vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Dậy Thì Quá Sớm - Phần 1/5

Mùa hè. Nắng buổi sáng tuy có chói chang, nhưng nhờ những tàu lá sum xuê rậm rạp của những cây nhãn, cây mít, cây điều, nên cái sân lát gạch bát tràng và toàn thể khu vườn cửa cô giáo Loan mát rượi.
Tiếng hai con cưởng, con chành chạch chạy từ sau chiếc lồng tre cuối sân hót không dứt. Âm thanh dễ thong đó làm cô giáo Loan tỉnh ngủ. Mắt Loan cay cay xé vì nàng chỉ bắt đầu chợp mắt vào khoảng lúc ba giờ rưỡi sáng. Nếu hôm nay không là ngày cuối tuần, chắc Loan phải vất vả lắm mới chòi ra khỏi giường, sửa soạn đi dạy.

Loan lười biếng, nhắm mắt, định ngủ thêm chút nữa, mà tiếng hót lảnh lout của chú chim thơ ngây ngoài sân, làm nàng không chợp mắt được. Kéo tấm màn cửa màu xanh lơ cửa sổ phòng ra một tí, Loan nằm nghiêng đưa mắt nhìn bang quơ ra sân. Mấy con bướm cánh ngũ sắc bay chập chờn hút nhuỵ những hoa thọ, hoa thược dược cạnh hòn non bộ giữa sân. Những lá mít, lá mận, lá nhãn vàng khô, được gió thổi, bay xào xạc chầm chậm, tới cái bồn hình tròn bằng gạch thì dừng lại. Nàng đưa mắt lên nhìn say sưa hòn non bộ. Trông xa nó đẹp như cảnh thần tiên, mà chỉ trong những tranh thuỷ mạc vẽ trên lụa Tàu mới có.

Tâm hồn Loan thích tỉnh lặng, thích thiên nhiên nên tốt nghiệp sư phạm xong, là nàng xin về đây, nơi quê cha đất tổ ở Phụng Hiệp, làm giáo sư. Căn nhà ngói đỏ to lớn toạ laic trên khu vườn bát ngát này là của ôngnội cho nàng. Ở không hết, Loan đã cho những bạn gái giáo sư về cùng trọ cho vui. Nhưng đêm hôm qua, một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn đã lôi kéo Loan nhìn mê mãi, say sưa đến ba giờ rưỡi sáng mới về phòng, trằn trọc mãi, Loan thiếp đi lúc nào không biết.

Một cảnh tượng mà sự khêu gợi và tác động khích dâm đã làm cho Loan không những bàng hoàng mà nàng còn thấy da thịt, tâm hồn nàng đã trải qua cơn đam mê đó. Sáng nay mắt nàng cay xé. Người nàng bần thần mỏi meat, rã rời như chính nàng đã lăn loan, loạn cuồng, trần truồng với cậu học trò tên Khải.

Đáng lý thì Loan đã ngủ lúc 10 giờ đêm qua. Nhưng ánh neon pin và tiếng chân người ngoài sân làm Loan để ý. Nàng tắt vội neon trong phòng. Hai bóng người đi qua chỗ cuối sân, nhờ ánh neon vàng nhạt ở chái hiên, Loan nhận rõ đó là cô giáo Ngọc, và người kia là một cậu bé! Ngọc đã tắt neon pin, nhưng nhờ ánh đèn vàng mà Loan vẫn thấy rõ Ngọc ôm cậu bé thật sát, nói cái gì với nhau bé quá không nghe rõ ... rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi.

Loan không tin mắt mình, tưởng là nhìn lầm ai. Thì ngoài kia, tay cậu bé đưa lên ngực Ngọc, nắn nắn vú của Ngọc, bóp vú Ngọc và lần tay xuống sờ lồn.
- Em muốn ở lại đây với cô đêm nay. Khải nói.
- Có tiện cho em không? Sợ ba má Khải ở nhà trông...Hay là để sáng mai tiện hơn. Nhỡ ba má Khải biết ...
- Không đâu. Chẳng bao giờ ổng bả nghĩ là Khải đã leo rào đi chơi khuya đến giờ này. Khải thèm quá, Khải muốn quá. Khải không đợi được tới sáng mai đâu.

Và cả hai lại ôm nhau nut lưỡi mê man. Tay Khải lại mò lồn cô giáo Ngọc. Nhưng lần này hắn thọc hẳn vào quần Ngọc mà xoa, mà nắn... Tay Ngọc cũng cho vào trong mà nắn cặc Khải. Tiếng cả hai rên âm ư. Dù họ đã ếm giọng lắm, Loan vẫn nghe rõ mồn một, nhờ đêm khuya ở nhà quê thanh vắng.

Loan đang nghe rất rõ cuộc đối thoại tình tứ của Ngọc và Khảii, thì bỗng con chó berger sủa ầm lên làm cả hai dìu nhau đi vào hành lang. Ngọc mở cửa, bật đèn phòng. Cả hai bước vào. Cửa đóng lại....

Loan đã hai mươi ba. Nhưng tim nàng lạnh ngắt, hầu như chẳng còn thiết tha gì với tình yêu và xác thịt. Bởi năm 13 tuổi, Loan đã một lần ... thất tình với một ông anh họ tên Trường. Chuyện đã xa xăm, mờ nhạt lắm, nhưng vẫn đeo đẳng làm khổ Loan từng ngày, từng đêm. Nó ám ảnh Loan như hồn ma bóng quế. Nó nhắc nhở Loan đừng day vào tình yêu nữa, sẽ khổ. Cho nên suốt 10 năm, bây giờ thức day, thèm một con mồi ngon thịt như Khải, tình nhân của Ngọc. Lúc Ngọc đã đóng cửa, Loan đi nhẹ đến, nhìn xuyên qua lỗ khoá. May quá. Đèn trong phòng vẫn sáng trưng. Ngọc và Khải ngồi cạnh mép giường. Hai cặp môi dính sát, không rời. Rồi Ngọc vật Khải nằm bật ngửa ra. Chân gát qua phần hạ bộ của Khải:
- Chưa gì đã cứng ngắc như khúc củi? Xấu lắm nghe Khải.
- Bởi vậy, Khải mới xin cô cho ngủ lại đêm nay.
- Có phải Khải 16 tuổi không?
- Phải. Tại sao?
- Tại vì ...tại vì ... cái này của Khải lớn quá.
Ngọc vừa nói, vừa kéo zipper quần Khải, móc con cặc ra. Nàng chu môi, nhìn say đắm khúc gân trắng phau, còn mum da quy đầu của Khải.

Cậu bé sung sướng khi nhìn bàn tay nuột nà, noun dài, trắng mịn, sơn móng đỏ của Ngọc đang bóp, nâng níu cặc mình. Khải chẳng tin mình có được một hạnh phúc quá lớn với cô giáo đẹp nhất nhì của trường Trung Học Lê Quý Đôn, quận Phụng Hiệp. Vì ở lớp, Ngọc nghiêm túc như bà thần. Chẳng lúc nào cười. Chẳng lúc nào nói đùa một câu cho các trò được dịp vui thoải mái. Nàng nghiêm đến độ làm cho vài em ở lớp học đã nằm mơ và khóc ré. Vậy mà Khải đã liều mạng, xông trận, vào một chiều mưa. Nói liều mạng cũng không đúng. Bởi nhờ theo dõi, Khải biết cô giáo Ngọc có cái gì đặc biệt, dành riêng cho Khải.

Ví dụ, đi tới đi lui trong lớp giảng bài. Mỗi lần đứng lại, blà cô Ngọc đứng cạnh chỗ Khải ngồi. Khải liếc ngang, thấy làn da trắng phau của Ngọc đưa ra chổ xẻ của hai tà áo và cái quần xoa trắng. Liếc xuống tý nữa, Khải thấy miếng xì líp chỉ che có phầ nhỏ ở bên hông. Phần da thịt còn lại của Ngọc hiện lên màu hồng nhạt, kéo tuốt xuống bắp đùi. Không biết có phải mùi nước hoa, hay mùi da thịt thơm tho của Ngọc đã nhiều lần làm Khải ngất ngây, mê mẩn.

Có mấy lần Khải được cô Ngọc nhờ mua chim mía quay ở tiệm chú Phồi ngoài bean đò. Và nhất là hay nhờ Khải viết bài trên bảng cho học sinh chép lại, vì chữ của Khải rất đẹp ... Thực ra, đó là những cái cớ để Ngọc tỏ cảm tình riêng, đặc biệt, với cậu học trò đẹp trai nhất của lớp đệ tứ. Cho đến chiều mưa mà Khải lấy can đảm, bỏ trái mít trong thúng, đội lên đầu, đến gõ cửa phòng Ngọc... giữa lúc Ngọc đang chấm bài.
- Thưa ...thưa cô, em em mang trái mít đến biếu cô.
Không phải đây là lần đầu Khải đến phòng Ngọc, nên em có vẽ dạn dĩ. Vì đã nhiều lần Khải mang chim mía, mang chồng tập vở của lớp, mang cả bánh xèo Ngọc nhờ Khải mua ngoài chợ, vân vân ....
- Trời, tội nghiệp không? Mưa như trút, Khải không biết sao?
- Dạ biết. Nhưng đi trong mưa ít người để ý...

Nói thế, rồi Khải nhìn xuống đất. Khải không dám nhìn vào đôi mắt bồ câu, sắc cạnh, như có nam châm của cô giáo . "Đi trong mưa, ít người để ý!" Câu nói đó Khải đã dùng để tống tình cô giáo Ngọc. Tự nhiên Ngọc day lên một tình thường. Một tình thong lạ hoắc. Nó không giống cái tình của cô giáo với một học trò. Có cái gì khó nói lắm, Ngọc không diễn tả nổi. Chỉ biết nó đang rần rần chạy khắp châu thân. Nó như mộng thành sự thật. Nó như kết quả những rắp tăm lãng main trong những lần Ngọc lén nhìn Khải cúi đầu làm bài trong lớp, hoặc Khải đến đưa quà tận phòng nàng....

Những lần đó, Ngọc muốn nói một cái gì. Hoặc chờ Khải bạo gan tỏ một lời. Dù rất ngắn. Hôm nay thì Khải đã khai pháo trước: "Đi trong mưa, ít người để ý?" Ngọc hiểu ngầm câu đó, mim mím cười, bê cái thúng đựng quả mít vào trong, quay lại đóng cửa, khoá luôn. Khải hồi hộp nhìn bàn tay cô giáo Ngọc khoá thật chậm và nhẹ cánh cửa, nhưng lòng rộn lên niềm vui đầy hạnh phúc.
- Em vào nhà tắm, cởi hết áo quần, vắt cho khô, hong lên. Xong lấy chiếc áo kimono của cô choàng đỡ. Nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Khải riu ríu đi vào nhà tắm, và không biết cậu bé có dụng ý để cửa tang hoát ra như thế hay không. Cô giáo Ngọc nép mình sau khung cửa, nhìn Khải cổi áo quần hết ra, đứng ngang. Ngọc chỉ thấy choom lông dái quăn tít mọc um tùm dưới bụng Khải và một thân hình gần như của người lớn. Hình như Khải cố ý đứng quay mặt ra cửa, vừa vắt khô quần áo, vừa âm ư một bài nhạc. Ngọc thích thú nhìn lén. Con cặc Khải từ từ ngỏng lên. Cuối cùng sừng sững như quả chuối xanh, giật giật. Choàng chiếc áo kimono vmàu vàng sọc nâu của Ngọc xong, Khải bước ra, đi chậm lại, e dè, cố ý.
- Trời mưa lớn quá phải không cô?
- Ừ. Cô thích mưa. Trời vừa mát vừa lãng mạn. Nhưng buồn và khó ngủ...
- Mưa thì dễ ngủ chứ cô?
- Ừ, trẻ con thì nghe mưa dễ ngủ. Người lớn, nhất là người lớn cô đơn và đàn bà như cô, không nhắm mắt được.
- Tại sao lạ vậy cô?
- Chừng nào lớn. Khải sẽ biết...

Khải cứ đứng thế, nhìn cô giáo Ngọc. Hai tay cậu bé vờ cầm hai tà áo kimono. Nhưng thực ra là cậu che phần áo cồm cộm vì con cặc bên trong đang chổng, giật không ngớt. Khải mắc cỡ quá, không biết làm sao cho "thằng bé" đừng xừng lên đòi "nhân quyền", nên Khải đánh trống lãng:
- Em xẻ mít cô dùng nhen?
- Khỏi. Cứ đứng đó. Cô thích nhìn Khải như thế .... Có buông tay ra được không?

Khải ngượng lắm. Nhưng cơ hội bằng vàng đang đến. Bỏ đi, không biết thuở nào được hưởng lại. Khải bỏ một bàn tay, và rồi hai bàn tay. Mắt Ngọc nhìn chăm bẵm, chờ đợi. Hai tà áo kimono xẻ hair a, con cặc Khải chòi lên, ngang tàng, xấc xược như một dũng tướng... (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Khải đứng như một hình nộm nhìn cô giáo đang đỏ ửng gương mặt. Các sớ thịt trên gương mặt trái soan của Ngọc đang đanh lại, căng cứng máu thèm xác thịt. Khải ngượng chin người như một diễn viên bước lên sân khấu lần đầu. Nhưng khúc gân Khải không ngừng "biểu dương lực lượng" khi Khải nhìn cái áo cánh mỏng màu hồng của cô Ngọc đã phơi hai đồi vú nhọn liễu, không áo lout...Quần nữa! Sao lúc mới bước vào Khải không để ý.
- Khải ngồi xuống ghế, được không cô? Khải hỏi.

Ngọc không trả lời. Nàng tiến gần đến Khải, đối diện. Đôi mắt Ngọc đen láy và to là thế, mà giờ đây đã trĩu xuống mệt nhọc, não nùng. Nàng chỉ cách Khải có mấy phân. Hai tay Khải thừa thải, khó chịu, chàng đưa lên, hình như muốn ôm choàng cô giáo, nhưng lại bỏ xuống cách ơ hờ, vô duyên...

Mắt nhung đen của Ngọc đang nhìn Khải như thôi miên, thì nàng bỗng liếc xuống khúc gân mủm mỉm trắng hồng của Khải giữa hai tà áo. Ngọc nhoẻn cười. Cái cười của một bà chị kiêu kỳ. Cái cười của kẻ khát tình, vừa tìm được bảo vật. Và cũng là cái cười của "sư phụ" vừa nhìn thấy chỗ yếu của đạo sinh! Ngọc càng đứng gần, mùi thơm da thịt nàng càng toả ra thơm ngát. Hai đồi vú càng hiện rõ hai nuốm hồng hạt lựu.

Khải như nghẹn thở vì cô giáo Ngọc không nói lấy một lời, không làm được cửa chỉ. Nàng đứng như thế như kẻ si tình, bất động, chiêm ngưỡng khúc gân...
- Em ngồi xuống nhen? Cô ? Khải lại hỏi.

Ngọc lắc đầu, và vẫn không nói. Hình như sự im lặng này quý hơn vàng, ngọc. Phút đầu tiên! Nàng muốn dùng đôi mắt, chỉ đôi mắt, để thu hồn bé Khải. Cặc Khải trắng hồng với tí da còn vướng ở quy đầu! Ngọc biết là nó còn mới tinh anh. Mới nở! Mới ra ràng!

Ngọc bỗng quỳ nhè nhẹ xuống. Sát mặt, sát mũi vào cặc Khải. Hơi thở Ngọc làm nóng ran hạ bộ của bé Khải. Mũi Ngọc áp nhẹ vào đầu quy mào. Mắt nàng nhắm khít. Cặc Khải cử động. Khải nứng không tả nổi. Những cảm giác lạ, kỳ quặc đã day động toàn bộ thần kinh Khải. Trời ơi, bàn tay cô Ngọc đã cầm vào và nâng khúc gân Khải. Khải nhìn lên trần nhà bặm môi. Đột nhiên hắn nghe c8ạc mình ướt và nóng. Hắn nhìn xuống. Môi của Ngọc, đôi môi mà mỗi lần nhoẽn cười, đã giết không biết bao nhiêu quả tim của thầy giáo của cả trường, đang ngậm chặt, mút mạnh, nút hết toàn bộ cặc Khải.

Mặt Khải đần độn, ngu khờ, như mất hết sinh lực. Cái miệng cô giáo Ngọc đang đưa Khải lên thiên đàng. Có thể như thế này chăng? Khải chết rồi, hay vẫn còn sống? Hai tay Ngọc cho ra sau mông Khải, ấn sát vào rồi buông lơi ra. Đầu tóc Ngọc phủ ào xuống, che mất gương mặt đang say sưa hưởng thụ những giây phút thần tiên cực kỳ lãng mạn. Có lẽ đến chết, Ngọc cũng không quên được khoảnh thời gian rạng rỡ này. Nàng chưa từng mơ ước sẽ có người yêu thua nàng đến bảy tuổi. Nàng chưa thoáng nghĩ sẽ yêu một học trò của mình. Nàng chưa có ý định phản bội Linh, người sẽ đi hỏi nàng làm vợ.

Không phải tự nhiên mà có buổi chiều nay. Nó khởi đi từ lâu rồi, không biết tự bao giờ, cái tình mong manh. Nhẹ như tơ hồng. Thoảng như mây mỏng. Mơ hồ như sương thu, khi nàng bắt gặp ánh mắt của Khải nhìn trộm nàng từ cuối lớp. Cú sét ái tình khởi đi từ đó. Nàng biết rõ như thế, bởi nàng không làm sao dứt nghĩ về Khải. Càng lúc, cái tình mong manh mơ hồ đó càng to lớn, vĩ đại hơn, cho đến hôm nay. Khuôn mặt dâm tình của Ngọc ập sát vào, rồi rút ra, làm thân cặc của Khải ướt chèm nhẹp như con loon đượt vớt lên từ dưới nước.

Bé Khải cắn mạnh môi dưới. Người cậu run lên như đang sốt. Khải đang dìm bớt nỗi sướng tê tái từ cặp môi của cô giáo truyề sang. Khải nhắm mắt, không dám nhìn xuống nữa. Hơi thở phì phào của Khải phát ra:
- Cô Ngọc ơi! Trời vẫn còn mưa...
Một câu nói vô duyên, không ăn nhập gì với "công lao" miệt mài của cô Ngọc. Sao Khải không nói "Cô ơi! Em sướng chết ngất và thở không nổi! Xin cô đừng mút mạnh quá, em .. em sẽ bắn ra ..." Hình như trí óc non nớt, Khải đã không đủ chữ nghĩa để diễn tả nỗi sướng cùng cực đó. Bây giờ thì chàng đã biết đưa hai tay xuống, sờ nhẹ đầu tóc rối bù của cô giáo. Và biết ưỡn cái đít về phía trước.

Bất giác, Ngọc kéo mạnh hai vạt áo kimono. Chiếc áo rơi xuống trên thảm hoa. Khải trần truồng, thơ dại, như con chim non mới biết bay. Khải cảm thấy trơ trẽn, dị hợm, ngượng ngùng bao nhiêu. Cái hột vịt úp mề đã được bóc vỏ. Việc còn lại là rau răm, muối tiêu cho vào, rồi ngốn, nuốt cho bằng hết. Ngoài kia mưa vần vũ. Gió tạt từng cơn, đưa mưa đập vào cửa sổ, vào những tàng lá hủ loà xoà trên mái ngói. Tiếng sấm vang từ xa, từ ngoài đồng vắng, từ những qủa đồi.... Chỉ có âm thanh duy nhất: Mưa!

Lòng cô giáo Ngọc và người học trò Khải cũng đổ cơn mưa, sắp chuyển thành bão. Da thịt của Khải gợn lên những ốc trâu. Phần vì sự khoái lạc được có gió lạnh lạc loài đâu đó trong căn phòng. Hai tay Ngọc rời mông đít Khải. Cậu bé nhìn xuống. Một khuy áo, hai, rồi ba. Thật chậm, mười ngón tay ngà của Ngọc cổi áo. Cặp mắt Khải như muốn rout xuống khi bắt gặp đôi vú đẹp thần sầu của cô giáo. No tròn. Căng nhựa sống. Trắng hồng với hai chỏm nhọn, bé như hạt tiêu màu hồng nhạt.

Chiếc áo rời khỏi thân trên của Ngọc. Nàng ngước nhìn Khải để đo mức độ thèm khát của cậu bé. Rồi hai tay nàng nân niu thân thương khúc gân cương cứng của Khải. Rồi, cũng rất chậm, Ngọc đứng lên, thật sát, choàng hai cánh tay qua ôm chặt Khải. Hơi thở nàng đã phà vào mặt cậu bé. Ngọc nghiêng mặt, đáp nhẹ đôi môi lên môi Khải. Một tiếng sấm nổ lớn như xé trời , vang lên. Mưa ào ạt trút thêm xuống. Trong phòng có thêm thứ âm thanh ân cần thống thiết từ một lớn, một nhỏ, âm ưa không thành lời.

Cả hai đang "đối thoại", gửi gấm rất nhiều, mà không thành chữ nghĩa. Hai trái vú ấm áp của Ngọc chạm sát vào ngực cậu bé. Khải ngộp hơi, thở hết muốn nổi.
- Có làm tình nhân của em mãi mãi được không mà đến đây chiều nay?
Ngọc thì thào bên tai Khải. Cậu bé choáng váng. Cô giáo đã xưng với nó là em? Đột nhiên tya Khải cũng choàng qua ôm cứng trọn thân người cô giáo, và dùng mũi hôn nồng say lên cổ Ngọc. Rồi thì thào bên tay Ngọc:
- Khải không biết phải trả lời thế nào cho đúng.

Khải chỉ có khả năng trả lời như thế và chỉ có thế. Mười sáu tuổi, Khải đã biết thèm tình yêu, thèm xác thịt. Như thế có quá sớm không? Khải không hiểu. Nó chỉ biết ở nhà quê cổ kính, bảo thủ như quận Phụng Hiệp này, hiện tượng dậy thì như thế là điều ít thấy, hoặc có, mà người ta cố dấu, nhất là những cô gái.

Con cặc của Khải chỉa ngay mu lồn cô giáo Ngọc. Hai tay Ngọc lại đưa dần cái lưng quần xuống dưới. Xuống nữa, và thoát khỏi hai bàn chân. Những tia chớp sáng loè, rất nhanh, cho thấy hai hình hài loã thể đã dính sát, thật sát. Cả hai không tình ấm. Mà hơi nồng của nhục dục toát ra, bao trùm hai thân người đang mai dại, ngây ngất với lưỡi tìm lưỡi, môi mút môi...
- Cho Khải quỳ xuống hôn cô nhen?

Cũng không nói, Ngọc tự buông tay ra, như cái gật đầu bật đèn xanh cho bé Khải tự do. Nó quỳ xuống như Ngọc đã quỳ lúc nãy, hai tay nhấn mạnh mông đít Ngọc vào, và mồm Khải ngồm ngoàm trên mu lồn Ngọc, như đứa bé khát sữa, ngậm nút vú mẹ. Hai bắp đùi Ngọc tự động dang ra. Nàng nhìn xuống và bắt đầu hưởng phút thần tiên. Ngọc sướng quá đến chẳng thèm để ý tại sao cậu bé lại bú nghề nghiệp như một người lớn!

Tại sao à? Tại Khải đã dậy thì quá sớm. Ở cái tuổi mà không một ai có thể tin được: mười ba! Lúc đó chẳng ai thèm để ý một cậu bé mới lớn, thườn xách cần câu và gói cơm vào tuốt trong đìa xa câu cá rô, trong mấy tháng hè. Khải đã biết mộng mơ. Biết thầm yêu. Biết theo cá canh chị chơi u mọi ở sân đình. Biết vào vườn thơm bẻ thơm, bẻ mít mời các chị ăn. Nghĩa là Khải thích quấn quýt bên phái nữ. Nó ghiền thì đúng hơn. Ngày nào không gặp hay nô đùa với các chị, Khải tiu nghỉu như người nhuốm bệnh. Nên cậu bé đã được chỉ Sào nhận làm "em nuôi". Sào cũng là hiện tượng dậy thì quá sớm. Mười sáu mà nàng đã cặp bồ và đụ tơi bời với rất nhiều thanh niên trong xóm.

Những lần Khải vác cần đi câu cá trong đìa xa, là luôn có Sào đi theo. Sào mang theo cái chảo nhỏ, một ít dầu phộng, một chai nước mắm đã làm sẵn. Hễ Khải câu được ít cá rô, cá trèn, là Sào làm sạch, chiên lên, hai chị em dùng trưa. Cá trong đìa thì như bácnh canh. Nên Khải chỉ dùng một tiếng đồng hồ, là có thể kiếm thừa cho cả hai chị em. Thì giờ còn lại, Sào trải tấm ni lông xuống dưới một gốc cây soan, hay mù u, nằm ôm Khải, huấn luyện cậu bé tất cả những bài bản của làm tình.

Sào tập cho Khải biết nút lưỡi. Biết sờ, bóp vú. Biết bú lồn. Và cuối hết, là biết đụ. Hai năm đầu tiên thì Khải chỉ học bú lồn. Đợi cho đến năm 15, Khải mới được chị Sào cho lên, cắm cặc và lồn chị, đụ chị, có khi lâu cả vài giờ. Kinh nghiệm học tập đó, Khải mang ra phục vụ cô giáo Ngọc chiều nay, làm cho cô, dù ít nói, mà cũng phải bật la lên như một người điên:
- Trời ơi, anh Khải ơi! Em không biết đâu. Đừng tập cho em thèm rồi bỏ em, em giết anh à. Anh chỉ cho em chừng này thôi, hay sẽ làm chồng em ... hả ..anh? Ối, người em như bị điện giật, Khải có nghe không?

Khải không cần nghe. Nó chúi môi, chúi lưỡi vào phục vụ tối đa, làm cái mồm của cô giáo la không dứt. Đột nhiên Ngọc đứng không nổi nữa, quỵ xuống, rồi nằm ngửa ra trên thảm, dang rộng hai chân, cho học trò Đỗ Đình Khải thọc lưỡi vào trong xa mà quậy. Lúc bấy giờ, Khải mới nhìn rõ cái mu lồn của cô giáo. Lông lồn cô không nhiều, cũng không quăn. Nó sắp lớp nằm trật tự từ phía trên, chạy xuống hai bên khe lồn. Khải mê quá. Lồn co giáo đẹp hơn của chị Sào, nhờ màu đỏ.

Có lẽ đụ nhiều quá mà lồn Sào đã thâm đen hai bên mép. Ngọc còn lấy hai bàn tay banh rộng ra cho Khải dễ "hành đạo". Khải gồng cái lưỡi, cưa mạnh chỗ mồng đóc. Đầu co giáo ngoẻo qua một bên, mắt nhắm khít, miệng há hốc, bụng rung mạnh, hai tay bóp vú và la thê thảm. Cô quên hết những người tình trước đây tại những phòng ngủ Đà Lạt, Nha Trang, Vũng Tàu. Cô sống chết với nghệ thuật bú lồn siêu việt của cậu bé Khải. Khải đang dùng hai ngón xe mạnh hột le, trong khi lưỡi cậu cứ xoáy mạnh, cưa mạnh có một điểm: mồng đốc.

Mưa ơi! Đừng dứt hột! Gió ơi đừng ngưng thổi! Cả vườn cây ăn trái của nhà Loan rung động, tơi bời với cơn mưa tháng sáu. Ểnh ươn, cóc nhái, côn trùng đang bắt đầu hoà tấu để cô giáo Ngọc tận hưởng trọn buổi chiều vàng ngọc, mà đã ba năm rồi, nàng mới nếm lại. Độ khoảng 15 phút, mông đít Ngọc ểnh lên, bê luôn cái mặt Khải lên. Nàng bấu tóc Khải, loạn cuồng một cơn sướng ngất ngây chưa từng có và miệng nói những lời:
- Sông Hồng, Sông Cửu Long! Hồn ta tê điếng. Ta đang được chết dưới người yêu 16. Có định mệnh trớ trêu này chăng? Trời ơi, giúp con, giúp...con! Khải ơi, giúp em!

Vừa lúc cặp mông Ngọc hạ xuống cái bịch, Khải thấy mồ hôi cô giáo tuông ra có hột trên mặt, trên ngực.... Nó trèo lên, không cần xin phép, tay cầm cặc đút nhẹ vào, ấn xuống lồn Ngọc, bắt đầu một trận đụ kinh hồn khiếp vía. Mắt Ngọc mở không lên nữa. Chính nàng cũng không tin khả năng cậu bé đã làm nàng choáng váng, say nồng. Nàng tưởng chiều nay nàng sẽ phải từng chương, dạy cho người yêu 16 cách làm tình. Chứ đâu dám nghĩ nó đánh tan hoang hết "vườn" của Ngọc....

Chiều đó, khi dứt mưa, thì Ngọc thất trận hết bốn lần. Nàng mê man, câm nín, rã rời, không còn lời nào quý hoá hơn để khen tặng, thầm phục thiên tài Đỗ Đình Khải...

... Cho đến đêm nay, đích thân Ngọc cầm đèn pin, ra tận Cầu Ông Chỉnh đứng đợi Khải. Trăng thượng tuần, có đó nhưng mây che mờ nhạt. Nên khi cả hai xuống dưới gầm cầu ngồi nhìn nước chảy, đã mạnh dạn ôm nhau nút lưỡi, sờ cặc tha hồ mà không sợ ai thấy. Rồi Ngọc rủ Khải về phòng mình, như đã diễn ra ngoài sân, dưới chái hè, rồi tiếng chó sủa. Cả hai đóng cửa hôn nhau.

Loan nín thở, ngồi ngoài này nhìn xuyên qua lỗ khoá. Cái chênh lệch của tuổi tác của Ngọc và Khải. Cái "chỗ đứng giáo sư của Ngọc và cậu học trò đệ tứ của Khải, đã làm cho Loan xúc động, đê mê. Rồi Loan tự thú: đã có vài lần, dạy trong lớp, nàng cũng bỗng yêu, mê hoảng cậu bé. Nàng đã nhìn lén nó cúi mặt làm bài. Nàng đã cho nó điểm chênh lệch so với sức học, vân vân ... Nhưng những lần như thế, với Loan, là những cánh hoa ty gôn màu hồng nhạt. Nó chỉ cho nàng ít khoảnh khắc hạnh phúc. Chứ chưa lần nào nàn dám táo tợn sẽ dụ khị cậu bé về nhà nàng để nằm song song, thò tay kéo zipper cầm cặc nó, nút lưỡi nó như Ngọc đang làm với Khải. Nhất là để cho Khải tự do thọc tay vào quần áo nàng sờ lồn, bóp vú.

Trong kia cả hai chỉ mới sương sương vài đường xào khô, mà ngoài này lồn Loan ngập nước. Nước lan ra tận bắp vế. Loan cho tay ngay trước lồn kẹp lại cho đỡ thèm, và tự nhiên lòng nàng dậy lên nỗi ước ao, thèm muốn dữ tợn. Nàng ước sao giờ này cũng có một cậu học trò như Khải, chứ không phải la một người lớn, hay một thanh niên. Có lạ không? Rồi Loan tự hỏi: có phải đó là lý do khiến nàng chọn nghề dạy học? Câu trả lời gần đúng! Loan rất thích trẻ con. Không biết là thích cái gì ở chúng nó, cho đến đêm nay, nhìn Ngọc nựng cặc Khải trên giường.... Loan bỗng bừng mắt, tỉnh trí, hiểu ra nàng đang mê cái đó! Cái đó đã theo Loan, thú đẩy Loan học giỏi ngành sư phạm. Cái đó khiến Loan đi dạy mà diện như đi ăn dạ tiệc. Và nàng cảm thấy khoái khi đi ngang trước mặt mốt đám học trò Đệ tứ. Chúng đang cười đùa ầm vang, bỗng im bặt, nhìn theo bóng Loan, nuốt nước miếng. Mỗi cậu miên man với một ý nghĩ! Nội chỉ nìhn hai gót son của Loan trên hai chiếc guốc cao gót là lòng họ đã tái tê. Còn nói chi đến nhìn hai cặp đùitròn trĩnh màu hồng sau làn vải lụa mỡ gà. Tren kia nữa. Ở ngang lưng, sợi giây xú chiêng hằn rỏ lên sau chiếc áo dài lụa cũng màu mỡ gà. Và đằng trước, bên hông, mông đít.... Tuổi dậy thì của các cậu hầu như giống nhau. Thích mộng mơ, thích săn đuổi, thích sầu khổ một mình, thích yêu đơn phương.... Có tỏ tình, thì các cậu chỉ dám viết thư riêng trên giấy hồng, xanh nhạt, chờ có dịp là chuyện cho một thiếu nữ cùng lớp, chứ làm gì dám bạo phổi như Khải đang nằm kia nút lưỡi, sờ lồn cô giáo Ngọc!
- Khải cởi áo quần cho em đi! Ngọc nói.
Loan xửng hửng. Có thể một cô giáo 22 tuổi, lại xưng em với cậu học trò có 16? Giọng Ngọc nhỏng nhẻo, nủng nịu, lã lơi, làm Loan co rúm người lại. Nếu có nhân tình như Khải, Loan có can đảm gọi anh chàng bằng anh, và xưng em như Ngọc không?

Khải cởi rất chậm, những nút áo dài của ngọc, rồi nằm đó nhìn cặp vú nổi cộm lên dưới cặp xú chiêng. Những ngón tay Khải đùa nghịch từ cổ Ngọc xuống dần tới rốn, xuống nữa. Rồi Khải bật tung hai khuy nút ở hông quần của Ngọc, xong kéo xệch cái quần xuống. Ngọc ểnh đít lên. Chiếc quần xuống nữa, ra khỏi cặp đùi dài, thon, mịn trắng của Ngọc. Tay Khải xọc thẳng vào xì líp và thoa lồn Ngọc cách say sưa.

Ngoài này, Loan nhột theo, rần rần theo. Làm như bàn tay Khải đang sờ vào lồn Loan chứ không phải lồn Ngọc. Môi Loan hít hà tự nãy giờ nên khô khóc.

Loan thèm cốc nước...mà không, thèm một nụ hôn, nụ hôn thần thánh, đê mê, như năm nàng 13 tuổi, được ông anh họ tên Trường, đặt lên môi nàng tại phòng ngủ.
- Em muốn anh chở em đi chơi đâu? Trường hỏi Loan.
- Em đâu biết. Đi chỗ nào đừng có ai chú ý, để tụi mình tự do hôn, tự do...tình tự. Em muốn ôm anh, muốn hôn anh...

Loan được ba mẹ cho phép đi chơi với Trường vì Trường là bà con. Thứ hai, Loan còn quá nhỏ (!). Ba má Loan không bao giờ nghĩ đã có mối tình xảy ra giữa hai người.

Trường đưa Loan lên chiếc xe Mustang mui trần, màu đỏ, chở Loan thẳng xuống biển Tân Thành, Gò Công. Cả hai đóng kịch như không quen biết nhau khi vào phòng ở trọ. Tối hôm đó, xuống ăn ở tiệm ăn cũng của khách sạn, Loan gặp lại Trường, hai người biết số phòng nhau. Sau bữa ăn, Trường lên trước. Độ 20 phút, tiếng gõ cửa. Trường mở ra, Loan bước vào, và hai an hem tận hưởng....

Cánh cửa vừa được đóng, là Trường bế hẳn Loan lên, lần đầu tiên, đặt vào môi Loan nụ hôn nồng cáhy, ngất ngư. Trường 20 tuổi, con nhà giàu ở Sài Gòn về Phụng Hiệp chơi, thăm gia đình Loan. Gương mặt hiền lành của Trường và dáng dấp thư sinh của chàng, không ai có thể biết được chàng là gã sở khanh, rất thích chiếm đoạt, xong là phủi tay, quên lửng như chưa hề quen biết. Chàng 20 tuổi, mà danh sách tình nhân đã ngủ với càhng lên tới con số 40, trong đó có cả những gái nhảy đầm khét tiến như Tâm Diệu, Thụ Tour D'Ivoire, Kim của Tự Do v.v... Bắt được Loan 13 tuổi, Trường khoái hơn được hủ vàng. Cho nên chàng phải tận hưởng. Với lại từ lúc vào giới giang hồ, chưa bao giờ Trường có một nhân tình bé bỏng 13, thơm mát, gợi tình như Loan!

Trường bế Loan lại giường, nằm song song. Chàng nhìn Loan say name, tưởng như mình đang lạc động đào tiên. Loan như búp hoa vừa nở. Hương trinh thơm nồng bốc lên từ tóc, từ gáy Loan. Một mùi thơm tự nhiên mà chưa bao giờ chàng được hưởng trước đây.
- Em muốn anh hôn em nữa. Loan vòi vĩnh.

Trường cúi xuống, nhẹ nhàng chuyền lưỡi qua. Loan ôm nút ừng ực. Tay Trường đưa lên cặp ngực no cứng như hai quả cam nhỏ của Loan mà nắn. Chàng gác chân qua người Loan, cố tình cho đầu gối mình chạm mu lồn của Loan, rồi chàng đè xuống, khiêu khích. Hơi thở Loan bắt đầu lộn xộn. Mặt em ửng hồng lên. Đôi mắt nhắm he hé, chừa lại toàn tròng trắng. Hai cánh mũi Loan hơi nở ra và giọng em âm ư, khi bàn tay Trường đưa xuống xoa nhẹ lên Loan ngoài áo đầm.
- Anh làm em khó chịu quá anh Trường. Loan thì thào.
- Chớ làm sao em mới không khó chịu? Trường hỏi.
- Em đâu có biết. Làm người ta thở hết muố nổi...
- Từ nhỏ giờ em có kinh lần nào chưa?
- Em có hồi 11 tuổi lận.
- Ngày mấy, nhớ không?
- Bộ anh tính...anh tính ...thôi, em sợ lắm, không dám đâu.
- Nhưng mà em có kinh ngày mấy? Nói anh nghe đi cưng.
- Mới dứt được hai ngày. Mà ... hỏi chi vậy?
- Vậy thì hai an hem mình có đụ nhau cũng không sao đâu. Còn dư tới ba ngày nữa lận. Không sao đâu Loan.
- Mà, nhưng ... em sợ đau lắm! Tụi mình hôn nhau thôi. Anh làm cái vụ kia, em la, em khóc cho anh coi.

Trường yên trí. Vì chàng chỉ cần biết ngày có kinh của Loan để tránh không cho Loan mang bầu. Phần còn lại, là sở trường của chàng. Với lại cái khó nhất là mang được Loan vào phòng ngủ. Còn việc cổi quần để hành lạc thì dễ như trở bàn tay. Trường nhớ hồi nãy, khi tay chàng để lên thoa nắn lồn Loan, thì em trăn trở, quằn quại và nói: "Anh làm em khó chịu quá hà" Cô gái nào cũng có cái phản ứng lấy lệ khi con trai cố tình mở cửa động đào. Không muốn hưởng khoái lạc xác thịt mà Loan nhận lời đi chơi xa với Trường, còn nói: "đi chỗ nào đừng có ai chú ý, để tụi mình tự do tình tự. Em muốn ôm anh. Em muốn hôn anh!" Chàng đang rời môi Loan, đưa lưỡi lên liếm nhẹ đôi mắt nhung đen, trũng ướt của Loan, rồi hai mái tóc mây của Loan, rồi lỗ tai Loan. Trong khi bàn tay ma thuật của chàng vẫn thoa nhè nhẹ mu lồn Loan, và chàng biết bên trong, lông Loan nhiều lắm. Vì bàn tay chàng cảm thấy nham nhám, sột soạt.
- Lông của em chắc nhiều lắm phải không? Loan?
- Ai biết sao là nhiều, sao là ít. Mà anh hỏi chi vậy?
- Anh thích em có thật nhiều, để anh hôn mới sướng.

Nói xong, Trường lại xoa mạnh hơn chút nữa... Chàng để ý mắt Loan nhắm liu riu, và hai bàn chân Loan triển mạnh ra. Môi Loan hở nhẹ ra lần nữa, để lộ mấy chiếc răng cửa màu sáng trắng. Tất cả những phản ứng đó là do bàn tay ác ôn, sở trường của chàng. Cô bé đang lâm dần vào cơn khoái lạc do Trường dàn dựng. Loan thì thào:
- Anh đừng rờ chỗ đó nữa được không anh Trường. Em khó chịu quá hà. Em nói thiệt đó! Nhức cái đầu muốn chết luôn.
Chàng hiểu vì sao Loan nhức đầu. Làm sao Loan chịu nổi sự khiêu khích cố tình của bàn tay và cái lưỡi của Trường.
- Mình ...hôn...nhau thôi anh. Hôn em vài lần nữa, rồi cho em về phòng, ngủ. Sáng mai dậy sớm về Phụng Hiệp.

Miệng Loan nói vậy, mà cái mông của em hình như nắc nắc theo với nhịp tay bóp lồn của Trường. Nhất là đôi mắt của Loan như đã đứ đừ, ngây ngất, chịu hết nổi... Tay Loan lại ghì siết mạnh hơn mái tóc đẹp trai của Trường. Lúc thường, Loan càng mê meat hơn nữa vì Trường thật gần, dâng cho Loan những chiếc hôn ngàn vàng, mê đắm.
- Hồi nãy anh nói anh muốn lông của em nhiều để chi vậy?
- Để anh hôn, mới sướng.
- Thì mình hôn môi, nút lưỡi cũng sướng vậy.
- Không! Anh hôn ở dưới, em sẽ sướng gấp triệu lần...
Loan mắc cỡ quá. Lần đầu tiên trong đời, Loan nghe nói đến hôn "ở dưới", và sẽ sướng gấp triệu lần hôn môi!!!.
- Ở dưới đâu có lưỡi với môi của em đâu mà anh hôn?
- Có đó chớ, nhưng em không biết. Em thấy, anh chỉ mới sờ nhè nhẹ ngoái áo, mà em đã khó chịu, nhức đầu. Nếu em cổi ra, cho anh xuống hôn thử, em sẽ chẳng còn khó chịu nữa ... Mà em sẽ vô cùng khoái lạc...
Loan vẫn mắc cỡ, dí dí cái mặt vào ngực Trường mà thở.
- Nhỏ giờ, em chưa nghe ai nói chuyện kỳ cục vậy đó. Mồm miệng để ăn cơm, ăn cháo. Ai lại đi hôn chỗ đi đái của con gái bao giờ. Mang tội chết!
Loan nói kiểu chống cự một cách lấy lệ, yếu ớt. Gương mặt thì làm bộ giận, nghiêm khắc, nhưng mắt em đã sụp xuống, hai gò má ửng màu hồng. Hơi thở dồn dập. Một đùi của em hơi co lên, rồi duỗi ra, rồi lại co lên.
- Lông em mọc rậm rì, đen thui, làm sao anh thấy môi với lưỡi mà hôn? Ướt nhẹp ở dưới rồi đó...
Tay Trường bóp cái lồn Loan mạnh hơn. Chàng khoái chí vì sắp đưa quân vào thành Thăng Long rồi.
- Anh cổi áo cho em nhen?
Loan lại chúi đầu vào ngực Trường lần nữa như chạy trốn, như ...cố làm điệu, muốn từ chối. Loan có sợ thật. Nỗi sợ vu vơ không tên của đứa con gái 13 lần đầu va ch5m với xác thịt. Trường đã cổi áo chàng ra, đưa cặp ngực nở nang cho Loan thấy. Không biết sao, tay em để lên, rồi thoa, rồi nắn ngực Trường cách thân yêu, thèm khát. Loan nói bằng mắt nhiều hơn. Em nói lãng sang chuyện khác, cố làm cho Trường hiểu em không thiết tha với trò vui xác thịt. Miệng em nói, mà gương mặt htì diễn tả khác:
- Biển Tân Thành đẹp quá anh há?
- Đẹp thua em! Em bóp ngực anh, mà không cho anh thấy ngực em. Bất công! Anh muốn nhìn nó một chút!!! Được không cưng. Cho phép anh nhen?

Giọng của Trường trầm ấm, ngọt ngào, tha thiết. Lại thì thào bên tai Loan giữa lúc em bé cũng gần choáng váng với hơi men tình dục. Lòng muốn lắm mà Loan vờ nói:
- Em cổi ra cho anh xem một chút thôi à, nhen?
- Ừ, một chút thôi, rồi anh mặc lại cho em.
Loan ngồi dậy, chầm chậm, tháo hai khuy áo, rồi ba.
- Nè, xem đi anh.
Trường chỉ thấy cặp xu chiêng ôm hai quả vú nên năn nỉ.
- Anh có thấy gì đâu. Thấy là phải trần ra như anh nè.
Loan bỗng ôm cứng cổ Trường và nói rất nhỏ:
- Em mắc cỡ quá hà. Hay là...hay là anh cổi áo cho em đi.

Trường sướng run người. Màn kịch chàng đóng đang kéo màn diễn hồi thứ nhất. Nó khác hẳn những lần chàng đến nhà các em ca-ve dân khét tiếng ở Sài goon sau những lần nhảy đầm, đi ăn khuya. Ngồi trên xe, các em đã thò tay bóp cặc chàng. Xe ngừng ở ngã tư đèn đỏ, là em bắt chàng phải hôn môi. Về đến nhà, khoá cửa xong, là em thoát y trăm phần trăm, chạy vào phòng tắm. Lúc bước ra, em cũng trần như nhộng, nằm trên giường, banh háng ra, gọi Trường thực hiện màn bú liếm....

Còn bây giờ, tim Trường hồi hộp từng phút. Chàng phải săn đuổi, phải kế hoạch, sao cho tinh vi để lừa con mồi thơ ngây trong trắng tên Loan vào bay chàng. Lúc Loan bảo: "Hay là anh cổi giùm em". Trường phấn khởi, hồ hởi như tay đánh xì phé đã lừa được đối thủ trong canh bạc. Chàng nghiêng người Loan sang một bên, cũng rất chậm, lịch sự. Trường kéo cái zipper của áo Loan phía sau. Để Loan đừng hồi hộp, lo sợ vu vơ, Trường vờ hỏi:
- Ở nhà quê mà em cũng mặc đầm?
- Tại đi chơi với anh em phải mặc vậy cho xứng với lối ăn diện của trai Sài goon. Không lẽ mặc áo bà ba mà ngồi xe Huê kỳ mui trần, coi sao được.
Tay Trường đã kéo hai vai áo của Loan xuống phía dưới.
- Ừm, da thịt em trắng trẻo dễ thương quá, Loan!
Chàng cúi xuống rà cặp môi mình vào bờ vai Loan, chỗ gần cổ. Tức khắc, khắp người Loan nổi lên hằng vain ốc trâu như bị lạnh. Trường sà thấp người, ôm chặt Loan, vờ nói:
- Em lạnh phải không ? Để anh ôm em cho ấm nhen?
- Không phải em lạnh. Mà có cái gì làm em khó chịu hà. Anh thấy ngực em chưa? Thấy rồi, thì mặc áo lại cho em....
- Đã có thấy gì đâu. Xú chiêng vẫn còn đó, làm sao thấy được.
Chàng nhìn xuống. Phần trên ngực của Loan nổi cộm lên hai bắp thịt. Không cần cổi xú chiêng, Trường cũng dư biết vú của Loan to cỡ nào. Chàng lại vờ "thơ ngây":
- Làm sao cổi xú chiêng của em há? Chỉ giùm anh, đi!
- Thì ... cũng cái khuy ở sau long em...đó.

Nói xong, Loan tự động nghiêng mình. Tay Trường bật mở giây xú chiêng, rồi đỡ Loan nằm ngửa ra. Cái xú chiêng lỏng day, ơ hờ phơi một phần đôi vú no tròn , mịn màng dễ thương của Loan. Chàng hít vàooột hơi thở hạnh phúc, rồi cho tay kéo khẽ xú chiêng xuống phía dưới....Máu dâm bốc lên hừng đỏ mặt Trường. Mắt chàng sụp xuống đê mê. Cặp vú của Loan nằm phơi tênh hênh ra đó, mời gọi, rủ rê. Loan nhắm mắt. Em mắc cỡ cũng có. Mà phần chính là em không dám nhìn chính mình đang đĩ thoả phơi một phần da thịt ra cho Trường nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên có một đàn ông, con trai nhìn thấy vú em. Ở nhà, mỗi lần tắm xong, đôi khi Loan có tự nhìn mình trong kiếng trần truồng. Điều lạ lùng, là tại sao Loan, hình như yêu thân hình nở nang dậy thì đó. Mỗi ngày em thấy nó nảy nở, lớn hơn lên. Đít, vú, lông lồn.... Có khi Loan tự đưa tay xoa lông lồn, hay tự mân mê đầu vú. Và, em mang cảm giác đê mê, tự khoái. Khi tắm, tay Loan kỳ cọ, có lúc vô tình chạm vào những trung tâm nhục cảm như đầu vú, như hai bên háng, như hột le...Loan khoái, Loan thích. Nên đêm đêm, trước giờ ngủ, em, có lúc đã sờ soạntg chính mình....

Trường nhìn trân trối cặp vú hồng đào của Loan.
- Sao anh nhìn vú em lâu quá vậy? Loan hỏi.
- Tại sao à? Tại vì Loan ơi, nó vô cùng đẹp. Đẹp đến độ anh muốn hôn nó một cái, mà sợ em không cho.

Loan im lặng. Tại giọng nói trầm trầm, thống thiết của Trường, làm em cảm động. Nên hai tay em kéo Trường áp mũi, môi vào đôi ngực. Ốc trâu, lại một lần nữa hiện lên da thịt Loan, khi môi Trường khẽ ngậm vào cái núm hạt lựu, màu hồng một chiếc vú. Lưỡi Trường đưa nhẹ ra, nút khoan thai. Chàng nghe bàn tay Loan bấu chặt vai chàng, em nức nghẹn lên hơi thở , rất nhỏ. Đôi mắt vẫn nhắm khít! Người Loan hơi quặn sang một bên, mà môi em nói rất nhỏ:
- Nhức đầu, khó chịu quá anh ...ơi!

Trường tấn công thêm, ngậm trọn đồi vú, nút êm đềm, nghệ thuật. Dưới kia, tay chàng không ngừng thoa lồn cho Loan phải ngất ngư, phải điên dại. Mặt của Loan hừng đỏ, như con chim gãy cánh mùa đông. Miệng chàng bú. Tay chàng bóp. Chàng biết lồn Loan đã ướt như đầm khô gặp cơn mưa. Rồi kông cần xin phép, tay Trường cho vào bên trong áo đầm, sờ ngay lồn Loan ngoài xì líp. Ướt nhẹp như nước cháo hồ. Tiến xa chút nữa, những ngón tay phù thuỷ Trường xâm lấn vào tận bên trong quần lout. Quả lông của Loan nhiều quá. Không dài, nhưng rậm. Loan bắt đầu oằn oại, rên xiết:
- Kỳ lắm anh ơi! Đèn sáng trưng, em mắc cỡ quá hà.
- Đèn sáng, anh mới thấy hết cái đẹp của em chớ...
- Vậy sao anh còn mặc quần? Sao anh biết mắc cỡ?
Trường lẹ tay tuột hết quần ra, và cố tình đứng như thề đỗi lâu, cho Loan nhìn thấy con cặc chần dần của chàng.
- Anh đâu có mắc cỡ. Em muốn nhìn anh bao lâu cũng được.
Chàng thấy Loan hí hí mắt nhìn chàng, và nhìn khúc gân ngổ ngáo của chàng. Lưỡi em đưa ra, thắm ướt môi.
- Anh trần truồng hết rồi đây nè. Sao em còn mặc áo, quần?
- Ai biết. Em "không biết" cổi đâu...

Trường ngồi xuống, hai tay ân cần cổi từng mảnh cho Loan. Chàng làm bộ dê dặt như sợ Loan phản ứng. Lúc Loan hoàn toàn lõa thể, Trường nằm bên canh, cất ý để cặc mình chôi mạnh vào bên hông Loan, khêu gợi Loan, khiêu khích Loan. Bây giờ thì Trường tự nhiên hơn. Tay sờ lồn, miệng bú vú. Bú thật tình như tré con bú vú mẹ. Tay sờ .thật tình vào khe lồn, rồi hột. le, và ... cuối cùng, ngoăy nhẹ ở lỗ lồn..
- Mình ơi, anh muốn hôn lồn mình, cho phép anh không?
- Nhưng cái gì của anh nó cộm.cứng bên hông em vậy
- Em sô nó đi, sẽ biết nó là cái gì. Sờ đi em, Loan.
Mắc cỡ thấy bà. Ai mà dám.
Trường lấy tay Loan, gài vào cặc chàng và bảo nhỏ:
- Bóp mạnh nô đi. Nó xin em cho nó cà nhè nhẹ trên mu lồn.
Không được đâu, em sợ lắm Trủờng ơi....Em sợ...
- Vậy thì cho anh hôn lồn em chút nhen.
Có mang tội không? Em sợ tội lắm. Dưới quê hay mưa giông.
"Có mang tội không? " Nghĩa là Loan chỉ sợ tội, chớ không sợ gì khác hơn. Loan nói thế là đã hết hơn phân nủa đã chính thức mời mọc Trường cho mồm vào lồn mà bú. Chàng q~uay lên nằm chồng lên Loan, nut lưỡi, hôn lỗ tai, blí vú, liếl~ dần xuống, mà vẫn theo dõi phản ứng ctia Loan. Trong khi đó, cặc chàng cứ "vô tình" loáng thoáng, cà nhẹ phần hạ bì của cô bé . Sức Trời cũng thua. Trí óc Loan cuồng điên, quay mòng mòng. Em không thể biết rõ cái gì đang diễn ra. Mỗi hành động nhỏ clỉa Trường hợp lại như cơn sóng lớn ập đến, cuốn trôi cô bé ra tuốt
ngoài khơi xa.

Vì Trường liếm nhẹ da thịt Loan. Tay bóp nhẹ vú em. Con cặc lừ đl.Y quẹt nhẹ trên mu lồn em....Làm sao sống nổi với chừng đó khíÊu khích. Nhất là lần
đầu tiên, có một thân hình tráng kiện của đàn ông đè lên người em. Lu('i Trường đã lang bang đến tận rốn. Rồi bụng dưới, rồi...rồi chòm lông đen láy, lúp xúp,
che khấp mu lồn. Trường quét thật nhẹ hai cái háng. Loan dang tư từ hai đùi. Chàng không phâi mệt nhọc điều khiển hay bảo Loan phải làm theo ý chàng. Phán ứng tự nhiên clla sinh lý, khiến Loan tự động "mời đón" Lúc Loan dang rộng ra, Trường thaý toàn bộ mu lồn và lông em ướt như vưa tắm xong. Môi
chàng xông vào. Trên kia, mặt Loan cuồng loạn, chẳng còn biết gì nữa:
- Thôi, thấy bao nhiêu đó đủ rồi, Trường ơi !
Mặc đồ vô cho em. Em không biết đâu. Hả? Anh...anh liếm nó hả? Mặc..vô....cho....Chết Trời đất, má mẹ ơi. ảnh ml~t mép lồn con nữa kìa. Đưa quần áo đây cho con má ơi !

Mồm nói thế, mà bắp đùi Loan càng dang rộng ra. Em lấy cái gối che mặt lại, sợ Trường nhìn thấy cái sướng đang hành hạ mình. Nước lồn Loan làm miệng Trường mằn mặn. Chàng nuốt không kịp. Nó ứa ra như suối. Thơm ngon tuyệt trần. Lồn trinh, nên toàn thể còn màu hồng đỏ. Hai ngón tay Trường banh nhẹ ra, môi chàng táp, nút mạnh hột le. Lúc đó, hai cánh tay Loan quơ quơ lên không trung như đuổi muỗi. Cái gối rơi sang một bên. Mặt Loan hiện lên cơn dâm tàn bạo, đỏ như trái gấc, mồ hôi nhễ nhại làm những sợi tóc mai hai bên thăi dương rối lăn quăn trên má, trên trán....
- Mặc đồ vô...cho...con đi, hả Trường ơi ! Đừng anh à....Đừng đút lưỡi vô trông, nó..., khó... chịu quá anh, úi chết...

Trường hứng quá, cho lưỡi luôn vào âm đạo của Loan mà rung nhẹ, mà móc nhẹ mồng đóc, và đụ miên man. Cái lưỡi thật lợi hại. Có phải một mình nó không đâu. Hai cái môi chàng nữa. Lưỡi đâm vào quét Môi bú và nút. Nửa thân hình Loan phía dưới hẩy lên, xàng mạnh. Hai tay Loan vờ đẩy nhẹ đầu tóc Trường. Nhưng đã phải đầu hàng trước sự tấn công thần sầu quỷ khóc của lưỡi Trường, khi chàng
đã đút sâu hết vào bên trong:
- Mai là thứ mấy há? ủa mai là chll nhật..,ời biển Tân Thành. Mình đi bằng gì xuống đây há? À, bằng Mustang mui trần. ời ~rồi sao nữa, mặc đồ.... hả, trời,
sao anh..,anh nút cái chỗ, cái hột, cái nóc nhà, úa cái đèn pha...ủa....

Bụng Loan rung mạnh. Trồi lên, hụp xuốngnhư bão cấp sáu. Hai bắp đùi đánh ầm ầm trên nệm. Hai tay nữa. Lúc thoahai vú, lúc cho một ngón tay vào mồm cắn lại, lúc đan, xới vào tóc, lúc thì vờ đẩy nhẹ tóc Trường. Còn gì nữa mà phản ứng. Tất cả đã đến mức ăn thua rồi. Trttờng cứ cầm cự ở hột le, đánh phá mồng .đóc, bú mạnh hai mép lồn kêu chùn chụt, nuốt hết núờc nhờn:
- Anh mặc đồ vô cho em nhé, Loan?
- Hả? Ai nói cái gì vô duyên vậy? Biển Tân Thành đẹp há? Kệ bà nó. Thuyền ra tới ngoài khơi rồi. Gió đưa gió đẩy bông trang.....Trời ơi, con tên gì. Cái hột đó lợi hại quá đi cha mẹ ơi. Ai đốt nhà hả? Dạ lạy ông, cho phép con đi qua chút, rồi con mặc quần, nhen ông?

Trường lừa lừa, đưa cái lưỡi xuống phía. dưới nữa. Bợ đít Loan lên, chàng ngoáy lỗ đít Loan một cái. Loan hú lên một tiếng như vừa gặp ma vương, quỷ sứ Mặt em nhăn nhó như nằm trên bàn mổ:
- Về Phụng Hiệp đi, em chặt dừa, gọt khốm cho anh ăn...

Trường lại ngoáy lỗ đít thêm mấy lần nữa, trước khi đâm sâu vào đó mà bú. Toàn bộ mông đít giật như nàm trên đống lửa. Ngón tay Trường tiến công vào lỗ lồn. Hai ngón khác xe mạnh 'hột le. Ba nguồn khoái lạc ập tới, chôn vùi trinh nữ tên Loan, làm em bèo nhêo, tả tơi thê thiết như tội nhân đang bị tra tấn. Nước Iồn cứ chảy ra không dứt. Vẫn mặn, vẫn thơm, vẫn nồng. Bây giờ thì hai tay Loan đã biết ôm chặt đầu Trường, nhấn mạnh nó vâo để em hẩy mu lồn xầm xập hơn lên.

Trường bú mềm môi. Một bữa tiệc thịnh soạn chưa chắc nhà giàu đã có. Có lúc chàng ngộp thở thực sự bởi lông iồn Loan đã nhiều, mà em còn kẹp cứng hai bắp vế lại. Trường cố banh ra để lấy hơi thở một tý. Thì bé Loan lại kẹp lại vì cơn sướng của em đang dâng lên tột độ. .
- Mặc hay không mặc đồ cũng vậy thôi, Trường ơi! Cứ tà tà đưa ghe ra khơi đi. Em hết biết gì nữa rồi anh ơi.

Bấy giờ, chàng mới dám trườn lên. Cũng với đường lưỡi bén nhạy, ngọt ngào. Rốn, rồi vú. Chàng ngừng ở đôi vú hơi lâu, thưởng thức cho hết cái đẹp, cái hấp dẫn của cặp nhũ hoa tròn trịa dễ thương. Rồi môi, rồi tóc. Khi lưới chàng ngoáy nhẹ ở lỗ tai, thì khúc gân thù lù dưới kia cũng được toan cầm lấy mà nắn, bóp. Trường bảo:
- Em cho nó vô lồn em đi. Thuyền ra khơi rồi Loan ơi ?
- Vô hả? Mà vô đâu, em đâu có biết?
Để ngay miệng lồn cl~a em. Nó sẽ tự động bò vô. Hình như nãy giờ Loan đã ra hết vài lần. Suất gần tiếng đồng hồ chứ ít đâu. Nếu đã từng đụ trước kia, có lẽ Loan đã tự động nhét cặc Trường vào lồn mấy lần rồi, đâu phải đợi Trường bảo. Trường bảo "em cứ để ngay miệng lồn. Nó sẽ tự động bò vào" Cô bé tưởng thật, lần tay, cho đầu cặc ngay cửa mình.

Tới đó, Loan đê mê hết biết gì nữa. Vì thiên nhiên khiến các giác quan của em vùng trổi dậy, đồng loạt, chờ. Chờ cái phút thần tlên, độc đáo đang tới. Trường nhấn nhẹ vào một chút. Bàn tay Loan đã rời ra. Chút nữa, tý nữa. Loan nín thở. Một nửa, hai phần ba. Sau tiếng sực nhẹ nhàng và tiếng ứ "đau đớn" của Loan, chòm lông dái của Trường đã ập sát, nằm khít khao với mớ lông lồn dày rậm của Loan. Cờ chiến thấng cl.ỉa Trường đang phấp phới bay. Trống kèn khải hoàn vang lên. Quân lính Trường thẳng tắp, bồng súng cười chiến thấng. Trường nghe
vai mình đau buốt, bởi mười ngón tay sắc cạnh của cô bé bạn dì, tên Loan, đang bấu lún vào, ứa máu. Chàng nhìn gương mặt toàn trinh ctìa giai nhân. Ướt đẫm mồ hôi. Môi, mắt, mũi, tất cả nhăn cả lại. Một tý gân cổ hằn lên với tiếng la thơ ngây:
- Không được Trường ơi! Mặc đồ vào cho ...em !

Mắt Loan ứa lệ, mà hai tay em không rời vai của Trường. Dưới kia nữa, cái mông đít Loan nắc, hẩy lên phầm phập Hai chân em quấn chặt mông đít Trường bạch tuột. Nhịp nhàng, ăn rập. Hai thân hình tré trung loạn cuồng, sướng ngất: .Không còn biết đường về, không còn biết bà con, dù là bạn dì, Trường trêu Loan:
- Anh mặc đồ vô cho em nhen?

Loan không trả lời, chỉ lắc đầư. Mũi em hôn không rời khuôn mặt đẹp trai của Trường, ngây ngất, miên man. Trường bất đầu nắc. Loan rên tha thiết. Chỉ có mười phút, Loan ôm cứng Trường, ra thêm lần nữa:
- Trường ơi ? Em ....ra nè, phải không? Anh ác quá Trường ơi. Em đã bảo không được mà ...úi nó ra nữa đó, sướng dễ sợ quá Trường ơi. Em không muốn về nữa....

Rồi cô bé thở như trâu kéo cày, ngoéo đầu qua một bên, mắt lờ đờ, nghe cặc Trường tiếp tục hành quân. Thật tình, Loan đâu ngờ đụ sướng đến như vậy. Có những đêm mưa, chợp mất không được, vì bản năng sinh lý cl.la tuổi dậy thì quá sớm, bắt Loan tự làm cái gì đó để thỏa mãn thèm khát mà tạo hóa đã ban cho. Loan đã bạo gan, cho một ngón tay vào lồn, nằm thụt một mình. Trí óc tưởng tượng vài thằng bạn trai cùng lớp, rlỉ Loan vào khu vườn vắng. Ngồi nút lưỡi, hôn nhau. Loan chưa ý thức rõ rệt đụ là gì. Loan có thèm sinh lý thật. Có thèm~một người khác giống để ôm ấp nồng nàn. Cái mơ ước mơ hồ, không thành hình thật sự, bắt Loan xáp gần với Trường vào đầu tuần, khi anh chàng từ Sàigòn lái xe xuống Phụng Hiệp. Và, bây giỡ là trên giường nệm của phòng nglỉ, cặc Trường đã lút hết vào trong lồn 13, đụ chan chứa. Bây giờ có . ai bảo Loan ngừng lại, mặc quần áo về Phụng Hiệp, chấc em cũng lắc đầu, từ chối.

Đồng hồ chỉ l l giờ mà Trủờng vẫn đang hai tay bợ đít em Loan mà đụ lừng trời. Cô bé có~ vẽ mê quá, ôm cứng Trường mà ngậm môi, tìm lưỡi. Trường nói:
Anh không cho Loan ngử đêm nay, chịu không?
- Dạ.
- Anh mang em về luôn Sàigòn, làm vợ. Chịu không?
- Dạ.

Có lẽ chàng có hôi: "Và anh sẽ giết em luôn, chịu không?" Loan cũng dạ. Miễn làm sao anh đừng rút của quý cương cứng ra khôi lồn em là được! Không có ngôn ngữ nào diễn tả nểi niềm hoan lạc này, Trường ơi !
- Sao hồi nãy em chớm khóc?
- Tại em sợ ngày mai, không còn anh bên em.

Trường rút cặc ra, quay xuống bợ đít Loan lên liếm hết nước trinh màu hồng lan ra cả hai bắp vế. Chàng nuốt bằng hết vì thừa biết nước đó bổ hơn hàng ngàn viên vitamine ! Hơn cao hổ cốt, hay sâm Cao ly. Chàng banh toạt háng Loan ra mà quan sát lồn Loan. Sao 13 tuổi mà lông của em nhiều như cỏ dại vậy? Chàng hỏi.
- Em đâu biết. Em bất đầu có kinh là lông lún phún mọc. Nếu em là gái thành thị, chắc đã mất trinh cũng năm 11. Bởi khi lên học ở Sàigòn, các bạn em trên đó kể cho nghe những chuyện động trời của tuổi dậy thì quá sớm.. Họ đã biết thủ dâm bằng chuối, cú cải đèn cầy v. v... vào tuổi l l. Anh có tin không?
- Tin chớ. Chị anh chớ ai. Anh đã yên lặng rình coi chị tắm, thủ dâm suốt ba năm. Những năm đó, anh không học hành ra gì hết. Lớn lên tới bây giờ, thì anh gặp em là cô gái đầu tiên....Anh sẽ không bao giờ quên em.

Trường lém mồm, phun dối trá ra để làm Loan yên lòng cho chàng hưởng tiếp đêm nay, ngày mai, cho đến khi chàng chán thì thôi. Bây giờ chàng nằm bật ngửa ra, dạy cho Loan bú cặc. Tình dục thì học nhanh lấm, chỉ 10 phtlt, Loan bú rành rõ như một gái có chồng. Suốt đêm đó thật ! Cả hai không ngủ! Lăn lộn không còn nhớ mình đã ra mấy lần. Nàng chỉ biết, Trường, cả thảy ba lần làm lồn nàng ngập ứ nước, cho đến gần bảy giờ, cả hai, trần truồng, ôm nhau ngl.i như chết cho đến trưa...

Cơm nước xong, hai người lại lên phòng bú , đụ như vợ chồng tuần trăng mật, cho đến xế chiều, thì về lại Phụng Hiệp. Chia tay. Loan khóc lần nữa. Trường hứa:
- Anh sẽ xuống thăm em đều đều vào các cuối tuần ?

Rồi máy xe rồ. Xe mustang mui trần đã khuất sau mấy hàng tre xanh, mà Loan vẫn còn đứng đó ứa khóc. Định mạng đã điểm. Một tuần, một tháng, rồi một năm.

Trường chẳng bao giờ trở lại. Hút nhụy xong, cánh bướm vỗ bay xa, về với thành thị, nơi có vú trường, có gái nhảy, có triệu triệu thứ vui. . Ai còn nhớ ở Phụng Hiệp có cô bé 13 tuổi, tên Loan, nằm khóc một mình.

Thực ra, nếu Loan không thực tình yêu Trường, thì những năm kế đó, Loan có cả ngàn cơ hội làm quen với biết bao công tử nhà giàu. Nhất là thời gian nàng học Sư phạm ở đô thị. Loan thun nhó lại. Thu người, sống yên tĩnh trong "Trái vải cô đơn". Quái lạ Hnh ảnh một Trường đểu giả, sở khanh, vẫn sống mãi ,với Loan suất mười năm. Chuyện thầm kín ớ phòng ngú Lạc Nguyên tại Biển Tân Thành, Gò Công, vẫn chỉ có Trường, và nàng biết. Càng cố quên dáng dấp đẹp trai, phong nhã của Trường, thì Loan lại thấy Trường đứng sờ sờ ra đó ở cạnh giường, bàn học, cổng trường, bàn phấn. Nàng lạnh như tảng băng...

Cho đến đêm nay, ngồi chồm hổm trước cửa phòng Ngọc, qua lổ khóa, Loan nhìn sa đà cảnh cô giáo Ngọc đang ôm, cầm cặc, nút lư~i cậu học trò tên Khải, 16 tuổi. Môi Loan khô khốc khi nhìn hai người trong kia ướt mềm nước miếng. Bàn tay Khâi móc lồn cô giáo trong quần, thỉnh thoảng đưa lên miệng, ngậm mút. Đúng, con hổ đói Loan đang hung tàn thức dậy sau mười năm ngon giấc trong rừng ! Ngoài này, Loan cũng tự cho tay vâo lồn xe nhẹ hột le. Cho luôn hai ngón vào âm đạo mâ thụt. Nhưng trời ơi ! Không giống tý gì trong kia Ngọc đang thụ hưởng !

Bé Khải lần mở cúc áo dài cho cô giáo, rồi xú chiêng, rồi xì líp. Ngọc nằm nglra ra đó. Dáng dấp như người vợ nhờ chồng phục dịch, chớ không phải là nhân tình. Loan đoán họ đã yêu nhau lâu rồi và đã làm tình nhiều lần mới có thái độ tự nhiên như thế.

Ngọc cổi áo quần cho Khải, xong nàng cầm cặc Khải bú. Bú rất bình thường như uống ly nước, như ăn quả nho. Con cặc Khải bành cặp môi giáo Ngọc ra. Nàng
cúi xuống, rồi nâng đầu lên, "đụ " chiếc dồi bụ bẩm của Khải. Làm Loan nhớ lại cặc của Trường ở biển Gò Công. Càng hận, Loan câng nhớ, mới chết chớ ! Nghĩ thật kỳ, Loan biết: trăm lỗi do chính nàng. Mà không, do tạo hóa bắt nàng dậy thì quá sớm. Có đứa con gái nào mới lên tám đã biết thèm xác thịt. Thèm là tại vì thôn quê hữu tình quá, mà Loan thì cô đơn. Thèm là tại vì thấy các chị nàng, ai cũng có đôi, có lứa....

Hiện tượng dậy thì của một đứa bé thì thời nào, và ở đâu cũng giống nhau. Cũng có những trường hợp ngoại lệ . Lên sáu, lên bảy đã biết thèm xác thịt. Nhưng hiếm lắm, nhất là ở thôn quê, vì dinh dướng thua ở thành phố. Loan là gái quê, mà gái quê nhà giàu, nên cơ thể nàng đòi hỏi sớm cũng là chuyện dễ hiểu. Bởi vậy, khi thấy Trường bảnh bao, lịch sự, hào hoa, phong nhã, Loan ngã theo ngay. Kết quả cuộc tình đầu: bi đát ! Nàng ngoảnh mặt với ái tình suốt 10 năm. Bỗng hôm nay lòng nàng dậy lại.

Ngọc trong kia đang chăm bằm cúi xuống bú nồng nàn cặc clla Khải. Cậu bé nằm phành ra đó mà hưởng, tay sờ lồn, bóp vú Ngọc. Được một lúc, Khải xô Ngọc nằm ngửa ra, trèo lên đụ, ngang tàng như người chồng, chứ không còn là một học trò đụ cô giáo, Ngọc gác hai ống chân mình lên vai Khải, ôm đầu Khải nút lưỡi, và rên:
- Làm sao mỗi tối Khải đên đụ em một lần, được không?
- Được nhưng mà, khi sướng Ngọc hay la lớn qúá, sợ có ngày lộ....
- La lớn có sao đâu. Chớ sướng mà không cho em la, chịu sao thấu. Với lại phòng bên cạnh thì có cô Loan, cô Sương. Bạn thân cả mà. Đâu có sao.
- Hay là, để Khải giới thiệu cho mỗi cô một thằng bạn. Ai cũng có kép đụ rần trời. Huề cả làng. Lâu lâu mình đổi nhau đụ. Kép người này, đụ người kia. Thú lắm.
- Khải chán em rồi hả? Ngọc hỏi, Không ! Nhưng ăn đổi bữa, đ.ổi món, ngon hơn
chớ...
- Nhưng, chừng nào anh bất đầu giới thiệu cho họ?
- Biết họ có chịu kép trê không?
Nghe tới đó, Loan sướng quá. Khải nói ngay cái ý định của nàng. Tự nhiên Loan bạo dạn la lớn lên cho Khải nghe:
- Chịu, chịu liền. Ngay ngày mai đi.
Loan bạo dạn vì nàng đang thèm đụ quá, khi xem cảnh làm tình của Khải và Ngọc. Nghe Loan la to ngoài này, Khải giật mình, ngưng nấc, nhìn ra hướng
cửa:
- Ủa, tiếng ai, nghe như cô giáo Loan, phải không Ngọc?
- Còn ai nữa, lần nào đụ, em cũng ...rút chìa khóa ra cho Loan và Sương được xem...
- Trước đây, Ngọc đã đụ ai? Nói cho Khải nghe với !
- Ghen hả? " Người lớn. Lớn hơn'Ngọc nữa....mà bỏ đi, Khải đụ tiếp cho em ra một cái đã. Em đang nứng quá đây ?
- Bộ cô Loan cũng dâm lắm hả?

Đàn bà mà ! Ai không thèm xác thịt? Tuổi 22 bọn em là tuổi clia Hỏa diệm sơn, ctia thác nước,của bão tố, Cho nên đã làm ngơ thì thôi, như các sư nữ, các dì phước....Những khi đã đụng chạm đến đàn ông rồi, sông cũng cạn, núi cũng lở. Khải coi chừng mất em. Nói thật đó. Em có thể đụ liên tục suốt ngày, rồi suốt đêm, không chán....

Ngọc khỏi nói thì Khải cũng biết. Nó chạy trốn bà chị nuôi tên Sào cũng chỉ vì thế. Nó ôm nắc tàn bạo cô Ngọc, mà trí óc cứ nghĩ vẫn vơ đến cô Loan ngoài cửa. Chốc chốc, nó lại quay đầu về hướng cửa. Loan thích thú quá. Nàng thèm kinh khllng một cậu bé như Khải, ngay tức khắc, để mang về phòng "làm thịt như Ngọc đang hưởng. Ôm đụ Ngọc, mà trí óc Khải vẫn cứ nghĩ tớl giáo Loan.
- Làm gì anh cứ nhìn ra cửa mãl vậy?
- àkhÔng. Khải sợ có ai đang nhìn bọn mình.

Rồi sao? Anh dâm vừa vừa nghe chưa. Nghe cô Loan hô "chịu liền" rồi anh mơ phải không? Bé Khải cười tũm tỉm, rồi ôm Ngọc đụ tiếp. Đáng ra hắn mê nhan sắc Loan hơn cô giáo Ngọc. Cả hai đều đẹp. Nhưng Loan đẹp trầm buồn, ít nói, kiêu ký, trịch thượng. Còn Ngọc có vẽ chịu chơl hơn, đợt sống mới hơn , Khải không đám hó hé với Loan cũng vì nàng có vê xem thường đàn ông~ vì vết thương
lòng ngày xưa. Nhưng đêm nay, chợt Khải nghe giọng chính của Loan bảo: "Chịu, chịu liền, ngay ngày mai đi" bỗng Khải thoáng lên niềm vui khó tả. Nỗi vui không thành hình, nhưng.nó hứa hẹn cho Khải những hạnh phúc bất ngờ.
- Sao bữa nay Khải đụ em lâu thế?
- Tại Khải có uống tý sâm nhung cao hổ cốt của ông già.

Khải nói dối vậy. Thực ra chàng chẳng uống gì cả Khải kéo dài được cuộc truy hoan đêm nay trên 45 phút là vì tâm hồn Khâi đang phân tán ơ chỗ cánh cửa,chỗ bục giảng ở lớp học mỗi lần có cô giáo Loan cầm cặp đi ngang qua. ở Loan có cái gì vừa kiêu kỳ, vừa mời mọc. Nụ cười Loan cũng vậy. Nghiêm mà lẳng lơ. Đôi mất sắc như dao. Nhưng nó trũng buồn man mác khi Loan thơ thẩn ở hành lang, giờ ra chơi, nhìn hoa phượng rơi, nhìn gió lay động những cành lá trên cao.

Cậu bé Khầi cũng lãng mạn, theò dõi từng tý ở cô Loan. Hắn thèm, không phải xác thịt Loan tươi mát. Mà Khâi thèm được chiếm đoạt cái nhan sắc kiêu kỳ, xem nhẹ đàn ông đó. Chưa bao giờ thấy cô Loan đối thoại với một thầy giáo, hay một nam sinh. Bỗng Khải nuôi giấc mộng vàng: sẽ có ngày được đến phòng cô Loan, "thăm" cô Loan....

Hắn tăng nhịp nắc. Khải bợ hẳn mông đít cô Ngọc lên để dộng xuống những cú ..nắc kinh hồn. Một ngón tay Khải tăng cường chà mạnh hột le. Giáo Ngọc la lớn trời long đất lở:
- Khải ơi sao bữa nay anh đụ hay quá trời vậy? Nát hết lồn em Khải ơi. Anh phải đụ như vậy hoài cho em. Khải đừng để em thèm, em đi tìm thằng học trò khác à nhen. Sướng quá mình ơi. Phải chl có một thằng nữa, em vừa bú, vừa đụ cho nó đã. Một tuần có một lần, thèm quá!
- Ời sướng thì hưởng đi. Anh sẽ tìm cho em vài thằng nữa. Anh vừa đụ, bắt nó lắp đít em, đứa khác đưa cặc em bú.... Rủ cô Loan, cô Sương qua đây chơi luôn, đụ tay ba. Ngọc ơi, anh cũng đang lên thiên đàng đây. Cô Loan ơi ! Khải sướng quá cô Loan ơi ! Đưa lồn đây cho Khải bú....

Ngoài cửa, Loan thọc hai ngón tay vào lồn thụt mạnh. Loan cũng đang mơ cái ngày được ôm bé Khải để đụ. Mơ luôn vừa đụ Khải, vừa bú cặc một cậu thứ hai. Có việc đó nữa sao? Khải vừa đứa nhát cuốc bổ xuống, khai thông hai vũng ao tù đọng ứ 10 năm của Loan. Loan tuột hẳn quần ra, cho vào lồn ba ngón chứ không phải hai, trong khi mất nàng vẫn không rời hình ảnh đụ tàn khốc trong kia, và nói nhó:
- Khải ơi em làm cô mê quá. Cô đang thấy em đụ cô đây.

Khi Ngọc ôm siết Khải, nắc lên phầm phập, miệng la chí choé, thì nước tự trong xa của Ngọc bắn ra. Khải xịt mạnh vào. Hai giòng thác xoắn nhau, chảy có giòng ra khỏi âm đạo. Lưới Ngọc trong môi Khải âm ư. Cả hai nhập một, mê man, tàn tịch. Chỉ còn mồ hôi chầy. Tóc rối. Mệt. Nhấm mất. Triền miên.

Nghỉ một lát, Ngọc lại dọc cho dương vật Khải ngõng lên. Thằng bé nàm phành ra đó. Ngọc lên, lái phi thuyền. Dộng cừ, mãi miết cho đến 3 giờ sáng. Họ lăn quay ra ôm ngú. Ngoài này, Loan bò về phòng với tâm trạng thèm khát kịch liệt. Loan dự tiệc mà chỉ ngồi ở một góc, nhìn thiên hạ nâng đũa. Lòng hậm hực, tức tối, nhưng Loan vẫn dỗ cho mình nhắm mất. Vì cũng có riêng niềm vui: sẽ được Khải đụ nên Loan rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết....