĩ với chừng đó thứ đẹp bà phải là hoàng hậu mới đúng. Chớ sao chỉ là vợ một quan huyện? Bà đang mặc đồ ngủ mà trông bà quyến rũ mời mọc, gợi tình nhưthân hình đã thoát y. Bác Ba yêu bà như vàng ngọc. Chỉ có một lần bắt gặp bà tầm cho Khang, rồi đụ Khang, mà ông ghen lồng ghen lộn. Cho đến moat hôm ông được mật báo lê Hoành ngủ với bà. Thế là ông chia lìa xa cách. Hên cho Hoành. Cơn ghen của ông có thể làm ông ra mật lệnh thủ tiêu Hoành ngay tức khắc, không cần phải xử tội cho tốn giấy mực.
Nhưng bà Loan đã đưa lưng ra hứng tội, xin giảm khinh đổi án tử hình thành khổ sai chung thân. Rồi lẽ ra Hoành phải bị giam ở một hoang đảo. Nhưng cũng chính bà xin cho Hoành ở "tù " tại một nhà kho của huyện đường.
Cái gì đã làm cho bà trở nên có quá lực với bác Ba như thế? Dù là đẹp trời nhưng bà là ngưừi đàn bà lăn Bác Ba có thể dứt hẳn, đuổi bà ra khỏi nhà để rãnh tay trả thù Lê Hoành. Tại sao phải chìu bà đến mức hơn cả Đường Minh Hoàng chìu Dương Quý Phi? Bí ẩn đó chỉ có mình chú Hạnh biết. Và nếu bể ra, bác Ba chẳng những phải mất chức quan huyện mà còn có thể bị tù suốt đời. Chú Hạnh kể:
Trước kia bà Loan là con gái của giàu có ở biên giới Miên Việt. Ông buôn lậu á phicn và đá quý. Một lầ của bác Ba chận bắt hai ghe chở nay thạch của người Tàu đó, giải về huyện đường. Vợ con người Tàu cùng cô con gái (tức 16 tuổi) bị trói dẫn ra xử. Bác Ba tuyên án tử hình người chồng, chung thân khổ sai cho người vợ và cô gái, đồng thời tịch thâu tang vật trị giá mấy chục triệu. Trong phiên xử, bác Ba cứ đưa mắt nhìn say mê cô con gái. Lẽ ra bản án không đến nỗi nặng như thế. Nhưng bác tuyên án với dụng ý nên vợ chồng ôn Tàu cho người đưa tiếng gã Loan cho bác Ba vô điều kiện, cho luôn vài chục triệu để xin tha bỗng cho cả gia đình và đừng tịch thu tang vật.
Vậy là bà Loan lean xe hoa về ở bác Ba mà không chút long yêu thong. Bà bắt đầu một cuộc sống tình dục that loạn, mà khởi đầu là ngủ với anh Khang, con bà Hai Thơm cùng xóm.
À thì ra vậy. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Bác đã dùng quyền của công lý đưa bác Loan vào một hoàn cảnh chẳng đặng đừng. Nên hôm nay bác phải nhấm mắt giả đui. Mà bà Loan loạn, bác cũng loạn theo. Bà ngủ với Khang. Bác ngủ với Cúc. Họ trả tự do cho nhau. Không trả không được. Nên bà Loan thoải mái muốn đưa trai vào phòng lúc nào cũng xong.
Ăn xong tổ yến, bà đứng dậy, đi lại sau ghếHoành, ôm Hoành hôn say mê rồi hứa:
- Sẽ có một ngày anh được thong dong sống ở ngôi nhà tráng lệ sang trọng này. Không ai dám động tới anh.
Hoành bỏ dỡ tô yến, đứng lên ôm bà hôn trả lễ về lời hứa ngàn vàng đó. Hoành mừng như được lên tiên, bế thốc bà Loan lên hôn. Từ một cai lính làm việc trong huyện đường, Hoành đã được ngủ với bà huyện rồi bây giờ lại sắp công khai làm nhân tình ăn ở đi đứng, tự nhiên ngay trong nhà của quan huyện. Còn gì hơn nữa! Hoành cởi hết áo quần ra, chỉa con cặc lạ lùng về hướng bà Loan. Con cặc đã to, dài, với cái đầu như trái mận còn có hai sợi gân to chạy dài trên lưng cặc. Bà Loan đứng mĩm cười nhìn Hoành, một thân người cao lớn, với những bắp thịt
săn cứng, nước da ngăm đen như một tướng cướp rừng xanh. Hoành chưa bao giờ biết mệt về sinh lý.
Nội cái thân người vạm vỡ và cái bửu bối vàng ngọc đó thôi, Hoành đã thừa sức chinh phục không biết bao nhiêu là đàn bà, lại còn thêm sức dai dẳng có thể làm cho phái nữ ngất ngây vài ba tiếng. Bà Loan yêu Hoành là phải. Bà còn muốn Hoành chung thân với bác thì phải biết Hoành bản lĩnh cỡ nào.
Bà Loann thấy Hoành trần truồng, bà cũng cởi hết ra đứng đối diện với Hoành. Phải nói bà là người trời cho đẹp. Tôi không thể tưởng tượng bà là người đã có con. Lông lồn bà dày, đen kịt, mọc tràn ra đến gần bắp vế và leo lên gần rốn. Hoành, rất chậm, bước đến, nâng mặt bà lên ngắm như ngắm một bức tranh. Tay Hoành đan vào tóc bà vuốt rất nhẹ và nói:
- Nếu ở lầu son này với một giai nhân tuyệt sắc như Loan, anh tình nguyện chung thân!
Bà Loan sướng tê người khi nghe Hoành tình nguyện như thế. Hai tay bà đưá lên nâng mặt Hoành. Bà cho những ngón tay đùa cợt hàm râu quai noun của Hoành, rồi níu xuống, tặng Hoành một nụ hôn dài lê thê. Hoành vạm vỡ ôm sát tấm thân ngọc ngà trắng nuột của bà Loan, chỉa cặc ngay mu lồn bà mà cợt mà khiêu khích.
Hai chân bà nhón lên. Hai bàn chân thon dài trắng hồng. Chỉ nhìn hai bàn chân đó cũng đủ chết người rồi, cần chi phải nhìn thứ khác. Bà đưa tay cầm cấc Hoành vuốt ve, nựng nịu, rồi cho vào miệng lồn, hẩy tới. Tôi có cảm tưởng chiếc cu quá lớn so với thân người của bà. Có cái gì đó không đúng cỡ, không xứng đôi, mà rồi nó đã vào hết, biến mất trong xa khi Hoành nhẹ bế bà lên. Bà tréo hai chân vòng
chặt cái mông của Hoành. Hoành hơi cong lưng, nhấn sát đít vào bà, rồi nắc êm đềm, thật êm đềm.
Thân thể của Hoành là bức thành có thể bao che cho bà khỏi bất cứ cơn bão táp bào. Đã dính sát vào Hoành, bà mất tiêu hình dáng, chl còn đầu tóc đen huyền xỏa ra như mây bồng bềnh và đôi chân dài trắng tươi quấn lấy Hoành.
Tôi với chị Cúc ngồi trong góc, nắm cứng tay nhau, nín thở. Nín thở để chiêm ngưỡng một hình ảnh đẹp như tranh. Người Hoành to lớn mà động tác làm tình
tl'ì cm dc m, thư thả . Hoành nắc thậ t chậ m. nhl(ng chắc nịch. Cái nào đáng cái nấy làm bà Loan thoát ra tiếng rên cũng khoan thai như gió thoảng. Hai mắt bà nhắm khít. Bà ngã đầu tựa vào ngực Hoành như đứa bé ngủ trên vú mẹ. Tưởng tượng con cặc kỳ dị của Hoành nằm ycn trong đó cũ ng đã là m thành quách ngã nghiêng cần gì phải nắc. Vậy mà Hoành bế bà đi tới đi lui, nắc thật đều đặn, không dứt. Thật chết người. Tôi nghiến răng, nuôi một giấc mơ. Mơ rằng hôm nào đó, nếu có cơ hội, tôi sẽ cướp Hoành một lần khỏi tay bà Loan. Tôi muốn Hoành cũng bế tôi như thế.
Rồi bà Loan gỡ khỏi người Hoành, bắt Hoành bế ngược bà lên. Nghĩa là bà dộng đầu xuống bú cặc Hoành. Còn lồn bà thì ngay miệng Hoành. Hai chân bà đưa lên không trung. Một kiểu bú lạ lùng tôi chưa từng thử qua. Trông bà như con dơi dộng đầu ăn quả chuối. Còn Hoành như một con gấu đang táp một con sò ở gềnh đá. Tiếng bú, liếm nhau vang lên nhè nhẹ nhưng hình ảnh vô cùng gợi dục đó làm cho loan tôi nóng như ai háp lửa. Một đỗi lâu, họ hạ xuống nằm sóng sượt trên nền thảm xanh râu. Hoành chổng cặc lên cho bà Loan bú. Con cặc quá to. Nó chẳng vửa với cái miệng xinh xắn của bà Loan, mà bà vẫn cố ngoạm vào, tràn trề, ngon miệng...
Tôi nuốt nước miếng. Tôi muốn nhảy bổ ra xin bà cho tôi bú ké với. Bú xong bà lên ngồi trên mặt Hoành, cày, bừa hàm râu như bàn chải của Hoành. Bà nói nhỏ như thở than:
- Em phải ở lại ngôi nhà sang trọng này cũng vì. anh. Vì nợ em đã trả xong rồi. Em muốn bay xa, tìm riêng cho mình một hạnh phúc. Cũng may có anh. Em cũng sẽ chung thân với anh thôi. Không có gì của anh làm em chê được. Đó anh ơi, hàm râu xuất sắc của anh cũng đã giết người rồi, còn cần gì nữa. Ối, nó quét ray rức lồn em. Đã quá đi Hoành ơi. Lưỡi anh nữa hả? Cho em sống với Hoành. Sáng nào em cũng ra hai ba lần thế này thì làm sao em thở được hả mình? Bú đi anh! Liếm mạnh đi! Em không có thời con gái, nên em phải tận hưửng tuổi gái hai con. Anh muốn gì em cũng chiều được miễn đừng xa em. Thực ra em muốn giam anh lại. Chớ nếu muốn, em vẫn bảo chồng em cho anh trắng án. Ghê gớm chưa. Bà Loan ngồi cả trên mặt pháp luật. Bà đã nói "Giai nhân có thể lật ngã một ngai vàng", sá gì cứu một tử tội như Hoành. Có ai ngờ đằng sau cái ghế bác Ba ngồi ở huyện đường có bà.
Bà mới chính là người cầm cân nẩy mực. Sự công bằng ở đây phải đi đôi với tiền bạc (như trường hợp cha mẹ bà) hoặc phải có cái gì khác biệt thiên hạ (như Hoành) Mặt trái của pháp luật là bà Loan. Ai muốn thành công thì phải đi cửa hậu, đeo nhẫn kim cương gõ cửa. ở trong này bà Loan nghe thân chủ gõ cửa, ắt
biết là chiếc nhẫn mang hột lớn hoặc bé. Và tội cũng được giảm khinh theo tỷ lệ lớn bé của những chiếc nhẫn đó. Có những nạn nhân thay vì được pháp luật
che chở, nhưng vì nghèo, đôi khi trở thành thủ phạm.
Hoành nhờ có những năm tháng làm ở huyện đường đã hiểu biết rất rõ những điều đó. Nhất là khi đã trở thành tình nhân của bà Loan. Hắn thừa biết uy lực bà Loan trên cả bác Ba. Tiếng hét của bà ra lửa. Bà nổi giận là đất nứt, núi lở, sông cạn, lửa bùng. Bác Ba cũng phải nể vì, huống chi là Hoành.
Cho nên làm tình nhân của bác, Hoành sung sướng, nhưng lo âu. Vì bản tính Hoành hay lang chạ. hờ có một thể chất mạnh xuất sắc, và một bửu bối lỵ kỳ, Hoành như hạ chứ không phải một bà Loan. Nhưng hắn gờm và khiếp lắm.
Bà đã cứu cái đầu của hấn. Trả lại, hắn phải làm bà vừa lòng những buổi sáng như hôm nay. Nếu chỉ một lần làm bà phẫn nộ, thì Hoành sẽ bỏ thân với cát bụi.
Hoành bú bà tuyệt trần. Phải nghề nghiệp lắm mới làm bà la hét quá trời như thế. Hai tay bà nâng, bóp cặp vú. Mặt ngữa ra, gào thét như con mẹ điên:
- Giàu có mà chi. Ai giàu bằng em? Mà sao tình thì em thiếu thốn. Hoành ơi, anh cho em nhiều quá. Cám ơn anh. Anh phải chung thân với em. Nhớ nhen anh!
"Nhớ nhen anh", bà nói thật êm đềm, lãng mạn. Nhưng Hoành không nhớ thì sẽ biết. Rồi bà xuống ngồi lên cặc Hoành mà đụ. Tôi tưởng bà ngồi lên cái ống tre. Dữ dằn quá.
Nước lồn tôi ứa ra ướt nhẹt. Tôi nhìn chị Cúc. Mặt chị trở nên đần độn, hôn mê. Dâm đãng cũng làm chị chết ngất, thèm thuồng như tôi. Sáng nay, tôi với Cúc không những được xem một trận đụ nay quyến rũ, mà còn chứng kiến mặt trái của huyện . đường đầy nghiêm trang, quyền thế của bác Ba.
Xong, bà bắt Hoành lên nằm đụ. Hình như Hoành đụ để trả lễ. Nhịp nắc của Hoành đều đặn không có chút gì sáng kiến hay nhiệt tâm. Vậy mà bà Loan để
mê. Bà cấu, bà cào dữ tợn cái lưng Hoành. Tôi thích nhìn hai bàn chân xinh đẹp của bà triển ra để hưởng sướng. Hoành nắc không biết mỏi. Và khi bà Loan
gầm thét dữ dội để ra, tôi mới thấy tài nghệ tuyệt vời của Hoành thật sự. Hoành cầm một chân của bà đưa lên cao. Tay kia hắn chà mạnh hột le. Con cặc rút ra đút vào chật cứng miệng lồn. Bà Loan càng gào thét, Hoành càng làm dữ dội hơn. Toàn thân bà rung. Mắt trợn trắng. Miệng líu quíu những gì không rõ. Khi bà hoàn toàn im lặng, Hoành ngừng hết lại, rút cặc ra, cúi xuống nút, liếm miệng lồn, nuốt heat nư(fc nhờn của bà đã tiết ra lúc nãy.
Bà nằm bất động, nhưcái xác không hồn một lúc, rồi bảo:
- Thôi được. Kể từ hôm nay anh cứ ở trong phòng này. Cứ thong thả ra vào như người nhà. Để em bảo gia nhân hầu hạ anh. Nhớ không được ra khỏi nhà nếu không có sự đồng ý của em. Em phải bận ra huyện đường vì hôm nay có vụ xử hơi lớn.
Nói xong bà diện đồ đi mất. Hoành vẫn trần truồng nằm đó với nỗi vui được tự do và nỗi lo không còn được lang chạ như xưa. Được ra khỏi tù chung thân thì bị trói suốt đời để hầu hạ bà Loan. Trong hai cái, Hoàng phải chọn một.
Hoành nhớ rất rõ bác Ba bắt quả tang hắn đang làm tình với bà Loan. Nhưng tội danh khi mang ra xử thì khác: Tội loạn dâm Vơi cô gái ờ trọ dc~n mang bầu. Cả hai tội Hoành đcu phạm phải, nhưng hác Ba không dám bêu xấu danh dự của sự mình, nên phải xử tội loạn dâm.
Tôi với chị Cúc nắm tay bước ra. Hoành giật mình. Phản ứng tự nhiên bắt hắn lấy cái gối đè lên che cặc lại Chị Cúc nhanh nhẹn giật chiếc gối ra. Cặc Hoành vẫn còn chổng ngược. Đến gần tôi mới thấy con cặc quả tình to thật. Hắn ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, dương đôi mắt kinh ngạc nhìn hai đứa tôi. Sao tự nhiên lại có hai cô bé lù lù ở sau tủ bước ra? Cúc trấn an ngay:
- Đừng lo. Việc gì của bà Loan với bác, hai đứa tôi đều nghe và thấy lừ đầ u. Bác cứ yên trí xem hai chúng tôi là bạn. Bạn đồng điệu. Tụi mình cùng moat máu với nhau mà...
Hoành càng thảng thốt. Chị Cúc táo bạo hơn, ngồi cạnh giường đưa tay cầm con cặc to chần dần của Hoành, tay kia chị cởi nút áo, quay lại tôi chị hất cằm bảo:
- Vắng chủ nhà, gà bươi bếp một bữa coi Lựu. Cởi đồ ra đi!
Tôi nhanh nhẩu cởi truồng ra. Mắt Hoành càng dương lớn hơn. Hắn như rơi vào vườn địa đàng. Hai cô bé, một 18, một 19 lõa thể đến tấn công bất ngờ cùng một lúc. Tôi cầm tay Hoành đặt vào vú tôi. Chị Cúc leo lên giường nằm xéo, cầm con cặc Hoành bắt đầu hôn say sưa. Hoành như bức tượn, choáng váng, không biết phải làm gì. Tôi kéo Hoành name dài xuống, để chị Cúc đùa với cặc hắn. Còn tôi, tôi leo lên ngồi trên mặt, bắt hắn phải bú tôi như đã bú bà Loan lúc nãy. Tôi ngồi quay mặt lại nhìn chị Cúc đang đắm đuối với một con cặc to quá cỡ.
Râu quai nón, râu rìa của Hoành cạ xát miệng lồn và hột le của tôi làm cả thân người tôi rung chuyển. Đây là trò bề hội đồng. Đúng nhưlúc chúng tôi đè Khang hay Vĩnh ra đụ ở tổ quỷ, nên cả Cúc lan tôi đều thành thạo bài bản.
Chị Cúc ngậm đầu cặc Hoành. Cũng như mồm bà Loan, mồm của Cúc quá nhỏ.Tôi có cảm tưởng hai khóe miệng của Cúc sẽ bị rách toạt ra. Chị cố ngoạm cho hết mà nó như mồm con trăn đang loay hoay với một con nai to tướng. Miệng chị ngoạm, tay chị xụt. Còn Hoành thì banh lồn tôi ra, cho lưỡi thọc sâu vào âm đạo mà liếm. Tôi sướng quá la làng:
- Bác Hoành ơi! Bữa nay bác phải đụ hai chị em tụi cháu mỗi đứa một cái nhen. Thấy bác đụ bà Loan cháu thèm quá. Một lát nữa bác phải ẵm cháu lean như ẵm bà Loan nhen!
Dưới kia, bú đã đời, chị Cúc leo lên ngồi cọc tre. Hai tay chị banh miệng lồn đỏ au, kê ngay cặc Hoành ngồi xuống. Thánh thần ơi, tôi thấy nó vào, vào ngọt
xớt Chị Cúc ngước đầu lên, nhắm mắt hét lớn:
- Lựu ơi, sướng lắm Lựu ơi! Sướng gấp mấy lần đụ anh Khang, anh Vĩnh. Ôi! Để chị đụ một lúc rồi chị nhường cho em. Bác Hoành ơi! Cặc bác to quá bác ơi? Bác được tự do rồi, tụi cháu canh bữa nào mẹ ra huyện đường là vô đây đụ bác nhen? Đụ tụi cháu hổng có bầu đâu đừng sợ! Tụi cháu uống thuốc ngừa thai mỗi ngày từ mấy năm nay rồi. Ôi? Sướng qua Lựu ơi!!!
Tô i thấy chị Cúc phải nhổm lê n ngồi xnống thật cao vì cặc bác Hoành dài quá. Dài hơn của chú Hạnh, của Sâm, của bác Ba. Chị Cúc sướng quá mà mặt nhăn nhó như khóc. Cặc của bác Hoành thọc sâu. Hai bàn tay thon nhỏ của Cúc vẫn banh lồn. Tôi đã quá Đã không bút nào tả xiết. Hàm râu quai noun của bác lợi hại kinh khủng. Bà Loan cứu mạng bác Hoành là phải. Bà si mê Hoành không cần đến dư luận thị phi, vì bà nghĩ xưa kia bác Ba cũng làm chuyện tày trời với gia đình bà, với bà. Sao chẳng ai nói lấy một lời? Có phảl vì bác Ba giàu có và quyền
thế? Nếu đúng vậy, thì bây giờ cũng với hai thứ giàu có và quyền thế, bà loạn bốc lên, xem ai dám nói, dám cười.
Chị Cúc giã xuống dồn dập với những tiếng rên thê thiết. Cặc bác Hoành láng bóng vì nước lồn của chị Cúc. Tôi bắt Hoành phải dùng hai tay bóp vú tôi. Tôi đang "đụ " trên lưỡi, trên mặt Hoành vừa được xem Cúc đang tàn bạo "chuốt" cọc tre của Hoành. Hoành nằm dưới tái tê, sướng như lên tiên. Suốt một đời lang chạ của Hoành, chưa bao giờ bác được một trận đụ bất ngờ với hai đứa trẻ con cùng một lúc. Mà là những trẻ con thành thạo, nghề nghiệp như người lớn.
Sau gần nửa giờ đụ liên tục, chị Cúc la bể nhà để một mình ra ào ạt trên cặc bác Hoành. Ra xong, chị nhổm lên ngồi xuống một cách từ từ, nhắm mắt lại, bặm môi để thở và hưửng cho hết dư vị sự khoái laic thần tiên. Xong chị nhường "cọc" cho tôi. Rồi thay thế tôi trịn lồn lên mặt bác Hoành.
Thèm con cặc lớn quá nên tôi phải bú cho nó thỏa ước mơ. Vì lúc nãy thấy bà Loan liếm nó, tôi nuốt nước miếng. Tôi lau sạch nước lồn của Cúc ướt đẫm
trên con cặc, để quan sát "thằng nhỏ ". Ngón cái và ngón trỏ của tôi vòng không giáp. Nó đen đúa, dài như quả dưa leo. Hai sợi gân trời cho nằm song song và ngoằn ngoèo trên lưng. Tôi lấy mũi hôn một cách thương yêu trìu mến. Hôn bằng mũi nó lãng mạn đa tình hơn là bú. Chưa bao giờ tôi hôn cặc ai lâu đên thế. Tôi quý nó, cưng nó như một bầo vật. Tôi hôn luôn hai ngọc dương và chùm lông quắn rậm rì mọc lên tđi rốn.
Có lẽ tôi đa tình và thâm trầm hơn Cúc. Tôi cầm cặc bác chà lên mất, lên tóc, rồi kẹp giữa hai vú mà cà cho đã cơn dâm. Xong đâu đó tôi mới bắt đầu dùng đầu lưỡi đánh vòng vòng cái vành nắp nhạo. Tôi chuốt mơn man êm đềm, làm cái mông bảo Hoành nhổng lên mấy lần. Thỉnh thoảng tôi ngoạm nó, để yên một lúc lâu, rồi mới bú vài cái, lại nhả ra, hôn bằng mũi. Nghĩa là tôi vờn nó như mèo vờn
chuột, đùa, nghịch cho thỏa hết tò mò rồi mới leo lên, xỏ cọc vào đụ.
Chị Cúc nói đúng. Cặc bác vào lồn rồi, tôi không còn nhớ tới người tình nào nữa. Nó đánh nhòa heat quá khứ trong tôi. Tôi chỉ còn biết mê đắm và dấn thân cho lúc đó. Bà Loan đã coi khúc gân này lớn hơn quyền thế và tiền bạc đang có, hơn cả miệng đời xoi mói của thiên hạ. Bà có lý. Nếu tôi là bà, tôi cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi. Cuộc đời chỉ đứng ngoài xa mà chửi đổng. Chứ giá như vào đây
nhìn, hôn, bú rồi đụ thử một lần cặc bác Hoành, có lẽ ai cũng thành người câm.
Không những vậy, mà có khi còn đánh nhau dành nó làm của riêng. Như tôi hiện giờ, tôi ao ước, chỉ ao ước thôi, là làm sao giữ được bác Hoành làm của riêng. Với con cặc lạ đời này, tôi có phải làm nô tỳ cho nó suốt kiếp cũng không sao. Tôi nhắm mắt nói với bác Hoành:
- Bác ơi! Xin bác ẵm con lên như ẵm bà Loan lúc nãy!
Chị Cúc đứng dậy để Hoành thoải mái xốc tôi lên, ẵm đi tới đi lui. Tôi bắt chước bà Loan, ngã đầu, nhắm mắt trên lồng ngực nở nang đầy lông lá của Hoành như đứa trẻ ngủ trên vú mẹ. Tôi hẩy cái đít nhè nhẹ tới vừa đụ vừa lim dim "ngủ ", hưởng cho thật hết phút thần tiên hic~m có này. ẵm tôi thì dĩ nhiên nhẹ hơn bà Loan, ncn bác Hoành tha hồ nắc. Tôi nói thật nhỏ:
- Anh ơi! Mình dính nhau mãi như thế này được không? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng trẻ con vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh tới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nhưng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi!!!
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thở không? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng tre ûcon vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh ới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nht(ng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi! ? !
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thokhông? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với
em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng true con vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh tới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nhưng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi!!!
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thở như trâu. Quả tình bác thích tôi thật nên đã đặc biệt ra trong tôi sau khi đã đụ khơi khơi hai người: bà Loan và chị Cúc.
Ba chúng tôi nằm soải người ra nhìn nhau trò chuyện làm quen và hẹn hò -những trận đụ hấp dan tới Chị Cúc nói:
- Bác bây giờ là của chung nghe chưa? Hể vắng bà Loan, là hai đứa cháu thay nhau vô đây đụ bác đó nghe?
Bác Hoành cười sung sướng và hỏi:
- Nói mà có nhớ lời không? Lần tới bác đụ kiểu khác. Bảo đảm tụi cháu chỉ chịu được nhiều lắm là 15 phút.
Tôi cười ngạo mạn và tự cao:
- Hứm, chưa ra nghề mà đã hợm mình !
Tôi nói cho có nói chct kỳ thực cũng phả i thầm phục sức dẻo dai của bác lắm. Hơn một tiếng với bà Loan, nửa liclng với chị Cúc, nửa tiếng với tôi bác mới chịu "nhả đạn", thì bác là loại kiện tửng rồi còn gì. Khi đã thân mật, tôi bắt bác phải kể vụ lăng loàn" với cô Sen, cô gái ở trọ nhà bác. Bác kể:
- Thiệt là trăm dâu đổ đầu tằm! Tội nghiệp cho thằng đàn ông, nhất là đàn ông có con cặc kỳ dị như bác. Khi đụ thì cả hai cù ng sướng. Khi chuyện đổ bể, thiên hạ nhất định đổ tội cho đàn ông. Nói thật với hai cháu, đời bác, bác chưa hề mở lời dụ dỗ ai hết. Hữu xạ tự nhiên hương. Mình lỡ mang cái bửu bối nổi tiếng đó nên đàn bà con gái làng trên xóm dưới nó bao vây, rình rập, tự dẫn xác tới dâng hiến. Như sáng bữa nay đây. Hồi nãy hai cháu làm bác tưởng là ma.
May mà có quen biết với Cúc. Nếu không bác đã la làng. Rồi hai cháu đè lên đụ bác. Đó ! Nếu chuyện đổ bể ra, thì thếnào bác cũng lại ngồi tù vì dụ dỗ gái vị thành niên, mặc dù trên thực tế, bác bị hai cháu tấn công.
Vợ mấy thằng lính ngoài huyện đường cũng vậy. Một con được bác đụ rồi là thế nào cũng đi đồn rân trong thicn hạ. Cuối cùng đến tai bà Loan. Bả bắt sống bác. Bắt bác phải đụ bả nếu không bả kiếm chuyện bỏ tù. Chuyện con Sen cũng vậy. Chẳng là ở nhà, mỗi đêm bác đụ bà xã là bả la bài hãi. La mà ai đi ngoài đường cũng nghe. Phòng con Sen kế bean mà bác quên để ý. Lần nào hai vợ chồng đụ, nó cũng bắt ghế nhìn lén. Nó mới mười tám tuổi chớ bao nhiêu.
Một buổi sáng, bả đi bán ngoài chợ. Bác thức day hơi trễ. Khi đi ngang qua phòng Sen, bác thấy nó cởi truồng nằm tênh hênh trên giường. Nói có trời làm chứng, dù bác là đàn ông bay bướm, thèm của lạ lắm, nhưng thấy cô gái nằm phơi vú, phơi lồn ra, mình không dám nghĩ gì quấy hết. Bác thấy nó nhắm mắt ngủ, nên lấy cái mền nhẹ đắp kín đáo cho nó, rồi đi ra sau rửa mặt súc miệng. Cứ nghĩ là đêm qua chắc trời nóng quá nên nó cởi đồ ngủ cho mát.
Chừng bác vô trở lại, lại thấy nó tung mền ra name trần truồng phơi lông lá một cách quyến rủ. Bởi lần này nó xoay người ra cửa, thòng hai cái đùi trắng phau xuống đất, hai bàn tay thì úp lên hai trái vú. Bác đứng đó nhìn chăm chú mà rống ngực đánh ầm ầm. Bác sợ, bởi lỡ bả về thình lình thấy cái cảnh này, bác ăn làm sao, nói làm sao. Sợ thì sợ, mà chân bác đứng cứng ngắc ở đó, không chịu đi, vì hình ảnh quá hấp dẫn. Sen lại chàng hảng, nên dưới lớp lông đen, bác thấy rõ ràng hai mép lồn nó đỏ au banh ra. Những câu hỏi dồn dập đến với bác lúc đó là : "Sen đang say ngủ, hay cố tình làm một cử chỉ khêu gợi? Vừa lúc nãy nằm kiểu khác và đã được bác đắp mền lên, sao bây giờ mền tung ra và nằm kiểu khác?"
Dù vậy, bác cũng rón rén một lần nữa, lấy chăn nhẹ đắp cho nó, rồi trở về phòng tìm bao thuốc lá. Đang ngồi hút thuốc thì bác bỗng nghe bên phòng giống hệt tiếng rên của bà xã bác:
"Tôi nói rồi nghe không anh Hoành, anh mà đi đụ con khác là tôi cắt cặc anh, bằm nhỏ cho vịt ăn nghe chưa? Ôi, chết em anh ơi. Hai sợi gân cặc của anh
độc đáo quá đi anh Hoành ơi? Đụ em suốt đêm nay nghe anh. Khoan ra, đợi em với nhen..."
Đại khái nó bắt chước giống hệt mấy câu bả rên. Bác tò mò nhìn qua khe ván căn phòng. Nó vẫn nằm nhưcũ, nhưng cho tay chà cái hột le, một tay bóp vú. Tiếng la của nó mỗi lúc một lớn. Bác sợ quá. Sợ hàng xóm ai nghe được họ nghe được sẽ nghĩ là bác đang làm gì nó trong này nên nó mới kêu tên của bác. Con nhỏ độc thiệt. Hoảng quá, bác bỏ điếu thuốc, chạy qua bịt miệng nó lại, và la nhỏ:
- Sen, làm cái gì mà la oải trời vậy. Lỡ ai họ nghe được....
Nó vẫn nhắm mắt, vờ ngủ, nói giọng mớ, và cũng bắt chước mấy câu của vợ bác: "Ôi, anh đụ hay quá anh Hoành. Đó anh ơi, nắc xéo như vậy em chịu đó. Chết em anh Hoành ơi ! Rút cặc ra xuống bú em đi. Mau đi Hoành. Bú lồn em đi! ! !"
Bác vô cùng bối rối, lúng túng không biết phải xử sự làm sao. Bác chưa từng có tà ý ngủ với nó. Vì làm việc ở huyện đường, mắt bác thấy biết bao nhiêu vụ xử người lớn lấy con nít đều bị tù mọt gông... Nên bác khiếp sợ, hoàn toàn không dám. Sen lại mớ tiếp: "Ôi mau bú lồn em, em banh sẵn đây nè, đưa lưỡi vô sâu đi mau. "
Tâm trạ ng bác như kẻ trộm. Đứng trước hủ vàng của thân chủ rồi mà tay không dám thò vào. Sợ vợ bác, sợ hàng xóm, sợ pháp luật. Tim thì căng thẳng, mà chân thì cứ muốn đứng lại. Hai tay Sen đưa lên bóp vú, bóp kinh khủng và mớ: "Đó anh, bóp vú như vậy ở dưới đụ mới sướng. Bóp mạnh đi, liền đi! Ra đóng kín cửa lại mình đụ, mau lên. Em nứng quá rồi Hoành ơi!!!"
"Ra đóng cửa lại mình đụ, mau lên, em nứng quá rồi Hoành ơi!!!" Không! Câu đó thì bà xã bác chưa từng nói, vì bác thư(~ng đụ bả lúc nửa đêm, tối lửa tắt đèn. Đâu có sợ ai thấy mà đóng cửa. Câu đó, chính Sen biểu bác. Vậy mà bác cũng đuổi ý nghĩ loạn đó. Cứ cố tưởng là Sen đang mớ. Nhưng thú thật cặc bác lúc đó đã cứng như khúc củi. Rõ ràng bác bị quyến rủ, bị níu kéo. Miếng mỡ đang dâng
tận miệng. Thân hình Sen hấp dẫn quá. Gái 18 nhưng to con, ncn nó nhưgái 20. Vú lớn, lông rậm, da trắng phau.
Bác không dám ngắm nó nữa. Nhắm mắt, quyết định đắp chăn cho nó lần cuối cùng rồi phải bước ra. Bước ra tức khắc, nếu không một trong hai người, hoặc cả hai sẽ mắc tội. Nhưng khi bác định quay đi, nhanh như chớp tay Sen níu bác lại. Sen mở mắt nhìn bác với cặp mắt khác thường mời mọc, nhoẻn miệng cười thật dễ thương lôi cuốn. Cháu biết, lúc đó tim bác muốn xé lồng ngực nhảy ra ngoài. Mắt bác mờ hết. Mờ vì không khí dâm dật, hình ảnh dâm dật. Lửa dục vọng bốc lên hừng hực. Bác chưa có quyết định gì thì Sen chồm lên, bấu vai bác đè xuống
và một tay nó cầm cặc bác một cách táo bạo như Cúc làm sáng nay.
Bây giờ thì giọng Sen nhỏ xuống, nhỏ như thì thào:
- Bác ơi! Con nứng qua hết chịu nổi rồi. Bác biết con bị mất ngủ bao nhiêu đêm vì tiếng rên của bác gái không? Trên hai năm!!! Hai năm đằng đẳng con bị kích dâm ngay ở cái tuổi dậy thì. Cái tuổi mà vú mới dậy, lông lồn mới chớm, bắt đầu có kinh. Những lúc bác đụ ban ngày thì con còn nhìn lén thấy được con cặc dị hợm này. Còn ban đêm, tối như mực, không thấy gì hết, tiếng la của bả làm con chết điếng, tê tái một mình. Con đã thủ dâm theo tiếng rên của bả. Phải tưởng tượng con cặc của bác đang nằm trong lồn bả. Bên kia bả ra, bên này con cũng ra. Ra một mình, làm tình một mình... Nó vô duyên một cách kỳ cục. Con cần có con cặc. Lấy đâu ra? Nên bác ơi, bữa nay con phải bạo động. Phải xông tới. Vì không
như thế, biết bao giờ mới nắm được cặc bác như bay giờ.
Nói vậy rồi Sen đứng lên, đóng khóa cửa phòng lại, tuột cái quần đùi của bác ra, ngoạm ngay cặc mà bú một cách sớ tnlờng, vì đã học rất kỷ vào những lần bả bú bác. Hơn hai năm nhìn lén để học thì là gì không giỏi. Thực ra, tình dục không cần học, ai cũng biết. Trời đất sinh vậy mà.
Bác sướng không thể tả được. Bác quên nó là con gái ở trọ. Bác còn mong cho mau được bú lồn nó và trèo lên đụ nó để xem cảm giác sẽ sướng bao nhiêu lần khác hơn là đụ bác gái. Sen dâm hơn bác tưởng. Nó leo lên cầm con cặc quét miệng lồn cho đã rồi xuống bú tiếp. Nó không kể đến bác. Chỉ biết làm sao cho đã cơn thèm thì thôi. Bác có cảm giác như cho Sen mượn cặc để làm tình chớ không phải cả hai đang hưởng. Nhưng bác vẫn sướng vì cảm giác lạ cảm giác mà xưa nay bác chưa từng hưởng qua. Chưa ai bú cặc bác lâu nhưvậy. Trên nửa tiếng đồng
hồ, mồ hôi của Sen vã ra trên trán, trên lưng, trên ngực. Mà Sen vẫn hì hục chăm chỉ bú. Có lẽ nó thèm quá, và đây cũng là lần đầu được bú, nên nó cố cho
"no", cho thỏa hết nỗi ước mong. Bú đã, nó ngừng, nhìn bác, rồi nằm dài lên người bác, ấp cái mu lồn trên con cặc. Sen nút lưỡi bác.
Nghĩa là vợ bác làm sao nó làm giống hệt vậy. Những cái sướng nửa vời như thế nó lãng mạn và hấp dẫn làm sao. Trong khi bác cứ tưởng bú xong, con Sen sẽ nằm lên đụ. Thì không, Sen chỉ nằm nắc khơi khơi, trịn cái lồn ướt nhẹt lên cặc bác và nut lưỡi liên tục. Làm bác gần ngộp thở. Được một lúc thì cô nàng cho tay xuống, cầm đầu cặc để ngay miệng lồn, nhấn xuống, nhấn xuống. Cháu ơi! Nếu
lúc đó có quan huyện đứng đó thì bác cũng xin đụ xong rồi hãy thọ tội. Bác đụ biết bao nhiêu người rồi, chưa có lần nào sướng lạ lùng như lần đó. Bác nằm dưới ngửi mùi tóc, mùi cổ, mùi gái trinh của Sen tỏa ra ngào ngạc. Sen sướng quá, la rất nhỏ, sợ thiên hạ nghe:
- Anh Hoành ơi! Anh đi đụ con khác em sẽ cắt cặc anh bằm nhỏ cho vịt ăn. Em đã quá Hoành à ! Em nằm lên anh đụ hết sáng nay. Sáng mai, sáng mốt, và suốt đời nghe Hoành? Anh dẫn em đi kiếm chỗ khác ở. Mình làm vợ chồng đi Hoành. Em thèm đụ quá anh ơi! Lồn em lúc nào cũng nóng rang. Nhớ hể không có vợ ở nhà là vô đụ em nghe anh? Anh bỏ em, em chết cho anh coi! Em đụ anh sướng không?
Bác gật đầu. Sen hỏi tiếp:
- Có sướng hơn đụ với bả không? Nói thật cho em nghe.
Bác gật đầu. Bác trả lời thật tình. Sướng không thôi chưa đủ nghĩa. Phải có chữ gì khác đúng nghĩa hơn, trang trọng hơn, tình tứ hơn, thậm thúy hơn mới diễn tả nổi. Sen thích thú lắm. Cái thích của kẻ mới khám phá ra một điều lạ cho thể xác, lẫn thích thú của một người chiến thắng với kẻ tình địch. Vì Sen nói: "Thấy bác gái đụ bác, bên này con ghen quá ! !"
Một cái ghen vô lý. Nhưng Sen vẫn ghen. Sen ghen chỉ vì cùng với bả, hai người cùng yêu moat người đàn ông có sức làm tình tuyệt vời, dẻo dai vô địch. Đó cũng là lý do lúc nãy Sen hôn cặc bác khá lâu Trong tâm tưởng, Sen nghĩ là hôn lâu như thế để hưởng hết cái dị kỳ, cái khác lạ của một con cặc có đấn hai người yêu quý. Sen dành phần thắng. Bây giờ Sen đang kéo dài trận đụ thì cũng để hưởng cho hết cái gì Sen muốn hưởng, để lại "nước nhì" cho bà già, vợ bác.
Sen đụ bác kinh khủng. Sen quyết làm cho bác ra vài lần để tối nay không còn đủ sức đụ bác gái. Vì sen không muốn nghe những tiếng rên khoái lạc từ bên kia vọng qua nữa. Dù sướng tuyệt cùng, bác cũng cố vận dụng hết khả năng kéo dài để Sen phải ra trước, ít nhất vài cái. Và như bác tiên đoán, được gần nửa tiếng, Sen ập xuống bác, la nhỏ bên tai bác:
- Anh Hoành ơi! Thua anh rồi anh ơi! Anh có nghe nước em rỉ ra không. Ối trời ơi! Sướng gấp triệu lần thủ dâm Hoành ơi! Ra với em đi. Sao không nghe gì hết vậy. Sướng, sướng lắm bác ơi! Ngày nào cũng phải đụ như vầy nghe bác !
Sướng quá. Sướng đến mất bình tĩnh, Sen gọi bác bằng anh rồi bằng bác. Bằng gì mà chả được. Nghĩa lý gì nữa cách xưng hô trong khi da thịt đã vào nhau, trong nhau cả nửa tiếng đồng hồ. Sen phục bác quá. Sen đã bị bác "đánh bại. " Sen dùng toàn lực để quyết đốn gục con cáo già này mà rồi bó gối chịu thua. Bác lật Sen nằm ngửa ra cho bác ngắm từ đầu xuống chân trong khi Sen thở và "dưỡng quân. " Mồ hôi trên trán làm những sợi tóc rối ngoằn ngoèo trên mặt Sen. Cặp vú vun lên no cứng cũng bóng những mồ hôi. Bộ lông lồn dày đen, xoắn tít, không còn thấy mu ở đâu cả. Bộ đùi dài thon trắng ngần, dang ra ơ hờ sau một trận quyết liệt.
Bác dang rộng háng Sen ra, trổ tài nghệ cho Sen phục thêm. Ngậm vào hột le, nút nhẹ, bụng Sen giật bưng bưngg. Hai tay bác bợ cặp mông của Sen để dũa
cái mồng đóc như bác đã làm sáng nay cho bà Loan. Sen ríu người lại, ngậm miệng thật chặt để không phát ra tiếng cuồng bạo. Chl được có mấy phút, Sen
vò tóc bác và la thật nhỏ:
- Cho em nghỉ chút đi anh! Anh làm gì mà em sướng quá vậy? Muốn em ra nữa phải không? Ôi, tối nay mà em nghe bác gái la bên đó là em đốt nhà này cho anh coi. Anh không được bú bả nghe chưa? Ôi, sướng quá Hoành ơi là Hoành. Cám ơn anh. Sướng hơn đụ hồi nãy nữa anh ơi!
Sen hẩy mông đít theo từng động tác bú của bác và sàng rất mạ nh. Cơn dâm của Sen lại nổi dậy. Lần đầu tiên Sen được bú lồn. Bác bú ngon lành, tận sức để nuốt hết bao nhiêu nước nhờn Sen tiết ra. Mùi nước thơm đặc biệt, mù i gái trinh xông lên từ lồn, từ háng của Sen, tất cả níu cái mặt bác dính sát vào chòm lông không hở một ly. Bác gồng cái lưỡi, đổ hết nội công mài dũa cái lồn của Sen. Mới được 20 phút, Sen rung toàn thân, mặt nhăn như khóc, nức nở nbững tiếng rên đứt quãng. Sen ểnh cái mông cao lên, đè cái đầu bác xuống và nước lồn ứa ra ướt đẫm cửa mình.
Phải thú thật. Không chỉ nhờ cái lưỡi, mà chính là do hàm râu quai nón rậm rì này đã đưa Sen lên chin từng mây xanh. Sen rũ liệt, ngoẹo cái đầu sang một
bên thở hổn hển.
Bác trườn lên, cho con cặc vào rất êm, nấc rất êm, cốđưa Sen lại một cơn sướng hung tợn nữa. Mười phút đầu giao đấu, Sen án binh bất động. Đến phút thứ 11, khi bác lót một cái gối dưới mông Sen cho mu lồn lên cao thì Sen điên cuồng như một con hổ dữ. Sen lồng lộng chiến đấu tay đôi với bác. Bác thích thế. Như vậy mới xứng là địch thủ. Sen tha hồ muốn sàng, muốn hẩy cỡ nào cũng được. Bác cứ
nhịp một, nhịp một, nên xuống, giã xuống những cú nắc tóe ngôi sao, thấy mây xanh, không kịp la. Gần một tiếng xung trận, cũng chính Sen thủ thỉ:
- Con ra nữa nè bác ơi! Ra với con một lần đi!
Bác bung ga, tăng tốc độ, quyết tặng Sen một lần ra. Tay bác dd mông đít Sen lên, bác nắc dồn dập và ra khí đầy ắp lồn Sen. Con bé ôm bác như trói vì nó nghe những tia khí bắn vào liên tục trong đáy lồn. Bác mệt như chưa bao giờ mệt. Vì đã gần hai tiếng, dù sướng quá, bác vẫn phải kềm lại. Đến phút chót tung hết lực lượng vào trận để tận hưởng cái khoái lạc ngàn vàng, nên tứ chi bác chầng còn
nhấc lên nổi nữa...
Sau đó, suốt hơn một năm, đcm đụ bà xã, ngày hẹn hò với Sen. Bác đã cẩn thận cho Sen uống thuốc ngừa thai. Nhưng con bé, một hôm "gần" bác đã thú thật:
- Con không uống thuốc đã hai tháng nay. Con muốn có con với bác !!!
Hơn sét đánh ngang tai. Bác khiếp sợ quá, tính đưa Sen cho bà mụ Sáu phá thai thì bà xã bác khám phá ra. yà Sen đã chầng ngại ngùng khai hết sự thật. Đó là lý do vì sao giờ này bác nằm đây. Nhưng có xui thì cũng có hên. Vì cặc mà bác bị án tử hình. Rồi cũng nhờ cặc mà còn lại án chúng thân, và bây giờ hoàn toàn tự do trong căn phòng này. Bác đang sung sướng chưa hết thì hai cháu ở đâu lù lù xuất hiện. Bác cũng chới với, hoang mang nhưbuổi sáng trong phòng Sen.
Bác Hoành kể một mạch không chừa một chi tiết nào, làm Cúc với tôi ngồi im lặng tê tái theo từng pha cụp lạc. Bác nói đúng. Chính con cặc quái gỡ đó của bác đã làm say mê phái nữ bất kể một ai, trong số đó có hai chị em tôi.
Từ hôm đó, hể vắng bà Loan là hai chị em tôi đưa bác lên phòng làm tình của bác Ba trên lầu mà thay phiên nhau đụ. Một lần tôỉ tò mò hỏi bác:
- Bây giờ, bác còn thèm đụ Sen không?
Bác im lặng một phút, bằng giọng trầm, thú thật:
- Không biết bác có nên nói không? Sợ nói ra cháu có ghen không? Bởi vì... không biết sao, suốt cả đời lang chạ giang hồ, giờ này nằm trên sung sướng giàu có với giai nhân, bác vẫn không thể nào quên được Sen. Suốt ba tháng nằm trong ngục, hình ảnh bác nhớ nhung liên tục vẫn là Sen. Bác có một bửu bối quái lạ, một thân hình lực lưỡng cao to, một kỹ thuật làm tình tuyệt vời, nhưng cái sướng của xác
thịt là cái cớ duy nhất lôi kéo bác lại gần đàn bà. Bác mê chất lình lãng mạn, bác thương những chi tiết đặc biệt ở ngưòi con gái. Ví dụ, Sen đã giả tiếng mớ để bẩt chước bà xã bác, và cũng để dùng lời gọi đó mời gọi bác. Hay câu nói của Sen: "Đêm nay mà anh bú bả, tôi đốt cái nhà này cho anh coi." Sen chỉ nói để vừa hăm dọa vừa diễn tả một hờn ghen tội tình de thương. Sen sướng quá mà ghen chứ không phải ghen vì ghét bà xã bác. Nên cái câu nói dễ thương đó đã diễn tả biết bao sung sướng khoái lạc khi Sen được bác bú . Hoặc khi sướng tột cùng, Sen
thường nằm nhăn mặt nhưkhóc rồi âm ưnhững tiếng rên như nhỏng nhẻo. Tiếng rên đó như thay cho lời nói "Không biết đâu, bắt đền đó !" Vân vân và vân vân. Nhiều lắm cháu biết không?
Bác không thể nói hết được bằng lời những đặc thù ở Sen. Nếu ai gần bác rồi không thể quên bác được Thì ai đã một lần ngủ với Sen, chắc phải một đời si nhớ. Cháu còn nhỏ quá, không thể thấu hiểu được những thâm trầm lãng mạn của tình yêu. Sẽ có một ngày nào đó, nhìn chung quanh, nhớ lạ i những người tình, đọc tên từng đứa, cháu sẽ chỉ còn gắn chặt với một người mà chính cháu cũng không hiểu vì sao.
Bác Hoành nói đúng. Tuổi của tôi dù đã đụ khá thiều đàn ông, nhưng tôi như cánh bướm. Đáp vào lài hoa là để hút nhụy. Còn bảo nhớ hoa nào nhất hì chưa. Thấy bác vẫn còn trĩu lòng với Sen nên tôi âm thầm tình nguyện tìm gặp Sen.
Hôm tôi đến, Sen đang nằm thẩn thờ trên võng. Tôi chào chị rồi tự giới thiệu là cháu của bác Ba. Chị đã sanh và cho cháu bé để người cô làm con nuôi. Qua vài câu chuyện, chị Sen đã thân mật với tôi và tâm tình:
- Không biết quan huyện có cho phép thân nhân thăm nuôi không? Em hỏi giùm, nếu có, chị sẽ mỗi tuần môt lần mang thức ăn tiếp tế cho bác Hoành.
Tôi nói hết hoàn cảnh sống sung sướng của bác Hoành. Tôi có cái tính thích tôn thờ sự thật và thích mọi người ai cũng hạnh phúc, nhất là về tình dục. Tôi ra mặt bênh vực cho bất cứ ai bị đau khổ và thiếu thốn tình dục. Nghe tôi tả cảnh sống sung sướng của bác Hoành, chị Sen vui hớn hở, nhưng nghe nói đến sự liên hệ của bác với bà Loan thì Sen sụ mặt xuống. Ghen mà không dám nói. Tôi phá tan cái
không khí nặng trịch đó bằng câu đùa:
- Dạo này, buổi sáng ngủ dậy, chị còn nằm trần truồng mớ không?
Sen hơi giật mình khi thấy tôi biết rõ chuyện của chị, nên hỏi:
- Ủa? Sao Lựu... biết chuyện đó?
Cầm tay chị Sen, tôi ôn tồn cho chị biết tôi cũng là loại gái quá quắt như chị, còn hơn chị nữa là khác. Nên chị không còn e ngại, bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên hơn:
- Còn ai trong nhà nữa mà mớ với nằm trần truồng. Tất cả đều tại chị. Nếu không để mang bầu thì đâu có cớ sự Sanh xong trên ba tháng rồi, thể xác chị
hồi phục lại như xưa, có phần sôi sục đòi hỏi nhiều hơn là khác. Gái một con mà. Bây giờ sung sướng trong lầu son gát tía, bác Hoành có còn nghĩ gì đến đứa con gái ở trọ nghèo nàn hẩm hiu này nữa không?
- Có Bác nhớ chị nhiều nhất so với những người đàn bà đã đi qua đời bác. Nhưng sao chị không cố quên, để tìm người khác mà lập gia đình?
- Nếu dễ dàng như vậy, việc gì chị phải để cho mang bầu.
Tôi hiểu ngay câu nói của chị. Bác Hoành khen chị là phải. Ăn nói khéo quá. Tôi bảo chị an tâm. Trước sau gì tôi cũ ng cho chị gặp bác Hoành.
Rồi một buổi sáng, khi cả nhà tôi đi vắng, tôi đưa bác Hoành qua nằm trong phòng tôi chờ. Tôi mang chị Sen đến, bảo hai người cứ tự nhiên tâm tình, tôi
đi có chút việc. Thực ra, tôi đi ra ngoài. Cũng như lần nhìn lén thím Hoành với Sâm, tôi ngồi, để mắt vào lỗ phên.
Chi Sen chạy đến ôm bác Hoành. Bác Hoành ôm chị. Hai người đều to con, rất xứng đôi, và tự nhiên như cặp nhân tình:
- Tưởng anh quên em rồi.
- Còn nhớ nhiều hơn là khác. Con chúng mình đâu?
- Cô Hai bắt làm con nuôi rồi. Vậy cũng xong. Thà như thế, em vẫn còn chút kỷ niệm. Còn hơn phá thai.
- Có giống anh không?
- Không sót chỗ nào là không giống. Tới con chim cũng giống.
- Chắc em nói đùa? Nó còn nhỏ quá mà !
- Ừ nhỏ, nhưng chim thì bự quá khổ. Bà mụ còn khen mà. Bả nói lớn lên nó "giết" hết gái trong làng. Con nào cũng mê. Bả quên nói thêm một câu nữa,
một câu rất quan trọng...
- Câu nào?
- Tới con gái ở trọ đi học cũng mê chứ đừng nói ai...
Bác Hoành ôm Sen hôn đắm đuối. Sen thò tay cầm ngay cặc của bác, ngắm nghía, rồi nói:
- Để em xét, coi có mất khúc nào của em không. Sen tuột cái quần của bác ra. Củ cải đen chìa ra nhưmột cái ống thổi lửa. Sen quỳ ngay xuống Hoành, nựng nó một cách sùng bài, ngưỡng mộ. Một chi bảo mà không phải ngư(~i đàn ông nào cũng có. Vừa hôn, chị vừa mắng yêu cục gân:
- Tổ cha mày! Mày làm tao nhớ mày muốn điên luôn. Làm cái gì cũng nhớ. Ăn, uống, nghỉ ngơi, tắm rửa, hình ảnh của mày hiện ra trưức mặt như quỷ ám. Nhớ quá cưng ơi, thèm quá cưng ơi. Đừng quên em, em sẽ chết...
Bác cúi xuống, đỡ chị đứng lên, nâng mặt hôn nồng nàn lên môi. Cái hôn thay thế bao lời nói rạt rào ân tình. Sen tự cởi áo, cởi quần. Hai thân thể trần truồng đối diện, cân xứng. Hai khối lửa gờm nhau. Sen thì thào:
- Gần em liền đi. Em nóng như núi lửa đây. Em cần cái của anh vô sâu trong em cho em dịu xuống nỗi khát khao, thèm muốn. Thèm quá anh biết không. Thèm đến khóc, anh ơi.
Sen dang hai bắp đùi ra, để cho cặc bác tự động đi vào Mặt chị nhăn như khóc. Chị nhỏng nhẻo rên cho đến khi khúc gân cứng như củi lút hết vào. Gái một con, thân người chị nở ra sau những ngày nằm lửa. Nó như một trái cây chín tới. Trắng hồng, mịn màng, còn đọng sương. Cả hai đang đụ với tình yêu rào rạt, chất ngất. Cả hai đều nhớ nhau, cần nhau.
Sen nắc như cái máy. Chị cũng bắt bác bế lên như bế bà Loan, bế tôi. Cả hai thả hồn phiêu bạt và cùng la muốn bể nhà. Vừa lúc đó, thím Hoành tôi về tới Tôi đưa một ngón tay ra hiệu cho thím im lặng. Rồi bà cùng ngồi xuống chim ngưỡng một trận đụ kinh hồn của Sen và bác Hoành.
Thím Hoành xưa nay cũng chỉ nghe thiên hạ đồn về Lê Hoành. Nào là ông đã lấy hết đám vợ lính lệ trong huyện đường, đã làm say mê bà Loan. Đã mang tội chung thân khổ sai khi làm cho một cô gái mang bầu. Bây giở bà mới tận mắt thấy họ'đang đụ trước mặt như bà đã thấy vợ chồng bà Tư Dơi trong núi.
Cảnh đụ này hợp với bà nên bà khoái trá như đang xem một cuốn phim dâm. Bà đã khổ công lặn lội trên ba cây số, cùng Sâm tìm cho ra nhà bà Tư Dơi cũng chỉ để tận mắt nhìn cảnh loạn dâm. Hôm nay thì nó bày ra đó, ngay trong nhà bà. Có phần tự nhiên hơn vì cả Sen và Hoành đều không biết có chúng tôi đang nhìn lén.
Tôi thấy mặt thím say sưa, dại hẳn ra như người say rượu. Bà cho tay xuống lồn sờ sờ, móc móc. Nhất là lúc bác Hoành rút cặc ra, nằm ngữa trên giường cho chị Sen bú. Ngoài này bà liếm môi, đưa ngón tay cái vào miệng, thụt tới thụt lui. Rồi bất giác bà tuột quần ra, ngồi bệt xuống, dang rộng bắp vế, cho hai ngón tay vào thụt lồn.
Vừa xem cảnh trong kia vừa xem cảnh ngoài này, tôi nhưthùng xăng chờ lứa bắt. Tôi ước mơ có Khang, có Sâm hay Vĩnh, hay đàn ông nào cũng được, để cho nó bú lồn tôi, hay đụ tôi tức khắc. Liếc thấy buồng chuối già của chú Hoành treo ở bàn ăn. Tôi đến bẻ hai trái. Cho thím một, tôi một. Tôi bắt chước thím cởi quần ra và cứ thế, hai thím cháu vừa thủ dâm vừa xem họ đụ tàn bạo trong kia.
Lần đầ u tiên tôi thử cảnh thủ dâm. Chuối để nguyên vỏ. Nó cũng dài, cũng to như cặc người. Cũng sướng chớ đâu có tệ, vì mình thích đút vô bao xa, chơi kiểu nào tùy ý.
Chị Sen leo lên cà lồn trên mặt bác Hoành. Chị chu hai cái môi lại, thở xì xì, ngữa mặt lên trời la nho nhỏ:
- Anh ơi! Cái bàn chải của anh nó chải miệng lồn em kìa. Trời ơi là trời ! Sướng dễ sợ anh Hoành ơi! Anh có bú ai như vầy chưa? A đụ bà Loan con Cúc, con Lựu. Anh có bú họ nhưvầy không? Nói thiệt em nghe? Em ghen quá rồi đây nè.
Sen hỏi cho đã cơn sướng. Chị đâu có cầ n bác trả lời Làm gì đụ mà không có bú. Nhất là đàn hà con gái, khi nhìn thấy hàm râu của bác là da lồn nổi ốc trân, máu nóng chạy rầ n rần. Ông bà gọi "Nam tu, nữ nhủ". Đàn ông phải có hàm râu, Đàn bà phải có cặp vú Hai món đó là loại trang sức khêu gợi sự dâm dục người khác giống. Đằng này, bác lại có cả râu rìa, lẫn quai nón ! Chỉ có chết mà thôi.
Người thèm nhất bây giờ phải nói là thím Hoành tôi Bà chưa từng được một hàm râu xồm xoàm như thế cạ lồn bà bao giờ. Và con cặc to dài đen thui nữa. Trái chuối già trên tay hà so với "khúc củ i thịt" của bác Hoành thật như trùn so với lươn. Bác càng nứng, hai đường gân càng hằn rõ lên như hai chiếc đũa. Khi bác đụ, hai sợi gâ n đó cứa rần rần ở mồng đóc Làm cho bất cứ ai được dicm phúc bác đụ cũng phải giật rung người.
Để cho bác bú đã, chị Sen xuống ngồi cọc. Người chị to con như thế mà so với con cặc, tôi vẫn sợ nó làm chị đau, khó chịu. Nhưng trời ơi. Gái một con đang nuết trửng ~'con trăn " của bác Hoành. Chị nhướng lên, giã xuống tận tình, làm trái chuối già trên tay thím Hoành gần mềm nhũn. Thím mượn luôn trái của tôi, tưởng là bà thay thế trái kia. Lần đầu trong đời, tôi hoa mắt khi thấy bà chắp luôn hai trái cho vào lồn một lượt. Ôi! Thiên chúa ơi! Ông địa ơi! Cao tằng cố tổ ơi! Hãy nhìn xuống mà ngắm một bà sồn sồn đụ một lúc hai quả chuối.
Đầu óc tôi giật bưng bưag như lên cơn sốt. Có như thế thật à ! Ha lần đẻ, lồn bà rộng như vậy sao? Ôi trời ơi! Xem thím đụ chuối còn hấp dẫn mấy làn người ta đụ trong kia nữa ! Cái gì làm cho bà táo bạo đến như thế? Chỉ vì bà nhìn thấy con cặc ly kỳ, có một không hai của bác Hoành đó thôi. Thương thím quá Tôi mặc quần chạy ra vườn lựa một trái khổ qua lớn bằng cặc bác, hái rồi chạy nhanh vào đưa cho bà.
Bà rút hai quả chuối ra, ném cái phạch, banh lồn nhét trái khổ qua vào. Tôi gần đứt hơi, gần muốn ra khi nhìn trái khổ qua vào cách chật chội. Những cạnh sần sùi của nó cưa sừng sực miệng lồn. Bà nhắm mắt, thở mạnh, mà không dám la. Trái khổ qua vào hết nhưcặc bác Hoành đã vào trọn lồn chị Sen trong kia...
Thím nhìn bác nắc để thụt trái khổ qua đú ng theo nhịp. Chị Sen rên giùm bà, la giùm bà:
- Ôi, cặc anh to quá anh Hoành ơi ! Anh có biết lồn em nhỏ lắm không? Anh ơi, coi chừng rách lồn em bây giờ. Hai sợi gân độc địa của anh nữa. Hènchi cả làng mê anh. Anh đụ sướng quá đi Hoành ơi. Anh phải làm cho em ra hai ba lần sang nay nhen. Nhịn thèm lâu quá rồi, bữa nay mới được đụ . Để em nói Lựu dẫn anh qua đây mỗi sáng, mướn phòng này mình đụ nhen anh?
Thím Hoành nghiến răng, mắt bà đổ hào quang. Sự dâm dục hiện rõ lên tròng trắng, cặp môi, và toàn gương mặt đẫm ướt mồ hôi. Bà vẫn thụt trái khổ qua đều đặn ơ cửa mình. Bà không thụt nhanh được như hai quả chuối, bới những cá i cạnh xù xì của khổ qua. Chính những cá i cạ nh đó là m bà chịu hết nỗi. Và giữa lúc trong kia Sen hù ng hổ nắc lên, bác Hoà nh mạnh bạo nắc xuống, hai người tới mức ăn thua, cả hai ôm nhau la oải trời. Ngoài này thím Hoà nh cũng ra. Và bà không dằn được tiếng la cũng lớn như Sen. Bà ngất ngư trong cơn sướng, quên hết.
Tôi tưởng Sen và bác Hoành phải ngưng chiến sau khi nghe tiếng thím la. Nhưng không. Họ vẫn ôm nhau như sam. Không thèm rút ra để lau cho khô. Cứ "đường trơn ướt mưa" làm lại. Những tiếng rên lại vang lên một cách đều đặn tự nhiê n từ trong kia. Nhưng ngoài này, thím ngã ra nằ m yên, thở. Bà buông tay để trái khổ qua nằm ngang tà ng ở trong lồn. Thím gối đầu lên bắp vế tôi, mắt hé nhìn tôi, miệng thều thào:
- Thím chưa từng thấy cặc ai dị hợm như vậy. Ước gì... thím được một lần. Một lần thôi, rồi có chết cũng cam...
Tôi vuốt tóc thím, hứa là sẽ làm bà thỏa nguyện. Chuyện dễ thôi. Trong kia, sau khi bác Hoành đụ cho chị Sen ra lần thứ ba thì ngưag, ôm nhau tâm tình to nhỏ. Tôi với thím xuống làm cơm để khoảng đãi "thượng khách. " Hai người trong kia mặc đồ bước ra. Tôi mời họ ở lại dùng cơm trưa. Bác Hoành ngồi ở ghế uống nước. Chị Sen ngồi lên bắp vế bác một cách tình tứ và tự nhiên như vợ chồng. Chị cám ơn tôi đã cho chị môt cơ hội ngàn vàng, xong ôm bác Hoành nút lưỡi, âu yếm, coi như không có tôi ở đó. Tôi đang thắc mắc là vì sao họ có thể tự nhiên như
thế thì bác Hoành hỏi ngay:
- Sao? Hồi nãy Lựu với thím Hoành xem tụi bác có đã không?
Tôi nhột nhạt, hơi ngượng vì bác hỏi thình lình, nên nói:
- Dạ... dạ... dạ tuyệt quá, đẹp quá. Đẹp hơn bữa cháu xem bác đụ bà Loan ở phòng bả... bữa đó không bằng một góc...
Nói xong tôi giật mình vì biết mình hớ. Sợ chị Sen ghen nên tôi bịt miệng lại. Chị Sen cười dễ thương rồi nói cho tôi yên tâm:
- Hổng sao. ổng ngủ với biết bao nhiêu người rồi...
- Và không ai bằng Sen hết. Bác Hoành nói ngay. Anh đã khoe điều đó với Lựu. Không tin em hỏi Lựu đi.
- Dạ có. Tôi nói. Bác chỉ thương yêu có mình chị, dù bác đã qua với không biết bao nhiêu là đàn bà con gái khác. Chị phải hãnh diện điều đó. Không dễ gì được một "anh tài" như thế ngợi khen đâu! Em ước mơ làm sao được một phần của chị...
Thím bưag cơm lên. Canh mồng tơi nấu với tôm. Gà xào sả ớt. Thịt luộc ăn với rau sống, mắm cá trèn. Tôi giới thiệu thím với bác Hoành và chi Sen. Bữa cơm vui quá với những lời khen ngợi về hàm râu, thân hình, con cu quái đản và nhất là sức dẻo dai của bác Hoành. Để ý, thỉnh thoảng tôi thấy thím liếc trộm bác. Bà ái mộ bác. ái mộ một cách thực tình, không dấu diếm. Cử chỉ đưa tình của bà giống
hệt của một thiếu nữ ở tuổi cặp kê thấy một thanh niên mà mình ưa thích. Tôi càng yêu thím hơn.
Cơm xong, thím bưng nải chuối xuống mời mọi người tráng miệng. Mỗi người cầm một quả. Bỗng thím nhìn trái chuối, cười khúc khích. Tôi nhớ bà chơi "cặp đôi", cũng cười rộ theo. Bác Hoành hỏi:
- Sao thấy chuối mà hai người cười quá vậy?
- Dạ tại vì, tôi đỡ lời cho thím. Dạ tại vì... chắc hồi nãy bác có nghe tiếng thím la ngoài này?
- Có bác có nghe. à thôi, bác hiểu rồi. Chắc là chỉ đã dùng...
- Dạ phải. Nhưng không phải dùng một mà là cá cặp Rồi sau đó dùng... trái khổ qua, to bằng của bác... vì nhìn thấy của bác.
Bác và chị Sen cùng cười với chúng tôi. Từ phút đó, thỉnh thoảng bác hay ném về phía thím Hoành vài cái nhìn tò mò và chút hãnh diện vì bác đã có thêm một "tín đồ " nữa. Thím chúm chím cười làm duyên, khi thấy bác nhìn thím. Nỗi hy vọng của bác càng to lớn hơn.
Xong bữa, Sen kiếu từ ra về không quên cám ơn lần nữa về sự tiếp đãi nồng hậu của thím cháu tôi. Thím hứa là bất cứ sáng nào muốn gặp nhau, chị Sen và bác Hoành cứ tự tiện dùng phòng của tôi. Người cùng "đảng" nên thường tốt và giúp đỡ nhau rất tận tình. Chị Sen về xong, bác Hoành còn ngồi lại uống cho cạn ly nước. Thím mang gói hạt sen ra mời bác:
- Mởi anh dùng mứt sen do tự tay tôi ngào lấy. Nghe tên anh từ lâu. Nghe cả biệt tài lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ, mà cho tới bây giờ mới tận mắt... Cô Sen diễm phúc quá .
- Chữ tài đi với chữ tai một vần đó chị. Chút xíu nữa là đầu rơi khỏi cổ cũng vì cái biệt tài lẫy lửng đó Rồi bây giờ được bà huyện cưag chiều như trứng mỏng cũng nhờ nó. Nhưng làm gì thì làm, tôi vẫn yêu Sen không dứt. Tôi biết tôi đang làm một điều quấy là lấy con nít mà không sao ngừng được.
Rồi bác đứng lên kiếu từ để trở về "phòng giam" vì sợ ngồi đây lâu, bà Loan biết được thì bất tiện.
Bác đi rồi, tôi ôm thím hứa:
- Thím yên trí, sẽ có một ngày cho thím huy hoàng thỏa ước mơ.
- Có ra không thì ra với con đi! Ối chắc chết quá thím ơi! Cho con xịt khí vô lồn thím nghe ? Đó ! Nghe không?
Thím cũng la theo:
- Thím hứng, thím sướng, thím ra nè. ối Sâm! Bắn mạnh vô đi. Đừng cho nhỏ ra ngoài giọt nào nhen. Vô hết đi! Ôi Sâm ơi, đụ nhà lạ sướng quá đi. Chị Tư ơi tôi theo chị lên thiên đàng đây nè! Ôi, bồ nhí nó ra khí trong lồn tôi chị ơi! Ối, Sâm ơi, thím hết biết gì rồi con ơi!
Thím với Sâm cong người lên, đập chiếu điên cuồng, kêu trời. Phú thấy vậy cũng rút theo, nắc bạo tàn lồn bà Tư. Rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi, quằn quại, rên siết...
Cả bốn gỡ ra nằm thở, nhìn nhau cười. Không ai nhớ lúc nay mình đã nói gì. Chỉ biết góc núi này vang động những tiếng gào thất thanh diễn tả nỗi khoái lạc tự do của hai cặp nhân tình quái gỡ. Cả bốn nằm trần truồng như vậy nói chuyện, hoặc đứng lên uống nước, đi tới đi lui như những người tiên sử.
Thím chắc con chưa bao giờ được sống tự do hồn nhiên như thết Một sự tự do tuyệt đối, không ngại ngùng, e thẹn, không giả tạo. Sâm muốn ôm bà Tư hay thím để nựng hay giỡn hốt lúc nào cũng được. Thím muốn ôm Phú hôn môi hay bú cặc lúc nào cũng xong. Một buổi chiều hoàng đạo. Bà Tư luộc một nồi khoai, đổ ra rổ. Cả bốn ngồi chò hỏ dưới đất ăn khoai, phơi cặc phơi lồn,. chuyện trò thoải mái.
Thím tò mò hỏi bà Tư:
- Chị với thằng Phú thiệt sự ngủ với nhau tìl hồi nào?
Vừa ăn, bả vừa trả lời một cách tự nhiên:
- Ối cũng lâu rồi chị Phàn. Từ hồi tụi tui còn ở dưới ghe lận. Hồi đó ông xã tôi còn sống thì ổng làm nghề chài. Được cá thì buổi sáng tôi đem ra chợ bán. Rồi có một bữa, không biết ông ứng bà hành làm sao ổng đi mua một quả lựu đạn, về liệng cá khúc sông gần miếu ông Thạnh. Lựu đạn chưa xuống nước nổ cái ầm. Ổng đứt lìa cái đầu chết tươi tại chỗ. Tôi gặp thằng phú này ngoài chợ cá. Chôn cất ổng xong
tôi kêu nó về thế ổng làm tiếp nghề chài. Mỗi lần lưới mắc gai hay chàm mục dưới sông, là nó cỗi truồng ra nhảy xuống lặn gỡ lưới. Dưới ghe, sông vắng, chỉ có một mình nó với tôi. Cái cảnh nó cởi truồng gần như ngày nào cũng có. Chồng tôi chết, mình đàn bà góa. Xác thịt mình cũng thèm chớ. Người chớ đâu phải gỗ đá.
Đó rồi có một đêm trời sáng trăng, gió hiu hiu mát, tôi cắm ghe giữa giòng. Ngồi đầu mũi ghe ăn trầu nhớ tới ông chồng. Nhớ lại những cảnh hai vợ chồng đụ nhau, bú nhau... Tôi chịu không nổi, liếc nhìn thằng Phú nằm tênh hênh mặc quần đùi, cởi trần ngủ ngon lành. Mà phải nó nằm ngủ tự nhiên thì nói làm chi. Đằng này con cặc nó chổng ngược, đội cái quần đùi lên cao. Tôi thèm chảy nước miếng chị ơi. Trăng sáng vằng vặc. Trời mây non nước như vậy, làm sao một người đàn bà góa chồng như tôi chịu nổi khi nhìn cái chỏm nhọn của quần đùi thằng nhỏ?
Tôi cố quay mặt đi nhìn nơi khác. Nhìn mấy vòm tre là đà theo gió. Nhìn rặng núi mờ xa. Nhìn mặt nước sáng xanh dưới trăng mười sáu. Nhìn để quên đi sự khêu gợi của chỏm quần đùi. Tôi chưa có một ráp tâm nào táo bạo vì dù sao, Phú vẫn là thằng con nít. Tôi bị dằn co dữ dội về sự quyến rũ của dục vọng. Vào khoang ghe, tôi lấy gối ra nằm cố dỗ giấc ngủ cho quên đi. Nghĩa là phần đạo đức của tôi đang thắng.
Nhưng nằm đó, mà sao mắt tôi không nhắm hẳn được Chỉ nhắm được vài giây là tự động mở ra liếc về phía chỏm quần nhọn hoắc của thằng Phú. Nếu có ai quanh đó nhắc nhở tôi hay canh chừng tôi, chắc tôi đã không dám nhảy qua bờ cám dỗ. Tôi không ngủ được. Mà lý trí tôi thì đã say giấc. Nó chẳng còn hiện diện trong khi tim tôi nhảy bập bồng, như bốn vó ngựa hung hăng, chờ sẵn, hể cửa chuồng bung ra, là nó phi nước đại, không gì cản nổi.
Và chị biết không? Khoảng giữa khuya, khi trăng đứng bóng, tôi xê dần nằm song song với Phú. Là dân chài, nên dù 18 tuổi, Phú đã to lớn lực lưỡng như trai 20. Tôi nhìn Phú say ngủ. Tôi mong cho nó ngủ thật say, để nếu tôi có va chạm gì, nó cũng không biết. Tôi nằm gần, thật gần vào Phú. Đầu ticn tôi gác lên ngực nó một cánh tay, qua người nó một cái chân. Lấy đầu gối, tôi thử cà rất nhẹ ở chỏm quần đùi Phú vẫn ngáy đều. Hoàn toàn không hay biết gì tôi đang thực hiện những tà ý. 'l'ôi đụ ng mạnh hơn. Phú vẫn yên ngủ. Tôi táo bạo đưa tay xuống sờ rất êm ả đầu chỏm.
Chỉ sờ nhẹ thế mà lồn tôi nóng rang. Tim tôi đập như đánh trống. Tôi biết sợ. Sợ Phú bắt tạ i trậ n tôi đang hái trái cấm, rồi Phú phản ứng như thế nào với người đàn bà mất nết? Biết vậy mà thần dục vọng vẫn đẩy tôi tới. Thúc bàn tay tôi nắm luôn cặc Phú rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi nghe Phú hết ngáy. Hoảng quá tôi buông ra. Ngay tức khắc Phú ngáy lại. Nhưng tiếng ngáy hoàn toàn khác hẳn. Tuy có đều mà không tự nhiên như trước.
Đùi tôi vẫn gác, tay tôi vẫn nằm đó. Nhưng Phú không cục cựa, hay hất đùi lôi ra. tại sao? Làm sao tôi biết được? Độ năm phút sau, tôi đánh liều cầm hẳn con cặc của Phú lần nữa. Không những cầm mà
còn nắn nắn.
Tiếng ngáy Phú vẫn đều đều. Tôi xích lại gần hơn. Chân tôi quàng khít hắn cho mu lồn cạ hẳ n vào đùi của Phú. Chị ơi, sau bốn tháng kể từ ngày ông nhà tôi qua đời, đây là lần đầu tiên tôi được một cảm giác sướng lâ ng lâng. Thấy Phú vẫn ngủ, tôi dạn dĩ luồn tay vào lưng quần nó cầ m con cặc nóng hổi đang giật giật.
Đến lúc đó tôi mới đoán biết là Phú đã tòng phạm.
Làm gì mà Phú không biết khi tay tôi nắm trọn thằng nhỏ. " Đã vậy còn giật giật. Tôi bóp, tôi nắn, hơi xụt nhẹ con cặc. Tiếng thở Phú hơi khác. Tuổi dậy thì của nó đang ngóc dậy. Mỗi lần tay tôi nắn, cặc Phú gồng lên. Như vậy là chủ nhân của nó đang thúc. Tôi thử xụt nhẹ nhẹ. Hơi thở Phú hơi dồn dập hơn. Và, tôi làm chủ tình hình, tiếp tục xụt nhẹ cặc của Phú . Tai tôi nghe Phú âm ư. Tiếng ngáy không còn nữa. Phú đột nhiên quay qua ôm tôi. Rồi, như thế là Phú cũng đã nhảy qua hố cám dỗ với tôi. Tay nó quấn chặt tôi và nói:
- Cháu lạnh quá, vô trong khoang nằm cho ấm !
Kỳ thực, Phú muốn cả hai vô trong khoang nằm . cho kín mà nói khác đi. Ghe đậu giữa giòng. Đâu có ai nhìn thấy được. Mà Phú vẫn rủ tôi vaò trong. Bây giờ tôi an tâm hơn. Phú đã hoàn toàn tỉnh thức chấp nhận cuộc chơi.
Tôi mang gối vào trong, Phú bò theo. Đêm khuya thanh vắng. Tiếng nước róc rách vổ vào mạn thuyền, tiếng cá đớp bóng nghe thật rõ và tình tứ. Tôi ôm Phú. ấm quá. Tay tôi tha hồ cầm cặc Phú nhồi, nắn. Phú cho tay sờ vú tôi, rồi bóp nhè nhẹ. Trong khoang ghe, ánh trăng ngoài kia chỉ lọt vào mờ mờ. Cả hai không nói nhau một lời. Tôi lột quần Phú ra rồi cởi luôn quần áo của mình. Hai chúng tôi trần truồng ôm nhau siết mạnh, để tìm ấm. Lúc đó Phú thực thụ động. Có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với dục vọng, Phú chưa biết phải làm gì, phần Phú cũng ngại ngùng, bất ngờ vì những cảm giác lạ đến cùng một lúc. Tôi phải dìu Phú từng bước, đi vào khoái lạc xác thịt. Tay tôi vẫn còn nắm cứng cặc Phú. Tôi gác một chân lên người Phú, rồi cầm cặc cà nhẹ ở miệng lồn. Cả hai bắt đầu rên nhẹ. Có lúc sướng quá, Phú đòi hẩy vô, mà tôi không cho. Tôi cừ rà rà như vậy thật lâu.
Sướng lắm chị Phàn ơi! Cà lồn là cái khoái nhất của tôi. Đụ, tôi chưa chắc khoái bằng cà lồn. Tay Phú bóp mạnh vú tôi hơn, rồi nói rất nhỏ:
- Cháu mê cặp vú này lâu lắm rồi dì biết không? Xuống sông tắm. Cháu vẫn ngồi trên ghe nhìn lén. Cái áo trắng bám sát vô da thịt dì, làm nổi hẳn cặp vú da hồng, có cái núm cộm hắn lên. Tắm xong dì vào khoang thay đồ. Cháu lại nhìn lén. Thèm được bóp cặp vú no tròn đó mà không dám. Cháu định bụng, bữa nào dì ngủ mê, cháu sẽ táo bạo sờ một chút cho đã thèm. Không ngờ... bữa nay... dì cho...
Tôi biểu Phú cứ bóp. Bóp cho đã nư. Nếu muốn thì cứ bú. Và, chị Phàn ơi, nó mừng quá đổi, leo lên táp một đầu vú bú tới tấp. Hết vú này tới vú kia. Trong khi nó bú, con cặc nó cứ chạm qua chạm lại hai bắp vế của tôi. Tôi dang chân ra chờ đợi, mà thằng nhỏ hình như không dám. Nóng quá, chịu không nổi nữa, tôi kéo Phú lên. Tay tôi lòn xuống ưới, cầm cặc cho ngay ở miệng lồn. Rồi tôi ấn đít
Phú xuống. Tôi nhắm mắt, nằm nghe khúc gân vào từng nấc, từng nấc, và lút hết. Tôi dâm đãng tìm môi nó nút. Tôi bảo Phú đưa môi qua cho tôi đã cơn thèm.
Tôi biết rõ mình đang làm chuyện kỳ cục mà không thể ngừng được. Nội tâm øng hực lửa tình. Máu dâm cắn xé từng tế bào của thân thể. Sự thèm muốn xác thịt hôi thúc tôi, che mắt tôi. Rồi ngoại ảnh quyến rủ nữa. Trong một khoang ghe chỉ rộng bằng cái giường. Glữa giòng vắng vẻ, nửa khuya. Bao ám ảnh hằng ngày của Phú của tôi... là chất rơm làm cho ngọn lửa dục vọng bỗng cháy bừng giữa
hai dì cháu mà xem ra ai cũng là thủ phạm.
Vì, chị nghe đó, Phú đã tự thú là từng nhìn lén tôi tắm dưới sông, thay đồ trong khoang ghe. Nhưng còn tôi? Tôi cũng từng nhìn lén Phú trần truồng nhảy xuống nước gỡ lưới. Lúc nó trèo lên ghe, tôi cũng chết sững khi nhìn thân hình và bộ phận sinh dục của nó. Tôi đã cố tình tắm một cách khêu gợi, cố tình bày hàng ra cho Phú thèm. Khi thay đồ trong khoang ghe, tôi làm như quên không đóng cửa
khoang, để cho Phú tha hồ nhìn thân ngưừi nẩy lửacủa tôi...
Tôi đã đánh trúng huyệt của Phú. Nhưng nó có bị ngã hay không cũng còn do Phú. Cớ sao Phú đã rủ tôi vào nằm trong khoang cho ấm? Và cớ sao Phú đã quay sang ôm tôi để tôi tự do cầm cặc cà lồn, rồi thốt lời tự thú? Tôi có ngụy biện không? Chắc là có. Có để không áy náy, mắc cở với chính mình, với Phú.
Tôi mặc kệ. Thèm đụ quá, tôi vạt mọi lý luận khác sang một bên. Với lại ở đây, bây giờ, ai? Ai đã mắt thấy tai nghe? Chẳng lẽ Phú là người cười khinh tôi? Mà có như thế chăng nữa, với tôi, cũng chắng sao. Tôi cứ bước tới. Cặc của Phú đã lút sát trong lồn tôi. Nhưng Phú nằm yên một cách tội tình. Hình như Phú chưa dám tự động làm gì hết dù khả năng sinh lý trời cho cũng đủ để Phú có một cử động nào đó cho sướng, như nắc tới chẳng hạn. Tôi ôm nút lưỡi Phú say sưa. Bất giác, tôi sàng nhẹ cái đít cho cu Phú cà ở miệng lồn. Tôi sàng mạnh dần. Tôi chưa bao giờ được tràn ngập sung sương như đêm đó. Tôi nghe tiếng nước vổ êm đềm vào thân ghe, tiếng âm ư của Phú. Hai tay tôi tập cho Phú nắc, bằng cách nhốm đít Phú lên, rồi ấn mạnh xuống. Cứ tiếp tục làm như thế vài chục lần, tôi bất ngờ buông tay ra, Phú đã tự động nắc. Chị Phàn ơi! Lúc Phú nắc bạo là lúc Phú đã trớ thành người chồng của tôi...
Gió sông thổi mát lạnh mà tôi vẫn thấy ấm. Tôi tê tái mê man, ngập chìm với cái đụ ngàn vàng, bất ngờ đêm đó. Tôi tận hưởng, tận hiến.
Nghe bà Tư kể thím nhớ đến buổi chiều mư'a ngoài ruộng bắp. Cái khó cũng là cá i thú , vì nó là buổi đầu. Hồi hộp, lo sợ, sung sướng, tò mò, đủ thứ tạo cho mình một cảm giác tuyệt trần không có gì sánh nổi. Bà Tư tiếp:
- Hai dì cháu tôi ôm nhau đụ mê man như vậy thật lâu. Tôi lật Phú nằm xuống dưới, tôi ngồi lên dộng cọc. Rồi không biết tôi nghĩ sao, rút lồn ra,ngồi hẳn lên mặt Phú, bắt Phú bú. Cũng thế, lúc đầu Phú ngỡ ngàng. Nhưng tôi huấn luyện cho một lúc Phú thành thạo đến nổi làm tôi phải ra ngay trong miệng Phú vừa lúc tai nghe tiếng gà nhà ai gáy xa xa...
Cứ thế đêm kế đó, tiếp đến những đêm sau. Có khi giữa trưa khi tôi lcn chợ bán cá xong, về chèo ghe cột ở dưới một lùm tre kín đáo. thế là dì cháu lại đụ chát chúa, đụ say sưa, có khi quên cả ăn cơm.
Cho đến một ngày, thấy phú vất vả quá với nghề chài lưới, tôi dựng lên cái quán bán hủ tiếu dưới bean đó Rồi chuyện tôi với nó lấy nhau không qua được mắt tò mò của dưluận. Cả Phú lẫn tôi, cuối cùng, đã chấp nhận bỏ hết vào đây để sống, để mua sự tự do.
Đây này, cả bốn chúng mình trần truồng sống với nhau một cách thoải mái như vầy là tự do. Nếu không toàn đời sống thì ít ra cũng một phần đời mình phải có tự do chớ? Tôi chọn vào đây để sự tự do của mình không đụng chạm đến đời sống của kẻ khác.
Con biết không? Đêm đó thím với Sâm ở lại nhà bà Tư một đêm. Một đêm lạ lùng. Ăn, đụ, ngủ và sống nhưkhông phải đang sống ở trần gian. Nó như một hành tinh xa xôi lắm với địa cầu khắc nghiệt, hung dữ.
Và cứ lâu lâu một lần, Sâm lại rủ thím vào thăm vợ chồng bà Tư để được những buổi tm"a, những buổi tối thoải mái. Vì chỉ có cái nhà nơi chân núi xa xôi hẻo lánh đó thím và Sâm mới tìm được sự hồn nhiên tuyệt vời của sinh lý. Thím có lén lút ngủ với Sâm ở căn nhà này, như con đã thấy lúc nãy, nhưng vẫn là lén lút. Như thế vẫn còn nỗi lo âu, phập phống. Sâm có đưa thím vào rừng thưa hay ruộng bắp, thì cũng chỉ là những nơi chốn giới hạn, vẫn có phập phồng Còn trong đó, là một thề giới riêng. Một hành tinh cách biệt với địa cầu, chẳng có gì ràng buộc,
bức ép. Tự do như gió thổi trên mây, như chim hót trcn ngàn, như nước cuồn cuộn chảy trcn suối. Một ngày sống trong đó nên thơ, thú vị bằng một tháng
quanh đây...
Tôi ôm thím hôn, siết chặt. Mửng cho bà đã tìm được một thú vị để sống. Phải sống cho ra sống. Tôi không muốn thím làm một cái xác không hồn, để tàn lụi dần trong những cơn thèm khát cay nghiệt, ray rút, cho đến cuối cuộc đời, trở về với cát bụi. Chưa ai giải thích và chứng minh thật rõ ràng sự khác biệt về đời sống của hai hồn ma: Một thật đạo đức và một không đạo đức. Dĩ nhiên chữ đạo đức ở đây phải được hiểu theo nghĩa những luật lệ sống do con người đặt ra. Nghĩa là hai hồn ma đó, bên kia thế giới, ai đã lên thiên đàng và ai về địa ngục?
Không có câu trả lời!
Nhưng tôi, vâng chính tôi, xin mạnh dạn chứng minh rằng khi sống, về tình dục, ta cứ thích gì làm nấy, sẽ thấy thiên đàng ngay trên trần thế. Ngược lại, bó cuộc đời giữa những khung sắt thuần phong, đạo lý tứ đức tam tòng con người sẽ vô cùng khốn khổ. Đó là địa ngục trước khi được chết. Sự suy nghĩ của tôi có thể làm người khác lợm giọng, khó chịu. Thì tôi cũng thế khi nghe ai oang oang giảng đạo
đức luân thường.
Tôi đang thấy thím Hạnh có lý. Bác Ba gái có lý. Bác đã tắm cho anh Khang, ngủ với anh Khang. Hiện bác đã dùng căn phòng mà trước kia hai vợ chồng bác đã sống, để làm nơi truy hoan. Không chỉ với Khang, mà còn với Lê Hoành, tên cai lính nổi tiếng về tình dục....
Tôi và chị Cúc vẫn là "hầu thiếp " được cưng chiều nhất của bác Ba. Hai đứa tôi thay nhau phục vụ ông. Bất kể ngày đêm, ông cần là tụi tôi chia phiên ứng chiến. Ngủ với bác Ba, tôi thích, không nhlrng vì quyền lợi vật chất như tiền bạc, vòng vàng, mà còn vì bác là một tay chơi tuyệt hảo, hào hoa phong nhã . Tôi còn một
cái thú nữa khi giao du xác thịt với bác là bác Ba, một quan huyện nghiêm khắc nổi tiếng, từng xử nhưng vụ án tình vô cùng quan trọng, nhưng đã bị tôi sai khiến hành hạ như tên nô lệ mỗi lần tôi thoát y nằm trong phòng máy lạnh của bác. Tôi
bảo bác làm gì là bác răm rắp nghe theo. Nghĩa là tôi thấy tận mắt con người thật một trăm phần trăm của bác.
Lời ông phán giữa huyện đường có thể làm rơi một cái đầu, hay bỏ tù khổ sai chung thân một tên loạn luân. Mà ở đây, ông loạn lừng trời với Cúc, với tôi
Bà Loan, vợ ông nữa. Ở ngoà i đường, nhìn vào cái dinh cơ đồ sộ của quan huyện, không một ai có thể dám nghĩ trong đó có những ổ làm tình hoạt động ngày đêm. Nó loạn nhất thiên hạ. Mạnh ai nấy đụ. Đụ tàn sát, đụ lia chia. Làm nhưcuộc đời này chỉ có đụ là quan trọng.
Tôi với chị Cúc được bác Ba cho hay là bà Loan đang say đắm Lê Hoành, tên tù chung thân về tội đụ con nít do bác xử. Bà thường cho những tên lính thân cận bắt giải Lê Hoành đến tưphòng để phục vụ sinh lý. Giờ hành lạc của bà vdi Lê Hoành thường là buổi sáng, sau khi bác Ba ra xử án ở huyện đường. Biết thế tôi với Cúc lén vào phòng bà, kiếm một chỗ kín để mục kích. Mục kích không phải để xoi mói đời tư của bà, nhưng là để xem Lê Hoành đã có những bửu bối gì có thể làm bà mê mệt.
Khoảng chín giờ, con hầu mang cho bà hai bát yến hầm với nấm đông cô. Một cho bà, một cho Lê Hoành.
Chín giờ mười, Lê Hoành bước vào với chiếc áo tù Hắn cao to vạm vỡ. Trán cao, lông mày rậm. Mặt chu điền với hàm râu quai nón rậm đen, tóc rối. Cặp môi dày khi cười cho thấy cál miệng rộng và hàm răng trắng sáng. Bà Loan đến cài chặt cửa, rồi nắm tay Hoành dẫn đến ngồi cùng ăn yến với bà. Hoành ngồi đối diện. Bà Loan gác hai chân lean bắp đùi Hoành, vừa ăn vừa hỏi:
- Đêm qua anh ngủ ngon không?
- Đêm nào mà ngủ không ngon. sáng nào cũng "cày chết bỏ ở phòng này, nên buổi tối nằm xuống là đi liền.
Bà Loan cười đưa tình:
- Bởi vậy người ta mới chuẩn bị yến cho anh tẩm bổ. Rồi rượu thịt ngày hai mâm, dâng tận miệng trong tù.
Lê Hoành vẫn trách xa trách gần:
- Nhưng anh vẫn muốn ra khỏi tù. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại. Chán quá. Mới có ba tháng mà gần như ba chục năm. Nếu ở chung thân trong đó chắc anh chết sớm.
Bà Loan vẫn nhìn đưa tình, nhỏng nhẻo:
- Thả anh ra để anh đi đụ con khác à? Em không muốn. Anh phải chung thân với em. Em cứu cho anh khỏi đứt đầu là hên rồi. Anh không có cái của quý ngàn vàng đó, bây giờ mồ anh đã xanh cỏ. Vậy em giam anh ở đây với em ngày lẫn đêm
có được không?
- Ời,Để xem. Em muốn là được. Anh không nghe:
"Giai nhân là mẹ thiên hạ " à? Làm đổ ngai vàng còn được huống là...
Bà Loan là giai nhân thật. Không thế mà lại được bác Ba chấm làm phu nhân. Sắc đẹp của tôi với Cúc không thể nào bì với bà. Suối tóc đen huyền, dày rậm, uốn gợn, bồng bềnh dài quá lưag. Cái trán thấp chữ nhơn. Căp mắt to, sáng rực như sao. Cái mũi cao vừa phải, dọc dừa, thẳng tắp. Cặp môi mọng, tout lên như lúc nào cũng nhoẻn cười. Da bà trắng hồng sang cả. Hai cánh tay thon chắc tròn trỉnh. Hai bàn tay với những ngón suông dài nhọn ngòi viết với các móng đỏ quyến rũ.
Tôi nghĩ với chừng đó thứ đẹp bà phải là hoàng hậu mới đúng. Chớ sao chỉ là vợ một quan huyện? Bà đang mặc đồ ngủ mà trông bà quyến rũ mời mọc, gợi tình nhưthân hình đã thoát y. Bác Ba yêu bà như vàng ngọc. Chỉ có một lần bắt gặp bà tầm cho Khang, rồi đụ Khang, mà ông ghen lồng ghen lộn. Cho đến moat hôm ông được mật báo lê Hoành ngủ với bà. Thế là ông chia lìa xa cách. Hên cho Hoành. Cơn ghen của ông có thể làm ông ra mật lệnh thủ tiêu Hoành ngay tức khắc, không cần phải xử tội cho tốn giấy mực.
Nhưng bà Loan đã đưa lưng ra hứng tội, xin giảm khinh đổi án tử hình thành khổ sai chung thân. Rồi lẽ ra Hoành phải bị giam ở một hoang đảo. Nhưng cũng chính bà xin cho Hoành ở "tù " tại một nhà kho của huyện đường.
Cái gì đã làm cho bà trở nên có quá lực với bác Ba như thế? Dù là đẹp trời nhưng bà là ngưừi đàn bà lăn Bác Ba có thể dứt hẳn, đuổi bà ra khỏi nhà để rãnh tay trả thù Lê Hoành. Tại sao phải chìu bà đến mức hơn cả Đường Minh Hoàng chìu Dương Quý Phi? Bí ẩn đó chỉ có mình chú Hạnh biết. Và nếu bể ra, bác Ba chẳng những phải mất chức quan huyện mà còn có thể bị tù suốt đời. Chú Hạnh kể:
Trước kia bà Loan là con gái của giàu có ở biên giới Miên Việt. Ông buôn lậu á phicn và đá quý. Một lầ của bác Ba chận bắt hai ghe chở nay thạch của người Tàu đó, giải về huyện đường. Vợ con người Tàu cùng cô con gái (tức 16 tuổi) bị trói dẫn ra xử. Bác Ba tuyên án tử hình người chồng, chung thân khổ sai cho người vợ và cô gái, đồng thời tịch thâu tang vật trị giá mấy chục triệu. Trong phiên xử, bác Ba cứ đưa mắt nhìn say mê cô con gái. Lẽ ra bản án không đến nỗi nặng như thế. Nhưng bác tuyên án với dụng ý nên vợ chồng ôn Tàu cho người đưa tiếng gã Loan cho bác Ba vô điều kiện, cho luôn vài chục triệu để xin tha bỗng cho cả gia đình và đừng tịch thu tang vật.
Vậy là bà Loan lean xe hoa về ở bác Ba mà không chút long yêu thong. Bà bắt đầu một cuộc sống tình dục that loạn, mà khởi đầu là ngủ với anh Khang, con bà Hai Thơm cùng xóm.
À thì ra vậy. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Bác đã dùng quyền của công lý đưa bác Loan vào một hoàn cảnh chẳng đặng đừng. Nên hôm nay bác phải nhấm mắt giả đui. Mà bà Loan loạn, bác cũng loạn theo. Bà ngủ với Khang. Bác ngủ với Cúc. Họ trả tự do cho nhau. Không trả không được. Nên bà Loan thoải mái muốn đưa trai vào phòng lúc nào cũng xong.
Ăn xong tổ yến, bà đứng dậy, đi lại sau ghếHoành, ôm Hoành hôn say mê rồi hứa:
- Sẽ có một ngày anh được thong dong sống ở ngôi nhà tráng lệ sang trọng này. Không ai dám động tới anh.
Hoành bỏ dỡ tô yến, đứng lên ôm bà hôn trả lễ về lời hứa ngàn vàng đó. Hoành mừng như được lên tiên, bế thốc bà Loan lên hôn. Từ một cai lính làm việc trong huyện đường, Hoành đã được ngủ với bà huyện rồi bây giờ lại sắp công khai làm nhân tình ăn ở đi đứng, tự nhiên ngay trong nhà của quan huyện. Còn gì hơn nữa! Hoành cởi hết áo quần ra, chỉa con cặc lạ lùng về hướng bà Loan. Con cặc đã to, dài, với cái đầu như trái mận còn có hai sợi gân to chạy dài trên lưng cặc. Bà Loan đứng mĩm cười nhìn Hoành, một thân người cao lớn, với những bắp thịt
săn cứng, nước da ngăm đen như một tướng cướp rừng xanh. Hoành chưa bao giờ biết mệt về sinh lý.
Nội cái thân người vạm vỡ và cái bửu bối vàng ngọc đó thôi, Hoành đã thừa sức chinh phục không biết bao nhiêu là đàn bà, lại còn thêm sức dai dẳng có thể làm cho phái nữ ngất ngây vài ba tiếng. Bà Loan yêu Hoành là phải. Bà còn muốn Hoành chung thân với bác thì phải biết Hoành bản lĩnh cỡ nào.
Bà Loann thấy Hoành trần truồng, bà cũng cởi hết ra đứng đối diện với Hoành. Phải nói bà là người trời cho đẹp. Tôi không thể tưởng tượng bà là người đã có con. Lông lồn bà dày, đen kịt, mọc tràn ra đến gần bắp vế và leo lên gần rốn. Hoành, rất chậm, bước đến, nâng mặt bà lên ngắm như ngắm một bức tranh. Tay Hoành đan vào tóc bà vuốt rất nhẹ và nói:
- Nếu ở lầu son này với một giai nhân tuyệt sắc như Loan, anh tình nguyện chung thân!
Bà Loan sướng tê người khi nghe Hoành tình nguyện như thế. Hai tay bà đưá lên nâng mặt Hoành. Bà cho những ngón tay đùa cợt hàm râu quai noun của Hoành, rồi níu xuống, tặng Hoành một nụ hôn dài lê thê. Hoành vạm vỡ ôm sát tấm thân ngọc ngà trắng nuột của bà Loan, chỉa cặc ngay mu lồn bà mà cợt mà khiêu khích.
Hai chân bà nhón lên. Hai bàn chân thon dài trắng hồng. Chỉ nhìn hai bàn chân đó cũng đủ chết người rồi, cần chi phải nhìn thứ khác. Bà đưa tay cầm cấc Hoành vuốt ve, nựng nịu, rồi cho vào miệng lồn, hẩy tới. Tôi có cảm tưởng chiếc cu quá lớn so với thân người của bà. Có cái gì đó không đúng cỡ, không xứng đôi, mà rồi nó đã vào hết, biến mất trong xa khi Hoành nhẹ bế bà lên. Bà tréo hai chân vòng
chặt cái mông của Hoành. Hoành hơi cong lưng, nhấn sát đít vào bà, rồi nắc êm đềm, thật êm đềm.
Thân thể của Hoành là bức thành có thể bao che cho bà khỏi bất cứ cơn bão táp bào. Đã dính sát vào Hoành, bà mất tiêu hình dáng, chl còn đầu tóc đen huyền xỏa ra như mây bồng bềnh và đôi chân dài trắng tươi quấn lấy Hoành.
Tôi với chị Cúc ngồi trong góc, nắm cứng tay nhau, nín thở. Nín thở để chiêm ngưỡng một hình ảnh đẹp như tranh. Người Hoành to lớn mà động tác làm tình
tl'ì cm dc m, thư thả . Hoành nắc thậ t chậ m. nhl(ng chắc nịch. Cái nào đáng cái nấy làm bà Loan thoát ra tiếng rên cũng khoan thai như gió thoảng. Hai mắt bà nhắm khít. Bà ngã đầu tựa vào ngực Hoành như đứa bé ngủ trên vú mẹ. Tưởng tượng con cặc kỳ dị của Hoành nằm ycn trong đó cũ ng đã là m thành quách ngã nghiêng cần gì phải nắc. Vậy mà Hoành bế bà đi tới đi lui, nắc thật đều đặn, không dứt. Thật chết người. Tôi nghiến răng, nuôi một giấc mơ. Mơ rằng hôm nào đó, nếu có cơ hội, tôi sẽ cướp Hoành một lần khỏi tay bà Loan. Tôi muốn Hoành cũng bế tôi như thế.
Rồi bà Loan gỡ khỏi người Hoành, bắt Hoành bế ngược bà lên. Nghĩa là bà dộng đầu xuống bú cặc Hoành. Còn lồn bà thì ngay miệng Hoành. Hai chân bà đưa lên không trung. Một kiểu bú lạ lùng tôi chưa từng thử qua. Trông bà như con dơi dộng đầu ăn quả chuối. Còn Hoành như một con gấu đang táp một con sò ở gềnh đá. Tiếng bú, liếm nhau vang lên nhè nhẹ nhưng hình ảnh vô cùng gợi dục đó làm cho loan tôi nóng như ai háp lửa. Một đỗi lâu, họ hạ xuống nằm sóng sượt trên nền thảm xanh râu. Hoành chổng cặc lên cho bà Loan bú. Con cặc quá to. Nó chẳng vửa với cái miệng xinh xắn của bà Loan, mà bà vẫn cố ngoạm vào, tràn trề, ngon miệng...
Tôi nuốt nước miếng. Tôi muốn nhảy bổ ra xin bà cho tôi bú ké với. Bú xong bà lên ngồi trên mặt Hoành, cày, bừa hàm râu như bàn chải của Hoành. Bà nói nhỏ như thở than:
- Em phải ở lại ngôi nhà sang trọng này cũng vì. anh. Vì nợ em đã trả xong rồi. Em muốn bay xa, tìm riêng cho mình một hạnh phúc. Cũng may có anh. Em cũng sẽ chung thân với anh thôi. Không có gì của anh làm em chê được. Đó anh ơi, hàm râu xuất sắc của anh cũng đã giết người rồi, còn cần gì nữa. Ối, nó quét ray rức lồn em. Đã quá đi Hoành ơi. Lưỡi anh nữa hả? Cho em sống với Hoành. Sáng nào em cũng ra hai ba lần thế này thì làm sao em thở được hả mình? Bú đi anh! Liếm mạnh đi! Em không có thời con gái, nên em phải tận hưửng tuổi gái hai con. Anh muốn gì em cũng chiều được miễn đừng xa em. Thực ra em muốn giam anh lại. Chớ nếu muốn, em vẫn bảo chồng em cho anh trắng án. Ghê gớm chưa. Bà Loan ngồi cả trên mặt pháp luật. Bà đã nói "Giai nhân có thể lật ngã một ngai vàng", sá gì cứu một tử tội như Hoành. Có ai ngờ đằng sau cái ghế bác Ba ngồi ở huyện đường có bà.
Bà mới chính là người cầm cân nẩy mực. Sự công bằng ở đây phải đi đôi với tiền bạc (như trường hợp cha mẹ bà) hoặc phải có cái gì khác biệt thiên hạ (như Hoành) Mặt trái của pháp luật là bà Loan. Ai muốn thành công thì phải đi cửa hậu, đeo nhẫn kim cương gõ cửa. ở trong này bà Loan nghe thân chủ gõ cửa, ắt
biết là chiếc nhẫn mang hột lớn hoặc bé. Và tội cũng được giảm khinh theo tỷ lệ lớn bé của những chiếc nhẫn đó. Có những nạn nhân thay vì được pháp luật
che chở, nhưng vì nghèo, đôi khi trở thành thủ phạm.
Hoành nhờ có những năm tháng làm ở huyện đường đã hiểu biết rất rõ những điều đó. Nhất là khi đã trở thành tình nhân của bà Loan. Hắn thừa biết uy lực bà Loan trên cả bác Ba. Tiếng hét của bà ra lửa. Bà nổi giận là đất nứt, núi lở, sông cạn, lửa bùng. Bác Ba cũng phải nể vì, huống chi là Hoành.
Cho nên làm tình nhân của bác, Hoành sung sướng, nhưng lo âu. Vì bản tính Hoành hay lang chạ. hờ có một thể chất mạnh xuất sắc, và một bửu bối lỵ kỳ, Hoành như hạ chứ không phải một bà Loan. Nhưng hắn gờm và khiếp lắm.
Bà đã cứu cái đầu của hấn. Trả lại, hắn phải làm bà vừa lòng những buổi sáng như hôm nay. Nếu chỉ một lần làm bà phẫn nộ, thì Hoành sẽ bỏ thân với cát bụi.
Hoành bú bà tuyệt trần. Phải nghề nghiệp lắm mới làm bà la hét quá trời như thế. Hai tay bà nâng, bóp cặp vú. Mặt ngữa ra, gào thét như con mẹ điên:
- Giàu có mà chi. Ai giàu bằng em? Mà sao tình thì em thiếu thốn. Hoành ơi, anh cho em nhiều quá. Cám ơn anh. Anh phải chung thân với em. Nhớ nhen anh!
"Nhớ nhen anh", bà nói thật êm đềm, lãng mạn. Nhưng Hoành không nhớ thì sẽ biết. Rồi bà xuống ngồi lên cặc Hoành mà đụ. Tôi tưởng bà ngồi lên cái ống tre. Dữ dằn quá.
Nước lồn tôi ứa ra ướt nhẹt. Tôi nhìn chị Cúc. Mặt chị trở nên đần độn, hôn mê. Dâm đãng cũng làm chị chết ngất, thèm thuồng như tôi. Sáng nay, tôi với Cúc không những được xem một trận đụ nay quyến rũ, mà còn chứng kiến mặt trái của huyện . đường đầy nghiêm trang, quyền thế của bác Ba.
Xong, bà bắt Hoành lên nằm đụ. Hình như Hoành đụ để trả lễ. Nhịp nắc của Hoành đều đặn không có chút gì sáng kiến hay nhiệt tâm. Vậy mà bà Loan để
mê. Bà cấu, bà cào dữ tợn cái lưng Hoành. Tôi thích nhìn hai bàn chân xinh đẹp của bà triển ra để hưởng sướng. Hoành nắc không biết mỏi. Và khi bà Loan
gầm thét dữ dội để ra, tôi mới thấy tài nghệ tuyệt vời của Hoành thật sự. Hoành cầm một chân của bà đưa lên cao. Tay kia hắn chà mạnh hột le. Con cặc rút ra đút vào chật cứng miệng lồn. Bà Loan càng gào thét, Hoành càng làm dữ dội hơn. Toàn thân bà rung. Mắt trợn trắng. Miệng líu quíu những gì không rõ. Khi bà hoàn toàn im lặng, Hoành ngừng hết lại, rút cặc ra, cúi xuống nút, liếm miệng lồn, nuốt heat nư(fc nhờn của bà đã tiết ra lúc nãy.
Bà nằm bất động, nhưcái xác không hồn một lúc, rồi bảo:
- Thôi được. Kể từ hôm nay anh cứ ở trong phòng này. Cứ thong thả ra vào như người nhà. Để em bảo gia nhân hầu hạ anh. Nhớ không được ra khỏi nhà nếu không có sự đồng ý của em. Em phải bận ra huyện đường vì hôm nay có vụ xử hơi lớn.
Nói xong bà diện đồ đi mất. Hoành vẫn trần truồng nằm đó với nỗi vui được tự do và nỗi lo không còn được lang chạ như xưa. Được ra khỏi tù chung thân thì bị trói suốt đời để hầu hạ bà Loan. Trong hai cái, Hoàng phải chọn một.
Hoành nhớ rất rõ bác Ba bắt quả tang hắn đang làm tình với bà Loan. Nhưng tội danh khi mang ra xử thì khác: Tội loạn dâm Vơi cô gái ờ trọ dc~n mang bầu. Cả hai tội Hoành đcu phạm phải, nhưng hác Ba không dám bêu xấu danh dự của sự mình, nên phải xử tội loạn dâm.
Tôi với chị Cúc nắm tay bước ra. Hoành giật mình. Phản ứng tự nhiên bắt hắn lấy cái gối đè lên che cặc lại Chị Cúc nhanh nhẹn giật chiếc gối ra. Cặc Hoành vẫn còn chổng ngược. Đến gần tôi mới thấy con cặc quả tình to thật. Hắn ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, dương đôi mắt kinh ngạc nhìn hai đứa tôi. Sao tự nhiên lại có hai cô bé lù lù ở sau tủ bước ra? Cúc trấn an ngay:
- Đừng lo. Việc gì của bà Loan với bác, hai đứa tôi đều nghe và thấy lừ đầ u. Bác cứ yên trí xem hai chúng tôi là bạn. Bạn đồng điệu. Tụi mình cùng moat máu với nhau mà...
Hoành càng thảng thốt. Chị Cúc táo bạo hơn, ngồi cạnh giường đưa tay cầm con cặc to chần dần của Hoành, tay kia chị cởi nút áo, quay lại tôi chị hất cằm bảo:
- Vắng chủ nhà, gà bươi bếp một bữa coi Lựu. Cởi đồ ra đi!
Tôi nhanh nhẩu cởi truồng ra. Mắt Hoành càng dương lớn hơn. Hắn như rơi vào vườn địa đàng. Hai cô bé, một 18, một 19 lõa thể đến tấn công bất ngờ cùng một lúc. Tôi cầm tay Hoành đặt vào vú tôi. Chị Cúc leo lên giường nằm xéo, cầm con cặc Hoành bắt đầu hôn say sưa. Hoành như bức tượn, choáng váng, không biết phải làm gì. Tôi kéo Hoành name dài xuống, để chị Cúc đùa với cặc hắn. Còn tôi, tôi leo lên ngồi trên mặt, bắt hắn phải bú tôi như đã bú bà Loan lúc nãy. Tôi ngồi quay mặt lại nhìn chị Cúc đang đắm đuối với một con cặc to quá cỡ.
Râu quai nón, râu rìa của Hoành cạ xát miệng lồn và hột le của tôi làm cả thân người tôi rung chuyển. Đây là trò bề hội đồng. Đúng nhưlúc chúng tôi đè Khang hay Vĩnh ra đụ ở tổ quỷ, nên cả Cúc lan tôi đều thành thạo bài bản.
Chị Cúc ngậm đầu cặc Hoành. Cũng như mồm bà Loan, mồm của Cúc quá nhỏ.Tôi có cảm tưởng hai khóe miệng của Cúc sẽ bị rách toạt ra. Chị cố ngoạm cho hết mà nó như mồm con trăn đang loay hoay với một con nai to tướng. Miệng chị ngoạm, tay chị xụt. Còn Hoành thì banh lồn tôi ra, cho lưỡi thọc sâu vào âm đạo mà liếm. Tôi sướng quá la làng:
- Bác Hoành ơi! Bữa nay bác phải đụ hai chị em tụi cháu mỗi đứa một cái nhen. Thấy bác đụ bà Loan cháu thèm quá. Một lát nữa bác phải ẵm cháu lean như ẵm bà Loan nhen!
Dưới kia, bú đã đời, chị Cúc leo lên ngồi cọc tre. Hai tay chị banh miệng lồn đỏ au, kê ngay cặc Hoành ngồi xuống. Thánh thần ơi, tôi thấy nó vào, vào ngọt
xớt Chị Cúc ngước đầu lên, nhắm mắt hét lớn:
- Lựu ơi, sướng lắm Lựu ơi! Sướng gấp mấy lần đụ anh Khang, anh Vĩnh. Ôi! Để chị đụ một lúc rồi chị nhường cho em. Bác Hoành ơi! Cặc bác to quá bác ơi? Bác được tự do rồi, tụi cháu canh bữa nào mẹ ra huyện đường là vô đây đụ bác nhen? Đụ tụi cháu hổng có bầu đâu đừng sợ! Tụi cháu uống thuốc ngừa thai mỗi ngày từ mấy năm nay rồi. Ôi? Sướng qua Lựu ơi!!!
Tô i thấy chị Cúc phải nhổm lê n ngồi xnống thật cao vì cặc bác Hoành dài quá. Dài hơn của chú Hạnh, của Sâm, của bác Ba. Chị Cúc sướng quá mà mặt nhăn nhó như khóc. Cặc của bác Hoành thọc sâu. Hai bàn tay thon nhỏ của Cúc vẫn banh lồn. Tôi đã quá Đã không bút nào tả xiết. Hàm râu quai noun của bác lợi hại kinh khủng. Bà Loan cứu mạng bác Hoành là phải. Bà si mê Hoành không cần đến dư luận thị phi, vì bà nghĩ xưa kia bác Ba cũng làm chuyện tày trời với gia đình bà, với bà. Sao chẳng ai nói lấy một lời? Có phảl vì bác Ba giàu có và quyền
thế? Nếu đúng vậy, thì bây giờ cũng với hai thứ giàu có và quyền thế, bà loạn bốc lên, xem ai dám nói, dám cười.
Chị Cúc giã xuống dồn dập với những tiếng rên thê thiết. Cặc bác Hoành láng bóng vì nước lồn của chị Cúc. Tôi bắt Hoành phải dùng hai tay bóp vú tôi. Tôi đang "đụ " trên lưỡi, trên mặt Hoành vừa được xem Cúc đang tàn bạo "chuốt" cọc tre của Hoành. Hoành nằm dưới tái tê, sướng như lên tiên. Suốt một đời lang chạ của Hoành, chưa bao giờ bác được một trận đụ bất ngờ với hai đứa trẻ con cùng một lúc. Mà là những trẻ con thành thạo, nghề nghiệp như người lớn.
Sau gần nửa giờ đụ liên tục, chị Cúc la bể nhà để một mình ra ào ạt trên cặc bác Hoành. Ra xong, chị nhổm lên ngồi xuống một cách từ từ, nhắm mắt lại, bặm môi để thở và hưửng cho hết dư vị sự khoái laic thần tiên. Xong chị nhường "cọc" cho tôi. Rồi thay thế tôi trịn lồn lên mặt bác Hoành.
Thèm con cặc lớn quá nên tôi phải bú cho nó thỏa ước mơ. Vì lúc nãy thấy bà Loan liếm nó, tôi nuốt nước miếng. Tôi lau sạch nước lồn của Cúc ướt đẫm
trên con cặc, để quan sát "thằng nhỏ ". Ngón cái và ngón trỏ của tôi vòng không giáp. Nó đen đúa, dài như quả dưa leo. Hai sợi gân trời cho nằm song song và ngoằn ngoèo trên lưng. Tôi lấy mũi hôn một cách thương yêu trìu mến. Hôn bằng mũi nó lãng mạn đa tình hơn là bú. Chưa bao giờ tôi hôn cặc ai lâu đên thế. Tôi quý nó, cưng nó như một bầo vật. Tôi hôn luôn hai ngọc dương và chùm lông quắn rậm rì mọc lên tđi rốn.
Có lẽ tôi đa tình và thâm trầm hơn Cúc. Tôi cầm cặc bác chà lên mất, lên tóc, rồi kẹp giữa hai vú mà cà cho đã cơn dâm. Xong đâu đó tôi mới bắt đầu dùng đầu lưỡi đánh vòng vòng cái vành nắp nhạo. Tôi chuốt mơn man êm đềm, làm cái mông bảo Hoành nhổng lên mấy lần. Thỉnh thoảng tôi ngoạm nó, để yên một lúc lâu, rồi mới bú vài cái, lại nhả ra, hôn bằng mũi. Nghĩa là tôi vờn nó như mèo vờn
chuột, đùa, nghịch cho thỏa hết tò mò rồi mới leo lên, xỏ cọc vào đụ.
Chị Cúc nói đúng. Cặc bác vào lồn rồi, tôi không còn nhớ tới người tình nào nữa. Nó đánh nhòa heat quá khứ trong tôi. Tôi chỉ còn biết mê đắm và dấn thân cho lúc đó. Bà Loan đã coi khúc gân này lớn hơn quyền thế và tiền bạc đang có, hơn cả miệng đời xoi mói của thiên hạ. Bà có lý. Nếu tôi là bà, tôi cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi. Cuộc đời chỉ đứng ngoài xa mà chửi đổng. Chứ giá như vào đây
nhìn, hôn, bú rồi đụ thử một lần cặc bác Hoành, có lẽ ai cũng thành người câm.
Không những vậy, mà có khi còn đánh nhau dành nó làm của riêng. Như tôi hiện giờ, tôi ao ước, chỉ ao ước thôi, là làm sao giữ được bác Hoành làm của riêng. Với con cặc lạ đời này, tôi có phải làm nô tỳ cho nó suốt kiếp cũng không sao. Tôi nhắm mắt nói với bác Hoành:
- Bác ơi! Xin bác ẵm con lên như ẵm bà Loan lúc nãy!
Chị Cúc đứng dậy để Hoành thoải mái xốc tôi lên, ẵm đi tới đi lui. Tôi bắt chước bà Loan, ngã đầu, nhắm mắt trên lồng ngực nở nang đầy lông lá của Hoành như đứa trẻ ngủ trên vú mẹ. Tôi hẩy cái đít nhè nhẹ tới vừa đụ vừa lim dim "ngủ ", hưởng cho thật hết phút thần tiên hic~m có này. ẵm tôi thì dĩ nhiên nhẹ hơn bà Loan, ncn bác Hoành tha hồ nắc. Tôi nói thật nhỏ:
- Anh ơi! Mình dính nhau mãi như thế này được không? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng trẻ con vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh tới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nhưng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi!!!
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thở không? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng tre ûcon vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh ới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nht(ng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi! ? !
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thokhông? Đừng gỡ em ra ! Đụ thật lâu rồi lát nữa ra với
em nhen?
Chị Cúc nằm trên giường ngắm bác Hoành đụ tôi, rồi nói:
- Bữa nào chị cũng bắt bác ẵm chị như thế. Sướng lắm phải không em?
Tôi gật đầu, rồi âm ư nhỏng nhẽo như tiếng true con vòi bú. Hai tay bác bợ mông đít tôi nhấn mạnh tới đưa lên đưa xuống. Tôi sướng tê người. Tưởng là lồn tôi không sao tiếp thu được con cặc dài kinh khiếp đó. Lồn nhỏ mà. Thế nhưng sao chẳng còn chút nào của khúc gân Hoành nằm bên ngoài. Cho nên mỗi lần bác nắc tới, tôi nghe cấn cấn ở đáy lồn. Đó là phút thần tiên nhất của tôi. Xong tôi bắt bác đặt tôi lên giường mà đụ. Sức nặng của bác làm cho những cú nắc thêm ma lực. Tôi bảo bác nắc mạnh, dồn dập, và phải cùng ra với tôi.
Toàn thể cái giường kiểu Hồng Kông của bà Loan rung động. Chị Cúc la phụ vởi tôi. Hoành điên cuồng:
- Đây nè Lựu ! Riêng tặng cho em đây. Anh đã lắmđây. Anh bắn vô nhen! Đó Lựu ơi! Hứng, hứng đi Ôi! Trời ơi!!!
Tôi không còn biết gì nữa. Tôi xỉu đi mất mấy giây khi những tia khí của Hoành ria mạnh vào đáy lồn tôi. Một bả vai của Hoành chảy máu vì năm ngón tay nhọn của tôi tàn bạo bấm mạnh vào. Hoành thở như trâu. Quả tình bác thích tôi thật nên đã đặc biệt ra trong tôi sau khi đã đụ khơi khơi hai người: bà Loan và chị Cúc.
Ba chúng tôi nằm soải người ra nhìn nhau trò chuyện làm quen và hẹn hò -những trận đụ hấp dan tới Chị Cúc nói:
- Bác bây giờ là của chung nghe chưa? Hể vắng bà Loan, là hai đứa cháu thay nhau vô đây đụ bác đó nghe?
Bác Hoành cười sung sướng và hỏi:
- Nói mà có nhớ lời không? Lần tới bác đụ kiểu khác. Bảo đảm tụi cháu chỉ chịu được nhiều lắm là 15 phút.
Tôi cười ngạo mạn và tự cao:
- Hứm, chưa ra nghề mà đã hợm mình !
Tôi nói cho có nói chct kỳ thực cũng phả i thầm phục sức dẻo dai của bác lắm. Hơn một tiếng với bà Loan, nửa liclng với chị Cúc, nửa tiếng với tôi bác mới chịu "nhả đạn", thì bác là loại kiện tửng rồi còn gì. Khi đã thân mật, tôi bắt bác phải kể vụ lăng loàn" với cô Sen, cô gái ở trọ nhà bác. Bác kể:
- Thiệt là trăm dâu đổ đầu tằm! Tội nghiệp cho thằng đàn ông, nhất là đàn ông có con cặc kỳ dị như bác. Khi đụ thì cả hai cù ng sướng. Khi chuyện đổ bể, thiên hạ nhất định đổ tội cho đàn ông. Nói thật với hai cháu, đời bác, bác chưa hề mở lời dụ dỗ ai hết. Hữu xạ tự nhiên hương. Mình lỡ mang cái bửu bối nổi tiếng đó nên đàn bà con gái làng trên xóm dưới nó bao vây, rình rập, tự dẫn xác tới dâng hiến. Như sáng bữa nay đây. Hồi nãy hai cháu làm bác tưởng là ma.
May mà có quen biết với Cúc. Nếu không bác đã la làng. Rồi hai cháu đè lên đụ bác. Đó ! Nếu chuyện đổ bể ra, thì thếnào bác cũng lại ngồi tù vì dụ dỗ gái vị thành niên, mặc dù trên thực tế, bác bị hai cháu tấn công.
Vợ mấy thằng lính ngoài huyện đường cũng vậy. Một con được bác đụ rồi là thế nào cũng đi đồn rân trong thicn hạ. Cuối cùng đến tai bà Loan. Bả bắt sống bác. Bắt bác phải đụ bả nếu không bả kiếm chuyện bỏ tù. Chuyện con Sen cũng vậy. Chẳng là ở nhà, mỗi đêm bác đụ bà xã là bả la bài hãi. La mà ai đi ngoài đường cũng nghe. Phòng con Sen kế bean mà bác quên để ý. Lần nào hai vợ chồng đụ, nó cũng bắt ghế nhìn lén. Nó mới mười tám tuổi chớ bao nhiêu.
Một buổi sáng, bả đi bán ngoài chợ. Bác thức day hơi trễ. Khi đi ngang qua phòng Sen, bác thấy nó cởi truồng nằm tênh hênh trên giường. Nói có trời làm chứng, dù bác là đàn ông bay bướm, thèm của lạ lắm, nhưng thấy cô gái nằm phơi vú, phơi lồn ra, mình không dám nghĩ gì quấy hết. Bác thấy nó nhắm mắt ngủ, nên lấy cái mền nhẹ đắp kín đáo cho nó, rồi đi ra sau rửa mặt súc miệng. Cứ nghĩ là đêm qua chắc trời nóng quá nên nó cởi đồ ngủ cho mát.
Chừng bác vô trở lại, lại thấy nó tung mền ra name trần truồng phơi lông lá một cách quyến rủ. Bởi lần này nó xoay người ra cửa, thòng hai cái đùi trắng phau xuống đất, hai bàn tay thì úp lên hai trái vú. Bác đứng đó nhìn chăm chú mà rống ngực đánh ầm ầm. Bác sợ, bởi lỡ bả về thình lình thấy cái cảnh này, bác ăn làm sao, nói làm sao. Sợ thì sợ, mà chân bác đứng cứng ngắc ở đó, không chịu đi, vì hình ảnh quá hấp dẫn. Sen lại chàng hảng, nên dưới lớp lông đen, bác thấy rõ ràng hai mép lồn nó đỏ au banh ra. Những câu hỏi dồn dập đến với bác lúc đó là : "Sen đang say ngủ, hay cố tình làm một cử chỉ khêu gợi? Vừa lúc nãy nằm kiểu khác và đã được bác đắp mền lên, sao bây giờ mền tung ra và nằm kiểu khác?"
Dù vậy, bác cũng rón rén một lần nữa, lấy chăn nhẹ đắp cho nó, rồi trở về phòng tìm bao thuốc lá. Đang ngồi hút thuốc thì bác bỗng nghe bên phòng giống hệt tiếng rên của bà xã bác:
"Tôi nói rồi nghe không anh Hoành, anh mà đi đụ con khác là tôi cắt cặc anh, bằm nhỏ cho vịt ăn nghe chưa? Ôi, chết em anh ơi. Hai sợi gân cặc của anh
độc đáo quá đi anh Hoành ơi? Đụ em suốt đêm nay nghe anh. Khoan ra, đợi em với nhen..."
Đại khái nó bắt chước giống hệt mấy câu bả rên. Bác tò mò nhìn qua khe ván căn phòng. Nó vẫn nằm nhưcũ, nhưng cho tay chà cái hột le, một tay bóp vú. Tiếng la của nó mỗi lúc một lớn. Bác sợ quá. Sợ hàng xóm ai nghe được họ nghe được sẽ nghĩ là bác đang làm gì nó trong này nên nó mới kêu tên của bác. Con nhỏ độc thiệt. Hoảng quá, bác bỏ điếu thuốc, chạy qua bịt miệng nó lại, và la nhỏ:
- Sen, làm cái gì mà la oải trời vậy. Lỡ ai họ nghe được....
Nó vẫn nhắm mắt, vờ ngủ, nói giọng mớ, và cũng bắt chước mấy câu của vợ bác: "Ôi, anh đụ hay quá anh Hoành. Đó anh ơi, nắc xéo như vậy em chịu đó. Chết em anh Hoành ơi ! Rút cặc ra xuống bú em đi. Mau đi Hoành. Bú lồn em đi! ! !"
Bác vô cùng bối rối, lúng túng không biết phải xử sự làm sao. Bác chưa từng có tà ý ngủ với nó. Vì làm việc ở huyện đường, mắt bác thấy biết bao nhiêu vụ xử người lớn lấy con nít đều bị tù mọt gông... Nên bác khiếp sợ, hoàn toàn không dám. Sen lại mớ tiếp: "Ôi mau bú lồn em, em banh sẵn đây nè, đưa lưỡi vô sâu đi mau. "
Tâm trạ ng bác như kẻ trộm. Đứng trước hủ vàng của thân chủ rồi mà tay không dám thò vào. Sợ vợ bác, sợ hàng xóm, sợ pháp luật. Tim thì căng thẳng, mà chân thì cứ muốn đứng lại. Hai tay Sen đưa lên bóp vú, bóp kinh khủng và mớ: "Đó anh, bóp vú như vậy ở dưới đụ mới sướng. Bóp mạnh đi, liền đi! Ra đóng kín cửa lại mình đụ, mau lên. Em nứng quá rồi Hoành ơi!!!"
"Ra đóng cửa lại mình đụ, mau lên, em nứng quá rồi Hoành ơi!!!" Không! Câu đó thì bà xã bác chưa từng nói, vì bác thư(~ng đụ bả lúc nửa đêm, tối lửa tắt đèn. Đâu có sợ ai thấy mà đóng cửa. Câu đó, chính Sen biểu bác. Vậy mà bác cũng đuổi ý nghĩ loạn đó. Cứ cố tưởng là Sen đang mớ. Nhưng thú thật cặc bác lúc đó đã cứng như khúc củi. Rõ ràng bác bị quyến rủ, bị níu kéo. Miếng mỡ đang dâng
tận miệng. Thân hình Sen hấp dẫn quá. Gái 18 nhưng to con, ncn nó nhưgái 20. Vú lớn, lông rậm, da trắng phau.
Bác không dám ngắm nó nữa. Nhắm mắt, quyết định đắp chăn cho nó lần cuối cùng rồi phải bước ra. Bước ra tức khắc, nếu không một trong hai người, hoặc cả hai sẽ mắc tội. Nhưng khi bác định quay đi, nhanh như chớp tay Sen níu bác lại. Sen mở mắt nhìn bác với cặp mắt khác thường mời mọc, nhoẻn miệng cười thật dễ thương lôi cuốn. Cháu biết, lúc đó tim bác muốn xé lồng ngực nhảy ra ngoài. Mắt bác mờ hết. Mờ vì không khí dâm dật, hình ảnh dâm dật. Lửa dục vọng bốc lên hừng hực. Bác chưa có quyết định gì thì Sen chồm lên, bấu vai bác đè xuống
và một tay nó cầm cặc bác một cách táo bạo như Cúc làm sáng nay.
Bây giờ thì giọng Sen nhỏ xuống, nhỏ như thì thào:
- Bác ơi! Con nứng qua hết chịu nổi rồi. Bác biết con bị mất ngủ bao nhiêu đêm vì tiếng rên của bác gái không? Trên hai năm!!! Hai năm đằng đẳng con bị kích dâm ngay ở cái tuổi dậy thì. Cái tuổi mà vú mới dậy, lông lồn mới chớm, bắt đầu có kinh. Những lúc bác đụ ban ngày thì con còn nhìn lén thấy được con cặc dị hợm này. Còn ban đêm, tối như mực, không thấy gì hết, tiếng la của bả làm con chết điếng, tê tái một mình. Con đã thủ dâm theo tiếng rên của bả. Phải tưởng tượng con cặc của bác đang nằm trong lồn bả. Bên kia bả ra, bên này con cũng ra. Ra một mình, làm tình một mình... Nó vô duyên một cách kỳ cục. Con cần có con cặc. Lấy đâu ra? Nên bác ơi, bữa nay con phải bạo động. Phải xông tới. Vì không
như thế, biết bao giờ mới nắm được cặc bác như bay giờ.
Nói vậy rồi Sen đứng lên, đóng khóa cửa phòng lại, tuột cái quần đùi của bác ra, ngoạm ngay cặc mà bú một cách sớ tnlờng, vì đã học rất kỷ vào những lần bả bú bác. Hơn hai năm nhìn lén để học thì là gì không giỏi. Thực ra, tình dục không cần học, ai cũng biết. Trời đất sinh vậy mà.
Bác sướng không thể tả được. Bác quên nó là con gái ở trọ. Bác còn mong cho mau được bú lồn nó và trèo lên đụ nó để xem cảm giác sẽ sướng bao nhiêu lần khác hơn là đụ bác gái. Sen dâm hơn bác tưởng. Nó leo lên cầm con cặc quét miệng lồn cho đã rồi xuống bú tiếp. Nó không kể đến bác. Chỉ biết làm sao cho đã cơn thèm thì thôi. Bác có cảm giác như cho Sen mượn cặc để làm tình chớ không phải cả hai đang hưởng. Nhưng bác vẫn sướng vì cảm giác lạ cảm giác mà xưa nay bác chưa từng hưởng qua. Chưa ai bú cặc bác lâu nhưvậy. Trên nửa tiếng đồng
hồ, mồ hôi của Sen vã ra trên trán, trên lưng, trên ngực. Mà Sen vẫn hì hục chăm chỉ bú. Có lẽ nó thèm quá, và đây cũng là lần đầu được bú, nên nó cố cho
"no", cho thỏa hết nỗi ước mong. Bú đã, nó ngừng, nhìn bác, rồi nằm dài lên người bác, ấp cái mu lồn trên con cặc. Sen nút lưỡi bác.
Nghĩa là vợ bác làm sao nó làm giống hệt vậy. Những cái sướng nửa vời như thế nó lãng mạn và hấp dẫn làm sao. Trong khi bác cứ tưởng bú xong, con Sen sẽ nằm lên đụ. Thì không, Sen chỉ nằm nắc khơi khơi, trịn cái lồn ướt nhẹt lên cặc bác và nut lưỡi liên tục. Làm bác gần ngộp thở. Được một lúc thì cô nàng cho tay xuống, cầm đầu cặc để ngay miệng lồn, nhấn xuống, nhấn xuống. Cháu ơi! Nếu
lúc đó có quan huyện đứng đó thì bác cũng xin đụ xong rồi hãy thọ tội. Bác đụ biết bao nhiêu người rồi, chưa có lần nào sướng lạ lùng như lần đó. Bác nằm dưới ngửi mùi tóc, mùi cổ, mùi gái trinh của Sen tỏa ra ngào ngạc. Sen sướng quá, la rất nhỏ, sợ thiên hạ nghe:
- Anh Hoành ơi! Anh đi đụ con khác em sẽ cắt cặc anh bằm nhỏ cho vịt ăn. Em đã quá Hoành à ! Em nằm lên anh đụ hết sáng nay. Sáng mai, sáng mốt, và suốt đời nghe Hoành? Anh dẫn em đi kiếm chỗ khác ở. Mình làm vợ chồng đi Hoành. Em thèm đụ quá anh ơi! Lồn em lúc nào cũng nóng rang. Nhớ hể không có vợ ở nhà là vô đụ em nghe anh? Anh bỏ em, em chết cho anh coi! Em đụ anh sướng không?
Bác gật đầu. Sen hỏi tiếp:
- Có sướng hơn đụ với bả không? Nói thật cho em nghe.
Bác gật đầu. Bác trả lời thật tình. Sướng không thôi chưa đủ nghĩa. Phải có chữ gì khác đúng nghĩa hơn, trang trọng hơn, tình tứ hơn, thậm thúy hơn mới diễn tả nổi. Sen thích thú lắm. Cái thích của kẻ mới khám phá ra một điều lạ cho thể xác, lẫn thích thú của một người chiến thắng với kẻ tình địch. Vì Sen nói: "Thấy bác gái đụ bác, bên này con ghen quá ! !"
Một cái ghen vô lý. Nhưng Sen vẫn ghen. Sen ghen chỉ vì cùng với bả, hai người cùng yêu moat người đàn ông có sức làm tình tuyệt vời, dẻo dai vô địch. Đó cũng là lý do lúc nãy Sen hôn cặc bác khá lâu Trong tâm tưởng, Sen nghĩ là hôn lâu như thế để hưởng hết cái dị kỳ, cái khác lạ của một con cặc có đấn hai người yêu quý. Sen dành phần thắng. Bây giờ Sen đang kéo dài trận đụ thì cũng để hưởng cho hết cái gì Sen muốn hưởng, để lại "nước nhì" cho bà già, vợ bác.
Sen đụ bác kinh khủng. Sen quyết làm cho bác ra vài lần để tối nay không còn đủ sức đụ bác gái. Vì sen không muốn nghe những tiếng rên khoái lạc từ bên kia vọng qua nữa. Dù sướng tuyệt cùng, bác cũng cố vận dụng hết khả năng kéo dài để Sen phải ra trước, ít nhất vài cái. Và như bác tiên đoán, được gần nửa tiếng, Sen ập xuống bác, la nhỏ bên tai bác:
- Anh Hoành ơi! Thua anh rồi anh ơi! Anh có nghe nước em rỉ ra không. Ối trời ơi! Sướng gấp triệu lần thủ dâm Hoành ơi! Ra với em đi. Sao không nghe gì hết vậy. Sướng, sướng lắm bác ơi! Ngày nào cũng phải đụ như vầy nghe bác !
Sướng quá. Sướng đến mất bình tĩnh, Sen gọi bác bằng anh rồi bằng bác. Bằng gì mà chả được. Nghĩa lý gì nữa cách xưng hô trong khi da thịt đã vào nhau, trong nhau cả nửa tiếng đồng hồ. Sen phục bác quá. Sen đã bị bác "đánh bại. " Sen dùng toàn lực để quyết đốn gục con cáo già này mà rồi bó gối chịu thua. Bác lật Sen nằm ngửa ra cho bác ngắm từ đầu xuống chân trong khi Sen thở và "dưỡng quân. " Mồ hôi trên trán làm những sợi tóc rối ngoằn ngoèo trên mặt Sen. Cặp vú vun lên no cứng cũng bóng những mồ hôi. Bộ lông lồn dày đen, xoắn tít, không còn thấy mu ở đâu cả. Bộ đùi dài thon trắng ngần, dang ra ơ hờ sau một trận quyết liệt.
Bác dang rộng háng Sen ra, trổ tài nghệ cho Sen phục thêm. Ngậm vào hột le, nút nhẹ, bụng Sen giật bưng bưngg. Hai tay bác bợ cặp mông của Sen để dũa
cái mồng đóc như bác đã làm sáng nay cho bà Loan. Sen ríu người lại, ngậm miệng thật chặt để không phát ra tiếng cuồng bạo. Chl được có mấy phút, Sen
vò tóc bác và la thật nhỏ:
- Cho em nghỉ chút đi anh! Anh làm gì mà em sướng quá vậy? Muốn em ra nữa phải không? Ôi, tối nay mà em nghe bác gái la bên đó là em đốt nhà này cho anh coi. Anh không được bú bả nghe chưa? Ôi, sướng quá Hoành ơi là Hoành. Cám ơn anh. Sướng hơn đụ hồi nãy nữa anh ơi!
Sen hẩy mông đít theo từng động tác bú của bác và sàng rất mạ nh. Cơn dâm của Sen lại nổi dậy. Lần đầu tiên Sen được bú lồn. Bác bú ngon lành, tận sức để nuốt hết bao nhiêu nước nhờn Sen tiết ra. Mùi nước thơm đặc biệt, mù i gái trinh xông lên từ lồn, từ háng của Sen, tất cả níu cái mặt bác dính sát vào chòm lông không hở một ly. Bác gồng cái lưỡi, đổ hết nội công mài dũa cái lồn của Sen. Mới được 20 phút, Sen rung toàn thân, mặt nhăn như khóc, nức nở nbững tiếng rên đứt quãng. Sen ểnh cái mông cao lên, đè cái đầu bác xuống và nước lồn ứa ra ướt đẫm cửa mình.
Phải thú thật. Không chỉ nhờ cái lưỡi, mà chính là do hàm râu quai nón rậm rì này đã đưa Sen lên chin từng mây xanh. Sen rũ liệt, ngoẹo cái đầu sang một
bên thở hổn hển.
Bác trườn lên, cho con cặc vào rất êm, nấc rất êm, cốđưa Sen lại một cơn sướng hung tợn nữa. Mười phút đầu giao đấu, Sen án binh bất động. Đến phút thứ 11, khi bác lót một cái gối dưới mông Sen cho mu lồn lên cao thì Sen điên cuồng như một con hổ dữ. Sen lồng lộng chiến đấu tay đôi với bác. Bác thích thế. Như vậy mới xứng là địch thủ. Sen tha hồ muốn sàng, muốn hẩy cỡ nào cũng được. Bác cứ
nhịp một, nhịp một, nên xuống, giã xuống những cú nắc tóe ngôi sao, thấy mây xanh, không kịp la. Gần một tiếng xung trận, cũng chính Sen thủ thỉ:
- Con ra nữa nè bác ơi! Ra với con một lần đi!
Bác bung ga, tăng tốc độ, quyết tặng Sen một lần ra. Tay bác dd mông đít Sen lên, bác nắc dồn dập và ra khí đầy ắp lồn Sen. Con bé ôm bác như trói vì nó nghe những tia khí bắn vào liên tục trong đáy lồn. Bác mệt như chưa bao giờ mệt. Vì đã gần hai tiếng, dù sướng quá, bác vẫn phải kềm lại. Đến phút chót tung hết lực lượng vào trận để tận hưởng cái khoái lạc ngàn vàng, nên tứ chi bác chầng còn
nhấc lên nổi nữa...
Sau đó, suốt hơn một năm, đcm đụ bà xã, ngày hẹn hò với Sen. Bác đã cẩn thận cho Sen uống thuốc ngừa thai. Nhưng con bé, một hôm "gần" bác đã thú thật:
- Con không uống thuốc đã hai tháng nay. Con muốn có con với bác !!!
Hơn sét đánh ngang tai. Bác khiếp sợ quá, tính đưa Sen cho bà mụ Sáu phá thai thì bà xã bác khám phá ra. yà Sen đã chầng ngại ngùng khai hết sự thật. Đó là lý do vì sao giờ này bác nằm đây. Nhưng có xui thì cũng có hên. Vì cặc mà bác bị án tử hình. Rồi cũng nhờ cặc mà còn lại án chúng thân, và bây giờ hoàn toàn tự do trong căn phòng này. Bác đang sung sướng chưa hết thì hai cháu ở đâu lù lù xuất hiện. Bác cũng chới với, hoang mang nhưbuổi sáng trong phòng Sen.
Bác Hoành kể một mạch không chừa một chi tiết nào, làm Cúc với tôi ngồi im lặng tê tái theo từng pha cụp lạc. Bác nói đúng. Chính con cặc quái gỡ đó của bác đã làm say mê phái nữ bất kể một ai, trong số đó có hai chị em tôi.
Từ hôm đó, hể vắng bà Loan là hai chị em tôi đưa bác lên phòng làm tình của bác Ba trên lầu mà thay phiên nhau đụ. Một lần tôỉ tò mò hỏi bác:
- Bây giờ, bác còn thèm đụ Sen không?
Bác im lặng một phút, bằng giọng trầm, thú thật:
- Không biết bác có nên nói không? Sợ nói ra cháu có ghen không? Bởi vì... không biết sao, suốt cả đời lang chạ giang hồ, giờ này nằm trên sung sướng giàu có với giai nhân, bác vẫn không thể nào quên được Sen. Suốt ba tháng nằm trong ngục, hình ảnh bác nhớ nhung liên tục vẫn là Sen. Bác có một bửu bối quái lạ, một thân hình lực lưỡng cao to, một kỹ thuật làm tình tuyệt vời, nhưng cái sướng của xác
thịt là cái cớ duy nhất lôi kéo bác lại gần đàn bà. Bác mê chất lình lãng mạn, bác thương những chi tiết đặc biệt ở ngưòi con gái. Ví dụ, Sen đã giả tiếng mớ để bẩt chước bà xã bác, và cũng để dùng lời gọi đó mời gọi bác. Hay câu nói của Sen: "Đêm nay mà anh bú bả, tôi đốt cái nhà này cho anh coi." Sen chỉ nói để vừa hăm dọa vừa diễn tả một hờn ghen tội tình de thương. Sen sướng quá mà ghen chứ không phải ghen vì ghét bà xã bác. Nên cái câu nói dễ thương đó đã diễn tả biết bao sung sướng khoái lạc khi Sen được bác bú . Hoặc khi sướng tột cùng, Sen
thường nằm nhăn mặt nhưkhóc rồi âm ưnhững tiếng rên như nhỏng nhẻo. Tiếng rên đó như thay cho lời nói "Không biết đâu, bắt đền đó !" Vân vân và vân vân. Nhiều lắm cháu biết không?
Bác không thể nói hết được bằng lời những đặc thù ở Sen. Nếu ai gần bác rồi không thể quên bác được Thì ai đã một lần ngủ với Sen, chắc phải một đời si nhớ. Cháu còn nhỏ quá, không thể thấu hiểu được những thâm trầm lãng mạn của tình yêu. Sẽ có một ngày nào đó, nhìn chung quanh, nhớ lạ i những người tình, đọc tên từng đứa, cháu sẽ chỉ còn gắn chặt với một người mà chính cháu cũng không hiểu vì sao.
Bác Hoành nói đúng. Tuổi của tôi dù đã đụ khá thiều đàn ông, nhưng tôi như cánh bướm. Đáp vào lài hoa là để hút nhụy. Còn bảo nhớ hoa nào nhất hì chưa. Thấy bác vẫn còn trĩu lòng với Sen nên tôi âm thầm tình nguyện tìm gặp Sen.
Hôm tôi đến, Sen đang nằm thẩn thờ trên võng. Tôi chào chị rồi tự giới thiệu là cháu của bác Ba. Chị đã sanh và cho cháu bé để người cô làm con nuôi. Qua vài câu chuyện, chị Sen đã thân mật với tôi và tâm tình:
- Không biết quan huyện có cho phép thân nhân thăm nuôi không? Em hỏi giùm, nếu có, chị sẽ mỗi tuần môt lần mang thức ăn tiếp tế cho bác Hoành.
Tôi nói hết hoàn cảnh sống sung sướng của bác Hoành. Tôi có cái tính thích tôn thờ sự thật và thích mọi người ai cũng hạnh phúc, nhất là về tình dục. Tôi ra mặt bênh vực cho bất cứ ai bị đau khổ và thiếu thốn tình dục. Nghe tôi tả cảnh sống sung sướng của bác Hoành, chị Sen vui hớn hở, nhưng nghe nói đến sự liên hệ của bác với bà Loan thì Sen sụ mặt xuống. Ghen mà không dám nói. Tôi phá tan cái
không khí nặng trịch đó bằng câu đùa:
- Dạo này, buổi sáng ngủ dậy, chị còn nằm trần truồng mớ không?
Sen hơi giật mình khi thấy tôi biết rõ chuyện của chị, nên hỏi:
- Ủa? Sao Lựu... biết chuyện đó?
Cầm tay chị Sen, tôi ôn tồn cho chị biết tôi cũng là loại gái quá quắt như chị, còn hơn chị nữa là khác. Nên chị không còn e ngại, bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên hơn:
- Còn ai trong nhà nữa mà mớ với nằm trần truồng. Tất cả đều tại chị. Nếu không để mang bầu thì đâu có cớ sự Sanh xong trên ba tháng rồi, thể xác chị
hồi phục lại như xưa, có phần sôi sục đòi hỏi nhiều hơn là khác. Gái một con mà. Bây giờ sung sướng trong lầu son gát tía, bác Hoành có còn nghĩ gì đến đứa con gái ở trọ nghèo nàn hẩm hiu này nữa không?
- Có Bác nhớ chị nhiều nhất so với những người đàn bà đã đi qua đời bác. Nhưng sao chị không cố quên, để tìm người khác mà lập gia đình?
- Nếu dễ dàng như vậy, việc gì chị phải để cho mang bầu.
Tôi hiểu ngay câu nói của chị. Bác Hoành khen chị là phải. Ăn nói khéo quá. Tôi bảo chị an tâm. Trước sau gì tôi cũ ng cho chị gặp bác Hoành.
Rồi một buổi sáng, khi cả nhà tôi đi vắng, tôi đưa bác Hoành qua nằm trong phòng tôi chờ. Tôi mang chị Sen đến, bảo hai người cứ tự nhiên tâm tình, tôi
đi có chút việc. Thực ra, tôi đi ra ngoài. Cũng như lần nhìn lén thím Hoành với Sâm, tôi ngồi, để mắt vào lỗ phên.
Chi Sen chạy đến ôm bác Hoành. Bác Hoành ôm chị. Hai người đều to con, rất xứng đôi, và tự nhiên như cặp nhân tình:
- Tưởng anh quên em rồi.
- Còn nhớ nhiều hơn là khác. Con chúng mình đâu?
- Cô Hai bắt làm con nuôi rồi. Vậy cũng xong. Thà như thế, em vẫn còn chút kỷ niệm. Còn hơn phá thai.
- Có giống anh không?
- Không sót chỗ nào là không giống. Tới con chim cũng giống.
- Chắc em nói đùa? Nó còn nhỏ quá mà !
- Ừ nhỏ, nhưng chim thì bự quá khổ. Bà mụ còn khen mà. Bả nói lớn lên nó "giết" hết gái trong làng. Con nào cũng mê. Bả quên nói thêm một câu nữa,
một câu rất quan trọng...
- Câu nào?
- Tới con gái ở trọ đi học cũng mê chứ đừng nói ai...
Bác Hoành ôm Sen hôn đắm đuối. Sen thò tay cầm ngay cặc của bác, ngắm nghía, rồi nói:
- Để em xét, coi có mất khúc nào của em không. Sen tuột cái quần của bác ra. Củ cải đen chìa ra nhưmột cái ống thổi lửa. Sen quỳ ngay xuống Hoành, nựng nó một cách sùng bài, ngưỡng mộ. Một chi bảo mà không phải ngư(~i đàn ông nào cũng có. Vừa hôn, chị vừa mắng yêu cục gân:
- Tổ cha mày! Mày làm tao nhớ mày muốn điên luôn. Làm cái gì cũng nhớ. Ăn, uống, nghỉ ngơi, tắm rửa, hình ảnh của mày hiện ra trưức mặt như quỷ ám. Nhớ quá cưng ơi, thèm quá cưng ơi. Đừng quên em, em sẽ chết...
Bác cúi xuống, đỡ chị đứng lên, nâng mặt hôn nồng nàn lên môi. Cái hôn thay thế bao lời nói rạt rào ân tình. Sen tự cởi áo, cởi quần. Hai thân thể trần truồng đối diện, cân xứng. Hai khối lửa gờm nhau. Sen thì thào:
- Gần em liền đi. Em nóng như núi lửa đây. Em cần cái của anh vô sâu trong em cho em dịu xuống nỗi khát khao, thèm muốn. Thèm quá anh biết không. Thèm đến khóc, anh ơi.
Sen dang hai bắp đùi ra, để cho cặc bác tự động đi vào Mặt chị nhăn như khóc. Chị nhỏng nhẻo rên cho đến khi khúc gân cứng như củi lút hết vào. Gái một con, thân người chị nở ra sau những ngày nằm lửa. Nó như một trái cây chín tới. Trắng hồng, mịn màng, còn đọng sương. Cả hai đang đụ với tình yêu rào rạt, chất ngất. Cả hai đều nhớ nhau, cần nhau.
Sen nắc như cái máy. Chị cũng bắt bác bế lên như bế bà Loan, bế tôi. Cả hai thả hồn phiêu bạt và cùng la muốn bể nhà. Vừa lúc đó, thím Hoành tôi về tới Tôi đưa một ngón tay ra hiệu cho thím im lặng. Rồi bà cùng ngồi xuống chim ngưỡng một trận đụ kinh hồn của Sen và bác Hoành.
Thím Hoành xưa nay cũng chỉ nghe thiên hạ đồn về Lê Hoành. Nào là ông đã lấy hết đám vợ lính lệ trong huyện đường, đã làm say mê bà Loan. Đã mang tội chung thân khổ sai khi làm cho một cô gái mang bầu. Bây giở bà mới tận mắt thấy họ'đang đụ trước mặt như bà đã thấy vợ chồng bà Tư Dơi trong núi.
Cảnh đụ này hợp với bà nên bà khoái trá như đang xem một cuốn phim dâm. Bà đã khổ công lặn lội trên ba cây số, cùng Sâm tìm cho ra nhà bà Tư Dơi cũng chỉ để tận mắt nhìn cảnh loạn dâm. Hôm nay thì nó bày ra đó, ngay trong nhà bà. Có phần tự nhiên hơn vì cả Sen và Hoành đều không biết có chúng tôi đang nhìn lén.
Tôi thấy mặt thím say sưa, dại hẳn ra như người say rượu. Bà cho tay xuống lồn sờ sờ, móc móc. Nhất là lúc bác Hoành rút cặc ra, nằm ngữa trên giường cho chị Sen bú. Ngoài này bà liếm môi, đưa ngón tay cái vào miệng, thụt tới thụt lui. Rồi bất giác bà tuột quần ra, ngồi bệt xuống, dang rộng bắp vế, cho hai ngón tay vào thụt lồn.
Vừa xem cảnh trong kia vừa xem cảnh ngoài này, tôi nhưthùng xăng chờ lứa bắt. Tôi ước mơ có Khang, có Sâm hay Vĩnh, hay đàn ông nào cũng được, để cho nó bú lồn tôi, hay đụ tôi tức khắc. Liếc thấy buồng chuối già của chú Hoành treo ở bàn ăn. Tôi đến bẻ hai trái. Cho thím một, tôi một. Tôi bắt chước thím cởi quần ra và cứ thế, hai thím cháu vừa thủ dâm vừa xem họ đụ tàn bạo trong kia.
Lần đầ u tiên tôi thử cảnh thủ dâm. Chuối để nguyên vỏ. Nó cũng dài, cũng to như cặc người. Cũng sướng chớ đâu có tệ, vì mình thích đút vô bao xa, chơi kiểu nào tùy ý.
Chị Sen leo lên cà lồn trên mặt bác Hoành. Chị chu hai cái môi lại, thở xì xì, ngữa mặt lên trời la nho nhỏ:
- Anh ơi! Cái bàn chải của anh nó chải miệng lồn em kìa. Trời ơi là trời ! Sướng dễ sợ anh Hoành ơi! Anh có bú ai như vầy chưa? A đụ bà Loan con Cúc, con Lựu. Anh có bú họ nhưvầy không? Nói thiệt em nghe? Em ghen quá rồi đây nè.
Sen hỏi cho đã cơn sướng. Chị đâu có cầ n bác trả lời Làm gì đụ mà không có bú. Nhất là đàn hà con gái, khi nhìn thấy hàm râu của bác là da lồn nổi ốc trân, máu nóng chạy rầ n rần. Ông bà gọi "Nam tu, nữ nhủ". Đàn ông phải có hàm râu, Đàn bà phải có cặp vú Hai món đó là loại trang sức khêu gợi sự dâm dục người khác giống. Đằng này, bác lại có cả râu rìa, lẫn quai nón ! Chỉ có chết mà thôi.
Người thèm nhất bây giờ phải nói là thím Hoành tôi Bà chưa từng được một hàm râu xồm xoàm như thế cạ lồn bà bao giờ. Và con cặc to dài đen thui nữa. Trái chuối già trên tay hà so với "khúc củ i thịt" của bác Hoành thật như trùn so với lươn. Bác càng nứng, hai đường gân càng hằn rõ lên như hai chiếc đũa. Khi bác đụ, hai sợi gâ n đó cứa rần rần ở mồng đóc Làm cho bất cứ ai được dicm phúc bác đụ cũng phải giật rung người.
Để cho bác bú đã, chị Sen xuống ngồi cọc. Người chị to con như thế mà so với con cặc, tôi vẫn sợ nó làm chị đau, khó chịu. Nhưng trời ơi. Gái một con đang nuết trửng ~'con trăn " của bác Hoành. Chị nhướng lên, giã xuống tận tình, làm trái chuối già trên tay thím Hoành gần mềm nhũn. Thím mượn luôn trái của tôi, tưởng là bà thay thế trái kia. Lần đầu trong đời, tôi hoa mắt khi thấy bà chắp luôn hai trái cho vào lồn một lượt. Ôi! Thiên chúa ơi! Ông địa ơi! Cao tằng cố tổ ơi! Hãy nhìn xuống mà ngắm một bà sồn sồn đụ một lúc hai quả chuối.
Đầu óc tôi giật bưng bưag như lên cơn sốt. Có như thế thật à ! Ha lần đẻ, lồn bà rộng như vậy sao? Ôi trời ơi! Xem thím đụ chuối còn hấp dẫn mấy làn người ta đụ trong kia nữa ! Cái gì làm cho bà táo bạo đến như thế? Chỉ vì bà nhìn thấy con cặc ly kỳ, có một không hai của bác Hoành đó thôi. Thương thím quá Tôi mặc quần chạy ra vườn lựa một trái khổ qua lớn bằng cặc bác, hái rồi chạy nhanh vào đưa cho bà.
Bà rút hai quả chuối ra, ném cái phạch, banh lồn nhét trái khổ qua vào. Tôi gần đứt hơi, gần muốn ra khi nhìn trái khổ qua vào cách chật chội. Những cạnh sần sùi của nó cưa sừng sực miệng lồn. Bà nhắm mắt, thở mạnh, mà không dám la. Trái khổ qua vào hết nhưcặc bác Hoành đã vào trọn lồn chị Sen trong kia...
Thím nhìn bác nắc để thụt trái khổ qua đú ng theo nhịp. Chị Sen rên giùm bà, la giùm bà:
- Ôi, cặc anh to quá anh Hoành ơi ! Anh có biết lồn em nhỏ lắm không? Anh ơi, coi chừng rách lồn em bây giờ. Hai sợi gân độc địa của anh nữa. Hènchi cả làng mê anh. Anh đụ sướng quá đi Hoành ơi. Anh phải làm cho em ra hai ba lần sang nay nhen. Nhịn thèm lâu quá rồi, bữa nay mới được đụ . Để em nói Lựu dẫn anh qua đây mỗi sáng, mướn phòng này mình đụ nhen anh?
Thím Hoành nghiến răng, mắt bà đổ hào quang. Sự dâm dục hiện rõ lên tròng trắng, cặp môi, và toàn gương mặt đẫm ướt mồ hôi. Bà vẫn thụt trái khổ qua đều đặn ơ cửa mình. Bà không thụt nhanh được như hai quả chuối, bới những cá i cạnh xù xì của khổ qua. Chính những cá i cạ nh đó là m bà chịu hết nỗi. Và giữa lúc trong kia Sen hù ng hổ nắc lên, bác Hoà nh mạnh bạo nắc xuống, hai người tới mức ăn thua, cả hai ôm nhau la oải trời. Ngoài này thím Hoà nh cũng ra. Và bà không dằn được tiếng la cũng lớn như Sen. Bà ngất ngư trong cơn sướng, quên hết.
Tôi tưởng Sen và bác Hoành phải ngưng chiến sau khi nghe tiếng thím la. Nhưng không. Họ vẫn ôm nhau như sam. Không thèm rút ra để lau cho khô. Cứ "đường trơn ướt mưa" làm lại. Những tiếng rên lại vang lên một cách đều đặn tự nhiê n từ trong kia. Nhưng ngoài này, thím ngã ra nằ m yên, thở. Bà buông tay để trái khổ qua nằm ngang tà ng ở trong lồn. Thím gối đầu lên bắp vế tôi, mắt hé nhìn tôi, miệng thều thào:
- Thím chưa từng thấy cặc ai dị hợm như vậy. Ước gì... thím được một lần. Một lần thôi, rồi có chết cũng cam...
Tôi vuốt tóc thím, hứa là sẽ làm bà thỏa nguyện. Chuyện dễ thôi. Trong kia, sau khi bác Hoành đụ cho chị Sen ra lần thứ ba thì ngưag, ôm nhau tâm tình to nhỏ. Tôi với thím xuống làm cơm để khoảng đãi "thượng khách. " Hai người trong kia mặc đồ bước ra. Tôi mời họ ở lại dùng cơm trưa. Bác Hoành ngồi ở ghế uống nước. Chị Sen ngồi lên bắp vế bác một cách tình tứ và tự nhiên như vợ chồng. Chị cám ơn tôi đã cho chị môt cơ hội ngàn vàng, xong ôm bác Hoành nút lưỡi, âu yếm, coi như không có tôi ở đó. Tôi đang thắc mắc là vì sao họ có thể tự nhiên như
thế thì bác Hoành hỏi ngay:
- Sao? Hồi nãy Lựu với thím Hoành xem tụi bác có đã không?
Tôi nhột nhạt, hơi ngượng vì bác hỏi thình lình, nên nói:
- Dạ... dạ... dạ tuyệt quá, đẹp quá. Đẹp hơn bữa cháu xem bác đụ bà Loan ở phòng bả... bữa đó không bằng một góc...
Nói xong tôi giật mình vì biết mình hớ. Sợ chị Sen ghen nên tôi bịt miệng lại. Chị Sen cười dễ thương rồi nói cho tôi yên tâm:
- Hổng sao. ổng ngủ với biết bao nhiêu người rồi...
- Và không ai bằng Sen hết. Bác Hoành nói ngay. Anh đã khoe điều đó với Lựu. Không tin em hỏi Lựu đi.
- Dạ có. Tôi nói. Bác chỉ thương yêu có mình chị, dù bác đã qua với không biết bao nhiêu là đàn bà con gái khác. Chị phải hãnh diện điều đó. Không dễ gì được một "anh tài" như thế ngợi khen đâu! Em ước mơ làm sao được một phần của chị...
Thím bưag cơm lên. Canh mồng tơi nấu với tôm. Gà xào sả ớt. Thịt luộc ăn với rau sống, mắm cá trèn. Tôi giới thiệu thím với bác Hoành và chi Sen. Bữa cơm vui quá với những lời khen ngợi về hàm râu, thân hình, con cu quái đản và nhất là sức dẻo dai của bác Hoành. Để ý, thỉnh thoảng tôi thấy thím liếc trộm bác. Bà ái mộ bác. ái mộ một cách thực tình, không dấu diếm. Cử chỉ đưa tình của bà giống
hệt của một thiếu nữ ở tuổi cặp kê thấy một thanh niên mà mình ưa thích. Tôi càng yêu thím hơn.
Cơm xong, thím bưng nải chuối xuống mời mọi người tráng miệng. Mỗi người cầm một quả. Bỗng thím nhìn trái chuối, cười khúc khích. Tôi nhớ bà chơi "cặp đôi", cũng cười rộ theo. Bác Hoành hỏi:
- Sao thấy chuối mà hai người cười quá vậy?
- Dạ tại vì, tôi đỡ lời cho thím. Dạ tại vì... chắc hồi nãy bác có nghe tiếng thím la ngoài này?
- Có bác có nghe. à thôi, bác hiểu rồi. Chắc là chỉ đã dùng...
- Dạ phải. Nhưng không phải dùng một mà là cá cặp Rồi sau đó dùng... trái khổ qua, to bằng của bác... vì nhìn thấy của bác.
Bác và chị Sen cùng cười với chúng tôi. Từ phút đó, thỉnh thoảng bác hay ném về phía thím Hoành vài cái nhìn tò mò và chút hãnh diện vì bác đã có thêm một "tín đồ " nữa. Thím chúm chím cười làm duyên, khi thấy bác nhìn thím. Nỗi hy vọng của bác càng to lớn hơn.
Xong bữa, Sen kiếu từ ra về không quên cám ơn lần nữa về sự tiếp đãi nồng hậu của thím cháu tôi. Thím hứa là bất cứ sáng nào muốn gặp nhau, chị Sen và bác Hoành cứ tự tiện dùng phòng của tôi. Người cùng "đảng" nên thường tốt và giúp đỡ nhau rất tận tình. Chị Sen về xong, bác Hoành còn ngồi lại uống cho cạn ly nước. Thím mang gói hạt sen ra mời bác:
- Mởi anh dùng mứt sen do tự tay tôi ngào lấy. Nghe tên anh từ lâu. Nghe cả biệt tài lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ, mà cho tới bây giờ mới tận mắt... Cô Sen diễm phúc quá .
- Chữ tài đi với chữ tai một vần đó chị. Chút xíu nữa là đầu rơi khỏi cổ cũng vì cái biệt tài lẫy lửng đó Rồi bây giờ được bà huyện cưag chiều như trứng mỏng cũng nhờ nó. Nhưng làm gì thì làm, tôi vẫn yêu Sen không dứt. Tôi biết tôi đang làm một điều quấy là lấy con nít mà không sao ngừng được.
Rồi bác đứng lên kiếu từ để trở về "phòng giam" vì sợ ngồi đây lâu, bà Loan biết được thì bất tiện.
Bác đi rồi, tôi ôm thím hứa:
- Thím yên trí, sẽ có một ngày cho thím huy hoàng thỏa ước mơ.