vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Gái Trọ Nổi Loạn - Phần 1/6

Nhà của tôi và chị Cúc ở tuốt trong xẻo Phú Hưng xa lắc. Không có trường nên tụi tôi phải ra miệt Đại Ngãi này ở đậu đi học. Cúc thì ở đậu bên bác Ba. Tôi ở đây, nhà thím Hạnh.
Trưa tôi đi học về, thím hay nhờ tôi mang cơm ra rẫy cho chồng thím. Bà Sự hàng xóm cũng nhờ tôi mang cơm cho Vĩnh, con trai bà, làm rẫy gần đó. Đó cũng là cái cớ để tôi với Vĩnh có thì giờ và cơ hội bồ bịch với nhau. Nói là bồ bịch cũng chưa đúng. Vì chúng tôi đã ăn nằm với nhau như vợ chồng. Điều mà những người lớn quanh tôi ai có thể tưởng tượng nổi.

Của đáng tội, không phải tự nhiên mà tôi với Vĩnh biết ái ân quá sớm như thế. Chuyện bắt đầu từ chị Cúc con bác Ba và anh Khang con bà Hai Thơm cùng xóm. Cái xóm nhà quê của tôi thì buồn quanh năm, chỉ vui được ba ngày Tết. Rồi thì quần quật với rẫy bái, ruộng nương. Người lớn chăm chỉ làm ăn, lo sao cho gia đình không đói là đủ. Còn bọn nhỏ tụi tôi thì nếu rãnh, chơi u mọi, đánh đáo, tắm sông, thả diều, chơi cò cò v.v...

Riêng bốn đứa tôi, Vĩnh, Cúc và Khang thì tụ lại chơi những trò mà người lớn ở nhà quê này không ai ngờ nổi. Cúc lớn hơn tôi một tuổi. Khang lớn hơn Vĩnh hai tuổi. Nhà bác Ba cách nhà tôi một hàng rào bông bụt. Bác Ba giàu, giàu lắm. Ruộng vuờn bác cò bay thẳng cánh vì bác làm quan tri huyện. Nhà bác lớn, hai tầng, sáu căn, lợp ngói. Tôi không hiểu bác cất lầu làm gì vì chỉ hai vợ chồng và chị Cúc, người ở trọ độc nhất. Cho nên một trong ba căn trên lầu đã trở thành cái tổ quỷ của chúng tôi.

Thứ Bảy, Chúa Nhật, anh Khang chị Cúc rủ tôi với Vĩnh qua nhà bác Ba, ra vười hái đủ thứ: mận, ổi, nhãn, cốc, xoài... Rồi lấy muối ớt, lên lầu, gọt ăn cho đã. Xong bày trò chơi "bác sĩ". Không một người lớn nào để ý việc chúng tôi làm. Họ yên trí là chúng tôi còn quá nhỏ. Trong trò chơi Bác Sĩ thì anh Khang làm bác sĩ, chị Cúc làm mẹ. Tôi làm vợ, anh Vĩnh làm chồng. Có hôm thì thay đổi vai tuồng. Có thể Vĩnh làm bác sĩ, tôi làm mẹ, chị Cúc làm vợ, Khang làm chồng.

Chúng tôi yên trí chơi trên căn gác kín đáo, có hai lần cửa. Chẳng ai biết. Và, có thể, chẳng ai thèm biết. Khang lấy cái hộp bằng giấy, bỏ vào cây kéo, một ít bông gòn, một hộp phấn bộ, một chai thuốc đỏ. Đó là đồ nghề của "bác sĩ". Mở đầu, Vĩnh (đóng vai chồng tôi) chạy lại ôm Cúc (đóng vai bà hàng xóm):
- Bác ơi, bác ơi! Vợ con (tôi đóng) nó đau cái gì không biết mà cứ ôm cái bụng lăn lóc, nằm khóc hoài.
Chị Cúc chạy lại giường sờ trán tôi, sờ bụng tôi:
- Con! Con đau sao vậy con? Bộ con có bầu hả?
Tôi nhăn nhó, đau đớn gật đầu, rồi bệu bạo:
- Không biết có phải không, con không biết, mà nó đau quá chừng bác ơi! Chắc con chịu không nổi...
Chị Cúc quay sang anh Vĩnh hỏi:
- Vợ mày hồi nào tới giờ có đau như vậy không?
Vĩnh giả vờ ngu ngơ:
- Dạ không. Hay để con chạy qua nhà bác sĩ Khang mời ổng qua khám bệnh cho vợ con.
Rồi Vĩnh vờ chạy ra khỏi cửa. Trong này chị Cúc "dỗ dành" tôi, khuyên tôi ráng chịu đau, bác sĩ sẽ tới ngay. Rồi Vĩnh dẫn anh Khang vào:
- Dạ thưa bác sĩ, vợ em nó đau bụng sao không biết mà cứ ôm cái bụng la oải trời luôn. Nhờ bác sĩ khám giùm coi. Em sợ nó đau quá, nó chết tội nghiệp.
Chị Cúc chen vô:
- Dạ, tốn mấy cũng được, nhờ bác sĩ lo giùm. Bị ba má nó không có ở nhà.
Khang khệ nệ giả giọng già:
- Bệnh đàn bà đối với tôi hổng có gì khó hết. Để tôi khám, tôi cho toa đi mua thuốc về uống là hết liền à! Đâu đưa tôi rờ coi.
Rồi "bác sĩ" Khang đưa tay lên ngực tôi, áp tay lên ngực tôi, vờ nghe một đỗi, xong ra lệnh:
- Cởi áo ra cho bác sĩ chuẩn mạch.

Tôi cởi mấy nút áo ra, để lộ đôi vú tròn trỉnh, lớn hơn trái chanh một chút. "Bác sĩ" bóp bóp hai vú tôi. Tôi sung sướng và khoái chí, tôi liếc thấy con cặc Vĩnh nứng lên và chống cái quần đùi đưa ra phía trước. Bác sĩ Khang cúi xuống bú vú tôi, và một tay Khang thọc vào lưng quần sờ lồn tôi:
- Chà, kiểu này chắc chị bị đau lồn, rồi nó hành lên cái bụng. Đâu để tôi cởi cái quần của chị để khám xem lồn chị đau ra sao.

Khang và chị Cúc cởi hết quần áo tôi ra. Cúc vác một chân, Vĩnh vác một chân. Khang ngồi giữa hai đùi cúi xuống hưởi lồn tôi. Bấy giờ lông lồn tôi đã mọc đầy, tuy ngắn nhưng đầy khắp mu. Tay Khang xoa nhè nhẹ lên đó. Tôi sướng lạ lùng. Khang dùng hai ngón tay banh hai mép lồn tôi ra, đưa mũi xuống hưởi rồi trang trọng nói:
- Lồn chị này bên ngoài rất tốt, không sao hết. Có lẽ đau bên trong. Để tôi khám bên trong...

Rồi Khang cho một ngón tay vào cửa mình tôi, đút đầu, đút dần vào sâu. Tôi nhắm mắt, bậm môi, bởi vì sướng quá. Nước lồn tôi ứa ra. Khang cứ dùng ngón tay thụt vô, lấy ra một lúc, rồi đưa lên ngửi:
- Bên trong cũng không có gì. Hay là để tôi khám cái hột le của chị coi có bệnh gì không.

Khang banh hai mép lồn tôi ra, lấy một ngón tay vân vê hột le tôi. Tôi chỉ biết nhắm mắt, nhăn nhó. Đã thế, Khang lại cúi xuống lấy lưỡi liếm và rà nhẹ nhẹ ở đầu hột. Bụng tôi rung lên. Hai đầu gối giật lia lịa. Và khi Khang ngậm hẳn vào để nút thì tôi oằn oại, bật tiếng rên khe khẻ. Khang nói:
- Đúng rồi! Chỉ bị bệnh ở cái hột này, nên khi tôi bú chỉ rên quá thấy không. Đó, chỉ còn ưỡn lên, ưỡn xuống, bụng giật quá trời. Đây nè, để tôi bú nữa cho mấy người xem. Tại cái hột này mà bụng chỉ đau.

Khang lại cúi xuống bú tiếp. Khang bú nghề quá làm tôi càng lăn lộn và la lớn hơn. Cúc và Vĩnh nhìn nhau nói:
- À há, bác sĩ tài ba thiệt. Cái bụng trồi lên sụp xuống. Hai đầu gối nó rung như thằn lằn đứt đuôi. Nó la quá mày thấy không Vĩnh. Ổng càng bú, nó càng la.

Nhìn cảnh Khang bú tôi, Vĩnh chịu không nổi, cởi cái quần đùi ra, tay cằm cặc xụt mạnh, nói với Cúc:
- Bác ơi, sao ông bác sĩ ổng khám vợ con, làm con nứng quá, chịu hết nổi. Hay cặc con nó cũng bị bệnh. Đâu bác cầm thử coi. Nó nóng hổi à.
Cúc đưa tay cầm cặc Vĩnh, nựng rồi nói:
- Đúng rồi. Cặc mày cũng bệnh rồi Vĩnh! Sao mà mình mẩy nó nóng rang vầy? Để tao bú coi nó bệnh gì.

Chị Cúc quỳ xuống, cầm cặc Vĩnh bú ngon bú lành. Chị nhắm mắt ngoạm trọn cặc Vĩnh mà bú. Đầu chị xô tới xô lui làm cặc Vĩnh lú cnào tận tận trong, lúc ra ngoài, giống hệt như đụ trong lồn. Vĩnh sướng quá la lên:
- Ối bác ơi! Bệnh hoạn gì hổng biết. Con chỉ biết sướng quá đi. Bác bú hay quá bác ơi. Bác bú con đi, lát nữa con khám lồn bác cho. Ối chết, cái miệng bác cũng nóng quá chừng. Bác mút mạnh đi. Thiệt mạnh! Đó, như vậy thì con mới sướng. Bác ơi, bác coi ông bác sĩ bú lồn vợ con kìa. Vợ con nó ấn cái đầu ổng vô thêm nữa, bác thấy không? Ôi! Lát nữa con bú, bác cũng ấn đầu con vô như vậy nhen! Bác cởi truồng sẵn ra đi! Chuẩn bị đi!

Chị Cúc cởi bật áo ra. Hai vú chị lớn như vú thiếu nữ vì Khang và Vĩnh đã bóp và bú cả năm rồi. Vú chị đẹp quá. Nó trắng phau. Hai núm hồng như hạt lựu. Cúc vừa bú cặc Vĩnh, vừa cởi cái quần lãnh đen, Lông lồn chị rậm hơn tôi. Bỗng Khang nói:
- Chị này chỉ đau thiệt rồi đó. Phải chữa trị mới được.
Cúc hỏi:
- Thưa bác sĩ, bác sĩ chữa bằng cách nào?
- Thì tôi phải cho ống mạch của tôi vô trỏng. Lát sau tôi bắn thuốc vô trỏng luôn. May ra chỉ mới khỏi.
Rồi Khang cởi quần. Con cặc Khang khá lớn. Nó đã lớn mà lại dài nữa. Tôi nhìn thấy mê quá. Khang bảo tôi:
- Chị làm ơn dang rộng cái háng ra cho tôi kẹp mạch.

Khang leo lên. Tôi dang rộng hai bắp vế. Khang cầm cặc đâm vào cửa mình tôi. Tôi rung động, bàng hoàng khó tả. Khang nhấn nhẹ cặc vào, rồi lại rút ra. Cứ làm như thế cho đến khi con cặc vào hết bên trong. Tôi ngợp choán bởi một thứ khoái cảm tột cùng, chỉ biết nằm đó mà rên:
- Ôi bác sĩ ơi! Cái ống mạch của bác sĩ sao nó hay quá. Nó làm em hết đau, mà còn sướng nữa. Bác sĩ nắc đi. Đó, bác sĩ ơi! Mỗi cái nắc làm em tê tái hết châu thân. Ngày nào bác sĩ cũng qua kẹp mạch em như vầy nhen. Ối chết bác sĩ ơi! Ống mạch bác sĩ to và dài quá. Chật hết cái lồn em. Nước em ra quá trời đó bác sĩ. Bác sĩ kẹp cho thiệt lâu nhen.

Chị Cúc nhìn thấy Khang đụ tôi miệt mài, chịu không nổi bèn bảo với Vĩnh:
- Vĩnh ơi! Ông bác sĩ ổng làm tao thèm quá đi Vĩnh ơi! Đâu, bắt chước ổng, mày kẹp mạch cho tao như vậy được không. Làm như lồn tao nó cũng bị bệnh. Tự nhiên sao nước nó ứa ra quá trời, làm ướt hết hai bắp vế của tao rồi! Vĩnh ơi, mau kẹp cho bác đi!

Nói xong, chị Cúc nằm bên cạnh tôi, dang hai chân ra, Vĩnh nằm lên cho cặc vô đụ chị, và nói:
- Bác ơi, bác ơi! Cái này là kẹp mạch đây hả? Sao nó sướng quá vầy nè bác! Con nắc cho bác sướng nhen.
Vĩnh nắc. Chị Cúc la trời. Tôi cũng la. Mạnh ai nấy la, vì ai cũng sướng. Tôi nắm tay chị Cúc:
- Bác ơi! Ông bác sĩ trị cho con hết bệnh rồi. Con đang sướng quá chừng bác biết không. Cái ống mạch của ổng lớn quá làm lồn con muốn bể bác ơi!
Chị Cúc nhắm mắt, cầm tay tôi, cũng la lên:
- Ối, cái ống mạch của chồng mày cũng đâu có vừa gì. Nó làm tao muốn tắt thở đây nè. Ối! Vĩnh ơk, mày lấy bác mày rồi biết không? Mày đụ tao rồi con ơi!
Khang vừa đụ tôi, vừa cho tay qua bóp vú chị Cúc. Vĩnh thì bóp vú tôi. Chúng tôi đụ không khác gì người lớn. Vì Khang huấn luyện cho cả năm trời rồi chớ ít sao. Đụ được hai mươi phút Khang đề nghị đổi. Vĩnh qua đụ tôi, Khang đụ chị Cúc. Qua lại như thế ba bốn lần, Khang ra lệnh ngừng đụ để bú nhau. Chúng tôi nằm ngược đầu bú nhau chí choé được nửa tiếng thì lại leo lên đụ. Nhưng tôi leo lên Vĩnh, Cúc leo lên Khang. Cho đến gần chạng vạng, chúng tôi cùng nhau ra, ra thật nhiều, rồi ôm nhau nằm nút lưỡi.

Cuối tuần nào cũng chơi trò bác sĩ. Và, không biết nhờ đâu mà Khang và Vĩnh rất dai sức trong ái ân. Thay phiên nhau đụ hết tôi đến chị Cúc mà hai anh muốn bao lâu cũng được. Nên hai chị em tôi mê hai chàng quá đi thôi. Có hôm ban đêm, trời trăng sáng, Cúc và Khang chui qua hàng rào bông bụ, rủ tôi với Vĩnh sang nhà bác Ba chơi u mọi. Thật ra u mọi là cái cớ để người lớn không để ý. Chứ chúng tôi bốn đứa lên sân thượng, nơi có hòn non bộ, có những chậu tùng, hoa cúc, hoa mai, trải chiếu, ăn bánh rồi cũng ôm nhau đụ đến khuya lơ. Có hôm tôi ngủ lại với Khang trên sân thượng. Và dĩ nhiên, Vĩnh thì với chị Cúc. Chúng tôi quấn quit nhau như những nhân tình.

Nhưng đó là chuyện năm ngoái. Còn bây giờ Vĩnh đã có thể vác cuốc vào rẫy, làm cỏ, săn sóc cho ruộng mía, ruộng bắp, nên chúng tôi đã chẳng còn thường xuyên chơi trò bác sĩ nữa. Vĩnh và tôi chỉ còn gặp nhau trong rẫy để làm chuyện ái ân. Ngay giữa ruộng mía bát ngát, cao quá đầu người, Vĩnh phát một khoảnh đất trống lớn hơn cái giường. Anh chặt lá mía lót dày lên, và trải trên đó một chiếc chiếu, làm nơi hẹn hò của tôi với anh.

Như trưa nay, dù là thứ Bảy, Vĩnh vẫn phải đi làm. Tôi mang cơm vào cho chàng. Tôi mang cơm nước vào ngay "điểm hẹn". Mang cơm nước cho có cớ để đi, kỳ thực Vĩnh gài chim cut, bẫy chim mía nướng lên với lá chanh và tiêu muối dồn bên trong. Chàng ăn thừa mứa còn để dành cho tôi dăm con nữa. Vĩnh nói phải ăn cho bổ để có sức "cung phụng" tôi. Có lẽ suốt cả năm theo Khang và Cúc ngập chìm trong những chuyện chơi ly kỳ với xác thịt, nên người tôi bây giờ trở lên đòi hỏi sinh lý hằng giờ. Có thể nói tôi chẳng có thú vui nào quan trọng bằng những lần đụ da diết cuối tuần trên tổ quỷ, cộng thêm những đêm nằm hẳn với Khang trong phòng chàng.

Đến "điểm hẹn" tôi đã thấy Vĩnh nằm tênh hênh trên chiếu. Chàng mừng khi thấy tôi đến. Bỏ giỏ thức ăn ở đó, nằm lên mình chàng, nút lưỡi, hôn say đắm. Điểm hẹn thật kín đáo. Rừng mía cao ngất vây quanh, chằng chịt, không một ai có thể trông thấy chúng tôi từ ngoài xa. Gió thổi làm cả rừng mía lay động, vang lên một thứ âm thanh dìu dặt êm ru. Những con chim mía bay lào xào, kêu ríu rít. Chỉ có khoảnh đất chúng tôi nằm là có ánh sáng.

Tôi đắm đuối hôn Vĩnh, cà lồn trên con cu cứng ngắt của chàng. Tôi thích mặc áo quần như thế, nằm hôn. Tôi muốn gì, Vĩnh cũng chìu. Những lần gặp nhau như vầy, Vĩnh là món đồ chơi của tôi. Tôi vọc chàng, bú chàng, đấm lưng cho chàng, rồi ngồi lên chàng để đụ. Những cái đụ dài lên thê có khi cả tiếng.

Vĩnh nằm dưới đưa tay cởi áo tôi để bú vú. Vú tôi bây giờ đã lớn gần bằng chị Cúc. Như hai quả đào, trắng hồng. Vĩnh thường nói yêu vú tôi nhất. Chàng thích nắn, thích bú cả nửa tiếng. Khi lưỡi Vĩnh, môi Vĩnh đã ngậm vào đầu vú, là tôi cũng tê tái khoái lạc. Cộng với bàn tay Vĩnh bóp nhè nhẹ, vân vê như đoá hoa. Tôi bậm môi, ngây ngất. Nó không ồ ạt dồn dập như bú ở cửa mình. Nhưng nó có thứ sung sướng riêng tôi không thể nào tả nổi. Nên cứ để Vĩnh bú, bóp bao lâu cũng được. Tuổi mười tám mà tôi rành hết chuyện chăn gối như một thiếu phụ. Tôi biết chơi sao cho Vĩnh sướng lâng lâng, chơi sao cho Vĩnh phải ngất, thở ào ạt, chơi sao cho chàng phải ra cùng tôi một lúc. Nghề dạy nghề chớ chẳng ai dạy.

Bây giờ Vĩnh lật tôi nằm ngữa xuống chiếu, cởi hết quần áo quần tôi ra. Tôi trần trùng trục. Gió rẫy thổi man mác. Vĩnh cũng trần truồng. Da chàng đen sạm. Chàng nằm đè lên tôi tiếp tục hôn môi, cứ để con cặc thẩn thờ nơi mu lồn tôi. Hình như cặc chàng cũng đã dính chút nước lồn của tôi. Chúng tôi không gấp đụ. Cứ bốn năm món ăn chơi cho khoái khẩu, cho chán chê, rồi đụ lúc nào cũng được. Tôi mê, tôi đắm đuối, và ôm chặt người Vĩnh. Tôi nghĩ có lẽ sau này dù có chồng rồi, tôi vẫn không thể nào quên Vĩnh, quên những ngày thần tiên hôm nay. Còn Vĩnh thì táo bạo hơn. Chàng bảo chẳng lấy ai, chỉ muốn làm chồng tôi thôi. Tôi thích cà khơi khơi để nghe lông lồn tôi và lông dái Vĩnh xào xạc. Hai tay Vĩnh vuốt nhẹ nhàng êm đềm trên sống lưng tôi, và nói:
- Lớn lên mình lấy nhau luôn nhen Lựu? Hai đứa kiếm một làng xóm nào xa xôi hẻo lánh, làm vợ chồng thiệt luôn. Mình tha hồ đụ ngày, đụ đêm nhen em.

Tôi tuy biết đụ, biết cách ái ân, nhưng tâm hồn và sự hiểu biết về cuộc đời vẫn là của đứa con gái mới lớn. Nghe Vĩnh nói vậy tôi gật đầu nhanh chóng và thành thật. Lén lút đụ nhau như vầy tôi vẫn sợ người lớn biết được thì chết đòn. Chỉ biết mình còn qúa nhỏ mà "sanh quỷ" sớm quá là điều gia đình không muốn. Đấy, tôi chỉ sợ có vậy. Còn việc tôi với Vĩnh lấy nhau, với tôi, lúc bấy giờ là chuyện thường. Có sao đâu. Nghĩ thế nên chúng tôi chỉ cần sao cho bí mật, kín đáo là tốt.

Vĩnh bú đã đôi vú của tôi cả nửa tiếng, chàng hôn dần xuống rốn, xuống đì, hai khe bắp vế, bắp đùi và cuối cùng là cửa mình của tôi. Mỗi lần chàng chưa cho lưỡi vào khe lồn, cửa mình tôi nóng hực, ngứa ngáy, đòi hỏi một cách dữ dội. Tôi muốn Vĩnh phải nút ngay hột le tôi, hay quét khe lồn tức khắc. Nhưng Vĩnh chỉ liếm nhè nhẹ bắp vế non của ot6i. Chịu không nổi, một tay tôi banh miệng lồn, tay kia tôi xe cái hột le. Thành thử tôi được hưởng đến hai cảm giác. Tôi bặm môi, nhắm mắt mơ màng, nằm hẩy cái đít thật hẹ để hưởng lạc thú thần tiên. Vĩnh đã bú lồn tôi hơn cả năm trời nên chàng kinh nghiệm và rất bảnh lĩnh. Cái lưỡi vào móc mồng đóc tôi một lúc, xong lại ngưng. Nghĩa là giữa lúc chàng ngưng cho hai ngón tay vào huậy cửa mình. Vĩnh không chỉ cho hai ngón vào huậy không thôi, còn xoay qua xoay lại, đâm chéo bên phải, đâm chéo bên trái, rồi ngón giữa đụng cái gì bên trong lồn tôi. Chàng ngoáy kinh khiếp. Tôi chỉ chu môi lên mà hít hà, rồi la oải trời:
- Ối, anh Vĩnh ơi! Anh làm cái gì đó? Sao càng ngày anh càng dữ dội quá vậy? Anh đang xé lồn em đó hả? Ngừng tay cho em hoàn hồn, cho em thở chút được không? Ối trời ơi! Tụi con lén đụ giữa ruộng mía nè. Con thèm đụ quá mẹ ơi! Đụ suốt ngày cũng được. Làm sao cho Vĩnh có sức đụ con ngày hai ba cái hả mẹ. Ối! Chết, chết thiệt. Anh ngoáy hay quá anh Vĩnh ơi! Ở nhà không có anh, em vô buồng, đắp mền, cởi quần, nằm ngoáy một mình, rồi ra một mình. Em thèm đụ kinh khủng anh biết không? Sao anh không cho em bú của anh với?

Vĩnh xoay người lại, để nguyên bộ dương vật trên mặt tôi. Tôi liếm đầu cặc chàng, liếm dái chàng, xong ngoạm vào bú. Ngon quá đi thôi. Dưới kia lưỡi Vĩnh tàn bạo bao nhiêu, trên này tôi trả ơn cho Vĩnh bấy nhiêu. Những cơn gió thoảng nhẹ hây hây làm lá mía xào xạc. Âm thanh rất gần mà nghe xa xăm như tiếng sóng vỗ từ ngàn trùng xa. Chúng tôi yên trí bình thảng hưởng những cảm giác xác thịt ngàn vàng, không sợ ai biết, ai nghe. Bú nhau đã đời, Vĩnh nằm ngửa ra, kêu tôi lên ngồi đụ. Tôi mê nhất kiểu này, vì được làm chủ "tình hình". Mỗi sáng kiến của tôi trong khi nắc là mặt Vĩnh diễn tả điên cuồng theo. Tôi muốn làm Vĩnh điên lên cũng được, hoặc muốn Vĩnh nằm hừ người ra để miên man với cảm giác êm đềm cũng được. Vĩnh sướng cỡ nào tôi sướng cỡ đó. Tôi biết lúc nào chàng cực sướng là tôi hãm đà, khoan thai trợ lại để kềm Vĩnh. Vĩnh cũng mê nghệ thuật của tôi nên chàng bắt tôi đụ chàng nhiều hơn là nằm dưới để chàng lên đụ. Tôi đã lên ngồi thì trận đụ ít khi kéo dài dưới một tiếng. Đôi khi tôi ra lâm râm trước, nhưng vẫn giữ cho Vĩnh bình tĩnh. Và tôi hạ sát người xuống trên Vĩnh cho mọi thứ dính với da thịt chàng. Tôi gào:
- Vĩnh ơi! Chuẩn bị ra với em nhen! Em nắc cho mình ra với em đây! Ối sướng quá mình ơi! Ra đi, ra đi!
Vĩnh ôm cứng ngắt tôi, nghiến răng, nhắm mắt:
- Anh cho em đây Lựu ơi! Sướng quá mình ơi. Đó, nó bắn vô lồn em đó, nghe không. Đó mình ơi, ra nữa đó.

Hai đứa tôi lăn lộn trên chiếu, không còn biết gì nữa cả. Tôi nghe rõ ràng những tia khí của Vĩnh bắn vào lồn tôi. Tôi yêu quá, cứ để cho nước lồn tôi ứa ra. Được một lúc, hai đứa nằm nghiêng ôm nhau nút lưỡi. Tay tôi ngắt mạnh da thịt Vĩnh. Tôi cắn trái tai chàng. Vĩnh thở như chạy bộ mới về. Hai đứa thiếp đi một lúc, tỉnh dậy, mặc đồ. Chàng vác cuốc ra rẫy. Tôi thu dọn xách đồ về và hẹn trưa mai. Ngày nào cũng vậy. Thiếu đi một hôm là người tôi ngứa ngáy khó chịu muốn điên lên. Tôi thèm và đã ghiền đụ một cách rõ ràng. Nếu không ra rẫy được với Vĩnh, thế nào tôi cũng chạy qua tìm anh Khang, lên tổ quỷ đụ cho bằng được mới thôi. Anh Khang hãnh diện đã huấn luyện tôi thành một "em gái" đụ rành nghề.

Trên đường từ rẫy về, tôi vẫn miên man với những cảm gíac tuyệt cùng khoái lạc với Vĩnh. Chân tôi bước nhưng tâm trí vẫn ở lại với chiếc chiếu nằm trên đám lá mía dày cộm. Chỉ có thứ Bảy, hay Chúa nhật chúng tôi kéo dài trận đụ vài tiếng. Ngày thường chỉ có nửa tiếng vì tôi phải trở về chuẩn bị đi học buổi chiều.

Lúc tôi đang rảo bước ở quãng rừng thưa, dưới tàng bóng mát rậm rạp của những cây sao, thình lình nghe tiếng ai gọi "Lựu". Tôi hơi hết hồn, quay lại. Thì ra anh Sâm, con bà Sinh. Ngực tôi đánh loạn xạ. Sao lại có mặt anh ở đây vào giờ này? Tôi sợ, vì không biết anh có phát hiện ra điều gì của tôi với Vĩnh không. Tôi đứng lại chờ. Anh Sâm đến gần hơn. Lạ quá, sáng nay rõ ràng tôi thấy anh vác cày qua thôn Thượng, sao bây giờ anh lại ở đây. Tôi đang băn khoăn thì Sâm tiến gần tới, nở nụ cười thật tươi, một ay anh sờ vai tôi và nói:
- Đừng sợ Lựu! Có gì phải sợ? Anh biết em đang sợ gì, nên khuyên em bình tĩnh. Em không hiểu sao giờ này có sự xuất hiện đột ngột của anh ở đây chớ gì?
Tôi hơi ngạc nhiên bởi anh chưa từng bao giờ thân mật với tôi như thế, nên trả lời:
- Phải, em tưởng anh sang cày ở thôn Thượng?
- Ờ, đúng! Nhưng anh bỏ dỡ buổi cày để chạy về đây cho kịp... nhìn em trong ruộng mía!!!
Tôi thực sự hồn phi phách tán. Anh Sâm đã khám ph1a hết bí mật của tôi với Vĩnh rồi. Nhưng tôi vẫn giả tỉnh:
- Nhìn em ở ruộng mía? Thì ngày nào em chẳng đem cơm trưa cho Vĩnh. Mà sao anh phải "nhìn" em?
- Ừ, ngày nào anh cũng nằm sát cạnh chỗ em với Vĩnh. Anh chiêm ngưỡng cả tháng nay mà không dám mở lời. Bữa nay nghe em than: "Con thèm đụ quá mẹ ơi! Đụ suốt ngày cũng được. Làm sao cho Vĩnh có sức đụ con mỗi ngày hai ba lần?" nên anh đánh bạo theo em tới đây.

Tôi hơi hoàn hồn. Lúc nãy làm tình với Vĩnh, tôi có nói thế thậ. Và đó là những cảm nghĩ của tôi, ước mơ của tôi. Anh Sâm đã lén nghe, bây giờ lặp lại. Anh lặp lại với ý gì? Nhìn mắt Sâm tôi thấy anh ngây dại như bị ma đớp hồn. Cái quần đùi của anh vun lên nhọn hoắc ở phía trước. Sâm lấy cái noun che lại, mặt mày ngáo đáo để.

Sâm đã mười chín tuổi. Vóc dáng anh con nhà nông nên to lớn, vạm vỡ. Cái chỏm nhọn quần đùi lúc này cho tôi biết Sâm đang động tình, đang như heo nọc muốn "nhảy". Tôi hỏi:
- Anh nghe em than như thế rồi đánh bạo theo em tới đây ở khúc rừng vắng này để làm gì?
Sâm cứng họng, cúi xuống, hai tay vẫn cầm noun che khúc gân mất nết kia. Bỗng tôi thử thả một câu:
- Đứng ở đây nói chuyện lỡ có ai đi qua, người ta dị nghị mình chế tôi đi. Hai anh với em đi vô lấn trong lùm cây xa xa kia cho khuất...

Sâm như mèo gặp mỡ. Anh mừng và vui hẳn lên nét mặt. Tôi đã nói giùm cho anh câu đó vì tôi đã nắm được tẩy của Sâm. Với lại tôi muốn "cả vú lấp miệng em". Tôi muốn đút lót cho Sâm im chuyện thấy tôi với Vĩnh giữa ruộng mía, và cũng để thử xem... người lớn có khác gì không? Biết đâu tôi có thêm một hảo thủ nữa ngoài Vĩnh và Khang. Tôi đang dụ anh vào tròng...

Sâm đi trước. Tôi theo sau. Lá vàng rụng đầy nên đi rất êm. Hai chúng tôi vào sâu lắm. Khi quay lại tôi không còn thấy đường đi lúc nãy nữa. Sâm ngừng lại ở một gốc cây liêm, toả bóng mát rượi trên đám lá dày. Sâm nhìn tôi rồi nói:
- Ở đây có la làng cũng không ai nghe chứ đừng nói rên khe khẽ như em lúc nãy ngoài ruộng mía.

Sâm nhìn tôi không chớp. Mắt anh mê đắm trên thân tôi. Tôi lấy tay hất mái tóc ra sau lưng, đứng nhìn lại anh ngỗ ngáo trịch thượng. Anh đã bỏ cái nón lá xuống. Khúc gân chẳng những chìa ra phía trước còn giật giật làm cái quần đùi anh cử động thấy rõ. Tay chân anh bối rối. Mặt đỏ như trái gấc. Khoảng sau ba bốn phút im lặng. Sâm lúng túng và ấp úng:
- Lựu! Em đẹp lắm, có biết không? Mỗi lần ngắm em đụ Vĩnh là tối anh trằn tọrc mất ngủ. Sao Vĩnh có phước quá! Nó sung sướng hơn anh cả ngàn lần. Anh thèm chết được mà không biết nói với em cách nào. Lúc nãy nghe em nói "Ngày nào không đụ được Vĩnh, em phải tìm Khang, hoặc vô buồng trùm chăn, cởi truồng, thủ dâm." Nên anh bạo gan, theo em...

Tôi cười duyên. Cái cười như mời mọc làm Sâm càng mê đắm hơn. Tôi chọc cho anh chàng phải khai hết cho tôi nghe. Sâm tiếp:
- Sao em phải tìm Khang? Khang đã có Cúc. Tại sao em phải thủ dâm trong khi anh nằm không ở nhà. Cho anh một chút ân huệ, một phần triệu hạnh phúc Vĩnh đang có được không?

Tôi tiếc thấy khúc gân ngổ ngáo của Sâm chổng ngược lên dữ tợn hơn. Mắt anh chàng hoa đỏ. Tôi đưa tay cởi hết hàng nút áo. Gió thổi bật ra. Hai đồi vú tôi hiện ra cưng cứng ở ngực. Sâm như muốn xỉu. Anh đứng như trời trồng. Mắt chăm bẳm ở vú tôi. Tôi đưa một tay lên thoa nhẹ nhẹ hai trái vú, đi tới đi lui, beau bệu ra cho Sâm chết mệt. Chịu không nổi anh chàng đưa tay cầm cứng khúc gân lại, như giữ không cho nó bung ra khỏi quần. Răng anh nghiến khi thấy tôi cởi phăng cái áo vải trắng ném xuống nền lá vàng dưới đất. Sâm vẫn chết trân tại chỗ. Tay tôi tuột rất chậm cái lưng quần xuống, xuống dần, xuống dần.

Chùm lông lồn tôi hiện ra. Sâm thọc hẳn tay vào quần cầm con cặc. Rồi từ nhiên anh cũng thoát y ra. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con cặc của người lớn. Nó to thật. Thân dài. Cái đầu hơi cong xuống. Quần tôi đã ra khỏi hai chân. Nhìn cặc Sâm lồn tôi nứng kinh khủng và nước nhờn túa ra. Hai tay tôi xoa nhẹ, mơn trớn chùm lông lồn rồi thoa lên vú. Sâm nghiến răng trèo trẹo, quỳ xuống, bò lại sát tôi:
- Lựu ơi! Lựu sai bảo anh làm gì cũng được. Anh chịu hết nổi rồi! Chết anh rồi Lựu ơi! Hạ lệnh đi em!

Cái vốn diễn xuất của tôi do Khang dạy cả năm tôi mang ra dùng. Tôi chàng hảng hai chân ra, bàn tay mặt tôi áp sát vào lồn. Rồi một ngón tay tôi kéo dọc theo khe lồn lên xuống. Tay kia tôi xoa vú, ngẩng mặt lên trời nghe gió vi vu, nghe lá khua, nghe chim hót. Thình lình, Sâm gait bàn tay tôi ra khỏi chòm lông lồn, áp mặt anh sát vào, hôn lồn tôi say đắm. Hai tay anh ôm mông đít tôi thật chặt. Tôi đã dang hai bắp vế ra, nên Sâm rất dễ dàng cho lưỡi vào liếm. Anh liếm và nuốt nước lồn tôi.

Tôi nhìn xuống. Sâm nhắm nghiền mắt, liếm lồn một cách chăm chỉ. Tôi thấy tội nghiệp cho đàn ông quá, tội cho đàn bà quá. Với tư cách hàng xóm, Sâm có thể nghiêm nghị dẫn tôi về nhà mét mẹ tôi để bà hài tội và đánh đòn về việc làm tình ngoài rẫy. Đằng này anh cũng bị xác thịt lôi cuốn. Anh đang quỳ, bú lồn đứa con gái tội lỗi. Dục vọng che mờ lý trí của con người. Nó có mãnh lực bạo tàn không khác gì danh vọng và tiền bạc.

Sâm liếm lồn tôi, bú tôi như con thú đói lâu ngày được mồi ngon. Sâm quỳ, con cặc anh chổng ngược lên láng bóng. Đầu cặc to, to hơn của Khang và Vĩnh. Tôi đẩy Sâm ra một tí, nằm xuống trên bãi cỏ đầy lá vàng rơi. Sâm tiếp tục banh háng tôi ra bú dữ dội. Quả tình tôi là đứa con gái dâm đãng. Mới ái ân với Vĩnh ngoài ruộng mía đây, bây giờ tôi đã ngây ngất với Sâm. Sâm bú nghệ thuật hơn Vĩnh rất nhiều. Hai tay tôi tự bóp vú, há miệng ra rên:
- Anh Sâm ơi, anh hay hơn Khang và Vĩnh nhiều lắm! Cám ơn anh. Từ nay mình có thể bí mật hẹn hò ở khu rừng này, hay nơi nào anh muốn. Mỗi ngày vài giờ để anh với em đụ cho sướng. Anh bú em hay quá Sâm ơi! Cho em bú anh với. Quay lên đưa cặc cho em giống hệt như Vĩnh làm ngoài rẫy.

Sâm quay lên. Cặc của anh to quá. Tôi ngậm tràn miệng. Tôi bú ngon lành. Sao tôi hạnh phúc thế? Có đến ba người đàn ông mê mệt tôi. Từ nay có thêm Sâm nữa, chắc tôi phải bận bịu lắm. Mỗi người một cách làm tôi yêu cả ba. Tôi có tham lam quá chăng? Điều này đã hẳn. Vì đã có lúc tôi thấy Khang và Vĩnh không đủ sức thoả mãn những đòi hỏi của tôi. Tôi muốn mỗi ngày phải đụ ít nhất bảy tám lần. Tôi thèm lắm mà không dám nói với ai. Ai chịu nghe. Ai dám nghe. Nghe xong ai dám làm vì sợ ở tù. Họ không biết sự đòi hỏi của tôi như một thiếu nữ. Sao các chị, các bà đòi thì được, mà tôi thì không? Có thể tôi ăn khoẻ hơn, làm việc khoẻ hơn các bà, các chị. Vậy sao sinh lý lại phải bị bó lại, dấu kín không cho tôi được hưởng?

"Nữ thập tam, nam thập lục". Gái mười ba thì đã vào "chăn gối" được rồi, các cụ bảo thế! Vậy tôi đàn chị của 13, có gì sái quay khi tôi công khai đòi hỏi được thoả mãn xác thịt? Lông lồn vẫn mọc. Vú vẫn nở. Vế, đùi cứ thườn thượt dài ra. Kinh nguyệt mỗi tháng một lần từ năm 12 tuổi. Các cụ đã từng qua thời con gái ắt cũng phải biết, phải hiểu thân thể bên trong đã sôi sục, đã vùng dậy đòi hỏi những gì chớ. Cái sinh lý của tuổi dậy thì của một cậu trai hay cô con gái cũøng đồ sộ, vươn theo với sự nở nang của cơ thể. Sự hiểu biết rất tự nhiên, không ai dạy, bắt chúng tôi biết mộng mơ. Biết khắc khoải, biết mắc cỡ khi đứng gần người khác giống, biết cô đơn khi đứng nơi thanh vắng hay nằm đêm nghe mưa rơi... Các bà, các chị thì có sẵn thằng chồng nằm bên, chỉ cần quay sang làm một cử chỉ đưa tình, thèm muốn thì đấng phu quân đáp ứng lập tức. Còn chúng tôi? Quay quắt bối rối, lăn lộn, làm nhàu nát mền gối, vậy lộn với tưởng tượng nếu không thì cũng táo bạo dùng tay làm cái gì đó để tự thoả mãn... Có bất công không? Có! Tôi bảo đảm có. Rồi chúng tôi có táo bạo "tìm vui" với ai đó, thì bảo là gái hư, rồi nguyền rủa, ghét bỏ, xua đuổi.

May mắn tôi chỉ thực hiện những khao khát dục tình với Khang, Vĩnh. Chứ nếu với người ngoài xóm chắc tiếng xấu đã lan khắp làng, khắp thôn.

Và tôi bây giờ đang nằm giữa rừng im nát, chẳng có âm thanh nào ngoài chim rừng kêu trên những chòm lá um tùm xanh ngắt. Ở đây trống, nhưng kín đáo như một căn phòng. Sâm đang bú tôi thật nghệ thuật. Tôi đang no nê tràn đầy với con cặc to dài mà tôi chưa từng thầy và hưởng trước đây. Tưởng tượng lát nữa khi Sâm leo lên người tôi, chàng cho nó vào cửa mình tôi...Nó có vào hết không? Chắc là chật chội lắm và ... khoái lắm! Nghĩ thế làm cơn dâm tôi sôi lên như hoả diệm sơn. Tôi đổ hết vào việc bú dương vật to dài của Sâm.

Sâm to con quá. Tôi nằm dưới nhỏ nhoi như cánh hoa nằm dưới thân một con hổ. Nhưng cơn dâm của tôi chẳng làm tôi thắc mắc than phiền về khổ người to lớn của Sâm, mà còn làm tôi thêm hài lòng, ham muốn, chấp nhận. Khi tôi bú, Sâm nắc rất nhẹ vào mồm tôi. Dưới ia tôi cũng hẩy mông theo từng nhịp bú của Sâm. Hai tôi chỉ rên khe khẽ. Mồm miệng đâu nữa mà nói nên lời.

Những chùm ánh sáng chiều, xuyên qua lá, toả nẹh trên cảnh vật hoang dã chung quanh. Lúc trưa nay, ngoài ruộng mía tôi tưởng đã là thần tiên bậc nhất rồi. Không ngờ khu rừng vắng này càng thần tiên mơ mộng hơn. Tôi cố bú thật hay cho Sâm, một là chịu hết nổi thì ra trong miệng tôi, hai là phải trèo lên cùng tôi ân ái.

Nhưng tôi lầm. Lâu lắm, hơn cả tiếng đồng hồ chứ không ít. Sâm vẫn miệt mài với lồn tôi. Mà miệng tôi đã mỏi. Đến cái lưỡi của tôi cũng hết còn muốn hoạt động. Nên tôi cứ để Sâm nắc tha hồ vào tận đốc họng tôi. Tôi chỉ ngậm cho có. Sâm biết nên quay xuống, hai tay bợ đít tôi lên cao, chàng dùng lưỡi "dũa" cái mồng đóc của tôi thật tận tình. Tôi đã quá, sướng kỳ cục, vì trước kia chưa từng được sướng như thế. Tôi gào lên:
- Sâm ơ!i Hay quá Sâm ơi! Ối cha mẹ ơi, con sướng quá. Cám ơn Sâm, anh cho em bao cảm giác lạ lùng. Từ từ thôi anh. Đụ ở đây sướng hơn ngoài ruộng mía nhiều lắm Sâm biết không. Ôi, đê mê quá. Hạ em xuống đi, nằm lên cho em những gì anh muốn. Mau lên anh, em biết em không còn nhịn được. Nhanh lên!

Sâm đặt đít tôi xuống, chàng trườn lên, cầm đầu cặc ngoáy miệng lồn tôi, chà mạnh hột le tôi, thúc mạnh mồng đóc tôi trong khi tôi tưởng chàng phải đút vào đụ gấp. Những cảm giác này Khang và Vĩnh chưa từng cho tôi. Nên tôi như con mồi mềm nhũn để cho Sâm làm gì thì làm. Tôi la thật lớn. Tôi nói đủ thứ bậy bạ cho đã cơn dâm.

Cuối cùng tôi đưa hai tay kéo mạnh Sâm xuống. Tay tôi luồng xuống cầm con cặc to dài của Sâm đút vào cửa mình. Tiếp đó Sâm nắc nhẹ, rút ra, nắc vào, lại rút ra. Tôi tức mình dùng hết lực, nhấn mạnh cái đít Sâm xuống. Tôi trợn trắng mà không còn thấy gì nữa hết. Lần đầu tiên đụ một con cặc to quá cỡ. Tưởng là nó không vào, thế mà, trọn vẹn cặc Sâm vào lúc khấc. Cái sướng vô cùng tận tràn lên làm tôi tê điếng, câm nín dù là họng và miệng mở toang hoác ra. Sâm nắc. Trời đất thánh thần ơi. Cặc 19 chời lồn 18. Tôi muốn nói mà không biết nói cái gì. Muốn gào cho đất trời vỡ ra. Tôi không thể tưởng tượng được cặc của Sâm đã vào hết. Chàng nắc, toàn thân tôi tê rần. Tôi cắn môi lại, kềm hãm tiếng rên la cho nỗi sướng đừng bung khỏi người tôi. Tôi chỉ hé mắt thật nhỏ nhìn gương mặt Sâm. Mồ hôi trán chàng rịn ra, Sâm cũng bặm môi, lấy sức nắc thật đều đặn. Tôi mềm nhũn, nằm thừ ng::10Ỳ6:: ra đó đón nhận nỗi khoái lạc chất ngất tràn đến. Hai tay tôi bấu mạnh bả vai Sâm. Chàng đụ tôi liên tục. Chưa lúc nào tôi thấy Vĩnh hay Khang lại nắc liên tiếp và bền bỉ như thế cho tôi. Tôi mê quá nên bật lên tiếng rên:
- Mình ơi! Cám ơn Mình quá mình ơi! Ráng giữ cho em sướng như vầy cho thật lâu nhen mình. Có thể nào mỗi ngày mình đụ ở đây vài tiếng như hôm nay không?
Sâm nhìn tôi, anh vẫn nắc và trả lời:
- Chỉ sợ em chê anh. Nếu em muốn mỗi ngày mình vào đây đụ bốn năm cái cũng được. Ban đêm nữa. Lúc nào muốn em cứ vô nhà anh, mình lại đụ. Em chịu nổi anh không? Anh dâm và khoẻ lắm Lựu ơi! Ôi đụ em sướng quá Lựu ơi! Chừng nào muốn ra cho anh biết nhen. Anh có hay hơn Vĩnh và Khang không?

Tôi gật đầu lia lịa, kéo Sâm xuống sát, bắt chàng nút lưỡi. Vừa hôn, vừa đụ như thế khoảng gần một tiếng, tôi đổi kiểu, Sâm nằm ngữa ra tôi lên lái trực thăng. Vì cặc Sâm to và dài quá, tôi đã la làng lên và rủ Sâm:
- Mình ơi, em sắp ra. Ra với em đi mình! Mau, tới rồi, em không nhịn được nữa đâu. Mau! Tôi nắc dồn dập. Vú tôi rung theo. Sâm nghiến răng, nhìn tôi say đắm và chàng cũng la lên:
- Đây nè, cho em đó. Hai đứa mình cùng ra một lúc đi. Đó, nó bắn vô lồn em đó! Ôi! Chết lựu ơi! Ối, ối.

Cũng lần đầu tôi nghe những tia khí bắn mạnh vào đáy lồn tôi rõ mồn một. Tôi ngất đi trong khoảnh khắc. Sâm hôn lên mặt tôi, lên tóc tôi. Tôi bắt Sâm nằm yên, tôi rút lồn ra, cầm cặc chàng liếm sạch nước khí, hai ngón tay tôi vét khí của Sâm nơi lồn rồi cho vào mồm nuốt sạch. Thấy thế Sâm hứa:
- Đụ lần nữa, lúc ra anh sẽ rút cặc ra cho vô miệng em. Em thích nuốt khí phải không?

Tôi gật đầu. Ai mà không thích. Nó mằn mặn như lòng trắng trứng gà. Nuốt vào ngon lắm! Tôi đã uống biết bao nhiêu của Vĩnh và của Khang. Tôi lại nằm tràn lên người Sâm tâm sự:
- Anh sướng không?
- Còn phải hỏi nữa. Bao đêm mơ ước hôm nay mới thành sự thực. Cám ơn em. Từ nay anh còn được em cho ân huệ này nữa không?
Sâm lại kéo xuống nút lưỡi thật lâu rồi thì thào:
- Anh sẽ lựa địa điểm thật đẹp và kín đáo trong khu rừng này để làm cái tổ uyên ương. Bất cứ lúc nào em muốn, mình hẹn nhau vào đây tha hồ ân ái. Anh khoẻ lắm. Có thể đụ năm sáu cái mỗi ngày không lo...

Sau đó, Sâm đã xây một tổ uyên ương thật. Đó là địa điểm trong xa hơn một chút có cây đại thụ che bóng bát ngát. Anh chặt cây làm một cái giường lớn. lót lá cây thật dày. Mỗi lần tôi thèm đụ, chỉ cần nói nhỏ với anh là hôm sau được thỏa thuê. Tôi phục Sâm là chỉ lúc nào tôi muốn anh cùng ra thì anh ra, còn thì đụ dẻo dai bao lâu cũng được. Thấy tôi ít còn đi lại, liên lạc để chơi trò bác sĩ, chị Cúc hỏi tôi:
- Bộ em chán anh Khang rồi hay sao mà không thấy qua chơi với bọn chị? Cả Vnh nữa. Cả tháng nay vắng luôn?
Tôi dẫn Cúc ra vườn, nhỏ giọng khoe với chị:
- Em đang có của lạ. Lạ lắm, tuyệt trần, hơn cả Khang và Vlnh. Em mê chết đi được, nên quên phứt Khang đấy thôi.
Chị Cúc sáng đôi mắt. Cũng nhỏ giọng, chị hỏi:
- Của lạ gì vậy? Cho chị biết với được không?
- Anh Sâm con của bà Sinh. Em thật không ngờ ảnh biết hết chuyện của em với Vnh. Em đã dụ ảnh vào "đảng" tụi mình luôn. Lúc đầu em nghĩ là "đút hối lộ " để ảnh không làm lớn chuyện. Không dè buổi chiều đó ngoài rùng vắng, Sâm làm em mê mệt, chết ngất mấy lần. Chị với em từ bé giờ đã có thấy cu người lớn đâu. Nó hì hợ, ngỗ ngáo, cục mịch hơn của Khang và Vĩnh nhiều lắm. Sức nặng của Sâm, kinh nghiệm làm tình của Sâm, bảo đảm không ai chê được. Đụ với Sâm rồi, em không còn nhớ những nhân tình "nhí" của hai chị em mình nữa.

Cúc vồ tới chụp hai vai tôi, dồn dập hỏi:
- Sao Lựu may mắn quá vậy? Rồi bây giờ hai người còn hẹn hò với nhau nữa không? Nói chị nghe với.
- Còn chớ ! Đều đều, ngày nào cũng có. Buổi trưa thì em với Vnh đụ ngoài ruộng mía. Khoảng một hai giờ em vào tổ uyên ương ở trong rừng. Chị Cúc ơi đây đúng là tổ uyên ương. Anh Sâm làm một cái giường bằng cây. Nệm là lớp lá dày. Có một cái bếp muốn nấu nướng gì cũng được. Anh thường nấu chè đậu chè khoai, hoặc nướng chim mía hay thú rừng bẫy được từ đêm trước nhưthỏ chồn... ăn xong là tha hồ đụ, có khi đến trời sẩm tối mới về nhà... Tối đến., nếu nứng quá, em lại mò qua nhà Sâm. Hai đứa đụ tới khuya...

Mặt Cúc hồng lên. Đôi mắt đỏ, thần thờ. Chị với tay bức một chùm hoa ngâu đưa lên mũi ngửi, mỉm cười nhìn xa xăm. Chị bước vài bước, rồi đứng lại, quay người nhìn tôi. Chị muốn nói cái gì đó, rồi lại thôi. Tôi biết chắc như thếbởi ít bao giờ chị nghiêm nghị và quan trọng đến như thế. Chị hồn nhiên ngây thơ như tôi, gặp nhau.là .đùa giỡn. Sao hôm nay chị bỗng đăm chiêu, khó hiểu. Tôi cầm tay chị hỏi:
- Bộ em nói gì lỡ lời làm chị buồn hả?
Cúc vẫn xa xăm, và nhỏ giọng hơn:
- Không đâu em! Chị... chị... không biết chị có nên nói điều này cho em biết không?
Tôi dục chị:
- Trời ơi! Chị không tỉn cả em nữa hả? Em đã tin chị thố lộ hết chuyện riêng tư. Sao chị lại...
Chị xin lỗi tôi rồi dẫn tôi ngồi ở bờ xi măng cạnh hồ sen. Cũng nhỏ giọng như lúc nãy:
- Em thì bị Sâm khám phá ra chuyện thầm kín của em với Vĩnh. Còn chị thì bị chính ông chủ nhà này bắt quả tang chị đang đụ Khang trong phòng một buổi trưa. Chị không để ý, vì nghĩ như bao lâu nay đã nghĩ là người lớn trong nhà chẳng ai thèm biết mình chơi trò gì, làm gì. Chị nghĩ như thế bởi tưởng là họ xem chị với Khang hãy còn trẻ con. Nhưng chị quên chị đã lớn mà Khang đã 19. Sự quấn quít lưu luyến khác thường của hai đứa chị làm ông nghi ngờ. Không phải đến trưa hôm đó ông mới khám phá, mà ông đã biết từ lâu. Biết luôn cả những buổi bốn anh em mình chơi trò " bác sĩ", chơi bán quán, chơi mở nhà hàng...
Tôi thắc mắc hỏi chị Cúc ngay:
- Bác Ba biết từ lâu, thế sao không chận ngay mà để mình cứ tiếp tục? Gần cả năm chứ ít sao?
Chị Cúc nhìn tôi, bóp tay tôi thật mạnh: .
- Vì bác cũng là loại dâm dật, em biết không? Suốt cả năm, ông âm thầm theo dõi, rình rập bọn mình đụ đéo tơi bời. Ông mê nhìn lén, đó là sự đam mê của ông. Ông thích, không những nhìn bọn mình đụ nhau, mà còn thích nhìn trộm ai tắm, hay đi đái... rồi tự thủ dâm. Trưa hôm đó, đáng ra ông cũng lại tiếp tục im lặng rình xem chị với Khang bú nhau. Không ngờ tấm ván che ông bị gió thổi bật ngã sấp. Chị với Khang hết hồn, bụm chỗ kín run như thằn lằn đứt đuôi. Điều ngạc nhiên thích thú là chính ông cũng run, run hơn cả chị với Khang nữa. Chị chưa hoàn hồn thì lại bị ngạc nhiên vì sự tình đổi khác. Bác thều thào, rất lịch sự:
- Xin lỗi hai cháu. Bác bậy quá. Khi không vào đây phá đám hai con. Thôi để bác đi ra cho tụi con tiếp tục Trời đánh tránh bữa ăn. Bậy thật!

Nói xong, ông bước đl. Cái tổ quỷ chỉ còn Khang với chị. Ngỡ ngàng, sững sốt lẫn lo sợ. Sợ vì bác nói thế mà có phải thế không, hay ông chuẩn bị một cuộc hài tội và đuổi đứa con gái ở trọ thành quỷ Khang mặc đồ dông tuốt về nhà. Còn chị, chị cũng ặc đồ, lấy hết can đảm bước xuống lầu. Chị làm thế bởi nghĩ là bác thương chị. Ông chưa hề la mắng chị chứ đừng nói là đuổi đi. Trống ngực tuy đánh ầm
ầm, chị vẫn giả tỉnh bước xuống phòng khách. Vắng tanh. Chỉ có bà cô già đang ngồi chẻ rau muống ở hàng hiên bên cạnh bếp. Chị tìm hết các ngỏ ngách,
ngay cả sau vườn cũng không thấy bác. Chị bạo dạn đến phòng bác, thì có nghe tiếng ông đang rên hừ hừ trong đó. Chị ngồi xuống, nhìn lén qua ổ khóa. Trời
ơi Lựu biết không? Bác đang nằm trần truồng, thủ dâm. Ông cầm con cặc to và dài láng bóng, xụt mạnh. Miệng thì thào:
- Cúc ơi, Cho bác đút vô một chút. Bác thèm quá, thân hình con đẹp lắm Cúc ơi~ Ôi, bác thèm quá. Thèm nhất bộ lông lồn của con, bộ vú của con...
Chị bạo dạn gõ cửa. Ông hết hồn, ngừng tay, hỏi:
- Ai đó?
Bằng giọng thật nhỏ chị đánh liều trả lời:
Con, Cúc đây? Thưa bác.

Trả lời xong, tim chị đánh lô tô. Vì không biết việc gì sẽ diễn ra kế tiếp. Chị hoang mang tột độ. Sao ông thủ dâm mà lại gọi tên chị? Trong kia ông bối rối, mặc lẹ cái quần ngủ, choàng nhanh cái áo ngủ, mở cửa:
- Có ai thấy con tới đây không? Khang đâu?
- Dạ chẳng ai thấy. Cả nhà đi vắng. Còn Khang sợ quá dông trốn tuốt về nhà ảnh rồi. ánh sợ bác mét với má ảnh.
- Tội nghiệp không. Bác có nói gì, hăm gì mà sợ. Chị đã vào hẳn phòng ông. Ông đóng cửa khóa lại nhìn chăm chăm ở chị. Ông đứng chết trân như bị trời trồng. Mặt ông hồng lên. Mắt ông dại khờ. Lúc bấy giờ chị đoán, người run nhất, sợ nhất không phải chị mà là ông, bởi sự hiện diện của chị trong phòng ông.
Im lặng hoàn toàn. Tiếng bà cô già đuổi chim ăn lúa phơi ngoài sân làm ông giật mình. Chị đứng ngắm dáng thiểu não sợ sệt của ông mà thương. Chị đã hoàn hồn. Chị đang đối diện với người chủ nhà thủ dâm gọi tên chị. Và, chợt thấy cái quần ông từ từ đội lên nhọn lểu ở phía trước. Nó giống cảnh chị thấy quần Vĩnh đội lên khi chị em mình chơi trò bác sĩ.

Sâm gặp em ở giữa rừng còn mở lời. Đằng này bác thì không. Câm như hến, nhưng mà ông đã nói thật nhiều vì chị hiểu hết cái nhìn của ông. Nếu là đứa con gái lớn lên chưa biết thú vui xác thịt chắc chị đã chẳng hiểu gì hết. Đằng này...

Rồi cũng nhưem nghĩ khi bị Sâm gặp ngoài rừng. Nghĩa là chị muốn hối lộ ông. Muốn "lấy xôi bịt miệng quan lớn". Vì mười phút trôi qua, ông im lặng nhưng đã nói hết dục vọng của ông cộng với điều chị nghe thấy qua lỗ khóa. Chị mạnh dạn cởi một nút áo.

Bác đứng lùi lại một bước dựa vào cái bàn nước. Chị mở một nút nữa. Tay ông vịn nhanh lên cây móc áo bằng gỗ mun. Khi nút thứ ba được mở, toàn thân ông run lên như con chim bị nạn ngoài mưa. Chị làm chủ tình hình vì nút thứ tư đã mở ra, để toàn bộ hai vú tròn trĩnh trắng hồng lộ hắn. Chị thấy ông liếm môi nuốt nước miếng. Nút thứ năm, cũng là nút cuối cùng được cởi tung ra thì phần trên của chị đã chẳng còn gì che đậy, vì liền sau đó chị tuột áo khỏi thân người, ném lên giường ngủ của ông.

Chị cố tình đưa hai tay lên vuốt mái tóc thật lâu cho ông nhìn thấy lông nách của chị. Những gì Khang dạy chị em mình cách khêu gợi đàn ông, chị đem ra thi thố hết. Hai tay chị nâng nâng bộ ngực thật hấp dẫn bởi chị nhớ lúc nãy, khi thủ dâm ông có nói:
"Con đẹp lấm Cúc ơi! Bác thèm bộ lông lồn của con, thèm bộ vú của con. " Nên chẳng những chị nâng nâng mà còn bóp nhè nhẹ. Hai ngón tay xe xe đầu vú Và ông ngồi sụp xuống, mắt không rời vú chị. Chị cho tay dần xuống vuốt vuốt cái eo, cái bụng, rồi một bàn tay thọc vào quần xoa lông lồn. Ông nuốt nước miếng liên tục. Chị không thể ngờ một ông quan quyền cao tước trọng và giàu có lại có thể eo xèo tội nghiệp đến như thế. Mắt ông nhướng hẳn lên, hai con ngươi sáng như đèn khi chị tuột lưng quần lần xuống, để lộ chòm lông lồn đày rậm đen thui Cái quần đen đã tự động tụt xuống mắt cá, hai chân chị rút ra. Chị hoàn toàn lỏa thể như bức tượng. Cũng nhờ cái dạn dĩ cả năm gần gủi với Khang với Vĩnh mà chị tỉnh bơ trong khi mặt bác nhăn nhó, đanh lại, hai môi mắp máy như muốn xin xỏ gì đó... mà không dám. Chị để một chân lên chiếc ghế, cố tình cho ông thấy toàn bộ lồn chị.

Dĩ nhiên với thế đứng như vậy, chị đã phơi cái miệng lồn toang hoác đỏ au ra. Một bàn tay chị vuốt ve lông lồn, vuốt ve hai cái háng. Thỉnh thoảng một ngón cho sâu vào cửa mình rồi lại rút ra ngay đưa lên miệng mút.

Khang dạy làm sao, chị thực hành giống hệt. Và ông bò lại, bò lại thật gần. Ông ngước cổ lên nhìn tận mặt lồn chị. Lần nữa chị đút ngón tay vô xa trong lồn, để đó hơi lâu, khi rút ra chị định đem lên miệng mút thì ông chụp lấy, mút ngon lành như ăn một cây kem. Thấy thế, chị ấn đầu ông vô, bắt ông bú:
- Bú ới. Cho phép bác đó. Làm cho hay nhen. Phải hay hơn Khang con mới chịu. Con thấy bác thủ dâm và gọi tên con. Nghe bác thèm chòm lông lồn của con, thì đó, tha hồ mà bú, mà liếm. Làm không hay con bỏ ra khỏi phòng bác lập tức. Bú nhanh đi.

Ông quỳ thẳng lên, hai tay ôm mông đít chị ghịt tới phía trước để giữ thế, rồi ông đưa cái lưỡi cứng ngắt khua động hột le của chị. Trời ơi, Lựu! Chị đứng kiểu đó làm hột le trồi ra, săn cứng nên lưỡi ông vào đánh lăng tăng làm người chị run bật lên. Chị nhắm mắt. Cổ ngửa lên. Hai tay ôm chiếc đầu hoa râm muối tiêu của bác. Lưỡi ông đánh bạo tàn cái hột le như thế thật lâu. Chị đã lắm mà không dám la vì sợ bên ngoài nghe thấy. Có lúc ông thọc lưỡi vào lồn chị. Chị chịu hết nổi. Chị nhìn xuống quần ông. Con cặc chỉa thẳng ra. Chị bảo:
- Bác cởi quần cho con xem cặc bác chút đi!

Ổng cởi áo trước, quần sau trong khi vẫn bú lồn chị một cách say sưa. Thánh thần ơi' Lần đầu tiên chị tận mắt nhìn thấy con cặc của người lớn! Tưởng cặc của Khang là dữ dằn rồi, không ngờ cặc của bác quá cỡ Nó như lọn chả, hay khúc xúc xích. Cái đầu to gần bằng quả trứng gà. Chị nghĩ con cặc đó phải nặng ít nhất là một ký . Nó ngóc đầu lên, gật gật. Chị quỳ xuống cầm con cặc chần dần đó mà hôn đắm đuối Chị ngậm thử. Cái miệng chị có lẽ quá nhỏ, chị bú chỉ được nửa khúc, còn lại một khúc dài không thể vào hết trong miệng được. Chị đẩy ông lùi dần lại giường nằm bật ngửa ra. Hai chân ông thòng xuống đất. Chị nóng ruột, muốn thứ khúc gân to lớn đó xem nó có vào hết không. Chị quỳ qua người ông, cầm con cặc cứng như gỗ đó để ngay vào miệng lồn. Chị quẹt tới quẹt lui cho nước lồn ứa thêm ra giúp sức. Cuối cùng chị để thang ngay miệng lồn, ngồi nhấn mạnh xuống. Lựu ơi~ Nó vào em ơi! Mà lại vào de dàng. Lồn chị nóng rang. Chị nhấn nữa, cứ xuống dần, và trọn khúc xúc xích vào tận trong xa. Cứ thế chị đụ ông. Chị nhún, chị dộng.

Cũng như chị, ông sướng lắm mà chẳng dám la, sợ bên ngoài nghe. Ông chỉ cắn cứng hai hàm răng lại, rên rất nhỏ, mắt thì mở ra nhìn chị. Sướng quá đi Lựu ơi! Khang với Vĩnh bay vào cõi sa mù hết. Chị không còn nhớ ai nữa. Đụ cặc người lớn sướng gấp mấy lần mấy kép non nhà mình. Chị nghĩ ngày mai đụ lại Khang, chị có còn sướng ntla không? Cặc ông chủ nhà đã to lại dài. Chị bặm môi chịu đựag. Nếu ở tổ quỷ chị đã ia bể nhà rồi. Chị nhún dồn dập để xcm st(t chịu đựng của bác có lâu hẳn Kha ng không.

Vừa nhún chị vừa bóp đôi vú, cố tình kích thích cho ông mau ra. Mà Lựu ơi, ông trơ trơ như tảng băng. Rồi chị bắt ông lên đụ chị. Phải công nhận ông bản lĩnh thật. Cách ông nắc cũng nghệ thuật hơn Khang xa lắm. Chị co hai chân, ríu người lại, cố kềm để cùng ra với ông một lượt, nhưng chị đã thua. Toàn thân chị rung lên và nói thật nhỏ với bác:
- Bác ơi! Bác đụ hay quá bác ơi! Cặc bác to quá làm con chru hết nổi rồi bác ơi. Con muốn ra... con muốn ra...

Ông bợ hai bắp vế chị lên, rồi quỳ thẳng người nắc ầm ầm. Ông đánh tới tấp. Chị nhìn xuống. Cặc ông quá dài nên mỗi lần rút ra nắc vào, cái sướng đậm đà ngây ngất hơn khi Khang nắc. Ông vững vàng, tự tin, chăm chỉ trong cuộc chơi. Bỗng chị yêu ông quá. Lúc đó chị nghĩ là có lẽ từ đây chỉ có ông là xứng đáng làm người tình dài lâu của chị. Bởi tìm đâu ra một thân người to lớn, tuổi khoảng 45, con
cặc hấp dẫn đặc biệt, và nghệ thuật làm tình quả là siêu quần. Càng lúc nhịp nắc càng tăng nhanh. Sự khoái lạc thần tiên òa vỡ khắp châu thân, chị lắc lư cái đầu oằn oại, hai tay bóp mạnh cái gối. Chị muốn xé hay đập vỡ một vật gì cho thỏa cơn sướng. Ngước cổ há họng muốn gào lên mà không dám. Chị thót bụng lại, trân người cứng ngắt, tư tử cung, chị nghe nỗi sướng tột cùng vùng lên. Người chị rung chuyển và chị la nhỏ:
- Bác ơi! Con phải ra. Cho phép con ra trước một cái. Chịu hết nổi rồi. ối cha mẹ ơi. Con chết, con chết đó mình ơi. Em ra đó. Mình đụ hay quá mình ơi.ối nó ra nữa đó. Mình ơi, em yêu mình quá...

Bác sà xuống ôm chị, ấp chị, trong khi vẫn nắc êm ả, giúp cho cơn sướng chị kéo dài... cho đến khi chị mệt nhoài, ngoẻo đầu sang một bên, nằm thở. Chị đã gọi bác bằng mình, rồi xưng em. Sao vậy? Táo bạo quá không? Biết vậy mà hồn chị không cưỡng lại được. Lúc bấy giờ làm sao còn lý trí để nhận biết thế nào là đúng. Tất cả lùi hết, dồn hết vào sau, chỉ còn nhục cảm hoàn toàn làm chủ. Mình
không còn là mình nữa. Chị chưa bao giờ sướng đến như thế! Chị phải thú thật với em...

Tôi ngồi nghe chết lặng, hơi thở tôi dồn dập theo sự hấp dẫn của câu chuyện. Không biết Cúc cố biết tôi đang nứng không? Có thấy mặt tôi đỏ, mắt tôi dại khờ, và dưới kia lồn tôi ướt nhẹt. Tôi rướn người lên, thở ra một cái, và kẹp hai bắp vế lại với bàn tay để ngay mu lồn. Tôi không thể ngờ bác Ba oai nghi,
mà có thể trở thành môn đệ hiền từ của dục vọng. Nghe chị Cúc diễn tả, tôi thèm lắm, muốn tò mò... một ngày nào đó, thuận tiện, tôi phải xin bác cho hưởng Chị Cúc nói tiếp:
- Lựu biết không? Bác là người lịch lãm, hào hoa. Ông ấp chị như thế khoảng mười phút cho chị hoàn hồn, lại sức. Ông tưag tiu chị như đóa hoa. Cặc ông vẫn nằm sâu trong lồn chị. Nỗi khoái lạc vẫn còn nằm lại đâu đó ở chòm lông, ở khe lồn, ở quanh chiếc mu. Bác nắm sát xuống, nhìn ngắm, chiêm ngưỡng gương mặt chị. Tay ông vuốt những sợi tóc xỏa lệch lạc trên trán chị. Ông hôn rất nhẹ, nhẹ như tơ, trên môì, trên trán, mắt, má chị. Chị nhìn ông, hai tay chị bưag mặt ông để nhìn cho kỹ. Vì trước khi ông trở thành thần tượng bất diệt của chị, chị phải soát cho kỹ. Cái trán cao thông minh, cặp lông mày rậm đen. Đôi mắt sâu thăm thẳm, đặc biệt con ngươi to, đen như hai hạt nhãn. Cái mũi thẳng, hơi cao, cái miệng cười rộng với cặp môi dày và hàm ră ng trắng. Bộ ria ă n ticn nhất. lúc đó chị mới hiểu vì sao khi chị đứng một chân trên ghc cho ông liếm lồn, chị đã sướng vô cùng tận. Nó lâm râm như hàng ngàn con kiến đang bò. Nhìn xuống chị bắt gặp cái đầ u ông lắc qua lắc lại. Ông đang vận dụng hàm ria này để tấn công hột le.

Chị ôm nựng mặt bác, ngắm ông một lúc, xong íu ông xuống tặng ông một nụ hôn đầy ắp yêu thương. Chị chẳng còn biết ông là chủ nhà nữa. Biên giới bị xóa mờ. Nếu còn nghĩ tới cái biên giới đó, thì hải là lúc trước khi chị mở cúc áo đầu tiên. Đằng này, xem ông thủ dâm gọi tên chị, chị mờ hết, chỉ còn biết dấn thân bước tới tìm cảm giác lạ. Rồi cũng tính thử chơi cho biết kẻo mà. Không ngờ bác đã hoàn toàn chiến thắng, hoàn toàn thống lĩnh tâm hồn chị sau cái đụ đầu tiên.

Bác với chị ôm nhau nút lưỡi thật lâu. Nỗi yêu đương tràn ngập. Cơn dâm lại về. Chị bắt đầu sàng đôi mông để lại được sướng lần nữa. Bác bóp một vú chị rất nhẹ. Tay ông hoàn toàn nhẹ nhàng. Chỉ trừ con cặc là tàn bạo hết chỗ nói. Chị nghe nó nhúc nhích và cứng lắm trong âm đạo. Dùng mũi, ông hôn chị đắm đuối. Ông muốn hưởng hết cái đẹp của chị. Và hình như ông cũng muốn lấy điểm để chị
yêu ông hơn là yêu Khang. Và Lựu ơi! Phải thú thật, từtrước đến giờ, mình ngập chìm trong các cuộc chơi trên tổ quỷ chỉ là để thỏa mãn xác thịt. Nghĩa là hoàn toàn một cuộc vui lấy sướng, chứ không có tình yêu Xác thịt khác với tình yêu. Bây giờ chị chợt yêu ông, nên một cái gì rất nhỏ do ông làm, chị cũng thấy vĩ đại và thật sự khoái lạc. Ông nhắp rất nhẹ, rất êm đềm. Nước lồn của chị vẫn còn đó, ướt đẫm cu ông. Ông không thèm rút ra lau. Có thể ông chơi tiếp và khởi sự lại một trận làm tình dữ dội hơn, khiếp đảm hơn. Chị như con chuột nằm dưới nanh
vuốt của con mèo. Lúc nãy ông làm tình chưa trọn bởi còn thăm dò. Còn bây giờ, sau khi thấy chị hôn ông, nhìn ông đắm đuối, ông dồn hết quân lính, lực lượng, đánh ào ạt, tới tấp, hết kiểu này đến kiểu khác. Chị ra hai lần nữa. Cuối cùng chị phải níu ông lại, van lơn, xin cho chị ngừng nghỉ, vì lực lượng trong chị yếu rồi. Ba lần chính thức ra, còn rỉ rả nước lồn tuôn trong khi ông nắc thì chưa kể. Chị mệt quá sức.

chị ghì ông xuống, ôm cứng và nói:
- Thôi mình ơi! Em phục rồi! Không chê vào đâu được. Mình cứ yên trí em là của mình. Chưa ai làm em tuyệt vời như thế này bao giờ. Em ngất hết mấy lần rồi mình biết không? Mình là của riêng em nhen.
Bác gật đầu, cười hãnh diện. Chị tát yêu trên mặt bác một cái vì nụ cười ông:
- Cấm mình cười với ai như thế này nghe không? Từ nay mình là nhân tình của em. Em thực sự yêu mình rồi đó. Em muốn có một nơi chốn nào để mình tự do gặp nhau, và nhất là làm tình thoải mái, được la, được hét mà không sợ ai nghe...
- Được, dễ thôi! Bác sẽ lấy một căn trên lầu, cho tụi nó thiết trí một cái phòng thật đẹp, có máy lạnh, có nhạc và làm cửa nẻo thật kín. Bác cháu mình tha
hồ hẹn nhau.

Chị sướng quá. Những ngày tới chị được tự do đụ. Không còn sợ người lớn nào theo dõi. Đồng hồ phòng khách gõ sáu giờ. Chị mặc đồ, rón rén bước ra khỏi phòng, sau khi đã hôn ông một cái thật lâu, không quên hẹn trưa mai.

Tôi bần thần, tâm trí mệt lã vì theo dõi câu chuyện dâm khá dài của chị Cúc. Thấy vậy chị hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Còn hỏi nữa. Chị kể làm em muốn chết luôn.

Em mệt như đã được bác đụ chính em chớ không phải chị. Nước em ra quá trời chị Cúc ơi! Chắc là sướng lắm?
- Không thể tả được Lựu à ? ủa, nghe em cũng được Sâm đụ. Bộ không sướng sao?
- Dạ có chớ, cũng nhiều cái lạ lắm. Nhưng bộ ria thì Sâm đâu có. Nghe chị diễ tả hồi hác lấy bộ ria quẹt cái hột le. Em tê tái hết người đó!
Hình như bắt được mạch của tôi, chị Cúc hỏi:
- Chị hỏi thật. Em muốn thử bác không?

Tôi lấy một viên sỏi ném xuống hồ sen, bẻn lẽn, cười mím chi mà không trả lời. Chị Cúc biết nên thân mật:
- Muốn thì chị dàn cảnh cho. Của chị cũng như của em mà. Chị em mình chia nhau hưởng cả năm nay không nhớ sao.
Tôi mắc cở quá vì bị chị nói ngay tim đen, nên tôi bắt qua chuyện khác:
- Cáiphòng bác nói đó bây giờ đã làm xong chưa?
- Xong rồi, đẹp lắm! Như động tiên? Ban đêm ổng đưa bà chủ nhà lên. Ban ngày bà ra phố buôn bán là hai bác cháu chị tha hồ. Nằm máy lạnh đụ không mệt em ơi!

Tôi lại sướng một mình, bặm môi ném một viên sỏi nữa xuống hồ. Chị Cúc nhìn thấy nên mở lời cho tôi:
- Mai đi. Phải rồi để tối nay chị nói trước. Mai khoảng mười giờ, em qua chị chơi. Chị sẽ dàn cảnh cho bác nói chuyện với em. Và sau đó...

Tôi nắm tay chị bóp, cám ơn. Và hứa với chị sẽ có ngày đền ơn chị bằng cách cho chị thử tài của Sâm trong tổ uyên ương. Nếu tôi đưọc bác Ba tiếp vào ngày mai và sau này Cúc được Sâm tiếp ở tổ uyên ương thì hai chị em tôi có cả thảy bốn người
đàn ông. Tha hồ mà thỏa mãn. Sâm, bác Ba, Vĩnh, và Khang. Nhắc đến Khang tôi chợt nhớ nên hỏi chị Cúc:
- Rồi sau buổi chiều huy hoàng đó của chị, Khang có trở lại không? .
- Có, đợi đến đêm, khuya lắm, Khang mò lại, rón rén tìm chị. Anh vẫn còn run, cầm tay chị hỏi:
- Ông chủ nhà có hài tội không? Có gì nguy hiểm không?
Chị cười. Cười cho anh an tâm và nói:
- Mọi sự không nhưanh với em nghĩa. Bác thương tụi mình và cảm thông tụi mình. Anh yên trí đi về tắm rửa, ăn uống và trở lại phòng em, ngủ với em. Em nói cái này hay lắm...

Khang mò vào phòng chị. Chị yên tâm hơn mọi lần vì người lớn bây giờ chỉ còn bà chủ nhà. Chứ bác thì đã thành người "nhỏ" rồi. Không biết em có giống chị không? Chứ chị thì hình như phút nào cũng đòi hỏi. Chị tưởng tượng là nếu được làm tình suốt ngày chắc chị cũng chịu. Nên tối đó, Khang với chị lại trần truồng, ôm nhau bú, đụ đã đời, mặc dù mới lúc chiều quầng nhau dữ dội với ông già.

Khang sững sốt khi nghe chị nói hết việc trong phòng của ông già chủ nhà. Nhưng chị giải thích: "Tại sao anh lại ngạc nhiên trorng khi anh với em đã đụ nhau hơn năm trời nay? Em chấp thuận bước vào phòng bác vì nghĩ rằng bác cũng là một đàn ông. Tại sao em phải đụ một đàn ông khác mà không được với bác hay anh? Làm tình là sự giao hợp của hai người khác giống. Giản dị chỉ có vậy. Cũng như
đói là phải ăn. Đâu cứ phảl cơm mới là thực phẩm? Hàng triệu triệu thức ăn khác trên quả đất. Thức nào làm ta no bụng mà vô hại cho cơ thể thì đó là thức ăn. Cho nên với em, anh với em giao hợp mà có sướng, có khoái lạc, thì mình là nhân tình của nhau. " .

Khang suy nghĩ một lúc rồi giữa đêm tối anh bật lên một tràng cười dài, ôm chị hôn túi bụi. Hình như anh được chị kéo ra sự suy nghĩ hẹp hòi, cổ hủ. Có ai đói phải chờ cho có cơm mới chịu ăn, còn như rau, đậu, sắn, khoai v.v... đều là những loại bị cấm! ! ! Và nếu cơm không tới thì là chết đói? Tại sao quan trọng chuyện làm tình mà mọi thứ khác thì không? Bộ làm tình không phải là đòi hỏi của xác thịt à? Buồn ngủ quá nằm ngoài ruộng, trên cỏ rơm cũng ngủ được. Khát nước quá ăn đỡ miếng dưa thế cũng xong. Đói lã, có người đã ăn thịt người để được sống. Như thế thì được còn thèm xác thịt quá, ngủ với người lớn tuổi thì bảo là loạn, mặc dù chuyện làm tình đó chẳng có gì khác biệt với hàng tỷ cặp vợ chồng khác trên thế giới. Chị cho đó là sự cường điệu thái quá về một quan niệm lẽ ra không nên có trên cõi đời này.
Thôi, chị em mình chia tay. hẹn gặp em trưa mai lúc l0 giờ. Đừng quên nhé !

Chia tay với chị Cúc, tôi về nhà với cõi lòng mừng khấp khởi, nôn nao, mong cho mau tối mau sá ng để lO giờ sá ng mai được hưởng một của lạ khác. Cơm tối xong thì trăng lên. Cảnh vật ớ nhà quê có ánh trăng đẹp lạ lùng. Những con đom đóm bay ngoài vườn. Những tàu lá chuối đong đưa theo gió . Tiếng dế kêu là âm thanh độc nhất nên sự tĩnh mịch càng nổi bật. Tôi xách gàu ra giếng tấm.

Tôi có thói quen cởi truồng tắm tù" khi bắt đầu chơi trò bác sĩvới chịCúc, anh Khang và Vĩnh. Trước kia tôl thường tắm có mặc áo quần. Nhưng sau này, khi đã ái ân với Vĩnh, tôi bạo dạn không còn sợ gì nữa. Tôi tắm tự nhiên thoải mái. Và nữa chừng, tôi nghe có tiếng động ở bụi chuối gần đó. Tôi quay đầu lại chợt thấy một bóng người, thò nửa cái đầu ra nhìn tôi, rồi nấp ngay sau cây chuối.

Là Vinh? Không? Vì tôi biết anh giờ này qua bên Cầu Tre đánh cờ tướng với bọn mấy anh con cậu, khuya lắm mới về. Nhà chỉ còn chú thím Hạnh. Vậy thì ai đang lén xem tôi tắm? Tôi nghĩ (nghĩ thôi) chắc là Sâm. Nhưng liền sau đó tôi bát ngay sự nghi ngờ đó vì Sâm còn lạ gì thân người của tôi nữa. Nếu muốn chàng cứ đứng hẳn ra đó mà ngắm, mà nhìn chứ việc gì phải lén. Vậy người còn lại không ai khác hơn là ông chủ nhà của tôi tức chú Hạnh. Tôi liền nghĩ đến câu chuyện Cúc kể cho tôi nghe chiều nay về vụ ông bác Ba, chủ nhà của Cúc lén xem Khang và nàng làm tình.

Nhưng tôi thì đang tắm. Vì vậy tôi bình tĩnh cứ việc tắm, coi như chẳng có ai đang rình, nhìn lén. Tôi còn bước qua bên thành giếng đối diện, nghĩa là xoay hẳn thân người về bụi chuối cho "ai đó " được nhìn rõ ràng hơn. Tôi cố tình khêu gợi. trong trí tôi thoang thoáng một ý nghĩ lạ lùng: Nếu ông chủ.tôi đang nhìn, thì tôi càng khoái . Tôi sẽ bắt chước Cúc làm cho chủ của tôi thằng một "người nhỏ ". Như
vậy tôi bớt đi thêm một người lớn trong nhà, để tôi đớ lo sợ hơn.

Tôi lấy xà phòng vờ đứng đó kỳ cọ thật lâu. Tôi lấy bọt xà phòng bôi trắng xóa khắp người, rồi đùa với cặp vú với bộ lông lồn. Tôi bắt chước Cúc để một châ n lên thà nh giếng, đứng chà ng hả ng ra, một tay tôi kỳ cọ thật lâu ở chỗ kín. Mắt tôi liếc bụi chuối. Bóng người đã lộ hẳn cái đầu ra nhìn tôi trân trối. Bây giờ thì sự nghi ngờ của tôi đã thành sự thật: Đó là ông chủ nhà của tôi. Tôi biết chắc như thế bởi vì nhờ nhìn cái đầu tóc của ông. Không hiểu ông có biết tôi đang vờ kỳ cọ mà mắt thì liếc ông không?

Chắc là không. Vì những tàu lá chuối bắt đầu rung rung theo động tác đứng xụt dương vật của ông. Nhờ những bụi môn sáng xanh sau lưng ông, nên tôi thấy thật rõ cái bóng đen của ông đang đứng đó làm chuyện hoa tình. Tay tôi thoa, nâng nhẹ hai quả vú. Tay kia vuốt lông, vờn quanh hạ bộ. Đương sự đằng kia mê mẫn xụt mạnh hơn, mạnh đến độ các tàu lá kêu xào xạc. Tôi hãnh diện kiêu kỳ, tiến hành tiếp tục những động tác khêu gợi. Tay tôi vuốt trơn tru theo bắp vế, xuống bắp chân, lên cổ, lên mặt. Một ngón rà hờ hững miệng lồn. Tôi diễn xuất nét mặt
đam mê. Nghĩa là cũng lấy những diễn xuất Khang dạy cho trong trò chơi bác sĩ để phô trương, biểu diễn.

Bóng đen ở bụi chuối say mê quá đã táo bạo đứng lộ hẳn nguyên hình. Tôi hãnh diện đã đánh trúng huyệt, đã khơi con lợn lòng của đương sự bùng dậy dữ dội. Cho gàu xuống giếng, tôi múc nước xối, tắm sạch hết xà phòng, xong lấy khăn lau thật khô, rồi cứ đứng đó, tà tà âm ư hát một bài nhạc tình. Tôi tỉnh bơ, làm như không có ai đang nhìn mình lỏa thể. Tôi dày dạn, chai đá, không mấc cở như hồi chưa biết chi. Xong lấy áo quần mặc vô, từ từ tôi vào nhà, coi như không có gì xảy ra.

Từ phòng, qua cứa sổ nhìn ra vườn, tôi thấy ông chủ tôi lửng thửng đi vào. Khi ông đến nhà ngang, nơi đèn sáng, tôi vờ bước ra rót nước uống. Tôi kiếm chuyện đi tới đi lui xem phản ứng của ông ra sao. Ông đứng chết trân ở gần cây cột.

Liếc sơ, tôi thấy ông ngắm, và dán mắt ở tôi không rời. Mặc kệ, tôi cứ khinh khỉnh, "thơ ngây" như mọi ngày. Thím Hạnh đang ngồi ngoài sân hóng mát, nên tôi bình tỉnh hơn, ngồi lên bộ ván gụ uống nước, co hai chân, vén cái quần lãnh lên tới đầu gối, đưa hai bắp đùi trắng nỏn ra. Ông vẫn đứng nhưtrời trồng. Tôi chơi ác hỏi:
- Chú mới đi đâu về hả?
Ông bối rối, trong khoảnh khắc thật ngắn, ông nhanh nhẹn tìm câu trả lời để chối quanh việc đứng ở bụi chuối:
- Ờ, chú mới qua nhà Tám Trang mượn cái mác để mai chuốc lạc đan lờ. Mùa mưa sắp tới rồi, kiếm mớ cá cho thím mày làm khô...
Tôi hỏi thật nhỏ, đủ để ông nghe:
- Chú tắm chưa?
Ông giật mình. Có lẽ giật mình khỉ nghe chữ "tắm". Rồi ông vờ cười tỉnh:
- Hả? ờ... tắm rồi. Ngoài ruộng về là tắm liền. Để dơ chịu sao nổi. Làm cả ngày mồ hôi, mồ kê...
Tôi lại chơi ác, thả một câu nữa:
- Bây giờ mùa hè. Trước khi ngủ tắm cái cho nó mát. Ngủ sướng lắm. Con mới tắm nè...

Ông làm bộ cúi xuống quấn thuốc, không dám nhìn tôi. Dưới ánh đèn ông diễn xuất vụng về. Ông càng giả tỉnh bao nhiêu thì "tội trạng" nhìn lén phơi bày ra bấy nhiêu. Ông quấn điếu thuốc mà rớt xuống bàn hết hai lần. Miếng giấy quyến rách bung ra, ông thay miếng khác, cố làm ra vẻ bình tĩnh thì tay ông càng bối rối. Bối rối như đứa trẻ con. Tôi khoái chí, nạp thêm:
- Nước giếng nhà mình mát dễ sợ. Càng tắm càng thấy khoái. Tắm ban đêm mát
gấp mấy lầnban chiều. Hổng tin chú ra xối mấy gàu thử coi...

Ông bất chợt nhìn tôi. Trong thâm tâm ông cứ tưởng tôi đã biết ông nhìn lén và sẽ hài tội, sẽ mét thím Hạnh vân, vân...

Không ngờ tôi "thơ ngây" chả biết gì hết. Gương mặt ông bình tĩnh trở lại. Ông nhìn tôi mấy giây, rồi nói:
- Ủa? Con tắm rồi à? Hồi nào?

Ông lại "chọc tức" tôi, muốn "qua mặt" tôi, nên làm bộ hỏi thế. Nhưng tôi vẫn thấy ông tội nghiệp. Ông đang biến thành kẻ nhỏ. Nhỏ lắm, nhỏ đến phải sợ tôi Ghê gớm thật. Dục vọng có khả năng dìm nhân cách của con người xuống vũng sâu. Nghe ông hỏi vậy, tôi tỉnh bơ trả lời:
- Dạ con mới tắm xong. Mát quá thôi. Chú tắm đi...

Tôi nói chữ "Chú tắm đi" với dáng điệu hơi lơi lã và ánh mắt thật "đĩ". Ông chới với nhìn tôi với cặp mắt hoang mang nhưcon vật nằm trong bẫy nhìn ra. Không thể nào hiểu tại sao tôi lại dục ông đi tắm đến hai lần. Và ông càng chới với hơn khi nghe tôi thả câu tiếp thật nhỏ giọng:
- Chú cởi hết áo quần tắm thử coi. Mát hết chê. Nhưng khi tắm chú đừng nhìn lại bụi chuối nhen!!!

Ông không giật mình nữa, mà hoàn toàn hiểu ý tôi Ông thừa biết tôi muốn nói gì. Đã biểu ông cởi truồng ra tắm, còn bảo đừng nhìn lại bụi chuối. Tôi nói xa xăm như thế, có khờ dại bao nhiêu, chú cũng thừa hiểu tôi muốn gì.

Ông đứng dậy, nhìn ra sân để biết chắc thím Hạnh vẫn còn ngồi đó ăn trầu nói chuyện với anh Sâm. Ba chân bốn cẳng, ông chạy ngay ra giếng, cởi tung đồ ra, cho gàu xuống giếng múc nước xối nhưđiên. Tôi rón rén lại bụi chuối, chỗ ông đứng lúc nãy, lén nhìn.

Ông to lớn, người cao, da đen sạm. Ông chà xà phòng, thỉnh thoảng liếc về hướng tôi. Rồi bỗng cặc ông gồng lên, chỉa ngang, như cố tình cho tôi thấy "bảo vật. Đã thế ông còn chà xà phòng cho đánh bọt lên, rồi nắm "thằng bé " dọc tới dọc lui. Câu chuyện bác Ba ngủ với chị Cúc lại hiện lên rõ mồn một trong trí không tôi không sót chi tiết nào cả.

Chị đã bước trước tôi một bước dài táo bạo. Nghĩ ra cũng chẳng có gì táo bạo. Vì nếu bác Ba không thủ dâm và gọi tên chị, có lẽ chắng bao giờ Cúc dám gõ cửa. Cũng như tối nay, nếu chủ nhà của tôi không đứng làm "đương sự" ở bụi chuối, gan gì tôi dám lã lơi đ thỏa bảo ông đi tắm và đứng đây nhìn lén. Ông mơn trớn "thằng bé " với vẻ tự kiêu. Cục gân của ông cũng cục mịch không khác của anh Sâm, nhưng không biết có lớn bằng của bác Ba như chịCúc diễn tả. Tôi bạo dạn đứng hẳn ra, không núp lén để nhìn cho thật rõ. Và, dưới ánh trăng, nhờ xà phòng bao phủ, cặc ông bóng lưỡng như con cá lóc vớt từ dưới ao lên.

Tôi sợ đứng đó lâu không tiện, bèn bạo gan bước lên bờ giếng, đến sát ông. Thình hnh nắm khúc gân của ông rồi nói nhanh:
- Tối nay con ngủ ngoài sân...
Rất ngắn, rồi tôi bỏ đi nhanh vào nhà. Ông đứng lại đó với bao cảm xúc lạ lùng chưa từng xảy ra trong đời ông. Thứ nhứt, tôi đã táo tợn cầm cặc ông. Thứ hai, tôi nói như hẹn "ngủ ngoài sân". Ông sung sướng có hoang mang có. Nhưng tim thì đập khá mạnh vì sợ thím Hạnh. Ông hoàn toàn không biết gì lũ chúng tôi đã đụ nhau như glặc. Tôi vào nhà, nhìn ra sân, thím Hạnh tôi vẫn còn ngồi đó với Sâm. Mắt tôi có quáng gà không? Hay tôi dâm quá rồi nhìn ai cũng dâm như tôi? Tôi lén bò sát dọc hè, quanh phía sau, tiến gần sát cái chõng tre, chỗ thím ngồi. Trời ơi, một ống quần của bà vén sát lên tận háng. Tay Sâm luồn vào trong sờ lồn bà.

Tôi vái trời cho chú Hạnh tấm thêm lâu lâu chút nữa, đừng vào gấp đc tôi được xem màn cụp lạc. Tay Sâm cứ đụng mạnh ht'n. 'l'hím Hạnh rên lên sung sướng, nhưng rất nhỏ.

Có như thếđó thật không? Tôi dụi mắt hai lần để nhìn. Thỉnh thoảng Sâm nhìn ngoái cổ lại sem có ai không, rồi lại tiếp tục sờ lồn thím. Tôi nói là sờ vì bàn tay anh trong đáy quần của bà, thì làm sao tôi biết được anh làm gì. Bỗng từ nhà trong, chú Hạnh nói vọng ra:
- Mẹ sắp nhỏ, khuya rồi, vô ngủ !

Sâm rút nhanh tay lại, nói cái gì với thím, nhưng nhỏ quá nghe không rõ. Tôi rút lui êm thấm vào nhà, ngồi một góc tối quan sát những "diễn viên kịch nghệ " của đoàn dâm dục. Chú Hạnh, thím Hạnh và Sâm, cả ba đều là nạn nhân của thần xác thịt. Thím bước vào trước, vừa rót nước vừa hỏi:
- Ủa, tôi tưởng ông qua Tám Trang mượn cây mác?
Chú Hạnh rất kịch:
- Ờ thì qua bển mà thằng chả hổng có ở nhà. Gặp Hai Kiên ngồi nói chuyện tầm phào, giờ mới đi vìa.Thím hỏi tới:
- Mọi lần ông đi vậy khuya lơ khuya lắc mới về. Sao bữa nay về sớm vậy? Bây giờ chắc độ chín nlỡi chớ nhiêu.
- Ờ thì nếu gặp bạn hiền có rượu, tôi lai rai vài xị. Cái này không có Tám Trang ở nhà, bước ra tôi lại gặp Hai Kiên. Thằng chả nói cái chuyện chị Tư Dơi ngủ với thằng con trai ông Hội, rồi... thím giật thót người, ngẩng đầu lên. Ông nói một
cách tự nhiên mà thím nghe nhưông nói chuyện của chính bà với Sâm. Nhưng bà vừa nhai trầu vừa hỏi:
- Sao thiên hạ ở làng mình khéo nhiều chuyện. Cái việc bà Tư Dơi ngủ với thằng con trai ông Hội xảy ra cả năm rồi. Chuyện xưa như trái đất. Cứ đồ đi đồn lại hoài. Đèn nhà ai nấy sáng có được không. Mà biết bả có làm cái chuyện...
- Sao? Bà nói sao? Bộ tự nhiên trời nắng chang chang cái có mưa rớt xuống hả? Nó phải có gió, có mây, có sấm, có chớp, rồi nhiên hậu mới có mưa. Mà hết chuyện hay sao mà đi ngủ với thằng nhóc con đó. Bà già đi ngủ với thàng con nít..

Thím nhột quá. Bà cứ oang oang che tội cho bà Tư Dơi mà trong lòng lo sợ không biết chú tôi có hay gì về chuyện của chính bà với anh Sâm hay không? Tôi nghĩ là chuyện bà với anh Sâm có lẽ xảy ra cũng khá lâu chứ không phải mới tối nay. Vì nhìn cử chỉ sờ lồn của Sâm và thái độ sung sướng của thím, tôi thấy họ tự nhiên. Tự nhiên đến độ bạo dạng, chứ không thể là lần đầu.

Chú Hạnh vừa nói: "Bộ hết chuyện hay sao mà đi ngủ với con nít. " Tôi buồn cười quá mà chẳng dám cười thành tiếng. Sao ông nói câu đó mà vẻ mặt tỉnh như ruồi. Ông quên hết ông đang nhúng hai tay vào chàm. Ông quên hết việc ngoài bụi chuối, ngoàl giếng... Mới đây thôi chứ có lâu lắc gì. Tôi khám phá ra một sự thật chua chát nữa. Những điều người lớn la rầy, cấm đoán trẻ con thực ra là những
trái cấm họ đang ăn.

Nghe chú nói lý lẽ vững vàng như vậy, bà nói vuốt theo cho có chuyện mà nói:
- Ối mà thây kệ bả. Bả ngủ với con nít chớ bộ bả ngủ với ông già của Hai Kiên hay sao mà thằng chả ra miệng. Chuyện con nít ngủ với bà già, con gái ngủ với mấy cha già, nó cũng xảy ra hồi ông cố, ông tằng mình còn sống chớ bộ mới đây hay sao mà vẽ cho lớn chuyện.

Bây giờ thì chính chú Hạnh giật mình. Ông cũng ngẩn cổ lên nhìn bà, vờ hỏi. Hỏi như một trẻ con:
- Gì? Bà nói cái giống gì? Con gái nhỏ ngủ với mấy thằng già? Tôi chưa từng nghe mưa dưới đất lên à. Thèm quá thì đè vợ ra mà ngủ, hổng ấy đi kiếm mấy con mẹ chết chồng mà lẹo. Làm gì phải mò tụi con gái còn nhỏ xíu?
- Vậy chớ ông quên ông Huyện Ba năm ngoái có xử vụ Lê Hòành bên thôn Thượng, lỡ làm con nhỏ ở trọ có bầu à. Bữa xử Lê Hoành cả làng kéo đi xem.
Xem cho thấy mặt Lê Hoành, mặt con sen mang bầu. Rồi về đàm tiếu cả năm. Thiên hạ khen ông Huyện Ba đã hùng hồn, dõng dạc đã buộc tội Lê Hoành nào là "đồ súc sinh, quỷ râu xanh" nỡ nào lại ngủ với con nhỏ còn nhỏ xíu.

Tôi cho cái đó không đúng đó ông! Tại ông Ba ổng giàu có sung sướng. Muốn bao nhiêu vợ lẽ, vợ mọn mà không có. Nên cái món đó đâu có thiếu thốn. Đằng này Lê Hoành nghèo rớt mồng tơi. Gạo còn không đủ ăn. Nên ban đêm ban hôm mà. Chả có bậy bạ chút với con nhỏ ở trọ thì cũng chuyện bất đắc dĩ thôi. Ai muốn vậy. Rồi cũng vì nghèo, hổng tiền mua thuốc ngừa thai nên mới dính bầu. Mà tôi
cho vợ Lê Hoành đi tốcáo cái chuyện đó cũng là kỳ khôi. Lỡ vậy rồi, nó đẻ mình nuôi, có chết ai đâu. Kiện lên tới quan, bây giờ Lê Hoành ngồi tù. Con nhỏ vẫn đẻ. Chỉ lại mất chồng. Gia đình mang tai lì tiếng. Lợi ở đâu không thấy, toàn thấy hại không thôi.

Ủa? Có chuyện bác Ba chủ nhà của chị Cúc xử vụ chủ nhà lấy con gái trọ rồi bỏ tù thiên hạ à? Tôi lại buồn cười! Có phải tôi đang sống để chứng kiến nhiều chuyện động trời đây không? Bác Ba là quan huyện, cầm cân nẩy mực. Bất cứ cái gì của dân dính dáng tới pháp luật là bác ngồi xử. Không ngờ bác đã xử Lê Hoành mà bác cũng đã làm hệt Lê Hoành. Rồi ngoài giếng tối nay cũng có một Lê Hoành. Trong rẫy mía, ở khu rừng thưa, trên tổ quỷ, có ba bốn Lê Hoành nữa. Ai xử đây? Bác Ba đã đụ chị Cúc. Bác còn cho gia nhân thiết trí một cái phòng tuyệt đẹp, trang bị máy lạnh, cửa nẻo kín đáo để ngày ngày mang Cúc lên đụ ngất ngây mà chẳng ai biết. Ngày mai, tôi chớ ai, sẽ cùng bác đụ tơi bời trên đó. Ai xử đây?


Nghe thím Hạnh tôi bênh vực Lê Hoành và mắng vợ Lê Hoành không biết cư xử để làng xóm cười chê, chú Hạnh có vẻ vững dạ. Ông mừng khấp khởi vì nếu lỡ ông có mò tôi mà bị bà bắt được, chắc chẳng làm to chuyện. Nên chú tôi đồ thêm:
- Bà nói có lý. Làm vợ trong nhà là nội tướng. Người ta nói giàu vì bạn, sang vì vợ. Chồng mình có được thiên hạ kính nể, cũng do vợ mà có. Đúng. Bà nói chuyện hay. Lâu lắm, từ ngày lấy bà tới giờ mới nghe một câu có lý. Hay quá. Khen bà đó! Tôi đâu ngờ bà biết điều quá chớ!
Thím hĩnh mũi:
- Biết điều là cái chắc. Cho nên tôi nói ông nghe, hằng cha Hai Kiên cũng là loại mất nết. Biết thằng chả có trong sạch không, mà đem chuyện bà Tư Dơi ra đàm tiếu. Nói thiệt ông nghe chớ, đàn ông lớn tuổi mò con nít nhỏ nghe còn có lý. Chứ đàn bà tụi tui có thèm khát gì cái ngữ đó mà đi mò con nít, ngủ với con nít. .Nội thằng chồng không thôi, mỗi ngày hai ba cái, chịu muốn tắt thở rồi, nó ớn lên tới trán. Còn ham gì mà đi ngủ với con nít...

Một lần nữa, tôi lại buồn cười. Nếu tôi không nhìn tận mắt cảnh Sâm mò lồn thím ở ngoài sân, chắc tôi đã khâm phục câu nói vừa rồi của thím Hạnh yêu quý nhất đời! Bà nói thêm:
- Con nít thì nó bồ bịch với con nít. Trang lứa nó coi còn được. Mình già chát, ông coi, ôm con nít mà hun, mà hít, thiên hạ thấy được họ đào mã ông bà mình lên à!

Vừa lúc đó Sâm bước vào. Thím tát ngang. Sâm xửng lứng ngơ ngáo hỏi:
- Ủa, thím Hạnh với chú đang nói chuyện gì, thấy cháu tới nín ngang vậy? Cho cháu nghe với được không?

Chú hồn nhiên. Hồn nhiên vì chẳng biết việc Sâm sờ lồn thím Hạnh, và nói:
- Thím mày đang nói chuyện bà Tư Dơi ngủ với thằng con nít.

Đến phiên Sâm giật mình. Rồi anh cũng giả tỉnh:
- Cái gì? Bà Tư Dơi ngủ với thằng con nít? Làm gì có chuyện lộn ngôn vậy nà?

Tôi liếc thấy thím Hạnh nhìn chỗ khác cười chúm chím. Sâm thao thao nói tiếp. Làm như chàng vô tội:
- Con nói thiệt. Thằng nhỏ ngủ với bà Tư Dơi, nó nghĩ sao mà có thể ôm một bà già mà chơi được? Chỉ có con chó, con heo, con bò nó không biết suy nghĩ mới ôm thứ già hơn nó mà nắc mà lẹo, chớ con người... Con chắc ai họ thù bà Tư Dơi quá, dựng chuyện để bôi xấu cho bỏ ghét thôi. Chú đừng tin...Ai làm chuyện bậy vậy.

"Chú đừng tin". Sâm nói ráo hoảnh, và quả là một diễn viên tài ba. Bàn tay chàng lúc này nếu xòe ra cho mọi người ngửi chắc chắn phải thơm mùi lồn. Vậy chớ Sâm quên cái tổ uyên ương ở rừng thưa rồi à? Bàn tay chàng thọc vào háng thím Hạnh đã làm gì mà thím rên khe khẽ. Mới lắm, độ mưới phút thôi. Tôi nghe mà lợm giọng. Mạnh ai nấy lý luận để dành phần thắng, để tự biện hộ cho mình. Nhất là để người nghe tin mình là kẻ đạo đức, không còn rình rập theo dõi nữa. Thím Hạnh đưa tay lên xỉa thuốc. Chẩng lẽ bà đưa tay lên che miệng cười về chuyện anh Sâm mới đây sờ lồn bà, bây giờ đã miệng lưỡi lên giọng đạo đức Chú Hạnh vừa uống trà vửa nói trầm trầm:
- Thằng Hai Kiên nó nói bà Tư Dơi bả lấy thằng con nít mà không kín đáo. Lộ liễu lắm. Bả lập cái quán bán hủ tiếu ở bến đò, rồi sống với nó như vợ chồng. Hồi đầu hổng ai nghĩ rằng có chuyện động trời đó. Nhưng lâu dần, nếu có khách nào tới ngồi nhậu, thấy con mẹ đó còn ngon lành quá, bèn thả mấy câu nhả nhớn. Vậy là thằng nhỏ ghen ra mặt. Một đồn hai tiếng xấu lan dần. Khách bộ hiền xuống đò hể qua quán con mẻ là cũng chỏ miệng vô chửi một câu. Bả chạy theo chửi lại. Riết rồi bây giờ bả dẹp quán, dẫn thằng nhỏ đó vô tuốt trong núi, cất nhà, trồng trọt, sống qua ngày.

Sâm cương trực, hung hăng:
- Nói thiệt với chú, gặp thằng đó là con móc họng nó liền.

Thím Hạnh lại cười. Lần này bà không che được, bị chú Hạnh bắt gặp nên bà làm bộ mắng phụ:
- Phải đó, thứ đồ con nít vậy trời không đánh thì nó cũng chết đạn chết bom.

Sâm quay mặt chỗ khác cười chúm chím. Đã khuya mà màn kịch cứ dằn co chưa chấm dứt. Tôi lấy mền gối ra chõng tre ngoài sân nằm. Tôi quyết dò xem đêm nay "Lê Hoành" của nhà này có mò tới tôi không. Nhìn trăng sáng vằng vặt trên mọi vật. Nhìn khu vườn im ngủ trong gió mát. Tôi thấy cuộc đời này mất tự nhiên. Tôi nghĩ tại vì con người đặt ra cái luật (chứ chẳng phải do Trời Phật) cho nên ai mắc vào luật đó thì bị tội. Còn muôn vật khác sống bình thường, sống hồn nhiên như quả đất quay, mặt trời sáng, gió mát vân, vân... đâu có gì phải thắc mắc, đau khổ. Có ai nghĩ những con chim đang ngủngoài các cành cây kia đang đau khổ?

Không. Nhất định không! Và, thưa cả làng, tôi muốn được sống như loài chim. Sống như thế không phải đóng kịch, không phải miệng nói một đàng, tay làm một nẻo. Tôi thích là làm. Cũng như đói là ăn, khát là uống, thèm là chơi. Không phải chỉ đụ mới là sinh lý. Hơi thở, những cảm xúc, những ý nghĩ đều là mộtphần của sinh lý. Cho nên tôi cho nó phát triển sinh sôi tự nhiên. Như bác Huyện Ba là sinh vật sống không tự nhiên. Bởi ông làm một cách, mà dạy đời, xử thế một cách khác. Chú Hạnh là một sinh vật không tự nhiên. Rình coi tôi tắm mà nói dối là qua nhà Tám Trang. Thím Hạnh, Sâm... còn những ai nữa? Chắc là nhiều lắm. Có lẽ cả chùm người đang ngoi ngóp tranh nhau sống trong cái xã hội ngoài kia. Cái xã hội được mệnh danh là đạo đức! Đêm nay tôi phải trắc nghiệm xem "Lê Hoành ngoài giếng" sẽ làm gì. Dự mưu như thế, nên tôi kéo cái chõng tre ra tận gốc nhãn, tránh bớt ánh trăng, và nằm khuất sau những bụi hoa ngâu cao nghệu ở góc vườn.

Giấc ngủ đến với tôi lúc nào không biết. Đầu hôm thì gió mát. Nửa đêm có hơi sương xuống, trời rỉ rả lạnh. Tôi kéo chăn đắp kín. Giấc ngủ ngon lành, không mộng mơ, không nghĩ ngợi. Lúc trăng xế bóng, ánh sáng không còn vằng vặt như đầu hôm, tôi nghe có bàn tay nắm chân tôi. Hé mắt nhìn. Đúng là "Lê Hoành ngoài giếng. " Tôi hỏi nhỏ:
- Chú đó hả?

Ông đưa tay lên xuỵt, bảo đừng nói, rồi xề vào ngồi gần tôi. Tôi xích nằm lấn vào trong một tý cho ông có chỗ ngồi thoải mái. Cử chỉ đó của tôi làm ông yên tâm. Cử chỉ đó thay cho tờ "hợp đồng cộng tác ." Ông cầm tay tôi lên hôn rồi nắn nắn, xong ông để xuống giữa hai bắp đùi của ông. Tôi nghe cục gân ông vùng lên nhè nhẹ. Tôi cầm nó, cũng nấn nắn. Nó nở ra thật nhanh, trong khi ông sà xuống tìm môi tôi.

Trăng khuất sau nhiều lùm cây ở cuối vườn, nhưng ánh sáng yếu ớt vẫn còn cho tôi nhận rõ khuôn mặt chú Hạnh say đắm mê man. Đúng là Lê Hoành của tôi đây? Tay kia, tôi níu tóc ông xuống, đưa lưỡi ông qua cho ông ngập chìm trong chiếc hôn nồng cháy. Khi tay tôi mạnh dạng xọc vào lưng quần ông để cầm trọn con cặc, thì nó dựng thẳng đứng, và dù không thấy, tôi vẫn biết là nó to lắm và dài lắm. Tôi hỏi thật nhỏ:
- Chú đã rình xem con tắm nhự vậy bao lâu rồi?
- Lâu lắm rồi. Cả năm và hằng đêm! Những bữa không trăng chú vẫn đứng đó, ở bụi chuối, tưởng tượng, để sướng một mình.
- Chú không sợ thím biết à?
- Sợ chứ, nhưng sự cám dỗ ngoài giếng vẫn thắng, nên chú liều.
- Những lúc chú nhìn con như thế, thím ở đâu?
- Chú không để ý. Nhưng thường thường thì bả hay ngồi ngoài sân.
- Với ai. Chú biết không?
- Chắc là một mình. Mà bả có ngồi với ai thì cũng đâu có ăn nhằm gì. Điều chú muốn là mong con tắm thật lâu cho chú ngắm.

Tôi định nói việc bà kéo cái ống quần lên tận háng tối nay, mà nghĩ lại chỉ làm ông buồn (nếu ông có buồn), nên thôi. Tôi kéo con cặc ông ra khỏi quần đùi bắt ông nằm xuống cho tôi xem nó bao to. Ông nằm ngữa ra. Hơi nóng nơi "thằng nhỏ" chuyền qua tay tôi, ấm áp quá. Quả là nó to và dài thật. Dùng mũi, tôi hôn nó, trong khi tuột hết quần ông ra. Tôi cũng tự kéo mấy cái nút áo cho bộ vú nhô ra. Lấy hai vú, tôi kẹp cặc ông nằm giữa, rồi cho nó tha hồ thụt lên thụt xuống. Ông hơi rên thật khẽ:
- Lựu ơi! Chú đâu tưởng tượng nỗi được con cho chú sướng như vậy. Kiểu này lạ quá Lựu ơi! Sao gái mới lớn lên mà con sành quá vậy? Ôi, chết chú con ơi Làm lâu lâu cho chú sướng nhen.

Tôi suýt bật cười thành tiếng khi nghe ông bảo tôi là gái mới lớn lên. Ông hoàn toàn chẳng biết con gái này đã là thiếu nữ có thể hạ bất cứ đàn ông nào dâm nhất. Tôi cầm cặc ông ngắm một lúc. Hai bàn tay tôi nối nhau mà không bao nổi chiều dài của khúc gân nóng hổi. Tôi ngậm. Như Cúc đã than: "Cái miệng chị đã hình như quá bé so với cái đầu cặc của ông chủ chị. "Đầu cu này cũng vậy. Tôi quá bé so với nó. Nhưng đã vào cuộc, tôi quyết ăn thua đủ. Tôi cứ ngậm và bú như đã từng bú Vĩnh và Sâm. Chú Hạnh sải tay lên đầu chỏng, cầm thanh giường, rồi đầu lắc lư, cắn răng chịu đựng. Ông không dám la. Tôi làm tới. Lưỡi tôi rà cái vành nắp nhạo. Thỉnh thoảng ngoạm hết vào rồi nhả ra. Tôi chà con cặc ướt nhẹt lên mặt tôi, lên trán tôi, lên cổ tôi. Rồi tôi lại bú, bú thật mạnh, tay thì xụt, tôi làm tới tấp cho đã cơn dâm vì mê con cặc lớn quá. Và vì quá thèm, muốn đụ ngay, tôi tuột quần ngồi lên ông. Canh cho đầu cặc nằm ngay miệng lồn, tôi ấn xuống.

Nó chật quá, tôi nhắm mắt, chờ đón cơn sướng tràn tới. Nó vô, vô nữa. Trời ơi, nếu không phải ngoài vườn tôi la chấc bể nhà. Không thể nào tả hết nổi thống khoái khi ấn con cặc bự vào lồn mình. Tôi không thể tưởng tượng được nó vào. Cuối cùng mông đít tôi sát xuống chùm lông dái của ông.

Tôi không động cừ như đã từng làm với Vĩnh và Sâm. Để nguyên vị trí sát mí như thế, tôi nằm sát xuống, kéo chăn đắp cho ấm hai chú cháu. Tôi hôn
môi ông, và tôi "xay lúa ". Nghĩa là lông lồn của tôi và lông dái của ông cọ xát nghe sào sạo.

Vài giọt sương rơi đâu đó ở bụi bạc hà nghe lộp độp Cảnh vật tỉnh mịch, im vắng. Tôi nghe rõ lắm tiếng lông lồn và lông dái va chạm cọ xát. Con cặc to của chú nằm ứ ự, choán hết âm đạo. Dù nước lồn tôi có ứa ra, tôi vẫn nghe nó chật chội từng ly từ miệng lồn đến trong xa kia. Nhắm mắt, hôn môi, tôi thoải mái, từ tốn tận hưởng lần đầu một con cặc lạ và một kiểu đụ lạ. Hai tay chú bấu chặt bả vai tôi. Hai ống quyển của ông quằn nặng trì bắp vế tôi. Ước gì trời đừng sáng nữa. Mặt trời cứ ngủ yên. Đồng hồ thêm cho bốn tiếng. Hăm sáu giờ hôm nay. Đừng có bình minh nữa... Đêm tối kéo dài đi!!!

Chú diễn tả nỗi khoái lạc bằng những ngón tay bấu mạnh da thịt tôi. Có lẽ ông cũng chưa được đụ kiểu lạ như thế bao giờ, nhất là giữa đất trời sáng mờ ánh trăng, gió thổi, sương bao trùm vạn vật. Hơi lạnh ôm chúng tôi. Tôi ấm trong chăn và ấm trên bụng chú. Thỉnh thoảng tôi nhỏm đít lên, ấn xuống rồi lại tiếp tục xay lúa.

Một lúc thật lâu, lâu lắm có trên nửa tiếng, tôi mới dộng cừ. Rời môi ông, tôi ngồi thẳng lên, chống hai tay nơi ngực ông, tôi đụ tàn khốc. Tôi quyết làm cho ông cùng ra với tôi. Độ nửa tiếng, tôi thấy ông nhốm mình lên nói thật nhỏ:
- Ra với chú đi Lựu. Sướng quá rồi, nhịn hết nổi!!!

Tôi "dạ ", xong tăng tốc độ. Cái chăn rớt xuống tự lúc nào, mà tôi không nghe lạnh. Nhiệt độ người tôi tăng theo với những động tác dữ dội của tôi. Và tuyệt cùng hoan lạc đã đến. Tôi sà thấp xuống thì thào:
- Ra đi chú. Mau, một lượt mớl sướng. ối, cám ơn chú nhiều lắm đêm nay. Ra nhiều và thật nhiều cho con đi! ! !

Tôi rung chuyển như trởi sắp làm cơn mưa. Bên dưới, chú tới tấp hẩy lên, hẩy lên. Cái chỏng tre kêu ọp ẹp Trời đất mờ hết. Tôi không thấy gì nữa. Những
tia khí ông bắn ra mạnh quá. Nó ria từng giọt vào đáy lồn tôi nghe quá rõ. Êm đần, sau phút tuyệt vời sung sướng. Chú ôm tôi cứng ngắt. Tôi càng ấm áp hơn. Sao nhân loại không tự nhiên hưởng lạc như tôi phút này? Sao phải lập biên giới cao vút dày cộm cấm ngăn? Tôi đã sướng biết bao lần? Đã sao đâu?

Tôi cứ nằm như thế. Chú cũng bằng lòng như thế. Vì tay ông vẫn bấu mạnh vai tôi như sam. Tôi nói:
- Mỗi đêm mình ra đây đụ nhau được không chú?
Ông níu tôi xuống, thật nhỏ bên tai tôi:
- Còn gì hơn nữa con?

Tôi chợt nhớ đến chuyện Lê Hoành bị bác Huyện Ba bỏ tù chung thân vì tội ngủ với con nít nhỏ, nên hỏi chú:
- Sao bác Ba xử ông Lê Hoành bản án nặng quá vậy chú? Người dưng ngủ với nhau chứ đâu phải hiếp dâm mà lãnh án nặng quá vậy. Vì con nghĩ, phải có sự thỏa thuận của hai bên. Ngủ mà đến có thai thì người con gái ít nhất cũng đã ưng thuận vài lần. Trước tiên vì thèm ân ái xác thịt như chú với con đêm nay, Sau nữa, thèm quá không dám lang chạ với người ngoài sợ dư luận, cô gái bỗng hiến thân. Việc đó con thấy quá tầm thường. Làm gì pháp luật quá nghiêm khắc đến vậy?

Chú tôi hơi mĩm cười rồi nói: .
- Không phải vì làm con nhỏ ở trọ có chửa mà Lê Hoành bị án chung thân đâu. Nói riêng con nghe và phải giữ bí mật nếu không bị cắt lưỡi à nhen.

Tôi sững sốt. Lại có chuyện bí mật? Tôi dục quá, chú nói:
- Lê Hoành là cai lính tại huyện đường của bác Ba. Cai Hoành có con cặc dị kỳ nhất trong thiên hạ. To, dài mà nó lại cong ở cái đầu. Trên lưng cặc có hai sợi gân lớn chạy ngoằn ngoèo. Đàn bà đã ,một lần ân ái với Cai Hoành là phải bỏ chồng theo y. Biết bao gia đình của lính trong huyện đường bác Ba tan nát. Con rơi của cai Hoành có cả trăm. Tiếng tăm nó lừng lẫy. Một hôm, có người mật báo cho bác Ba là cai Hoành đang ngủ với bác gái trong hậu liêu Bỏ xử án, bác Ba chạy vào, bắt quả tang bác gái và Cai Hoành đang trần truồng đụ trên giường. Bác Ba đã nổi xung thiên tính đem Cai Hoành ra chém đầu. Nhưng bác gái khóc lóc xin tội cho y. Vì sợ vợ bác con giảm án xuống còn khổ sai chung thân. Vừa lúc đó, vợ Hoành đến thưa tội của Hoành đã làm con nhỏ mang bầu... Đáng ra vợ Hoành có
thể nhịn, dằn cơn nóng giận, đừng thưa chồng. Nhưng vì quá ghen Cai Hoành đã san sẻ tình yêu với hơn vài chục con đàn bà khác. Đó, tự sự nó là như vậy.

Tôi chỉ thở ra. Bản án của Lê Hoành có liên can đến vợ bác Ba? Thì ra thế! Cái cân pháp lý của bác Ba đã lệch sang một bên vì bác đã không dằn được nỗi hờn riêng. Chú Hạnh lại nói thêm:
- Tiếng là bị khổ sai chung thân, nhưng Cai Hoành sống sung sướng như ông hoàng., Ăn uống đầy đủ và "chăn gối" cũng đầy đủ luôn. ở tù như vậy, chú cũng ham được như Cai Hoành.
Tôi hỏi ngay:
- Chăn gối? Chắc lại với bác Ba gái?

Chú ôm tôi hôn, khen tôi thông minh, đoán giỏi. Rồi ông biểu tôi nằm xuống. Ông bú tôi đến cả nửa giờ, xong leo lên đụ cái nữa. Lúc gà gáy, ông nắc thật gấp vì sợ trời sáng, rồi ra trong tôi đầy như nước lụt Từ giã nhau, không quên hẹn đêm mai. Tôi đắp chăn, mặc quần ngủ tiếp mãi tới sáng bét, khi nắng chói chan rọi trên người tôi mới thức dậy, đi tắm, ăn mấy chén cơm, sửa soạn qua "hầư' bác Ba. Cái ý tưởng bác Ba gái lén ngủ với Cai Hoành cứ lẩn quẩn ở đầu óc tôi. Cả bản án chung thân của y nữa.

Chị Cúc đón tôi ở hàng dậu bông bụt, tươi cười:
- Chị nói vứi bác rồi, cưag. ổng mừng lấm. Ổng thú thật cũng thèm thân người em như thèm thân người chị. Ông cũng lén xem em và Khang đụ cả năm nay. Nè, lát nữa chị nấp ở một góc trong phòng xem em đụ. Làm cho hay nhen. Bác Huyện giàu lắm. Ổng không quên ơn em đâu. Em chờ chị một chút chị chạy lên trước.

Mười phút sau tôi qua nhà Cúc. Nhìn trước nhln sau không có ai, tôi bước lên cầu thang xi măng, cầu thang quen thuộc tôi bước lên mỗi lần để chơi trò bác sĩ.

Đến căn cuối cùng, nơi cánh cửa hé mở. Tôi rụt rè mở. Hơi lạnh trongphòng toát ra, ánh sánghuyền ảo mờ mờ làm tôi không nhận rõ các đồ vật trưng bày. Cho đến khi đóng kín cánh cửa dày, khóa lại. mắt tôi không còn choáng váng bởi ánh sáng ngoài trời nữa, tôi mới thấy bàn tủ giường ghế ở đây là loại thượng hạng.

Tiếng nhạc nhè nhẹ. Không khí dâm dật tỏa lãng đãng quanh phòng. Bác Ba mặc bộ lụa trắng ngồi ớ chiếc ghế bành bên cạnh cái bàn cẩm xà cừ, nhìn tôi rồi đứng dậy:
Lựu ăn uống gì chưa con?
- Thưa bác rồi. Cám ơn bác.

Ông quan huyện này đây đã xử oan uổng một cai lính vì tên này có liên hệ tình dục với vợ ông. Tôi nhìn bác. Thực ra tôi nhìn để tìm thấy ông có gì khác thường với thiên hạ không, mà lại được thiên hạ kính nể, trọng vọng. Nhưng bác tưởng tôi si mê bác, nên bác có vẻ hợm mình.

Đúng ra, đêm qua chú Hạnh đừng kể bản án Lê Hoành, có lẽ điều bác nghĩ tôi đang si mê bác là đúng. Vì bác rất đẹp trai (hay đẹp lão cũng thế). To lớn, tóc muối tiêu, và đẹp nhất, duyên dáng nhất, phải nói là hàm ria.

Nụ cười bác đẹp nhờ hàm ria. Nhìn bác cười tôi nhột nhạt cái gì đó nói không ra được. Bác đến nắm hai tay tôi kéo sát vào người ông. Tôi đứng chỉ ngang ngực ông. Ông nhìn xuống, bưng mặt tôi ngắm, rồi hỏi:
- Con mười tám hả?
- Dạ, con mười tám.
- Bác đã nhìn lén thân thể con khi con mới mười bảy. Bác xin lỗi con nhen. Xin con đừng khi bác. Nhìn lén kẻ khác trần truồng là đam mê cố hữu của bác. Biết là tật xấu, mà chẳng bỏ được. Mỗi lần được nhìn lén như thế, bác hạnh phúc và vui sướng kỳ lạ. Dù làm quan, từng xừ những vụ nhìn lén của thiên hạ, mà rồi bác vẫn ghiền, bỏ không được.

Nhìn lén? Sao giống chú Hạnh ngoài giếng quá vậy? Giống Sâm ngoài ruộng mía và bây giờ giống Cúc đang đứng đâu đó trong phòng. Chính tôi nữa. Đêm qua chớ đâu. Nhìn Sâm cho tay sờ lồn thím Hạnh. Vậy thì đâu phải mình bác Ba có thói xấu (!) đó Nên tôi từ tốn trả lời:
- Thưa bác, nhìn lén là cái thú của mọi người. Con cũng có cái thú đó. Bác chẳng việc gì áy náy. Hãy xem cơn như một nhân tình. Cho phép con xem bác như một nhân tình. Vì thú thật nghe Cúc khen tài nghệ của bác và kể cảnh làm tình lần đầu với bác, con đắm đuối gần chết, mong được bác ấp vào lòng.. và cũng hết lòng với con như đã với Cúc.