vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Ma Chơi - Phần 2/3


Nói xong, chàng ngoắc hai chiếc xe Honda ôm đậu gần đó, nhờ họ chở tới nhà Lan. Xe vừa đậu lại, mấy đứa trẻ đã túa ra reo hò ầm ỹ. Chúng nhìn thấy Hưng đi với Jean nên tò mò nhìn nàng đăm đăm. Lan cũng vừa chạy ra, nàng ngạc nhiên hỏi.
- Ủa, anh Hưng. Hôm nay anh đi đâu mà tôi đây sớm quá vậy?

Không muốn mất nhiều thì giờ, Hưng nói ngay. Anh tính ra ngoài đảo lấy mẫu cát. Còn cô bạn này định ra đó vẽ một bức tranh nên nhờ anh mướn một đứa trẻ làm người mẫu cho cô ta vẽ. Không biết con Hai có chịu theo tụi anh không?
Lan cười.
- Tưởng cái gì chứ cho nó theo anh làm người mẫu có sao đâu.
- Nhưng nó có chịu không?
- Chịu chứ tại sao không?
Hưng ghé sát vô tai Lan nói nho nhỏ.
- Bạn anh muốn vẽ hình khỏa thân đó.

Lan cười ré lên, liếc nhìn bé Hai nói.
- Anh đừng lo, để em dụ nó cho.
Nói xong, Lan kéo bé Hai ra xa một chút. Hai mẹ con thì thào to nhỏ với nhau một hồi. Hưng thấy mặt bé Hai đỏ ửng, lúc đầu con bé lắc đầu ngầy nguậy. Một lúc sau nó nhìn Hưng cười tủm tỉm rồi gật đầu nhè nhẹ. Lan tới bên cạnh chàng nói.
- Nó chịu rồi đó, em giao nó cho anh muốn làm gì thì làm.
Hưng mỉm cười giao hẹn.
- Em nói anh muốn làm gì thì làm đó nhe.
Lan nhéo mạnh vô đùi chàng đay nghiến.
- Cái anh này chỉ được cái thế thôi.

Nói xong, nàng kéo Hưng ra sau nhà, khuất sau một bụi cây rậm rạp, ôm cứng lấy Hưng, hôn lên miệng chàng thực lâu. Bàn tay Lan cũng đã mò vô mình chàng.

Hình ảnh cô gái tóc vàng lại hiện ra thực rõ trong đầu óc Hưng. Bàn tay thon nhỏ đó mò mẫm làm chàng mê mẩn. Cho tới bây giờ, Hưng đã chắc chắn cô nàng tóc vàng kia không phải là người rồi. Những ánh đèn trong nghĩa trang ở San Jose quả thực là do thân nhân người chết đốt lên. Tuy nhiên, chàng đã hỏi rõ, người con gái chết nằm trong gò mả kia không còn ai là thân nhân ở đó nữa. Có lẽ nàng là một di dân từ vùng Nam Mỹ tới. Chết cách đây cả mấy chục năm rồi. Chưa có ai thấy thân nhân cô ta thăm viếng bao giờ. Ngay cả người giữ nghĩa trang cũng không biết nàng là ai. Mặc dù ông ta coi sóc cái nghĩa trang này hơn ba mươi năm rồi. Người ta lộng hình nàng và ghi tên trên thánh giá mộ bia là Mary De Carlo và chỉ có thế. Không ai biết gì hơn nữa. Có một điều làm cho mọi người điên đầu là gần đây, tự nhiên lâu lâu lại có một người chết nằm trên mộ nàng. Nạn nhân toàn là dân không nhà. Nhà chức trách không để ý lắm về sinh mạng những kẻ bụi đời này. Tuy nhiên, những cái chết của họ thực ly kỳ, không ai giải thích nổi. Nhưng điều này có lẽ Hưng biết hơn ai hết. Đã hơn một lần chàng chạm trán với cô gái tóc vàng tré đẹp kia rồi. Bàn tay ấy và mái tóc kia hằng ám ảnh chàng ngay từ lần đầu nhìn thấy trong đêm tân hôn. Cũng vì vậy mà mỗi lần có cô nào luồn tay vô mình chàng là hình ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của nàng lại hiện ra thực rõ trong đầu chàng.

Bàn tay Lan vẫn lục đục trong quần chàng. Hưng biết là Lan đã biết yếu điểm của chàng ngay từ hôm chàng ngủ lại nhà nàng lần đầu tiên. Cứ mỗi lần nàng định tiến tới tuyệt đỉnh của sự ân ái thì người chàng lại teo lại và lạnh ngắt. Còn như mò mẫm như thế này, thân thể chàng nóng lên bừng bừng cả giờ không nguôi. Cũng vì vậy mà Lan đã đánh đúng tâm lý Hưng. Nàng còn biết ngay trong đêm đầu tiên ăn nằm với Hưng. Con nhỏ Hai đã chuyển thế nằm ở dưới chân giường. Thay vì đầu nó quaỵ về phía trong, dưới ngay chân hai em, chân nó ở dưới chân Hưng, Nhưng nó đã nằm quay đầu lại vào lúc quá nửa đêm. Hai tay lần mò lên đùi Hưng. Lúc ấy Lan đã tính đạp cho nó một cái để cảnh cáo. Nhưng nàng đã kịp dừng lại ngay. Bởi vì trước đó, nàng đã leo lên mình Hưng khi thấy chàng bắt đầu rên rỉ và đòi hỏi làm cái chuyện đó. Nhưng lạ lùng thay, nàng vừa mới bắt đầu thì người chàng teo lại và lạnh ngắt như một thây ma. Lúc ấy nằm trên mình chàng, Lan không làm sao cho Hưng trở lại trạng thái bình thường được Sau cùng nàng đành phải leo xuống. Tâm thần thật hoang mang. Không biết mình vừa phạm phải lỗi gì. Lan đã nằm đó mà nước mắt chạy quanh. Tới khi con Hai tưởng nàng và Hưng đã ngủ. Nó chuyển thế nằm, gác đầu lên chân Hưng. Hai tay mò mẫm lên đùi chàng thì lạ lùng thay. Thân thể Hưng nóng lên bừng bừng ngay. Sau đó, chính chàng đã làm cái gì mà Lan loay hoay cả giờ không làm được Mặc dù không được lâu như những người bình thường. Nhưng quả thực, chưa bao giờ nàng thấy một người đàn ông nào mạnh bạo kinh hồn như vậy. Chàng như một con mãnh thú đói khát lâu ngày. Nay chụp được con mồi, lồng lên cấu xé thật man dại. Sau đó, Lan đã lịm đi vào giấc ngủ, chân tay rã rời. Mặc dù nàng biết là thế nào sau đó, con Hai sẽ trườn mình lên, nhưng cũng không còn sức cản nó nữa.

Tuy nhiên, điều này cũng không làm nàng bận tâm bao nhiêu. Vì nó cũng đâu còn trong trắng gì. Mấy tháng trước, chính nàng dụ nó ngủ với thằng cha chủ tiệm chạp phô để đổi lấy bao gạo và trù đi số tiền nàng còn thiếu bấy lâu không thế nào trả được. Bởi vậy, cho dù bây giờ nó có ngủ với Hưng cũng là điều nàng mong muốn thôi. Chỉ có điều, Lan không hiểu tại sao nó lại thích cái chuyện đó. Thằng cha chủ tiệm chạp phô đã chẳng làm nó đau đớn cả tháng là gì. Bây giờ mỗi lần đụng tới đàn ông là nó sợ xanh mặt. Đã có lần Lan dụ nó đi bán đậu hũ với nàng để mồi chài mấy anh hảo ngọt, ưa của lạ, trái non. Nhưng con Hai đã khóc lóc nhất định không chịu theo. Nàng đã giải thích cho nó hiểu là ở bãi biển, không ai dám đè nó ra cả. Khách hàng ăn đậu hũ, bất quá chỉ chụp giật mò mẫm chút đỉnh thôi. Nàng đã lớn tuổi rồi, buôn bán khó khăn nên hụt vốn hoài, không thếnào xoay trở gì được nữa. Vậy mà con Hai cũng nhất định không chịu. Nó nói thà chết chứ không chịu tái diễn cái cảnh như hôm theo thằng chủ tiệm chạp khô vô phòng ngủ trên Đà Lạt nữa.

Vậy mà đêm đó nó lại táy máy trên thân thể Hưng. Nhưng cũng vì vậy mà nàng khám phá ra yếu điểm của chàng. Và từ đó, mỗi lần gặp nhau. Lan lại làm cho Hưng điên đảo lên vì bàn tay của nàng. Cuối cùng, chính Hưng đã thú nhận cái bệnh di truyền quái ác của giòng họ chàng cho nàng biết. Bây giờ xúi con Hai theo Hưng ngày hôm nay. Lan biết rằng thế nào nó cũng tìm dịp gần gủi chàng.

Mặc dù hai mẹ con, không ai nói với ai một lời nào về chuyện đó. Nhưng cả hai đều biết chuyện của nhau như thế nào rồi. Chỉ có một mình Hưng là chưa biết cả hai đã biết chuyện của nhau. Chàng vẫn tưởng là con Hai chỉ nghịch ngợm, tò mò chuyện người lớn, nên không muốn cho nó bị mẹ la mà lờ đi chuyện đêm hôm đó. Chàng vẫn đối với nó như một đứa con nít chưa biết gì. Khi nó mò mẫm trên mình chàng, mặc dù chàng đã điên lên vì bàn tay bé nhỏ của nó. Nhưng Hưng đã không để ý gì tới con Hai mà chàng đã chồm lên thân thể mẹ nó.

Chàng biết là chính Lan không ngờ, nhờ có con Hai đang táy máy ở dưới mà làm cho chàng nổi điên lên dễ dàng như vậy, để chàng có thể kết thúc cuộc ái ân một cách hoàn hảo nhưnàng đang mong muốn. Tuy nhiên, sau lần đó, Hưng không còn để ý tới con Hai nữa.

Bây giờ, chàng đã cho Lan biết hết những yếu điểm của mình trong sự ân ái. Hưng không ngờ Lan lại mau chóng hiểu biết và thích ứng được những gì chàng đòi hỏi một cách dễ dàng như vậy. Mấy hôm nay, Lan đã không còn lang thang gánh thùng đậu hũ đi bán dọc theo bãi biển để cho khách hàng gỡ gạc trên thân thể nàng nữa. Hưng đã cho nàng những số tiền mà dù cho có bán đậu hũ cả năm trên bãi biển, cũng không kiếm được bằng tiền chàng cho bây giờ. Cả nhà đã có cơm ăn hàng ngày. Không còn phải ăn đậu hũ trừ cơm, hoặc nhịn đói nữa. Cũng vì vậy mà mỗi lần Hưng tới Lan lại kéo chàng ra sau nhà. Bàn tay và miệng lưỡi nàng đã làm cho chàng điên đảo.

Lan ép thật sát thân thể nàng vô mình chàng. Bộ ngực nàng tuy nhỏ nhắn nhưng săn cứng. Mỗi lần hôn Hưng, Lan đã dùng nó chà sát trên mình chàng làm Hưng điên dại. Như thế, chẳng khác gì nàng đã có tới bốn bàn tay. Lan đã cho Hưng tất cả những gì chàng ước muốn trong cuộc sống sinh lý này.

Hưng cúi xuống hôn lên ngực nàng thì thầm:
- Thôi... bây giờ anh phải đi, nếu không ra tới ngoài biển tối mất, chẳng còn làm ăn gì được nữa.
Lan mỉm cười, sửa lại quần áo cho chàng.
- Dạ... anh dẫn con Hai theo đi. Về lúc nào cũng được. Em coi bộ nó cũng thích đi chơi với anh lắm đó.
Hưng không hiểu sự ẩn ý của Lan. Chàng mỉm cười.
- Ừ, nó cũng vẫn còn tuổi ham vui mà.
Lan cười khúc khích.
- Thế từ giờ trở đi, em giao nó cho anh dạy dỗ nhé.
Hưng cười hì hì.
- Em không sợ anh bắt nó theo luôn hay sao?
Lan hôn nhẹ vô má Hưng nhí nhảnh nói.
- Em còn cầu cho anh bắt nó đi luôn nữa. Được theo anh là phước đức ông bà nó để lại đó.

Hưng chợt nhớ tới bàn tay con Hai hôm đầu tiên chàng ngủ chung với cả gia đình này trên chiếc giường duy nhất trong nhà. Chàng làm bộ ỡm ờ nói:
- Em không sợ anh dạy cho nó hư sao ?
Lan cười thực lớn. Nàng nói thật lẵng lơ.
- Nếu anh làm cho nó hư được thì em cũng có phước.
Hưng cười ha hả, ôm Lan thực chặt. Chàng cúi đầu xuống sát mặt nàng thì thầm.
- Nếu anh phá đời con gái nó thì sao?
Lan nói nhây:
- Nếu vậy mẹ con em cùng thờ một chồng có sao đâu.
- Em nói thực không?
Lan biết Hưng chưa biết nàng đã biết hết chuyện đêm hôm con Hai mò mẫm trên thân thể chàng. Nàng cố vẽ đường cho chàng đi.
- Để bữa nào em bảo nó đấm bóp cho anh. Con bé có bàn tay nhỏ nhắn như vậy mà đấm bóp tài tình không chịu được. Mỗi lần em đau mình, nhức lưng là phải nhờ tới bàn tay của nó đó.
Hưng vô tình mắc vô bẫy của nàng. Chàng hí hửng nói:
- Nếu vậy thếnào anh cũng phải nhờ nó một chuyến.
- Anh muốn lúc nào mà không được.
Hưng kéo Lan trở vô nhà.
- Bây giờ anh đi nhé.

Lan gật đầu đưa Hưng và con Hai ra cửa. Hai chiếc xe Honda ôm lại lao về phía Cầu Đá. Chàng đã mướn sẵn một chiếc ghe để đưa mình ra ngoài đảo. Khi xuống ghe, Hưng mới phát giác ra chỉ có một mình cô vợ. Không thấy anh chồng đâu. Hai vợ chồng chủ ghe này đã lấy tiền đặt cọc mướn ghe của chàng để chèo ra khơi cả ngày hôm nay. Không hiểu tại sao lại chỉ có cô vợ, còn anh chồng không
thấy tới. Hưng thắc mắc hỏi cô ta.
- Chồng em đâu?
Cô vợ rươm rướm nước mắt trả lời.
- Chồng em cứ mỗi lần có tiền là lại mua rượu uống cả đêm. Bởi vậy hôm nay anh ấy dậy không nổi. Một mình em chèo ghe cũng được mà.
Hưng hơi bực mình, cau mày nói.
- Em có chắc làm được không. Từ đây ra ngoài đảo xa lắm chứ không phải chơi đâu. Loạng quạng có chuyện gì thì phiền phức lắm đó.
Cô gái có vẻ tự tin nói.
- Anh đừng lo. Em ra ngoài đó một mình hoài mà.
Hưng có vẻ nghi ngờ. .
- Biết làm sao hơn được? cứ thử xem sao.

Cô chủ ghe vội vàng tháo giây, đẩy ghe rời khỏi bến như sợ Hưng đổi ý kiến. Biển thực yên, mặt nước chỉ lăn tăn những lớp sóng nho nhỏ nên ghe đi rất dễ dàng. Tuy nhiên, trời nắng chang chang. Hưng đã thấy mình mẩy cô chủ ghe ướt đẫm mồ hôi. Tay chèo đã bắt đầu chậm lại. Thế rồi một hồi sau, người nàng hơi lảo đảo. Mặt mũi đã đỏ bừng bừng. Hưng biết là không yên rồi. Ghe mới đi được hơn nửa đường. Bây giờ có chuyện gì. Đi cũng khổ mà quay về còn khổ hơn. Chỗ này đã thật xa bờ, không có ghe thuyền nào lảng vảng nơi đây mà cầu cứu.

Đúng như chàng dự đoán. Chỉ chèo được mấy chục phút nữa là cô chủ buông mái chèo, ngồi bệt xuống sàn ghe. Mọi người hốt hoảng kéo cô ta vô khoang thuyền.

Trong khi Hưng và Jean luýnh quýnh thì con Hai lại có vẻ thành thạo việc cứu cấp hơn ai hết. Nó cởi quần áo cô chủ ghe ra, lấy khăn thấm nước lạnh, lau mình cho cô ta. Rồi lấy chai dầu Nhị Thiên Đường trong túi áo thoa cho cô nàng này. Xong đâu đấy, nó lật úp cô ta lại, cạo gió một hồi rồi thoa dầu lên khắp lưng cô ta một lần nữa.

Chiếc ghe không người lái thả trôi bồng bềnh trên sóng nước. May mà biển lặng, không có sóng lớn nên chiếc ghe chỉ bập bềnh trên mặt nước chứ không có gì nguy hiểm cả. Cô chủ ghe đã bắt đầu khỏe trở lại, nàng lấy tay gạt nước mắt khóc rưng rức. Con Hai vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta nói:
- Thôi chị để em chèo ghe về nhé.
Hưng nhìn con Hai ngạc nhiên hỏi.
- Bộ cháu cũng biết chèo ghe nữa hả?
Con Hai mỉm cười.
- Dân miền biển mà chú, có đứa nào lại không biết chèo ghe cơ chứ.

Nói xong, nó không đợi cho ai trả lời đã bò ra sau, nắm tay chèo, hướng mũi ghe vào bờ, chèo tới. Mặt trời đã lên thực cao, chiếu ngược từ đằng sau ghe về phía trước. Bóng con Hai đổ dài vô khoang thuyền, gió thổi từ trong bờ ra làm quần áo con nhỏ bay phần phật, dính sát vô thân thể.

Bỗng Hưng thấy mặt Jean hí hửng, nàng bầy đồ nghề ra hí hoáy vẽ. Chỉ một lúc sau, chàng đã nhìn rõ bức tranh con Hai chèo thuyền ngược chiều gió trên biển cả. Bức tranh thực có hồn. Nhất là cặp mắt con Hai được Jean vẽ thật sắc sảo. Hai có cảm tưởng nhưcon mắt trong tranh kia phảng phất một cái nhìn thật man dại giữa đại dương trên sóng nước. Vẽ một hồi, Jean quay lại hỏi Hưng.
- Anh có thể bảo cô ta cởi hàng nút áo trước ngực ra cho em vẽ được không?
Hưng mỉm cười hỏi.
- Em trả cho cô ta bao nhiêu để làm người mẫu đây?
Jean không do dự nói ngay. .
- Hai chục đô la một giờ có được không anh?
Hưng gật đầu.
- Như vậy thì tốt. Để anh nói với cô ta cho.
Hưng bò ra phía sau, chàng tiến tới sát bên Hai nói nhỏ.
- Cô Jean muốn cháu cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ta vẽ và chịu trả hai chục đô la một giờ, cháu có chịu không?
Mặt Hai hơi đỏ lên, nói:
- Thì trước khi đi chú đã nói với mẹ cháu rồi phải không!
- Như vậy là cháu bằng lòng rồi chứ gì?
Hai gật đầu nhe nhẹ, nói:
- Nhưng mà chú không được nhìn đó nhe.
Hưng được dịp ghé sát vô tai con bé nói nho nhỏ.
- Tối hôm đó chú đã thấy hết rồi còn gì nữa.
Hai ré lên nho nhỏ, buông mái chèo đập mạnh vô vai Hưng. Chàng nhân cơ hội nắm lấy tay nó và nói:
- Để chú cởi khuy áo cho cháu nhé.

Hưng đã tưởng nó la lên nữa, ai ngờ con Hai cười mím chi, gật đầu rồi nhưưỡn ngực ra cho Hưng cởi nút áo. Hưng không chần chờ một giây nào nữa. Cởi hàng nút áo trước ngực Hai ra ngay. Chàng đứng trước mặt con Hai, quay lưng về phía Jean nên Hưng biết Jean không nhìn thấy chàng đang làm gì. Nhân cơ hội đó, Hưng xoa nhẹ lên ngực con Hai thực nhanh. Mắt con bé dại hẳn đi, miệng hé ra
như muốn chồm về phía trước.

Chàng lại chui vô khoang thuyền, ngồi bên cạnh cô chủ ghe. Dù Jean ngồi chắn phía ngoài, nhưng Hưng vẫn thấy hết thân thể trần trụi của con Hai phía sau ghe. Hình như nó đang hát một bài tình ca nho nhỏ. Hưng chợt để ý. Mái tóc bồng bềnh của Jean vàng hoe óng ánh dưới nắng trưa hằn lên trên nền biển xanh thăm thẳm. Qua suối tóc vàng mướt ấy. Hưng nhìn thấy đôi bàn tay bé nhỏ của con Hai nắm cứng mái chèo đưa đẩy.

Tự nhiên thân thể chàng nóng lên bừng bừng. Vừa rồi nhìn thực sát bộ ngực như cau non của con bé, chàng đã không cầm lòng được mà bóp nhẹ lên vùng thịt da chắc nịch con gái ấy. Bây giờ ngồi đây ngắm nhìn đôi bờ da non ấy lồ lộ trong nắng, lòng chàng lại càng rạo rực. Bỗng Hưng run lên vì một vòng tay vừa ôm lấy đùi chàng. Hưng biết ngay cô chủ ghe nằm sát đó thút thít khóc lóc từ lâu mà chàng không để ý tới. Có lẽ vì vậy cô ta ôm đùi để mong sự chú ý của chàng. Hưng cúi xuống hỏi.
- Em đã khỏe chưa?
Cô chủ ghe vẫn sụt sùi, nói nho nhỏ:
- Em có sao đâu. Tại tối qua thức khuya đánh lộn với chồng em, nên sáng nay hơi đuối sức một chút thôi. Anh có giận em không?
Giận cô cái gì chứ?
- Tụi em làm anh lỡ hết công việc.
Hưng mỉm cười.
- Hôm nay không đi được thì để hôm khác có sao đâu.
- Mà tối qua cô đánh lộn với chồng cô ra sao hả?
- Thì anh ấy uống rủợu say sưa. Em nói không nghe, còn muốn đè em ra hành hạ, nên em mới nổi khùng lên. Hưng cười hì hì, nắm lấy tay cô chủ ghe, nói:
- Em nổi khùng lên thì làm gì được anh ta cơ chứ.
Cô chủ ghe dụi đầu vô đùi Hưng cười trong nước mắt. Em dữ lắm chứ không hiền như anh tưởng đâu. Hưng ôm lấy mặt cô chủ ghe bằng cả hai tay, kéo mặt
cô ta lên hỏi:
- Dữ thì em làm được cái gì chứ?
- Em cắn anh ấy chảy máu luôn.
Hưng thích thú hỏi.
- Em cắn vào đâu?
Cô chủ ghe luồn một tay vô đùi non Hưng bóp nhè nhẹ:
- Chỗ này nè.

Hưng cười hì hì, nắm lấy tay cô ta đẩy lên cao hơn một chút. Tay nàng đụng vô da thịt Hưng. Chàng đã tưởng cô bé thế nào cũng ré lên và rụt tay lại. Ai ngờ nàng để yên bàn tay ở đó. Ngước mắt nhìn chàng thực lẳng lơ... Không ai ngờ được con bé Hai đã chèo ghe tới bến một cách an toàn như vậy. Chỉ có điều hơi chậm một chút, nhưng con nhỏ thực dẻo dai. Nó không tỏ vẻ gì mệt mỏi cả Còn Jean cũng đã sắp hoàn tất bức họa. Nàng cho biết chỉ còn tô điểm lại vài nét chấm phá nữa là hoàn toàn xong một bức họa mà nàng cho là tuyệt tác. Tuy nhiên, Jean muốn con Hai theo nàng về nhà để hoàn tất những nét độc đáo đó Nó theo Jean ngay, còn Hưng ở lại để nói chuyện với cô chủ ghe một lát nữa. Nhìn theo chiếc xe Honda ôm chở Jean và con bé Hai đi. Hưng nói với cô chủ ghe.
- Em coi, không ngờ con bé nhỏ tí teo, ngồi lọt thỏn giữa anh chàng lái xe Honda và Jean như thế kia, lại có thể chèo chiếc ghe tổ chảng này từ ngoài khơi vô bờ được, kể cũng là một kỳ công.
Nghe Hưng nói, cô chủ ghe có vẻ áy náy. Nàng thở dài buồn bã nói:
- Cũng tại em không nên thân, làm hư việc của anh. Hưng chui vào trong khoang thuyền nói:
- Thôi.. chuyện đã qua rồi, bỏ đi. Bây giờ em đã khỏe hẳn chưa?
Cô chủ ghe gật đầu.
- Em khỏe hẳn rồi?
- À, từ hồi nào tới giờ quên chưa hỏi tên em là gì.
- Dạ, em tên Tuyết.
- Tuyết đã đói bụng chưa?
Tuyết hơi ngơ ngác hỏi.
- Anh nói cái gì cơ ạ?
Hưng mỉm cười.
Bây giờ cũng còn sớm, anh thì đói bụng rồi. Bởi vậy muốn em lên Cầu Đá mua ít đồ ăn rồi chèo ghe ra biển ăn có được không ?

Mặt Tuyết tươi hẳn lên, nàng có vẻ thích thú nói:
- Da.. dạ để em mua đồ ăn liền bây giờ nhe anh.
Tuyết vừa định bước lên bờ. Hưng nắm tay nàng nói.
- Em cầm ít tiền đã chứ.

Vừa nói, chàng vừa dúi vô tay Tuyếtmộtmớ bạc, chẳng biết là bao nhiêu. Tuyết không ngần ngại cầm tiền đi ngay. Chỉ một lúc sau, nàng đã trở về, tay sách, nách mang cả đống đồ ăn. Hưng cười khoan khoái nói.
- Bây giờ em còn sức chèo thuyền ra khơi không?
Tuyết mỉm cười bẽn lẽn.
- Được được mà anh. Bây giờ đâu có phải ra tới ngoài đảo nữa đâu. Hơn nữa trời cũng hết nắng rồi, em đâu còn sợ nữa.
- Vậy tốt, em chèo thuyền ra xa xa một chút, rồi vòng ra sau ngọn núi kia, neo thuyền ở đó chúng mình ăn cơm. Tuyết vừa tháo dây vừa hỏi.
- Anh muốn tới đó làm chi. ờ đấy không có ghe, thuyền nào qua lại đâu.
Hưng mỉm cười.
- Vậy thì càng tốt. .

Hình như Tuyết đã đoán được Hưng muốn gì. Nàng mỉm cười chúm chím liếc chàng một cái thực nhanh. Hưng làm bộ lờ đi như không nhìn thấy nụ cười tình tứ ấy của nàng. Chàng thủng thẳng bày đồ ăn ra trên khoang thuyền. Chàng không ngờ Tuyết mua nhiều tới thế. Có cả bia, cả đồ nhắm và trái cây. Đó là không kể một mâm cơm khổng lồ phải ba, bốn người ăn mới hết. Chàng cười hì hì nói:
- Chắc Tuyết muốn đãi anh một bữa tiệc cưới hay sao mà đồ ăn nhiều quá vậy nè.
Tuyết thực thà nói:
- Anh đưa bao nhiêu tiền thì em mua hết bấy nhiêu nên mới nhiều như vậy đó.
Hưng chọc.
- Chứ không phải em bầy tiệc cưới hả?
Tuyết buộc miệng hỏi:
- Cưới ai hở anh? '
Hưng cười ha hả.
- Ở đây chỉ có hai đứa mình. Chứ còn ai cưới ai nữa. Nước biển đang rút ra nên Tuyết chèo thuyền đi thực nhanh. Hơn nữa, vòng ra sau ngọn núi này chỉ một quãng ngắn nên chẳng mấy chốc Tuyết đã thả neo cho thuyền đậu lại rồi. Nàng chui vô khoang thuyền hỏi Hưng.
- Lúc nãy anh nói gì em nghe không rõ?
Hưng nắm lấy tay nàng kéo vào lòng.
- Anh nói bữa ăn này là tiệc cưới hai đứa mình.
Tuyết cười khúc khích, bá lấy cổ Hưng hỏi.
- Anh có dám không?
Hưng chồm tới, kéo Tuyết ngả xuống khoang thuyền. Chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn thực nhẹ nhàng. Chính Hưng cũng không hiểu tại sao mình chinh phục cô gái này một cách dễ dàng và mau chóng như vậy.

Vòng tay Tuyết đã ôm chặt lấy lưng Hưng. Tự nhiên nàng có cảm tình với anh chàng Việt Kiều này một cách lạ lùng. Anh chàng tán gái thực nhanh và dịu dàng làm sao. Chẳng bù với tối qua. Chồng nàng lè nhè, hùng hục như một con trâu điên. Có lẽ anh ấy coi nàng như một món đồ chơi hay một con vật thôi. Bộ quần áo mà nàng thích nhất đã bị anh ta xé tang bang. Hai tay lụp chụp, giật nịt áo làm nàng muốn trẹo cánh tay. Đã thế, hơi thở đầy men rượu nồng nặc phà lên mặt nàng muốn ngộp thở. Tuyết đã vùng lên, nhưng sức nàng làm sao chống lại được với sức lực của một người chuyên lao động như chồng nàng. Tay chân nàng bị banh ra. Đè xuống như người ta thiến một con chó. Cuộc làm tình man rợ này không phải tối qua là lần đầu tiên xảy tới cho nàng. Ăn ở với nhau đã hơn hai năm. Nàng không còn nhớ được bao nhiêu lần bị chồng uống nlợu rồi hành hạ nàng như vậy nữa. Lúc chồng nàng xoay đầu Tuyết lại, bắt nàng ép mặt vô hạ bộ anh ta. Tuyết đã cắn vào đùi non của chồng tới chảy máu. Anh ta đau quá đã hất nàng ra và nhân cơ hội ấy, Tuyết chạy ra bến đò Nhảy xuống thuyền, chèo ra khơi, ngủ một mình cho tới sáng nay mới chèo vô bờ đón Hưng.

Bây giờ đây, trong vòng tay nhẹ nhàng và êm ái của Hưng, Tuyết cảm thấy dễ chịu và sung sướng làm sao. Nàng run rẩy, le lưỡi nhè nhẹ liếm môi chàng. Hưng nhẹ nhàng nút gọn đầu lưỡi làm Tuyết run lẩy bẩy rên lên.
- Anh ơi... anh.

Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi. Bóng tối phủ lên mặt biển thực nhanh. Sóng nước rì rào vỗ vào mạn thuyền như một điệu nhạc du dương thật tình tứ. Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Hưng chỉ ôm ấp và hôn hít nàng. Tuyết chịu hết nổi rồi. Nàng muốn chàng tiến xa hơn nữa. Bây giờ giữa sóng nước mênh mông. Thế giới chỉ có hai người, còn có gì mà Tuyết không dám cho Hưng tất cả nữa chứ. Nàng là gái có chồng hơn hai năm rồi. Lại chưa có con, những thèm khát ân ái như thế này, Tuyết đã từng mơ ước từ lâu. Bỗng dưng hôm nay chợttới. Nàng như người lạc vào Thiên Thai mộng mị. Thân thể Tuyết vặn vẹo, cong cớn. Nàng rên lên trong bóng đêm huyền hoặc. Con thuyền chồng chềnh khi nàng chồm lên. Tự mình muốn làm tất cả những gì ước ao từ trước tới nay...

Nằm ngửa trên khoang thuyền, Hưng nhìn ra bóng tối mông mênh trên mặt biển. Chàng chú ý ngay tới những đốm lửa chập chờn trên mặt nước. Dầu biết chắc đó là những ánh đèn của những thuyền đánh cá, nhưng Hưng vẫn liên tưởng tới những ngọn nến trong nghĩa trang tại San Jose, nơi cô gái tóc vàng ma quái kia nằm đó.



Cũng vì thế mà thân thể chàng nóng bừng bừng lên cả giờ rồi. Có lẽ bây giờ Tuyết chịu không nổi nữa. Nàng nằm mọp trên mình chàng thở hổn hển. Hưng vòng tay ôm lấy lưng nàng hỏi nhỏ.
- Em có mệt không?
Tuyết thì thầm.
- Chưa bao giờ em tệ như lần này.
Những lần em ngủ với chồng em không như thế này hay sao?
- Dạ, chưa bao giờ xảy ra như thế này cả. Anh ấy khỏe như trâu thực, nhưng chỉ vài chục phút sau là sụi lơ, nằm thở hì hì rồi ngủ ngay. Trong khi đó em vẫn đnh bơ. Nhiều khi còn bứt rứt trong người nữa là đằng khác.
- Vậy không bao giờ anh ta làm em thỏa mãn sao?
- Cũng có, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái như ngày hôm nay.
- Có phải lần đầu tiên trong ngày động phòng anh ta làm em sợ không ?
Tuyết cười hi hí, nói:
- Anh ấy đâu có phải là người đầu tiên trong đời em.
- Bộ em có chồng trước nữa hả?
- Dạ.
- Anh ta đâu rồi?
- Ông ấy lấy em chưa đầy một tháng là chết rồi. Tại sao vậy?
- Bị chìm tàu, chết ngoài biển.
Hưng xoay mình cho Tuyết nằm ngang lại bên mình. Chàng gác một chân lên đùi nàng hỏi:
- Ông ấy có khá hơn người chồng hiện tại không?
- Nói ra thì mắc cỡ. Em lấy ông ta cũng chỉ vì tiền.
Bởi vì ông ấy có vợ rồi.
- Bộ ông ấy giàu lắm hay sao?
Dạ, ông ấy có tàu đánh cá và vựa nước mắm nữa.
- Như vậy thì khi chết đi, ít nhất ông ta cũng để lại cho em chút vốn chứ phải không?
- Cũng có chút ít, nhưng chẳng được bao nhiêu?
- Tại sao vậy?
- Em nói là chồng trước, nhưng thực sự tụi em chỉ lén lút với nhau thôi, chứ có dám công khai đâu.
- Như vậy ông ta lại càng phải thương em nhiều chứ có phải không?
- Đành rằng như thế, nhưng mà mới có một tháng thì ông ấy đã chết rồi.
- Lúc ông ta chết, em ở đâu?
- Dạ, em ở nhà ông ấy.
- Em muốn nói ở chung với vợ ông ta à?
- Dạ.
Hưng ngạc nhiên hỗi:
- Lúc ấy bà ta không biết em lấy ông ta hay sao?
- Dạ không, bà ấy mà biết em lẹo tẹo với ông ta chắc em bỏ mạng rồi.
- Bộ bà ấy dữ lắm hả?
- Còn hơn bà chằng nữa.
- Biết thế mà sao em dám lẹo tẹo với chồng bà ta? Tuyết thở dài.
- Em đâu có bao giờ nghĩ tới chuyện lấy ông ta đâu. Phải nói lần đầu bị ông ta làm ẩu thì đúng hơn.

Hưng tò mò hỏi.
- Ông ấy làm ẩu thế nào?
- Có một hôm tàu cặp bến. Cá thực nhiều, em gánh tới khuya vẫn chưa xong. Thợ thuyền về hết. Em phải ráng làm cho hết hầm cá. Ai ngờ tới chợp tối, nhân cơ hội trên tàu có một mình em. Ông ta làm ẩu ngay trong hầm cá.
- Như vậy em làm công cho vựa cá của gia đình ông ấy à?
- Dạ.
- Sao lúc ấy em không la lên?
- La làm sao được, ở trong hầm cá dù có la cũng không ai nghe. Hơn nữa, hôm ấy trời lại mưa lớn, trên bến chẳng có ai thì la lên có ích lợi gì cơ chứ.
- Tại sao thợ thuyền về hết mà em không về?
- Em không nghỉ được vì chỉ còn lại một ít cá thôi, phải làm cho hết đặng nla hầm. Hơn nữa, em là người duy nhất làm công mà ăn ở luôn tại nhà ông ấy nên làm sao mà nghỉ được.
- Lần đầu tiên trong đời con gái mà bị hãm hiếp như vậy làm sao sau này em không sợ hãi mà mất đi ít nhiều cảm hứng phải không?

Tự nhiên Tuyết cười khúc khích, nói:
- Mặc dù hôm ấy em bị ông ta làm ẩu, nHưng có phải là lần đầu tiên em tiếp xúc với đàn ông đâu.
Hưng ngạc nhiên hỏi.
- Như vậy là em còn có một đời chồng trước nữa à?
Tuyết cười lớn hơn, nói:
- Làm gì mà có nhiều chồng thế. Chỉ vì trong thời gian đó, em đã có bồ rồi. Em cặp với thằng nhỏ thuyền chài ở xóm trên, nó còn nhỏ lắm, nhưng tụi em ăn nằm
với nhau hoài à.
- Bởi vậy nên lúc ông chủ tầu đó đè em ra, em đâu có đau đởn gì phải không?
- Dạ không. Trái lại, ông ta còn làm em thích thú nữa.
- Tại sao vậy?

Tuyết có vé mắc cỡ nói nhỏ lại.
- Cho tới lúc đó, em chỉ có một thằng bồ nhỏ. Còn ông chủ em to con. Anh biết dân đi tàu làm cá mà?
- Và em thương ông ấy ngay à?
- Nói là thương thì không đúng. Nhưng bảo là ghét thì cũng không phải.
- Như vậy là làm sao?
Anh nghĩ xem, tự nhiên đè người ta ra làm ẩu thì làm sao mà thương cho được. Nhưng mà dù sao hàng ngày ông ấy rất tử tế với em. Hơn nữa, khi đó em mới khám phá ra, ăn nằm với người lớn tuổi, có kinh nghiệm hứng thú hơn với mấy đứa nhỏ như bồ em nhiều. Như thế thì làm sao ghét ông ta cho được. .
- Vậy lúc ấy em phản ứng ra sao?
- Lúc đầu em đâu có chịu. Nhưng bị ông ta ôm cứng, đè đại xuống hầm cá. Lột hết quần áo em ra.
- Em có chống cự không?
- Dĩ nhiên là em dẫy dụa kịch liệt rồi. Nhưng làm sao lại được với một người lực lưỡng như ông ta.
- Nhưng khi người đàn bà nhất định không cho người đàn ông làm cái vụ đó thì đâu có dễ làm gì được.
- Anh nói đúng. Nhưng với một người khỏe hơn mình nhiều thì chịu thua thôi. Hơn nữa, khi đã bắt đầu rồi thì phải chịu, vì dẫy dụa cũng thếthôi. Chuyện đã rồi mà anh.
- Như vậy em chỉ chống cự lúc đầu, rồi để yên cho ông ta muốn làm.gì thì làm à?
- Chẳng những để yên, mà em còn phải năn nỉ nữa.
- Sao lạ vậy?
- Anh không nhớ em nói; ông ta lột hết quần áo rồi đè đại em ra trong hầm cá à?
- Đành rằng vậy, nhưng tại sao phải năn nỉ chứ?
- Anh có biết trong hầm cá nó như thế nào không?
- Không.
- Bởi vậy anh mới không hiểu. Lúc ông ta lột quần áo em ra thì em dãy dụa, chống cự ghê lắm. Nhưng khi hai đứa cùng trần truồng rồi. Ông ta đè em xuống làm cái vụ đó thì dưới lưng em đủ thứ cá làm sao em chịu nổi. Em mới nói: "Thôi được rồi, chú muốn làm gì thì làm. Nhưng đi chỗ khác chứ ở đây dơ dáy quá."
- Thế ông ta nói sao?
- Lẽ dĩ nhiên là ông ta chịu liền.
- Rồi ông ta đưa em đi đâu?
- Ông ấy bế em qua phòng lái tàu. Trải khăn đàng hoàng cho em lót lưng rồi mới bắt đầu.
- Lúc ấy em có cự nự nữa không?
- Còn cự nự cái gì nữa chứ?
- Như vậy chắc ông ta khoái lắm phải không?
- Còn phải nói nữa. Vợ ông ấy béo như cái thùng chứa nước, lại dữ như bà chằng, làm sao bì với em được. Cũng vì vậy mà ông ta mê em luôn.
- Rồi em cũng chịu luôn hay sao?
- Tới nước này rồi còn gì nữa mà không chịu chứ
- Như thế em càng có lợi phải không?
- Phải thú thực, sau đó em sống sung sướng hơn trước nhiều. Nhưng cũng hồi hộp lắm.
- Hồi hộp cái gì?
- Anh còn phải hỏi nữa. Vợ ông ta mà biết được thì tiêu đời
- Sau khi ông ta chết em sống thế nào?
- Tàu đánh cá bị chìm nên vợ ông ta phải mua cá của các thuyền đánh cá nhỏ để làm nước mắm. Vì thế em gặp chồng em bây giờ. Anh ấy có cặp mắt và đôi lông mày giống hệt ông ấy. Bởi vậy em mới lấy anh ta.
- Em có nhớ ông ấy không?
- Nhớ chứ anh. Ông ta thương em còn hơn cái gì nữa. Nhưng thú thực, anh là người đầu tiên em nói chuyện này. Vậy anh hứa đừng nói với ai nhé.
- Nhất định là anh không nói với ai đâu. Nhưng em thấy thương ông ấy hơn hay chồng em hiện nay hơn.
- Mỗi người nó có một cái khác anh à.
- Khác thế nào?
- Em thương ông ấy phải nói vì sự tử tế của ông ta. Nhưng mà ông ta đâu có thuộc về mình đâu. Phải lén lút và trên danh nghĩa mình vẫn là người làm công trong gia đình người ta. Còn chồng em hiện tại, tuy cọc cằn, nhậu nhoẹt say sưa, nhưng nó quả thực là của mình hẳn hoi. Hưng hôn lên miệng Tuyết, chàng ghì chặt nàng vào thân thể mình. Da thịt hai người như dán hẳn vào nhau. Có lẽ thổ lộ ra câu chuyện vừa rồi cho Hưng nghe đã làm Tuyết gần gủi chàng hơn trước nhiều. Hai chân nàng cặp chặt lấy thân thể chàng. Hưng rướn người lên khi Tuyết ưỡn hẳn về phía trước... Nhưng tự nhiên thân thể Hưng teo lại Người chàng lạnh ngắt làm Tuyết hụt hẫng. Nàng ngạc nhiên tới cùng tột kêu lên.
- Anh làm sao vậy?
Hưng bùi ngùi nói.
- Có lẽ khuya rồi. Chúng mình về đi.

Sự thực, trong cơn khoái cảm vừa dâng lên đó, Hưng không thếnào lạnh ngắt ngay nhưvậy được. Nhất là những ánh lửa chập chờn ngoài biển kia, cùng bàn tay đam mê của Tuyết đang đẩy thân thể Hưng cương lên. Nhưng chàng vừa chợt nhìn thấy một cặp mắt nhìn mình đăm đăm trong bóng tối. Với cặp lông mày xếch ngược, giống hệt cặp mắt của chồng Tuyết mà nàng lại vừa nói là cặp mắt ấy giống cặp mắt của ông chủ tàu chồng hờ của nàng, đã chết trên biển vì đắm tầu. Hưng rùng mình nhìn vào bóng đêm chập chùng. Trong khi Tuyết đang chèo mạnh con thuyền về bến cũ. Gần tới bến. Cả hai người cùng nhìn thấy trên bờ có chuyện lạ. Một đám đông bu lại trên Cầu Đá. Hưng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao giờ này trên cầu tàu đông thế kia hả Tuyết?

Tuyết cũng ngẩn ngơ trả lời.
- Em cũng không biết. Hồi nào tới giờ chưa thấy bao giờ.
Một lúc sau, thuyền cặp bến. Cả hai cột thuyền lại, vội vã len vô đám đông đang bu quanh trên cầu tàu. Có người vừa len ra khỏi đám đông nói:
- Thằng cha ấy chết là phải rồi, say rượu, rớt xuống biển là tới số thôi.

Hưng và Tuyết cũng vừa nhìn thấy người chết. Trong khi Tuyết thét lên, nhào lại thây ma thì Hưng cũng vừa nhìn thấy cặp lông mày xếch ngược và đôi mắt của anh ta giống hệt như cặp mắt vừa rồi chàng nhìn thấy trong bóng tối khi đang làm tình với Tuyết...

Sau khi nhà chức trách chở thây ma chồng nàng và Tuyết đi rồi. Hưng mới lững thững trở về nhà. Thân thể chàng rã rượi và đầu óc căng thẳng. Trong đầu chàng lúc nào cũng mường tượng có cặp mắt xếch ngược nhìn mình đăm đăm.

Đêm đã khuya. Có lẽ mọi người đã đi ngủ rồi, mặc dù đèn đuốc ngoài phòng khách vẫn sáng choang. Hưng bước vô nhà, nhìn ngay thấy bức họa bé Hai chèo thuyền trên biển còn trong giá vẽ đặt giữa phòng khách. Chàng không ngờ bức họa lại đẹp như vậy.

Tà áo của bé Hai bay ra sau làm cho chàng liên tưởng tới những ngọn gió ngoài khơi mát lạnh trong buổi trưa nắng gắt trên mặt biển. Bộ ngực bé Hai căng tròn, nhú lên to hơn bộ ngực thực của nó. Cái eo thon nhỏ và những đường cong dính sát vô chiếc quần của người đứng ngược chiều gió trên biển cả trông mới man rợ làm sao.

;;Có thể nói, khuôn mặt bé Hai trong tranh là cả một kho tàng nghệ thuật thực sống động. Chiếc miệng con nhỏ chu lên trông mới bướng bỉnh làm sao. Nhất là cặp mắt nhướng cao làm cho người coi tranh nhìn thấy ngay động tác trườn mình về phía trước của người đang chèo thuyền. Hưng say sưa nhắm nhìn bức họa không chớp mắt. Chàng có cảm tưởng như mình đang ngồi trên thuyền như hồi trưa trên biển cả.

Bỗng Hưng rùng mình, lạnh tóc gáy. Chàng vừa nhìn thấy cặp lông mày trong tranh xếch ngược. Cặp mắt như mở lớn hơn. Con ngươi đứng tròng và trợn ngược. Màu sắc trong tranh đảo lộn. Hình nhưcó gió biển thực sự thổi lồng lộng trong tranh vẽ.

Hưng lui lại vài bước, chàng vịn tay vô thành ghế. Sóng nước mịt mờ trước mặt. Âm thanh biển cả ào ạt choáng váng. Cặp mắt xếch ngược và trợn trừng kia to ra hơn. Lồi ra không gian. Choáng hết vùng biển trước mặt ánh mắt cuồng nộ lóe lên giận dữ tới ghê người.

Hưng loạng choạng lùi thực nhanh về phía sau. Chàng vừa định thét lên thì có người từ phía sau ôm lấy thân mình của chàng và nói.
- Ông Hưng, coi chừng té.
Hưng quay lại nhìn thấy mình nằm gọn trong tay anh chàng kỹ sư Mỹ to con. Chàng cố gượng nói.
- Tôi thấy hơi chóng mặt một chút thôi. Anh chưa đi ngủ à?
- Tôi ngủ không được. Để tôi đưa ông về phòng nghỉ nhé. Ông có sao không?
- Không sao đâu. Xin cám ơn, tôi đi một mình được mà.

Hưng bước từ từ về phòng. Lên tới lưag chừng cầu thang. Chàng quay lại nhìn bức tranh. Hình ảnh bé Hai đẹp tuyệt vời đứng trèo thuyền trong gió biển lồng lộng. Bộ ngực tròn lẳng kia đã có lần chàng xoa nhẹ lên đó thật dịu dàng tình tứ. Cặp mắt nó bây giờ đẹp làm sao. Chàng nhìn anh chàng kỹ sư Mỹ mỉm cười.
- Chúc ngủ ngon nhé.
- Dạ, xin chúc ông ngủ ngon.

Đã hơn một tuần lễ rồi. Lan không thấy Hưng tới thăm gia đình nàng. Số tiền cô Jean trả cho con Hai hôm đi làm mẫu vẽ trênbiển, không ngờ nhiều như vậy. Nàng đã được hơn hai trăm đô la. Lan bàn với con mua thêm lá, sửa lại căn nhà và làm thêm một phòng nhỏ nữa cho nó. Lẽ dĩ nhiên là nó bằng lòng ngay. Bây giờ nó đã có một căn phòng riêng biệt với đầy đủ giường chiếu mới tinh nữa.

Sự thực thì Lan đâu có muốn chi tiêu nhiều như vậy vào cái chòi lá này. Nhưng nàng đã suy nghĩ thực kỹ trước khi quyết định bàn với con mướn thợ làm căn phòng đó. Vì ngay từ hôm con Hai đi làm mẫu vẽ cho Jean với Hưng trên biển. Lan đã thấy tâm tính con nhỏ thay đổi rõ ràng. Nó không côn nghịch đất cát với mấy đứa em nữa. Bây giờ nhiều khi ngồi tư lự như suy nghĩ một mình. Lắm lúc nó lại thở dài sườn sượt. Rồi thỉnh thoảng lại hỏi vớ vẩn dăm câu về Hưng làm nàng cũng không biết thế nào mà trả lời.

Cái điệu bộ ấy, Lan đoán ra ngay là con bé đã tới tuổi mê trai rồi. Kể ra người yêu trong mộng của nó cũng chẳng khác gì hoàng tử trong chuyện cô bé lọ lem hồi nào. Anh chàng này cũng là người Lan hằng mong muốn chính thức bước hẳn vào gia đình của nàng. Lan bất chấp là mẹ hay con. Hay cả hai cũng không ngại ngùng gì. Miễn là chàng vĩnh viễn thuộc về gia đình này là mọi người sung sướng ấm no rồi.

Cũng vì vặy mà cái tổ ấm này cần được sửa chữa lại đôi chút, để có chỗ cột chân anh chàng Việt Kiều kia dễ dàng hơn. Căn phòng vừa được dựng lên nói là của con Hai, chứ thực ra Lan đã dự định ngay là chỗ cho cả nàng gần gủi Hưng một cách kín đáo hơn. Chứ ai lại cứ mỗi lần chàng tới là lại kéo nhau ra ngoài bụi cây mãi hay sao.

Nhưng cho tới hôm nay, Lan vẫn chưa có dịp xử dụng căn phòng đó. Nàng để cho con Hai ngủ ở đó một mình, còn ba mẹ con ngủ ở phòng ngoài. Lẽ dĩ nhiên là Hai thích quá rồi. Đêm hôm đầu tiên nó đóng cửa phòng, cài then bên trong thật cẩn thận. Leo lên giường nằm mà mơ mộng đủ điều. Bàn tay kỳ diệu của Hưng đã từng xoa nhẹ nhàng trên khuôn ngực Hai trên biển cả làm tê rần cả châu thân.

Tối nay Hai lại mơ thấy bàn tay ấy rờ rẫm trên toàn thân nàng. Hai co người lại, cặp chặt hai bàn tay ấy giữa đùi nàng. Ngoài xa, tiếng sóng biển ì ào như khúc nhạc Thiên Thai tình tứ. Hai nhắm mắt thật chặt để hình ảnh Hưng hiện rõ hơn trong trí tưởng của nàng.

Cho tới nửa đêm, Hai không còn chịu nổi sự mơ mộng ái ân ấy nữa~ Nàng tuột hết quần áo, đạp xuống chân giường. Bỗng Hai sững sờ vì nàng vừa chợt nhìn thấy một cặp mắt tròn to và lông mày xếch ngược hiện lên trên vách lá Cặp mắt ấy nhìn thân thể trần truồng của nàng trừng trừng. Tia mắt trong xanh như mầu biển trưa hè làm thân thể Hai nóng lên hừng hực. Nàng cong người lên, hai tay nấm chặt lấy thành giường, thân thể vặn vẹo.

Hình như có tiếng sóng biển vỗ thực mạnh như nước đập vào mạn thuyền. Gió cũng rít lên như giông tố đang nổi lên khắp lối. Người Hai ngây ngất, nàng không biết có phải là đang sống trong mơ hay đây là sự thực. Không lẽ hồn Hưng vừa từ không trung tới với nàng hay là hồn ma bóng quế nào nhập về đây. Tuy nhiên, dù là ai đi chăng nữa. Trong lúc này cũng làm Hai đê mê ngây ngất.

Nàng mở mắt ra, cố nhìn xuyên qua bóng đêm. Trên vách lá, cặp mắt kia càng rõ ràng hơn, nó chớp chớp rồi từ từ hiện ra ở đó cả khuôn mặt của một người đàn ông, rồi chẳng mấy chốc, một thân thể thật lực lưỡng đã từ từ bước ra khỏi vách lá, lặng lẽ, chậm chạp đi tới bên giường Hai. Hai vội kéo manh chiếu che đi thân thể trần truồng của nàng. Nhưng người đàn ông kia đã cúi xuống, đưa một tay kéo nhè nhẹ mảnh chiếu đó ra. Tay chân Hai đờ đẫn, nàng nhưtê cóng không còn nhúc nhích gì được nữa. Người đàn ông ấy leo lên giường nhẹ nhàng như hơi sương. Vòng hai tay ôm lấy thân thể Hai ghì sát lại. Hơi thở nàng hổn hển, miệng há ra đón nhận những cảm giác ngất ngây chưa từng có một lần trong đời. Chỉ một lúc sau, nàng không thế nào chịu nổi nữa, phải thét lên thực lớn:
- A... a... chết mất... chết mất đi thôi.
Bỗng có tiếng gõ cửa gấp rút ở ngoài. Tiếng mẹ Hai vọng vào.
- Hai... Hai ơi.
Hai cố ngậm miệng thực chặt. Không dám kêu lên nữa. Người đàn ông cũng từ từ ngửng đầu lên, nhìn ra ngoài rồi nhổm dậy. Tiếng mẹ Hai gọi lớn hơn:
- Hai ơi, Hai... Hai ơi, mày làm cái gì ở trong đó vậy?
Hai vội vàng ngồi dậy vơ lấy quần áo mặc thực nhanh.
- Hai ơi, mở cữa. Mở cửa đi mau lên.
- Dạ... dạ... con ra mở cửa đây.
Hai vừa tháo chốt cửa thì mẹ nàng đã xô cửa tràn vào phòng nhìn dáo giác.
- Mày ngủ nghê cái gì mà la lối um nhà lên vậy hả con khỉ?

Hai nhìn quanh, không trả lời. Mẹ nàng cầm cây đèn dầu soi chung quanh phòng. Bà còn khum xuống nhìn vào gầm giường. Nhưng làm gì có ai ở đây ngoài Hai ra.
Mẹ tìm cái gì đó?
- Lúc nãy tao nghe rõ ràng có tiếng thở hổn hển thực khác lạ Rồi tiếng mày la lối chết chóc um sùm nữa là cái gì vậy?
Hai lấy tay dụi mắt.
- Chắc con ngủ mơ chứ làm gì có ai nữa đâu.

Lan nhìn con biết ngay là Hai nói dối. Nàng còn lạ gì tâm tính con bé này. Khi nói điêu ngoà một điều gì thì mặt đỏ tía tai, hai con mắt chớp lia chớp lịa. Nhưng trong phòng này ngoài nó ra còn có ai nữa đâu. Chiếc phòng nhỏ bé trống trải này nếu có người thứ ba thì núp vào đâu bây giờ. Tuy nhiên, Lan vẫn không an tâm. Vì tai nàng rất thính và đã nghe rõ những tiếng rên rỉ ấy. Của hai người khác nhau chứ không phải một. Những âm thanh ấy quá quen thuộc với nàng cả mấy năm nay làm sao nghe lầm được. Nàng để cây đèn dầu lên chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường. Leo lên giường ngồi.
- Con mơ thấy cái gì mà rên rỉ lên vậy?

Hai biết khó dấu mẹ. Nhưng nàng không thế nào thổ lộ chuyện khó nói này được. Vì nó mơ hồ và hoang đường quá Mặc dù nàng biết là người đàn ông ấy nhất định không phải là người trong giấc mộng. Bằng chứng là trong mình nàng hiện giờ đang ướt chèm nhẹp. Hơn nữa, giường chiếu sốc sếch thế kia, còn có gì phải hoài nghi cuộc ân ái vừa rồi là mộng mị nữa đâu. Hai đành lặng thinh. Nàng từ từ
leo lên giường nằm cạnh mẹ.
- Mẹ ơi...
- Cái gì?
- Con hỏi mẹ cái này nhé.
- Ừ nói đi.
- Cái vụ này kỳ lắm.
- Cái gì mà kỳ mới được chứ?
- Con nói ra sợ mẹ không tin.
- Thì mày đã nói đâu mà biết tao tin hay không tin chứ.
Hai im lặng một lúc rồi hỏi.
- Có bao giờ ban ngày, mình nghĩ về một người nào nhiều quá mà ban đêm lại có một người khác tới ngủ với mình hay không hả mẹ?
Lan phì cười vì câu hỏi ngây ngô của con.
- Mày nói gì lạ vậy. Nếu ban ngày mình tưởng nhớ tới người nào nhiều quá thì may ra là có thể tối đến, mơ về người đó thôi chứ làm sao lại có người khác ngủ với mày được cơ chứ.
- Không phải đâu mẹ.
- Không phải là làm sao?

Ngọn đèn từ từ cháy nhỏ lại vì cạn dầu. Bóng tối lan ra khắp phòng rồi ụp xuống thực nhanh khi ngọn đèn lóe lên lần sau cùng và tắt ngủm. Lan nằm xuống cạnh đứa con gái lớn đã hơn một lần nàng lùa nó vào tay đàn ông vì miếng cơm trong cuộc sống khó khăn này. Nàng im lặng đợi con bé trả lời.
- Mẹ cũng biết con thích chú Hưng rồi phải không?
- Ừ.
- Con cũng biết đêm đầu tiên chú ấy ngủ ở nhà mình. Con mò lên mẹ vẫn còn thức phải không?
- Ừ.
- Trong đêm đó con cũng chẳng làm gì quá đáng phải không mẹ.
- Con có nói cho chú ấy biết là mẹ biết chuyện đó không?
- Dạ không đâu. Ai mà nói kỳ vậy.
- Phải đó, không được nói ra những chuyện như thế nghe không. Đàn ông họ hứng lên thì cái gì cũng dám làm.
- Nhưng lại rất sợ nói ra miệng đó, con biết không?
- Dạ biết.
- Hôm con đi làm người mẫu ngoài biển, chú Hưng có làm gì con không?
- Cũng chẳng có gì.
- Cũng chẳng có gì là làm sao?
- Chỉ là khi cô Jean muốn con cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ấy vẽ, chú Hưng có xoa nhẹ lên ngực con một cái thôi.
- Chú ấy dám làm như thế trước mặt cô Jean sao?
- Không có đâu. Lúc ấy chú ấy đứng xoay lưng về phía cô Jean, che khuất tầm mắt cô ấy mà.
- Rồi sau đó, chú ấy có nhắc với con chuyện đó nữa hay không?
- Dạ không. Nhưng con biết một chuyện nữa của chú ấy.
- Chuyện gì?
- Lúc cô Jean ngồi vẽ hình con. Chú Hưng vô khoang thuyền ngồi bên cạnh cô Tuyết, sau lưng cô Jean. Cô Tuyết còn khóc và sau đó ôm lấy đùi chú Hưng. Chú ấy đã luồn tay vô ngực cô Tuyết thực lâu, tưởng không ai thấy. Nhưng có biết đâu ánh nắng chiếu ngược từ sau lưng con vô khoang thuyền nên con nhìn thấy hết trơn. Còn chú ấy nhìn ra bị ngược chiều nắng nên không biết con thấy hết trơn
từ đầu tới cuối.
- Cô Tuyết là ai? .
- Thì cô chủ ghe ấy mà.
- À con nhỏ chồng vừa chết chìm đó phải không?
- Dạ.
- Hèn gì.
- Má nói cái gì cơ?
- Tao nghĩ cũng vì con nhỏ này mà chú Hưng không tới đây nữa.
- Tại sao vậy má?
- Tao biết con nhỏ đó đỉ ngựa lắm. Nó thấy chú Hưng có nhiều tiền nên tính chuyện đào mỏ chứ gì. Hèn chi chú ấy không tới đây nữa.
- Con nghĩ không lý chồng cô ấy vừa chết mà dám sao.
- Thì mày không nhìn thấy lúc trên thuyền ngoài biển đó rồi à?
- Đành rằng là như vậy. Nhưng lúc đó cô Tuyết chưa biết chồng cô ta chết. Chứ mấy bữa nay lo ma chay choó chồng mà còn đi ngủ với trai được hay sao?
- Biết đâu thời buổi này mà con. Ai không vì nồi cơn manh áo của mình chứ.
- Như vậy chú Hưng không tới đây nữa hay sao hở mẹ?
- Chú ấy không tới thì mình phải làm cho chú ấy tới mới được chứ. Nếu bị con Tuyết cướp đi cái mối này, nhà mình lại đói khổ thôi.



Cả hai mẹ con cùng lặng thinh. Tiếng sóng biển ầm ì từ xa vọng lại làm Hai liên tưởng tới bàn tay Hưng ngày hôm đó. Nếu chàng mê Tuyết mà không trở lại đây nữa thì thật là buồn. Mà cũng có thể điều này xảy ra lắm. Bởi vì Hai đã nhìn thật rõ bộ ngực nõn nà của Tuyết căng lên trong bàn tay của Hưng trong khoang thuyền. Ngực nàng làm sao so sánh được với ngực Tuyết cơ chứ. Còn mẹ Hai, dù sao thì cũng sanh hai ba lần rồi. Hơn nữa, Hai còn lạ gì bộ ngực choắt cheo của mẹ. Có lớn hơn ngực nàng bao nhiêu đâu. Đàn bà chỉ có bấy nhiêu cho đàn ông say mê mà như vậy thì Hưng xa vào tay Tuyết là đương nhiên rồi. Làm sao mà giựt lại được nữa. Nghĩ thế, Hai buột miệng than:
- Khó lắm mẹ ơi.
- Tại sao?
- Con đã nhìn thấy thân thể cô Tuyết và những gì chú Hưng làm trong khoang thuyền rồi.
- Thì sao?
- Chú ấy mê cô Tuyết chứ còn sao nữa.
- Sao mày biết?
Mò mẫm nhau như vậy, còn gì mà không biết chứ.
- Nhưng chưa chắc gì con Tuyết đã biết chìu chú ấy đâu.
- Cô Tuyết để chú ấy muốn làm gì thì làm còn chìu cái gì nữa?
- Tại con chưa biết thôi.
- Thì mẹ nói con nghe đi.
- Chú Hưng có một yếu điểm.
- Yếu điểm là cái gì hở mẹ?

Đáng lẽ Lan không bao giờ nói cho con nghe điều này. Bởi vì dù cho con nhỏ có tò mò và Hưng có lén lút rờ rẫm nó thì cũng chỉ có thế thôi, chứ nàng không bao giờ muốn Hai thực sự đi xa hơn nữa. Trừ khi nàng bất lực phải nhờ tới tay con. Nhưng sự việc ngày hôm nay đã xảy ra ngoài dự liệu của nàng rồi. Con Tuyết đã nhảy vào mê hoặc Hưng thì bằng mọi giá nàng phải giữ chàng lại. Cái ý nghĩ dù cho hai mẹ con cùng thờ một chồng lại hiện ra thực rõ trong đầu nàng hơn bao giờ hết.

Đã chẳng có lần Lan dụ con Hai đi bán đậu hũ với nàng, câu đám khách mò mẫm để kiếm tiền rồi là gì. Đó là chưa kể tới lần nàng lùa nó vào tay lão Tầu bán chạp phô nữa. Bây giờ có huấn luyện nó mồi chài Hưng cũng là tình thế bắt buộc phái làm thôi. Nàng thở dài nói.
- Sự thực chú Hưng là người bất bình thường về cái vụ ấy lắm. Nếu chỉ rờ rẫm thì chú ấy sẽ tiến tới như người bình thường. Nhưng còn tiến xa hơn thì thân thể chú ấy sẽ lạnh ngắt, teo lại và xô con ra ngay. Bởi vậy khi trên thuyền ngoài biển, có mặt con và cô Jean. Con Tuyết không làm gì được hơn là để chú Hưng mò mẫm. Bởi vậy chú ấy mê nó. Nhưng nếu sau này, nó làm tới thì kể như chú ấy sẽ chạy mất ngay.

Hai ngạc nhiên hỏi: .
Tại sao kỳ vậy hả mẹ?
- Mẹ cũng đâu có hiểu tại sao:
Vậy tại sao mẹ biết?
- Con có nhớ đêm đầu tiên chú Hưng ngủ ở nhà mình không?
- Nhỡ cái gì cơ?
- Tối đó, mẹ và chú ấy mò mẫm nhau chờ cho tụi con ngủ rồi mới dám làm cái vụ ấy. Tới khuya, tưởng tựi con ngủ hết rồi, mẹ mới hối chú ấy tiến tới. Ai ngờ vừa mới nhập cuộc, chú ấy sụi lơ ngay. Mẹ làm thế nào chú ấy cũng không trở lại trạng thái bình thường được nữa. Đang loay hoay thì con tò mò với tay lên rờ rẫm chú ấy. Tự nhiên chú ấy như sống lại, hùng hổ làm cái chuyện ấy một cách điên cuồng. Con còn nhớ không?

Hai cười khúc khích, nói:
- Cũng vì vậy mà mẹ không la con phải không?
Lan đập mạnh vô đầu con mắng yêu.
- Cái con quỉ cái, mày cũng đ ngựa lắm.
Hai ôm lấy mẹ, thì thầm:
- Con còn biết mẹ định co chân lên đạp con, nhưng sau đó không hiểu sao mẹ lại nằm yên, rồi chú Hưng chồm lên mình mẹ làm con ngạc nhiên hết sức. Bây giờ mới biết tại sao mẹ không la con về vụ đó.
Lan luồn tay vô áo con. Nàng xoa nhè nhẹ lên bộ ngực cau non của nó, nói nho nhỏ:
- Con biết như vậy rồi. Bây giờ đã hiểu con Tuyết chưa chắc gì đã đoạt được chú Hưng trong tay mẹ con mình đâu phải không?
Tự nhiên Hai thấy thương mẹ vô cùng. Nàng thủ thỉ:
- Bộ mẹ chịu cho con làm như vậy sao?
- Chứ con không muốn à?
- Thú thực con thích lắm chứ. Nhưng mà dù sao chú Hưng cũng là người yêu của mẹ mà.
- Con thử nghĩ xem, mẹ có thương con không. Hơn nữa, nếu không có con, con Tuyết sẽ dưsức cướp chú Hưng trong tay mẹ phải không. Con thừa sức hiểu điều này mà.
- Nhưng bây giờ chúng mình đâu có để cho nó làm cái chuyện đó phải không mẹ?
- Ừ, con hiểu rồi mà.

Vừa nói, Lan vừa mân mê nhè nhẹ, nhào bóp bộ ngực chớm nở của con gái. Nàng thừa hiểu rằng, ở tuổi này, những đứa con gái có hơi hám đàn ông, bộ ngực đã căng lên thực to rồi. Nàng ôm con ngủ đi hồi nào không hay.

Sáng nay hai mẹ con dậy thực trễ. Hai đứa nhỏ ở nhà ngoài đùa nghịch với nhau la chí chóe mới đánh thức Lan dậy. Con Tý chạy vào bí bô nói:
- Mẹ ơi mẹ. Có chú nào kiếm mẹ kìa.
Lan vừa ló đầu ra đã thấy Hưng vô tới tự hồi nào. Nàng mừng rỡ nắm lấy tay chàng hớn hở nói:
- Lâu quá không thấy anh ghé thăm tụi em.
Hưng cười hì hì nói.
- Thú thực, mấy hôm nay anh bận quá. Nếu cô Jean không nhờ anh qua đây nói bé Hai đi làm người mẫu cho nó thì có lẽ anh cũng chưa có thì giờ ra phố đâu.
Hai nghe Hưng nhắc tới tên mình, lật đật chạy ra nhà ngoài la lên.
- Chú Hưng. Cô Jean muốn cháu làm người mẫu cho cô ấy vẽ nữa hả? Hưng gật đầu, nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Hai cười cười nói:
- Hôm nay cô Jean không vẽ đâu. Cô ấy chỉ mướn cháu để chụp hình thôi. Cô ta hết tiền rồi nên mới mướn cháu làm người mẫu để chụp hình rồi mới vẽ sau.
- Sao cô ấy khôn quá vậy. Cháu không chịu đâu, như thế có được bao nhiêu tiền đâu.
Hưng mỉm cười.
- Con bé này cũng biết tính toán ghê hé.
Hai nhí nhảnh nói.
- Chú tính đi, Nếu trả hai chục đô la một giờ. Cô ấy đem cháu ra bấm máy lia lịa chừng vài phút là có cả chục tấm hình thì cháu được mấy đồng chứ.
Hưng tát nhè nhẹ vô má Hai mỉm cười.
- Cháu đã đi làm người mẫu chụp hình bao giờ chưa mà dám tính toán ẩu như vậy?
- Thế cô ấy trả cho cháu bao nhiêu hả chú?
- Cháu đừng lo, chú không để cho cháu thiệt thòi đâu.

Tuy nhiên, nếu đã chụp hình rồi thì có lẽ đây là lần sau cùng cô ấy mướn cháu. Vì khi có cả trăm tấm hình của cháu rồi thì không cần cháu làm người mẫu nữa.
Hai cười hì hì.
- Chú đừng lo, cháu cũng chỉ muốn làm lần này nữa thôi là mẹ cháu có chút vốn làm ăn rồi. Chứ cởi quần áo cho cô ấy vẽ hoài cháu cũng ngán lắm.
Bỗng Hưng để ý thấy có gì hơi là lạ trong căn nhà nhỏ nhắn này, chàng nhìn quanh mới phát giác ra sự đổi mới đó Hưng reo lên.
- A... thì ra bé Hai có phòng riêng rồi phải không. Hèn gì từ nãy tới giờ chú thấy có cái gì là lạ ở đây. Lan nhân cơ hội nhắc khéo con.
- Hai đưa chú vô coi phòng của con đi. Để mẹ đi rữa mặt rồi nấu miếng nước cho chú uống nhé.
Hai hiểu ngay mẹ muốn nói gì. Nàng nắm tay Hưng kéo vô phòng trong liền.
- Chú vô coi phòng của cháu đi. Nhờ tiền hôm đó làm người mẫu cho cô Jean vẽ mà cháu có căn phòng này đó.

Tự nhiên Hưng thấy vui vui. Chàng theo con nhỏ vô phòng trong ngay. ánh sáng nơi đây lờ mờ vì phòng không có cửa sổ thông ra ngoài. Chàng hỏi:
- Tại sao cháu không làm cái cửa sổ cho căn phòng có ánh sáng một chút.
Hai cười hí hí nói.
- Mẹ nói làm cửa tốn tiền lắm. Hơn nữa phòng này để ngủ thôi mà, đâu có cần cửa sổ làm chi.

Hưng còn đang quay qua quay lại nhìn quanh thì Hai đã đứng sát vô người chàng tự bao giờ. Lúc đầu chàng không để ý. Tới khi bàn tay Hai ôm lấy ngang hông chàng siết lại, Hưng mới khám phá ra con nhỏ này quái quỉ thiệt. Chàng nhìn ra cửa không thấy ai mới xoa nhè nhẹ vô lưng. Hai nói:
- Coi chừng mẹ cháu vô đó.
Hai thì thào.
- Mẹ đi nấu nước rồi, chú đừng sợ.

Hưng không ngờ Hai táo tợn như vậy. Bàn tay nó đã luồn hẳn vô trong quần chàng rồi. Hưng đâu có biết tối qua hai mẹ con đã bàn bạc với nhau cả đêm về chàng. Bây giờ Hai còn sợ gì nữa cơ chứ. Hai thấy người Hưng nóng lên ngay khi da thịt chạm vô bàn tay nhỏ bé của mình. Nàng nhớ lại những gì mẹ nói đêm qua.

Cũng vì vậy mà Hai hành động thực liều hnh. Tuy nhiên, muốn cho Hưng yên tâm, nàng kéo chàng ra sau cửa để lỡ có ai vô phòng bất tử, chàng có thể biết liền.

Cũng vì vậy Hưng cảm thấy thực thích thú. Cái thú vị của một kẻ ăn vụng làm chàng muốn nổi điên lên. Hưng siết chặt Hai trong vòng tay nhưmuốn nghiền nát tấm thân nhỏ bé của nàng ra từng mảnh vụn.

Bỗng có tiếng mèo kêu thực lớn làm Hưng giật mình. Tiếng kêu nghe thảm thiết thực ghê rợn. Phải nói đó là tiếng gào lên nhưkhi mèo đực hứng tình trong đêm khuya, chứ không phải tiếng mèo kêu bình thường. Hưng ngước đầu lên, nhìn thấy ngay trên đầu giường một con mèo đen thực to đang nhìn chàng trùng trừng. Hai con mắt nó xếch ngược và đỏ ao. ánh mắt phát ra một luồng hào quang rực rỡ tới ghê hồn. Tự nhiên chàng rùng mình buông Hai ra ngay. Thân thể teo lại và lạnh ngắt chàng nói lớn:
- Cháu coi kìa, con mèo kia trông ghê quá đi.

Hai quay lại ngạc nhiên. Từ hồi nào tới giờ nàng chưa bao giờ thấy con mèo này. Không biết nó ở đâu lại đi lạc vô phòng nàng. Từ nhỏ Hai đã rất thích mèo, nàng vội vàng buông Hưng ra tới bên nó vuốt ve. Con mèo nhắm mắt lại, lim dim như thích thú lắm. Nàng ôm lấy nó vào lòng, nói:
- Chú coi nè, nó thích cháu rối đó.
Lúc ấy Lan cũng vừa nấu nước xong. Nàng vô phòng thấy Hưng đứng sững sờ, còn Hai đang vuốt ve con mèo nên hỏi:
- Con mèo này ở đâu ra vậy?
Hai thích thú nói.
- Con cũng không biết, tự nhiên nó leo lên giường con kêu om sòm đó mẹ.
- Thôi bỏ nó đi. Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà mới giàu đó con.
Hai ôm con mèo chạy ra nhà ngoài, phụng phịu nói:
- Con không chịu đâu. Con mèo này con xí được mà.
Lan mỉm cười bảo Hưng.
- Con nhỏ còn con nít quá đi phải không anh. Thôi mặc kệ nó, chúng mình uống ly nước trà nóng đi nghe anh.

Hưng không ngờ Lan lại đem nước trà vô phòng này, chàng còn đang đứng lơ ngơ thì Lan đã đóng cửa phòng, gài then lại hẳn hoi. Nàng kéo chàng ngồi xuống giường, bưng ly trà lên thổi nhè nhẹ rồi kê vô miệng Hưng. Tự nhiên Hưng cảm thấy thật thích thú với cử chỉ săn đón của Lan. Chàng nhấp một ngụm trà trong khi tay Lan xoa nhè nhẹ trên đùi chàng. Thân thể Hưng lại từ từ nóng lên.
Chàng ôm lấy nàng kéo Lan nằm xuống giường.
- Mấy hôm nay anh không tới làm em nhớ anh quá đi.
Hưng nói dối tỉnh bơ.
- Công việc bề bộn quá, anh không còn thì giờ ra ngoài nữa.

Sự thực mấy hôm nay, Hưng tới giúp Tuyết chôn cất cho chồng nàng. Ma chay xong xuôi. Tuyết lưu chàng lại nhà rồi đem xuống thuyền chở ra khơi. Nàng lấy cớ thân cô quả buồn chán nên cần Hưng ở bên cạnh an ủi. Lúc đầu Hưng sợ thiên hạ dị nghị. NHưng sau Tuyết đóng cửa nhà, đem chàng xuống thuyền chèo ra khơi neo ở đó mấy hôm liền. Hưng cũng đã báo cho Tiến và mấy người bạn biết chàng đi vài bữa ra mấy hòn đảo lấy mẫu cát rồi.

Trong khoang thuyền trên biển cả mênh mông đó. Những ngày đầu Tuyết đã làm cho chàng điên đảo trong thú ái ân. Nàng có cái dáng của kẻ khổ sở không nơi nương tựa đã làm Hưng mủi lòng. NHưng ôm ấp mặn nồng mà không tiến xa hơn nữa càng làm cho Hưng ngây dại. Vô tình Tuyết đã đánh đúng yếu điểm của chàng mà không hay. Những lúc Hưng điên lên, muốn đè nàng ra. Tuyết lại năn nỉ, viện cớ chồng mới chết, xin khất lại vài ngày nữa cho tâm thần êm ả, rồi hãy làm cái chuyện ấy thế nào cũng được. Hưng đành chìu nàng. Cũng vì thế mà thú ái ân kéo dài cả tuần lễ trên mặt biển.

Nhưng một tuần lễ trôi qua. Hưng không còn chần chờ được nữa. Chàng bảo nàng.
- Trước sau gì chúng mình cũng ăn nằm với nhau mà. Bây giờ một tuần lễ đã trôi qua rồi. Anh phải trở về làm việc. Những mẫu cát đã lấy đầy đủ rồi. Phải đem về cho anh em phân chất. Vậy em chìu anh một lần trước khi ra về nhé.

Tuyết biết không thế nào ngăn được Hưng nữa. Nàng đành ôm lấy chàng thủ thỉ.
- Anh ơi, bây giờ em chỉ còn mình anh. Đừng bỏ em bơ vơ nhe anh.
Hưng hôn nhẹ lên mắt nàng thì thầm.
- Không đâu, con thuyền này sẽ là tổ uyên ương của chúng mình mãi mãi mà em.
Tuyết sụt sùi.
- Mai mốt anh về Mỹ thì sao?
- Anh sẽ gửi tiền cho em sanh sống. Nhưng lo gì điều đó Hãng anh sẽ dời qua đây và anh sẽ ở luôn bên em mà.
Còn vợ anh thì sao?
- Vợ anh ở mãi bên Mỹ lo gì tới bà ấy chứ.
- Bộ chị không theo anh về đậy hay sao?
Hưng bịa chuyện.
- Chắc thỉnh thoảng bà ấy cũng qua thăm anh. Nhưng cơ sở làm ăn ở Mỹ lớn lắm, làm sao dám bỏ đi hoài được ở đây anh chỉ có em thôi.

Chưa bao giờ Tuyết thấy an tâm như ngày hôm nay. Chồng nàng chết cũng chưa chắc là cái họa. Hưng đã tới với nàng thực đúng lúc. Chàng nhljcái phao cứu nạn trong khi đắm tàu. Tuyết ôm thật chặt thân thể Hưng trong vòng tay đam mê của nàng.

Cả tuần này nàng mới lấy lại được thăng bằng sau khi chồng chết. Phải nói thực, lúc đầu Tuyết còn sợ bơ vơ, cô quả Nhưng những ngày Hưng kề cận, nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Một tương lai uy hoàng còn hơn lúc chồng còn sống mở ra trước mắt Tuyết chói lòa. Nàng nhất định phải giữ Hưng lại bằng mọi giá.

Bây giờ Hưng muốn gì mà nàng không chìu chàngđược nữa. Nơi đây, trời nước mênh mông. Hai tâm hồn gắn bó, hai thể xác cận kề. Tuyết ưỡn hẳn người lên khi Hưng đè mạnh nàng xuống khoang thuyền.

Bộ ngực vun cao vời vợi. Da thịt căng lên. Tuyết sẵn sàng đón nhận tấtcả những gì Hưng đang đem tới cho nàng. Trong lúc đam mê ấy, bỗng trời nổi cuồng phong. Con thuyền chòng chành, hất Hưng xuống khỏi mình Tuyết. Hưng chới với, Tuyết lụp chụp bận quần áo vô, chạy ra sau lái giữ vững tay chèo. Nàng nhìn thấy sóng gió cuồn cuộn nổi lên mịt mù...

Bây giờ nằm đây, nhớ lại những ngày trên thuyền đầy mộng mị làm Hưng xao xuyến. Chàng kéo banh quần áo Lan ra thực nhanh, nhưng Lan đã ôm cứng lấy chàng như mọi lần làm Hưng không nhúc nhích gì được nữa. Máu nóng trong người mỗi lúc bốc lên thật dữ dội. Thân thể Hưng muốn nổ tung ra từng mảnh. Chàng không thế nào chịu nổi nữa, chồm lên.
- Mẹ ơi, có khách.

Tiếng con Hai đập cửa ầm ầm bên ngoài làm Hưng ngẩn ngơ. Chàng sực nhớ ra Jean đang đợi bên ngoài nên vội vàng vơ nhanh quần áo mặc vào. Lan ép đầu vô ngực Hưng thì thào.
- Bây giờ có khách thì để tối nay anh trở lại đây nghe.
Hưng miễn cưỡng gật đầu nói.
- Thế nào tối nay anh cũng trở lại. Anh chắc con Jean nó chờ lâu nên tới kiếm anh thôi.
Lan mỉm cười.
- Lúc nãy em đã thấy cô ấy rồi, nhưng mời cô ấy vào nhà cô ấy không chịu.
Hưng hôn mạnh lên môi Lan, nói:
- Thật tình, con nhỏ phá đám quá đi.

Lan cười khúc khích xoa nhè nhẹ trên trên đùi Hưng. Tối nay anh muốn làm gì thì làm mà, em vẫn còn đây lo gì chứ.
- Mẹ ơi, cô Jean muốn nói cái gì với mẹ kìa.
Lan xốc lại quần áo lật đật nói:
- Ra ngay, ra ngay đây...
Lan mở cửa phòng đã thấy mấy đứa nhỏ đứng chung quanh Jean giữa nhà. Nàng bảo Hưng.
Anh nói với cô ta dẫn con Hai đi chụp hình đi.
Hưng quay qua nói chuyện xí xa xí xô gì với Jean một lúc rồi quay lại bảo Lan.
- Cô ấy muốn dẫn tất cả mấy đứa nhỏ đi chụp hình một chuyến, từ bây giờ tới chiều tối và bằng lòng trả cho chúng một trăm đô, em có chịu không?
Mặt Lan tươi hẳn lên, nàng hấp tấp trả lời.
- Cô ấy muốn sao cũng được. Miễn là anh coi chừng chúng nó dùm em là được.
Hưng mỉm cười nói.

Em đừng lo cái vụ đó, nhất định anh phải coi sóc chúng đàng hoàng rồi.

Mấy đứa nhỏ biết được đi chơi thích chí reo hò ầm ĩ. Chúng đã được Jean cho mỗi đứa mấy cái kẹo rồi nên rất mến nàng. Hai vẫn ôm con mèo trên tay. Nó nằm yên có vẻ an phận lắm, không để ý gì tới mọi người chung quanh, hai mắt lim dim thở khò khè nho nhỏ trong lòng Hai.

Hưng phải bao luôn một chuyến xe Lam cả ngày cho Jean đi chụp hình. Được cái anh tài xế xe Lam cũng là người biết nhiều phong cảnh tuyệt đẹp nên Jean có phải trả một số tiền hơi nhiều trong ngày hôm nay nàng cũng ưng ý lắm.

Có một điều lạ lùng là con mèo đen lúc nào cũng lẩn quẩn bên chân Hai. Nó không rời nàng nửa bước. Có lúc Hai bế nó, cũng có lúc nàng thả nó muốn đi đâu thì đi. Nhưng con mèo này không bao giờ xa nàng. Hai rất thích thú với con vật mới quen này.

Nhưng không hiểu sao Hưng lại thấy ơn ớn mỗi khi con vật gần chàng. Từ nhỏ Hưng đã rất ghét mèo. Nhất là loại mèo đen lại càng làm chàng ky hơn nữa. Cái con mèo này đã màu đen. Nó lại có con mắt lúc đỏ rực, lúc xanh lè trông như quỉ như ma. Nhưng hôm nay chàng không thế nào thuyết phục Hai bỏ con mèo đó đi được. Phần vì chàng sợ con bé giận dỗi; không thèm làm người mẫu nữa. Phần thì sợ nó nổi xung lên khao tùm lum chuyện chàng mò mẫm nó thì mất mặt. Bởi vậy Hưng đã bàn với Lan cho Hai ôm con mèo theo. Chờ đi thực xa, bỏ con mèo lại cho nó hết biết đường về nhà.

Bởi vậy lúc Jean quyết định trở vc. Hưng đã làm cho Hai quên con mèo đó đi bằng cách bắt nàng phải bế con nhỏ út đã bắt đầu nhõng nhẽo vì mệt mỏi. Hai vô tình không biết thâm ý của Hưng. Nàng bị lùa vào trong cùng thùng xe lam với hai đứa nhỏ. Hưng và Jean ngồi ngoài. Tới một khúc quanh Hai đang ngủ gà ngủ gật, không để ý Hưng túm lấy con mèo quăng ngay xuống đường.

Chàng khoan khoái vẫy vẫy chú mèo đang cong đuôi chạy vô lề đường. Jean ngạc nhiên hỏi Hưng.
- Anh chơi cái gì kỳ cục vậy?
Hưng cười hì hì.
- Em không thấy đó là một con mèo ma đó hay sao?
Jean lắc đầu. .
- Con mèo này của con Hai nuôi mà.
- Không phải đâu, nó mới vô nhà tựi nó sáng hôm nay thôi. Chính mẹ tụi nhỏ đã bắt đuổi con mèo ra, nhưng chúng nó không chịu. Bởi vậy cô ta mới nhờ anh dụ chúng mang con mèo này theo chúng ta chụp hình, rồi tới chỗ nào thực xa thì đuổi nó đi.
Jean tiếc rẻ nói:
- Nếu biết thế em đã xin con mèo đó về nuôi rồi.
Hưng lắc đầu nguầy nguậy.
- Em đừng có bao giờ làm như thế nhé. Trong đời anh ghét nhất là giống mèo. Nhất là những con mèọ đen ma quái này.

Jean có vẻ hơi bất mãn nói:
- Anh có biết những bức hình đẹp nhất là lúc con Hai khỏa thân ôm con mèo đó trên bãi biển không. Chắc chắn đó sẽ là những đề tài thích thú nhất của em trong đời hội họa này.
Hưng nói cho Jean vui.
- Thì em cũng đã chụp hình được hết những gì mà mình muốn rồi mà. Sau này những tác phẩm đó của em mới là bất tử. Còn con vật kia cũng như ngay cả con nhó Hai này nữa, thời gian cũng sẽ đem chúng vào lòng đất thôi. . .
Nét mặt Jean trở nên thực rạng rỡ, nàng nói:
- Anh nói phải, đời sống của con người cũng như loài vật rồi cũng phải biến đi. Chỉ có tác phẩm là tồn tại tới muôn đời. Người nghệ sĩ sấng tác khi nằm xuống, quả thực lúc ấy mới là cuộc sống thiên thu bắt đầu. Họ sẽ sống mãi mãi với tác phẩm của họ.

Hai cũng vừa tỉnh dậy. Nàng nghe Jean và Hưng nói chuyện từ nãy tới giờ mà chẳng hiểu hai người nói cái gì. Lúc mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật. Hai cũng nghe hai người xí xa xí xô với nhau. Nhưng nàng chẳng để ý gì nhiều vì có hiểu được họ đang nói với nhau những gì đâu. Cũng vì vậy mà nàng tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Khi xe quẹo vào đầu hẻm, Hai mới phát giác ra con mèo đâu mất rồi. Nàng hỏi Hưng.
- Chú Hưng ơi, con mèo đâu mất rồi?
Hưng làm bộ nói.
- Chú cũng không biết, nó biến mất từ lúc nào vậy?
Hai có vẻ tiếc ngẩn ngơ, nói:
- Uổng quá đi. Biết thế cháu ôm nó trong lòng thì đâu có mất.
Hưng làm bộ an ủi Hai.
- Cháu lo gì, có tiền mua mấy con mèo như vậy mà không được.
Hai cũng không muốn làm cho Hưng bận tâm về mình nhiều, nàng nói lảng qua chuyện khác.
- Hôm nay đi mệt ghê chú héng. Quả thực ăn được tiền của cô Mỹ này cũng không phải dễ đâu.
Hưng nói lấy lòng Hai.
- Chú biết cháu nể chú nên giúp cô Jean làm người mẫu thôi, chứ tiền bạc bây nhiêu có đáng gì đâu phải không.

Hai rà một tay lên đùi Hưng bóp nhè nhẹ. Nàng liếc nhìn chàng như thầm ý cám ơn những gì Hưng đang làm cho gia đình nàng. Cái nhìn còn hàm ý thật tình tứ và mời mọc làm Hưng nóng ngươi lên ngay. Bây giờ Hai mới để ý lời mẹ nói thực đúng. Anh chàng này thực nhạy cảm. Chỉ mới đụng tới là đã thấy sự thay đổi ngay trên da thịt rồi. Nhưng còn cái vụ lãnh cảm khi làm tình không biết ra sao. Nàng nghĩ ngay tới những lời dặn dò của mẹ tối hôm qua, khi hai mẹ con thủ thỉ, thỏ lộ hết tâm tình cho nhau nghe về Hưng.

Xe đã gần tới nhà. Con đường chật hẹp không đủ chỗ Cho xe lam chạy vô nên anh tài xế phải đậu xe lại cho lũ trẻ xuống. Lan cũng ra tận nơi đón chúng về nhà. Jean đưa tiền cho Lan và dục anh tài xế cho xe chạy về nhà ngay vì nàng cũng đói bụng rồi.

Hưng hẹn Lan đưa Jean về rồi tới tối sẽ trở lại. Xe tới Cầu Đá, Hưng bảo anh tài xế xe lam.
- Thôi được rồi, bác ngừng lại đây đi. Tụi tôi muốn ăn uống xong rồi mới về.

Nói xong, Hưng trao tiền xe cho bác tài xế xe lam ngay. Ông ta cầm tiền cám ơn Hưng rối rít rồi vội vã cho xe chạy ngay. Có lẽ đi cả ngày cũng đã mệt quá rồi, nên nhận tiền xong là bác ta lái xe chạy về như ma đuổi. Hưng nói với Jean.
- Có lẽ ông ta cũng đói lắm rồi nên chạy xe bạt mạng như vậy.
Jean mỉm cười bảo Hưng.
- Anh muốn ăn cơm ở nhà hàng này phải không?

Hưng gật đầu nắm tay Jean vô trong nhà hàng. Chàng chọn một cái bàn khuất hẳn bên trong, kéo ghế cho Jean ngồi bên cạnh rồi gọi thức ăn. Hưng biết Jean rất thích món chả giò ở đây nên chàng kêu ngay không cần hỏi ý kiến nàng nữa. Jean nheo mắt nhìn Hưng thật tình tứ nói:
- Anh khéo chiều đàn bà ghê đi. Vợ anh thực có phúc.
Nếu em gặp anh trước, chắc chắn em đã theo anh rồi.
- Thì bây giờ chúng mình gặp nhau cũng chưa muộn mà phải không?
Jean nhướn mình lên hỏi.
- Anh có dám không?
Hưng cười hì hì.
- Dám hay không thì ngay hôm ở trong ngọn tháp hải đăng em đã biết rồi phải không. Còn phải hỏi nữa à.
Jean luồn một tay xuống dưới gầm bàn nhéo vào đùi Hưng một cái thực mạnh.
Để ăn cơm xong, về nhà anh sẽ biết tay em.
- Em không sợ Tiến thấy hay sao?
- Anh không sợ thì em có sợ gì anh ấy chứ.

Hưng lùa tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy tay Jean. Nói thì nói thếthôi. Em có làm gì cũng đừng để quá lộ liễu nghe không. Tai tiếng về trong hãng, chúng mình
khó ăn khó nói với mọi người lắm đó.
Jean nháy mắt thực đĩ nói:
- Anh yên tâm đi, em không làm anh khó xử đâu.
Nhưng mà em muốn anh giúp em một việc.
- Em cần cái gì nói đi.
- Em muốn có một căn phòng riêng biệt để vẽ tranh.



Chứ bày tùm lum ra phòng khách như thế mất hứng hết, khó làm việc lắm. Hơn nữa, mọi người thấy em ăn tiền của hãng mà cứ ngồi vẽ tranh chình ình ra trước mặt họ thì chướng mắt quá phải không anh.

Hưng nghĩ Jean nói thực đúng, vì mấy bữa nay chàng đã nghe hai anh chàng kỹ sư Mỹ nói bóng nói gió về nàng rồi. Chàng bảo nàng.
- Em thấy ngọn tháp hải đăng thế nào?
Mặt Jean tươi hẳn lên.
- Ờ phải đó. Anh cho em xí ngọn tháp hải đăng đó làm phòng vẽ thì tuyệt vời quá đi. Những máy móc chúng mình để đó đã đem vô trang bị trong phòng thí nghiệm hết rồi. Ngọn tháp có cửa nẻo đàng hoàng. Chẳng những làm chỗ vẽ tranh mà còn đủ cả chỗ kê một cái giường ngủ nữa đó anh.
Hưng tán thành ngay.
- Nếu em chịu thì xong rồi. Làm phòng vẽ ở đó không ai nói gì mình được. Còn nếu lấy một căn phòng riêng trong nhà còn sợ mọi người nghị dị hơn là em vẽ ở phòng khách nữa.
Jean mừng rỡ chồm lên hôn vô môi Hưng một cái thực nhanh. Hưng sợ nàng mừng quá làm tới, mọi người chung quanh để ý nên chàng chàng nói nho nhỏ.
- Phong tục tập quán của người Việt ở đây không cởi mở như ở Mỹ đâu. Em phải coi chừng, chúng mình lẹo tẹo với nhau dễ tới tai Tiến lắm đó.

Jean cười khúc khích liếc nhanh chung quanh nhà hàng. Nàng nhận thấy quả thực Hưng nói đúng. Hình như nhiều người đang hướng mắt về bàn mình. Nàng cười khúc khích.
- Chúng mình ăn mau rồi về nghe anh.
Hưng mỉm cười.

Nói thì nói thế chứ, dù cho chúng mình sống ở đây, bên cạnh mọi người thực, nhưng cũng chẳng khác gì một thế giới riêng biệt đâu.

Jean gật đầu, thích thú ăn uống. Chiều nay nàng cảm thấy cao hứng tột cùng. Vừa chụp được cả trăm bức hình ưng ý làm đề tài vẽ tranh. Vừa được Hưng cho phép dùng ngọn tháp hải đăng làm phòng vẽ. Trong đầu nàng liên tưởng tới ngày triển lãm tranh không còn bao lâu nữa, mặc dù cho tới bây giờ nàng mới thực sự bắt đầu.

Ăn xong, Hưng và Jean đi bộ trở về nhà. Đó là ý của Jean, vì nàng muốn đi bộ cho tiêu cơm. ở Mỹ không bao giờ Jean ăn bữa cơm tối nhiều như thế này trước khi đi ngủ. Nàng cũng muốn nhân cơ hội đi bộ lên núi trở về nhà để kéo thời gian dài hơn chút nữa, tâm tình với Hưng cho thỏa thích.

Trời tối thực nhanh, mặt trời vừa lặn được ít lâu mà đã tối mù rồi. Hưng phải dùng đèn bấm soi đường đi lên núi. Đi gần tới nhà. Bỗng Jean bảo Hưng tắt cây đèn pin để đi dưới ánh trăng chơi.

Trăng hôm nay thực èo ọt, lù mù làm sao. Jean đi sát vào Hưng, cả hai đi thực chậm. Nếu không có ánh sáng đèn điện chiếu ra từ căn nhà phía trước thì không thế nào hai người thấy đường mà đi được. Tuy nhiên, cũng chỉ nhìn đó theo hướng mà đi chứ cũng chẳng giúp gì được bao nhiêu.

Bỗng Jean đứng lại, kéo Hưng sát vào lề đường, dưới một bụi cây thực lớn. Nàng thì thào:
- Hôn em đi anh.

Hưng không phải cúi xuống nhưmỗi lần hôn Lan hoặc Đào Chàng chỉ chồm mình tới trước là miệng đã chạm bờ môi Jean rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên chàng hôn Jean mạnh bạo như vậy. Người nàng cong lại ngay. Bộ ngực núi lửa nung núc ép sát vô da thịt chàng. Chiếc lưỡi của Jean chưa gì đã liếm qua miệng chàng và đi thực sâu vô trong miệng Hưng rồi.

Mấy hôm nay, chàng quen với những cái hôn rụt rè, e lệ của nếp sống á Đông. Đêm nay, cái hôn ngổ ngáo của Jean như đổi món làm thân thể Hưng tê đi thực nhanh. Chàng run lẩy bẩy trong vòng tay cô gái Mỹ này. Trong bóng tối. Hưng thì thào.
- Jean ơi, em làm anh sung sướng quá đi.
- Anh Hưng yêu quý của em. Tại sao tới giờ này em mới biết anh hả. Hôn em nữa đi anh ơi.
Hưng nói thực sát bên tai nàng.
- Em phải là nàng tiên của anh từ kiếp trước. Chúng ta nhất định phải có cái duyên từ kiếp nào rồi mới hưởng được sự sung sướng ngày hôm nay. Phải không em?
- Anh ơi, anh có biết anh đang làm em điên đảo lên đây hay không?
Hưng không còn nói gì được nữa, vì miệng lưỡi Jean đã khóa chặt tiếng nói của chàng. Chàng chỉ còn có thể thở hào hển trong vòng tay nàng. Một lúc sau, Jean buông chàng ra. Tụt xuống dưới chân. Hưng vòng tay xuống dưới ôm lấy đầu nàng ghì thực chặt. Chàng mở mắt thực lớn, nhìn những ánh lữa chập chờn ngoài biển như ma chơi. Bàn tay và mớ tóc vàng hoe của cô gái ma trong nghĩa địa San Jose lại hiện ra thực rõ trước mặt Hưng.

Chàng tưởng chừng như chlnh Jean là cô gái nọ hiện hồn lên ôm ấp chàng đêm nay. Đêm hôm ấy, Khi nhìn thấy hình cô bé tóc vàng trên mộ bia. Lúc đầu, Hưug tá hỏa tam tinh, cơ hồ muốn ngất xỉu. Nhất là khi thấy cô gái giang hồ tự tay bóp cổ chết dưới thân thể chàng trên nấm mộ. Thần kinh chàng lúc ấy như tê liệt. Tứ chi cứng đờ, bất động. NHưng chỉ vài phút sau. Tự nhiên chàng lấy lại bình tĩnh thực lạ lùng. Hưng đã nhổm dậy. Phải nói có người đỡ chàng đứng lên mới đúng. Và kẻ ấy lại chính là cô gái tóc vàng, ngườì chết trong nấm mộ. Tiếng nàng ấm và ngọt ngào làm sao. Bây giờ vẫn còn vang vang lên bên tai chàng.
- Anh ơi, tại sao phải sợ khi em tự tìm tới dâng hiến tất cả cho anh chứ. Hãy yêu em đi, người yêu muôn thuở của em. Em không bao giờ làm hại anh đâu. Trái lại, em sẽ luôn luôn theo sát bên anh để giúp đỡ anh trong mọi cơn nguy biến.

Tiếng nói của nàng lúc ấy có một sức thu hút quyến rũ lạ lùng. Âm thanh ấy đã làm sự sợ hãi cóng buốt tan đi thực nhanh, và trái tim chàng đã bốc lửa bùng bùng. Hưng đã vòng tay ôm lấy nàng. Sự sợ hãi chết chóc không còn một mảy may nào trong con người chàng nữa. Hưng cũng đã nghĩ tới những nàng chồn tinh, hiện hình lên vào những thế kỷ trước, trong chuyện liêu trai. Các thư sinh hồi bấy giờ thiếu gì người lấy ma. Chàng mạnh bạo hôn vào môi nàng. Và cho tới ngày hôm nay, cứ mỗi lần thân thể chàng nóng lên là hmh ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay kỳ diệu của nàng lại hiện ra thực rõ trong đầu chàng.

Bây giờ Hưng đang run rẩy trong vòng tay Jean, hình ảnh cô gái tóc vàng cũng lại hiện ra ngay trước mắt chàng. Những ánh lửa của các ngọn đèn từ các thuyền đánh cá lập lòe trước mặt có khác gì những ánh sáng của các ngọn nến trong nghĩa trang San Jose về đêm đâu. Hưng nói nhỏ.
- Jean ơi, em có muốn vô ngọn tháp hải đăng bây giờ không?
Jean như chợt tỉnh khi nghe Hưng lên tiếng. Nàng hớn hở thì thầm.
- Ý kiến hay đó anh. Cứ đứng như thế này trong bụi rậm mãi làm sao em chịu nổi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã dìu nhau vô ngọn tháp hải đăng. Dưới chân lâ sàn gỗ. Tuy khôn'g sạch sẽ lắm, nhưng cũng bằng phẳng tạm để cho Jean ngả lưng. Hưng vừa tính đóng cửa lại. Bỗng chàng nhìn thực rõ một cặp mắt thực no, tròn và đôi mày xếch ngược hiện lên trên tứờng. Hưng rú lên, tông cửa chạy ra ngoài.

Gió biển về đêm thực lạnh', vậy'mà mồ hôi chàng cũng đã vã ra như tắm. 'Hưngchạy bán sống bán chết về nhà. Phía sau có tiếng chân đuổi theo thật gấp rút. Tiếng thở phì phò lại càng làm cho Hưng chạy nhanh hơn...

Mấy ngày nay, Jean không thèm nhìn mặt Hưng. Chàng cố gợi chuyện với nàng mấy lần mà Jean vẫn lờ đi nhưkhông nghe thấy gì. Lời chào buổi sáng nàng cũng làm bộ không thèm nghe. Tuy nhiên, vụ này chỉ có nàng và Hưng biết. Ngay cả Tiến vẫn tưởng không có chuyện gì xẩy ra giữa Hưng và vợ mình cả. Hơn thế nữa, Tiến lại còn tưởng Hưng và Jean thân mật nhau hơn, sau ngày Hưng giúp Jean đi chụp hình người mẫu nữa. Nhất là Hưng còn đồng ý cho Jean xử dụng tháp hải đăng để làm phòng vẽ cho nàng.

Trong khi mọi người bận rộn phân tích những mẫu cát Hưng đem về từng vùng một thì Jean và đám thợ do nàng mướn về, lo dọn dẹp và trang hoàng cho phòng vẽ của nàng trong ngọn tháp hải đăng.

Cho tới chiều tối hôm nay. Không ai tưởng tượng được Jean đã biến ngọn tháp hải đăng thành cái phòng vẽ quy mô như vậy. Nàng mua cả một chiếc giường bằng gỗ lim dầy cả tấc, bóng lưỡng, kê trong góc phòng làm giường ngủ. Nhất là chiếc màn kéo kín một góc phòng làm nơi tắm rứa thật trang nhã và tiện lợi. Jean còn cho bắt ống nước từ nhà trên xuống đây nữa.

Giá vẽ cao lêu nghêu, cùng với chiếc kệ đầy nhóc sơn màu, bút chì, giấy vẽ. Đẹp nhất là bức họa bé Hai đang chèo thuyền trên biển, treo ở trên cao. Chung quanhphòng, Jean cũng đã đóng sẵn nhiều đinh và treo đầy khuôn hình còn để trắng chưa lộng tranh. Có lẽ nàng đã trù tính phải vẽ cho đủ số tranh treo trong phòng này như là một phòng triển lãm trong tương lai.

Đặc biệt nhất là hệ thống đèn được nàng thiết kế không khác gì trong những phòng triển lãm quốc tế. Bây giờ mọi người mới biết Jean đã mướn một nhà thầu trong tỉnh, nhờ họ thiết kế như thế này.

Chiều nay, khi Jean mời mọi người xuống coi phòng vẽ của nàng làm ai nấy phải há hốc miệng vì ngạc nhiên. Nàng để chiếc bàn nhỏ chính giữa phòng, cùng mấy chai champagne và bánh ngọt. Jean mở đầu lời khai mạc phòng vẽ nàng hướng về Hưng nói:
- Xin chân thành cảm tạ anh Hưng đã cho. phép tôi xử dụng căn phòng này làm phòng vẽ. Những thành quả trong ngày tôi triển lãm tranh tại Hoa Kỳ trong tương lai, phải nói là công lao của anh không ít.

Khi Jeanbắttay Hưng, mọi ngưel' vỗ tay đầy thiện cảm. Chỉ có điều chưa aì biếtJean giận Hưng mấy bữa naykhông thèm nhìn mặt. Trước khi mở champagne. Tlến đã ôm hôn vợ với lời chúc thành công tết đẹp nhất. Mọi người uống rượu tới khuya mới về phòng. Riêng Jean xin chồng cho phép được ở lại phòng vẽ đêm nay, để vẽ một bức tranh kỷ niệm ngày đầu tiên trong phòng vẽ này. Tiến vui vẻ ôm hôn vợ và về phòng cùng mọi người.

Khi mọi người về hết. Jean đóng cửa phòng bắt đầu ngồi vào giá vẽ. Nàng đem xấp hình chụp bữa trước ra lựa mấy tấm bé Hai ôm con mèo trên bãi biển, gài vào giá vẽrồi bắt đầu phác thảo những đường ngoại hình. Đang vẽ, bỗng Jean giật nẩy mình vì vừa có con gì cọ vào chân nàng. Jean nhìn xuống, thấy ngay chú mèo đen bữa trước đang cong đuôi, vặn mình cọ vào chân nàng.

Hơi một chút ngạc nhiên, không biết con vật này chui vào phòng vẽ bằng cách nào. Nhưng nàng cũng chẳng để ý tới vấn đề đó làm gì. Bởi vì trên trang giấy, nàng vừa kéo lên đường nét đầu tiên về con vật trong lòng bé Hai. Bây giờ có nó ở đây cho nàng vẽ còn gì bằng nữa. Jean thích thú, cúi xuống ôm con mèo vào lòng. Nó nằm yên cho nàng nựng nịu một hồi rồi nhảy phắt lên bàn, trước giá vẽ, nằm thật gọn như khi đang nằm trong lòng bé Hai.

Quả là một điều không thể nào ngờ được. Jean đưa tay vẽ thực nhanh tưthếđó lên bức tranh nàng đang phác thảo. Đôi mắt con mèo mở thật lớn nhìn ra biển cả trông thực có hồn. Nàng mới vẽ bằng bút chì mà đã cảm thấy thích thú quá rồi.

Rồi không để lỡ cơ hội. Jean lấy vội cây cọ, hòa màu tô lên bức tranh luôn. Chỉ một lúc sau. Cái đầu con mèo đã hầu như hoàn tất. Đây là lần đầu tiên trong đời, Jean vẽ một bức họa mà phá tất cả các lề luật, để bắt đầu hoàn tất ngay một phần nhỏ trong bức tranh, trong khi chưa phác thảo xong toàn bộ họa phẩm.

Nàng thích thú lùi lại vài bước, nhìn vào cái đầu con mèo trong tranh. Cặp mắt xanh lè của nó lóe lên như có chất lân tinh thật rực rỡ. Ngắm nhìn một lúc, Jean lại bắt đầu phác thảo sơnhững chỗ còn trống. Nàng vẽ thực nhanh vì trong đầu đã có sần dàn bài cho bức họa. Nhất là những tấm hình gắn chung quanh giá vẽ đã giúp ích cho nàng rất nhiều.

Phần nền bức họa bắt đầu được tô lên, làm nổi bật chủ đề của bức tranh ngay. Nàng quẹt thêm một lớp màu nữa vào toàn diện bức họa, và chỉ trong chưa đầy ba tiếng đồng hồ, màu sắc'sơ khởi đã được tô lên khắp nơi trong bức họa. Jean không ngờ nàng làm việc nhanh tới như thế. Đành rằng hoàn tất họa phẩm này cũng phải mất ít nhất hơn một tuần lễ. Nhưng hôm nay mới quẹt những nét màu phác thảo đã làm Jean ưng ý lắm rồi.

Bỗng đèn điện mờ dần đi một lúc, chớp tắt, rồi tắt ngủm. Jean thở dài vì biết là lại bị cắt điện rồi. Tmh trạng này đã xảy ra nhiều lần, nên Jean đã chuẩn bị sẵn đèn dầu trong phòng. Nàng thắp lên cây đèn dầu thực lớn, nhưng cũng chỉ đủ sáng một vùng nho nhỏ chứ không thế nào để vẽ và pha chế màu sắc được.

Nàng máng cây cọ vào giá vẽ, leo lên giường nằm. Hy vọng vài phút sau may ra có điện lại. Bỗng Jean chú ý nhìn lên một khuôn hình trống treo bên góc phòng đối diện. Trên khuôn vải trắng, từ từ hiện ra một cặp mắt xanh lè như lân tinh, đôi lông mày xếch ngược nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.

Tự nhiên Jean như bị thôi miên vì cặp mắt sắc sảo ấy. Có tiếng sóng biển ào ạt. Gió thổi và cả tiếng hải âu kêu quang quác. Bức màn che trên tường rung rinh. ánh sáng chập chờn của cây đèn dầu trở nên tím ngắt. Màu mắt trong khuôn hình càng xanh thêm. Đôi lông mày như nhíu lại Thân thể Jean run lên bần bật. Tự nhiên những nút áo trước ngực nàng bung ra từng cái. Tà áo bật qua một bên để lộ ra bộ ngực trần trụi trắng ngần. Chiếc váy ngắn cũng từ từ tuột xuống chân như có ai cầm kéo nhẹ nhàng. Jean hốt hoảng níu lấy dây lưng, nhưng vô ích. Chiếc váy vẫn từ từ tuột ra trông thực nhẹ nhàng mà Jean không thế nào níu lại được.

Nàng đã định la lên nhiều lần mà cuống họng khô lại, tắc nghẽn. Chiếc váy đã tuột ra khỏi chân. Bay xuống. sàn.. nhà. Thân thể Jean bây giờ lồ lộ, những đường cong nẩy lửa phơi trần. Cặp mắt xanh lè trên khuôn vải vẫn nhìn nàng đăm đăm, không hề chớp. Jean thấy thân thể như bốc lửa. Những cảm giác đê mê từ từ len lỏi vào châu thân. Tự nhiên nàng vặn vẹo, cong cớn.

Jean nhìn rõ thân thể mình trần truồng mà không hiểu tại sao lại có cảm giác nhưđang có ngườí đè lên trên. Tấm ván gỗ lim chắc nịch dưới lưng nàng ép sát, chịu sức nặng hình như không phải chỉ của thân thể nàng. Hình như da thịt nàng đang bị ép chặt xuống dưới. Nàng cố ưỡn người lên, nhưng chỉ cảm thấy tê chồn mà không thế nào nhúc nhích lên cao hơn được nữa.
Chỉ một lúc sau, Jean đã phải rên lên.
- A... a... chết... chết mất thôi.

Ngay lúc ấy Tiến cũng vừa tới bên cửa phòng vẽ. Chàng định đưa tay gõ cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ làm tình trong phòng. Chàng tức uất người lên, định tông cửa xông vào. Nhưng vốn là người bình tĩnh. Tiến đứng im lặng, ghé sát tai vô cửa nghe ngóng. Tiếng rên rỉ trong phòng vẫn phát ra mỗi lúc một dồn dập hơn, nghe tới nóng người.
- A... a... thôi mà... thôi mà, chịu hết nổi rồi, ơ... ơ...

Nghe đã thực rõ, không còn hồ nghi gì được nữa. Một lần nữa, Tiến lại định tông cửa tràn vô. Nhưng chàng thấy cần phải cẩn thận mới được. Tiến đi vòng quanh ngọn tháp hải đăng. Chàng định tìm một cái lỗ nào có thể nhìn vào trong được. Nhưng chàng thất vọng, vì ngọn tháp này tuy xây đã lâu đời, như có lẽ phải xếp lớp ba bốn từng. Vì qua những bức tường này, chàng không còn nghe thấy tiếng rên rỉ nữa.

Tiến trở lại cửa ra vào, chàng lại nghe thấy tiếng rên rỉ ngay. Vừa rồi đi vòng quanh ngọn tháp, Tiến đã để ý không thếnào có thể leo lên hoặc tụt xuống được. Vì ngọn tháp xây tròn vo. Cao hơn hai mươi thước, thẳng đứng không một chỗ bám víu. Bây giờ chàng nhất định phải bắt cho bằng được tên gian phu đốn mạt này.

Chàng lui lại mấy bước lấy đà tông thực mạnh vô cửa. Một tiếng ầm vang lên. Hai cánhcửa vẫn không lay chuyển chút nào. Trái lại, vai chàng đau rần. Có tiếng Jean hốt hoảng la lên.
- Ai đó ?
- Tiến đây. Mở cửa mau lên.
- Anh làm cái gì kỳ cục vậy?
- Em đang nằm trong đó với thằng nào. Mở cửa ngay đi.
Anh có điên không?
- Phải rồi, anh đang điên đây. Mở cửa ra mau lên, coi tên khốn nạn nào trong đó.
- Làm gì có ai trong này chứ. Anh làm cái gì vậy?
- Mở cửa đi, đừng nói nữa.

Hai cánh cửa mở toang một lượt. Tiến nhào vô thực nhanh. Chàng cũng lẹ tay đóng cửa, gài then lại ngay. Nhất định có tên nào ở trong này thì không có lối nào mà xông ra ngoài tẩu thoát được nữa. Chàng nhẩy lại chụp ngọn đèn dầu soi vòng quanh phòng. Trong khi Jean rít lên:
- Anh làm cái gì vậy?
- Còn hỏi làm cái gì nữa hay sao?

Vừa nói, Tiến vừa bưng đèn lục lọi khắp nơi. Chàng chưng hửng vì không có bóng dáng 'người nào trong này cả Nhưvậy thì nó trốn nơi đâu. Tiến vò đầu, bứt tóc. Bỗng chàng cười lên ha hả. Chỉ vào chiếc cầu thang nói lớn.
- Tưởng mày trốn đi đâu, ai ngờ leo lên trên ấy mà thoát được hay sao. Để tao leo lên đó xem mày có giỏi thì nhẩy xuống đất tao coi.

Tiến vừa nói xong, bỗng đèn điện vụt sáng. Chàng càng khoái chí hơn, nghĩ phải chơi trò mèo vờn chuột cho bõ ghét. Chàng nắm lấy hai vạt áo ngủ Jean banh ra, cười hăng hắc, nói:
- Lúc nãy em ngủ với thằng nào mà sung sướng quá vậy. Coi nè.

Bộ ngực Jean vươn lên cao vót, trần trụi, trắng ngần và thằng đứng. Hơi thở nàng còn nóng hổi. Tiến kéo phăng luôn chiếc áo ngủ của nàng ra, ném xuống đất. Bỗng chàng nhìn thấy chiếc váy ngắn và áo sơ mi của Jean liệng dưới đất lại càng làm chàng tin tưởng tên khốn kiếp vừa ngủ với vợ mình đang ẩn mình trên ngọn đèn hải đang ở từng trên.

Tiến cười hì hì, hai mắt đỏ ao, chàng gằn từng tiếng.
- Em nói đi. Tôi có cái gì thua kém ai đâu mà em phải ngoại tình hả?
Jean run lẩy bẩy, nàng nói như muốn khóc.
- Anh đừng có ăn nói hồ đồ nghe không. Em ngoại tình với ai hả?
Tiến trợn mắt, chỉ lên tầng trên nói.
- Được rồi, để tôi lên đó lôi nó xuống đây cho em dễ nói chuyện hơn phải không.

Nói xong, Tiến nhìn quanh phòng. Chàng thấy chiếc kéo cắt vải, cầm lấy rồi trèo lên từng trên ngay. Máu nóng đang bốc lên ngùn ngụt nên Tiến leo lên thực lẹ như một chú mèo trèo lên cây. Lên tới trần nhà, chàng đẩy tấm ván chắn lỗ hổng ăn thông lên từng trên bật tung ra thật dễ dàng. Tự nhiên chàng nghĩ thật vô lý. Nếu phải là chàng trốn trên đó, nhất định sẽ ngồi trên tấm ván ấy thì có tài thánh đứng dưới cũng không thế nào đẩy tấm ván lên trên được Bởi vì kẻ leo lên bằng chiếc thang nhỏ nhắn, dốc ngược lên nhưthế này làm gì có thế mà đẩy được tấm ván có người ngồi trên đó. Hơn nữa, chàng nhớ rõ, trên tấm ván lại có then cài, để khi người ta lên trên đó rồi, lật miếng ván lại cho an toàn. Thế mà thằng cô hồn nào ở trên đó lại ngu như vậy.

Tiến leo lên thực nhanh. Chàng cũng hồi hộp vì nghĩ tên lưu manh đó đứng trên mà đá thốc vào mặt chàng đang, lúc chơi vơi nhưthếnày thì có là thánh mới đỡ được. Nhưng không có chuyện gì xẩy ra cả. Từng trên trống trơn. Ngọn đèn hải đang cũ kỹ mốc meo, chơ vơ, lạnh lùng. Cái tháp này xây theo hình trụ. ở bên dưới rộng, bên trên nhỏ lại nên từng trên chỉ độ vài thước vuông.

Tiến ngạc nhiên đến lạnh người. Chàng nghĩ không lý tên côn đồ này có cánh bay xuống được hay sao. Tháp cao hơn hai mươi thước chứ ít gì. Nếu nó nhảy xuống đất có chăng là muốn tự vận thôi. Nhưng chàng cũng cẩn thận đi một vòng, ngó chung quanh xem có gì lạ không. Bên ngoài, trời tối âm u. Không có gì lạ cả. Tiến tần ngần một lúc rồi tụt xuống. Cái mặt chàng tiu nghỉu trông thực thảm thương.
Chàng đã tưởng Jean sẽ sỉ vả mình thậm tệ và có thể đòi ly dị nữa. Nhưng không hiểu sao? Jean lại tới gần bên chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Anh có sao không?
Tiến khôngbiếtphải nói với nàng cái gì bây giờ. Chàng im lặng nhìn Jean thật yếu ớt.
- Em đã nói với anh là không có ai ở trong này mà.
Khi anh leo lên trên ấy, em mới nhớ ra mình vừa qua một cơn ác mộng.
Tiến lí nhí hỏi.
Em mơ thấy cái gì?
- Em mơ thấy bị một con quỉ hãm hiếp ngoài biển.
Tiến vòng tay ôn lấy Jean khi nàng ép sát đầu vào mình chàng.
- Anh xin lỗi em về hành động vũ phu vừa lồi.
Jean lắc đầu nhè nhẹ nói.
- Chỉ vì anh thương em nên mới nổi ghen lên như vậy thôi Anh có lỗi gì đâu.
Tiến nấc lên về cử chỉ yêu thương cửa vợ. Chàng ẵm bổng nàng lên, đặt nàng lên giường. Cúi xuống hôn lên môi nàng, thân thể trần truồng của Jean cuộn lấy chồng.

Lần đầu tiên trong đời, Tiến được nằm trên một chiếc giường bằng gỗ lim để làm tình. Mặt phẳng rắn chắc của tấmphản nâng thân thể vợ lên sát sạt và vững vàng. Không như những loại giường nệm, mỗi lần dập mình xuống là thân thể người nằm dưới cũng lún xuống theo, làm mất đi sự cọ sát cần phải có.

Cùng một lúc với sự hưởng thụ thể xác. Đầu óc Tiến quay cuồng về lòng chung thủy của vợ. Mặc dù chàng tỏ vẻ hối hận vì sự vũ phu và ghen tương vô lý của mình. Nhưng thực sự Tiến vẫn tin tưởng là vợ chàng nhất định phải ngủ với một người nào đó, chứ không như lời nàng nói chỉ là một giấc mơ được.

Bằng chứng là quần áo nàng đã lột bỏ ngổn ngang dưới đất tới khi chàng tông cửa vô, nàng chỉ kịp choàng đại chiếc áo ngủ luýnh quýnh tới mặc áo ngược ra mở cửa mà không hay. Lúc ấy Tiến đã tính nói, nhưng biết rằng thế nào nàng cũng chối phăng đi nên lại thôi. Để chờ bắt được tên đàn ông đốn mạt nào đó ngủ với nàng xong, kể tội cũng không muộn.

Một bằng chứng khác nữa, không thể nào Jean có thể chối cãi được là trong thân thể nàng đã ướt nhẹp. Thậm chí khi nằm lên giường, tay chàng còn đụng phải cả nước nhờn rơi rớt trên tấm phản gỗ này nữa. Tiến đã cốcắn răng lờ đi như không biết. Bởi vì chàng biết rằng, nếu để lộ sơ hở, thế nào cũng có sự phòng bị những lần sau, khó cho chàng bắt quả tang được.

Bây giờ nằm trên thân thể nàng. Tiến còn thấy rõ hơn nữa những sung sướng giả bộ của vợ. Trời đất sanh ra, dù là đàn bà, sau khi ân ái đã tới tột đỉnh của khoái lạc rồi thì thân thể mềm mại trở lại, chứ không thế nào cương cứng lên được như lúc làm tình ban đầu nữa.

Hơn ai hết, Tiến còn lạ gì khi vợ chàng hứng tình lên. Những bắp thịt trên thân thể nàng săn cứng lại, co thắt và run rẩy tới tê người. Bây giờ đây, dù nàng có làm bộ sung sướng mà rên rỉ, vặn vẹo cũng làm sao có thể giả tạo được những đặc tính trời sanh ra cho con người.

Càng nghĩ, càng tức tới máu dồn lên khắp thân thể nóng bừng bừng. Tiến dập mình xuống mạnh bạo như một sự trả thù cho hả cơn tức giận. Chàng thấy rõ Jean ôm cứng lấy chàng, cố ưỡn mình lên như một sự chịu đựng. Cũng vì vậy mà cả giờ rồi, chàng không thế nào đạt tới được tuyệt đỉnh khoái cảm của sự ái ân.

Sau cùng, chàng mệt ngất ngư, đành lăn ra mà thở hào hển. Jean nằm bên cạnh chàng vuốt ve âu yếm. Dù bàn tay và miệng lưỡi nàng có mò mẫm cách mấy cũng không thế nào làm cho chàng hứng tình lên được nữa. Tiến mở mắt trừng trừng nhìn lên khắp phòng. Chàng tức tối không hiểu thằng cha nào lại có phép thần thông biến ra khỏi căn phòng này được kể cũng lạ.

Tiến cố kiểm soát xem mình có sơ hở gì để cho tên đốn mạt ấy lợi dụng mà thoát ra ngoài được hay không. Nhưng chàng thấy mình không có một mảy may sơ xuất nào cả. Căn phòng nhỏ nhắn này thì núp vào đâu. Nó phải là một thằng đàn ông to tướng chứ có phải là con kiến đâu mà ẩn núp dễ dàng như vậy.

Sau cùng, Tiến nghĩ ra một cách. Chàng làm bộ nói:
- Em có mệt không. Anh về phòng để em ngủ kẻo mất sức ảnh hưởng tới tinh thần làm sao ngày mai em vẽ được.
Jean vẫn ôm cứng lấy chàng nũng nịu nói.
- Em chưa mệt đâu, anh nằm với em chút nữa nghe. Nghe Jean nói, Tiến càng tức muốn hộc máu ra. Chàng muốn trở mặt xáng cho nàng một cái bạt tai cho hả cơn giận. Nhưng Tiến cốnhịn nhục, chàng hôn lên miệng nàng thì thầm.
- Thôi, em ngủ đi. Anh biết mấv hôm nay em lo cho căn phòng này nên mệt lắm rồi. Để anh về ngủ nghe. Anh nhất định về ngủ thực sao. Hình như anh còn chưa có gì mà...

Tiến biết vợ mình rất tinh ý. Chàng còn chưa đạt được khoái cảm sau cùng thì làm sao qua mắt được nàng. Có lẽ đóng kịch thì phải đóng cho tới cùng. Tiến lại làm bộ nói.
- Em có chắc là không mệt mỏi gì phải không?
Jean cắn nhẹ vô tai Tiến cười thực dâm dật.
- Em còn muốn anh làm cho em mệt ngất ngư nữa kìa. Từ nãy tới giờ đã có gì đâu.

Tiến thấy vợ chàng đóng kịch thực giỏi. Nàng nói như vậy có nghĩa là chàng chưa làm cho nàng hứng tình lên được Như vậy có khác gì bào chữa thật tài tình cho vụ
thân thể nàng mềm sèo lạnh ngắt này đâu. Tiến cắn răng leo lên mình vợ. Chàng làm bộ ngả ngớn.
- Tưởng em mệt rồi nên anh cho em nghỉ. Nếu vậy anh làm cho em biết nhé.
Jean nói như thách thức.
- Ừ, anh làm đi. Em đang chờ đợi nè.

Tiến kéo hai chân vợ gác lên vai. Đẩy cho thân thể nàng cong lên như con tôm luộc. Hai tay chàng nắm lấy ngực nàng đè mạnh thân thể xuống. Chàng biết, dù có làm gì đi nữa mà đầu óc chàng còn vương vấn vụ ngoại tình của vợ vừa rồi, cũng không thế nào làm chàng hứng tình lên được. Tiến nghĩra một cách. Cứ tưởng tượng như người nằm dưới thân thể mình bây giờ là một cô gái khác, chắc chắn sẽ đem tới lạc thú cho thân thể dễ dàng hơn.



Vô tình, Tiến nhìn lên vách tường. Chàng thấy bức hình bé Hai khỏa thân chèo thuyền trên biển. Bộ ngực cau non tròn lẳng, mát rượi. Từ hồi nào tới giờ, Tiến vẫn ao ước những thứ nho nhỏ xinh xinh nhưthế. Lớn lên ở Mỹ, những người bạn gái chàng toàn là dân da trắng, thân thể to lớn, kềnh càng đầy ăm ắp. Tới khi lấy Jean, da thịt nàng cũng thuộc loại quá khổ. Bộ ngực to như trái dưa hấu, khi cởi quần áo, xệ xuống tới gần bụng thấy mà ghê.

Hai cặp đùi nàng to như hai cái cột đình. Khi banh ra trống hốc. Cũng vì vậy mà khi được tin theo Hưng về Việt Nam làm việc, Tiến mừng vô hạn. Chàng tin chắc chắn rồi sẽ được hưởng lạc thú trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cây nhà lá vườn rồi.

Tuy nhiên, chàng như bị mắc cái eo. Jean theo chàng sát nút như hình với bóng, nên Tiến chưa có dịp nào du hí một mình mà tìm của lạ được. Chỉ có một lần. Tối đó chính Jean lại nhờ chàng đưa bé Hai về. Nàng sợ nó còn nhỏ, đi đêm một mình nguy hiểm. Hôm ấy đi vẽ trên biển về, Jean vẽ chưa xong nên đưa bé Hai về nhà vẽ tiếp. Còn Hưng đã ở lại trên thuyền mãi tới khuya vẫn chưa thấy đâu. Bởi vậy, Tiến mới có dịp đưa bé Hai về.

Con đường từ nhà trên sườn núi xuống tới Cầu Đá tối om, Tiến phải dùng đèn pin soi đường. Cây đèn pin và những cục pin làm tại Việt Nam này chỉ soi sáng lờ mờ một khoảng trước mặt chưa đầy một thước. Chàng và bé Hai phải đi thực chậm, trăng lưỡi liềm lù mù chẳng giúp ích được bao nhiêu.
Bé Hai và chàng phải đi sát vào nhau cho khỏi vấp té.
Đi xa nhà một đoạn dài, im lặng mãi, Tiến mới khơi chuyện nói với bé Hai cho đỡ buồn.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ, cháu gần mười lăm tuổi rồi.

Tiến ngạc nhiên kêu lên.
- Cháu mười' lăm tuổi rồi thực hay sao. Chú trông cháu chỉ bằng đứa trẻ lên bảy, lên tám ở Mỹ là cùng. Bé Hai cười khúc khích hỏi Tiến, làm chàng ngẩn người
tới thích thú.
- Tuổi bảy hay tám gì đó ở Mỹ tụi chúng nó đã biết ngủ với con trai chưa hả chú?
Tiến nghĩ con bé này chịu chơi nên không ngần ngại trả lời.
- Tuổi đó chắc chắn chưa biết gì, nhưng tuổi mười lăm thì đa số đã có bạn trai rồi. Em có bạn trai chưa?
Hình như con bé bị chạm tự ái, cười hì hì, nói:
- Chú tưởng chỉ có gái Mỹ ở tuổi đó. Thân thể to con mới có bạn trai được thôi hay sao. Còn gái Việt Nam nhỏ con như cháu chưa biết gì như con gái bảy tuổi ở Mỹ hay sao. Ai thì không biết, còn cháu thì đi xa hơn cái chuyện đó nhiều.
- Không lý em có chồng rồi hay sao?
- Con gái ở Việt Nam, mười lăm tuổi có chồng là chuyện thường. Cháu thì chưa có chồng. Nhưng chuyện vợ chồng đối với cháu chưa chắc gì đứa con gái nào có chồng rồi cũng biết nhiều hơn cháu đâu.
Tiến ôm nhẹ lấy vai Hai hỏi nhỏ.
- Như vậy em đã từng ngủ lén với con trai rồi hay sao?

Hai cười khúc khích nói.
- Chỉ có dám ngủ lén thôi hay sao?
- Không lý em dám công khai à?
Hai có vẻ đắc ý nói.
- Công khai thì không dám công khai, nhưng mẹ cho phép.
Tiến ngạc nhiên hỏi.
- Có vụ đó thực hay sao. Thằng con trai nào mà lại có phước như vậy?
- Không phải là thằng con trai nào. Mà là một ông lớn tuổi rồi.
- Mấy tuổi mà em cho là lớn tuổi?

Có lẽ y cũng vào khoảng trên dưới bốn mươi gì đó.
- Bộ em thương thằng cha già này à. Kể cũng là một mối tình ly kỳ đó.

Hai nói thực nhanh.
Cháu có nói thương y bao giờ đâu.
- Ủa, thế sao em bảo đã ngủ với nó, lại còn nói được mẹ cho phép nữa?
- Ngủ thì có, cả tuần lễ như là đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ cho phép cũng không sai. Thương thì không dám đâu.
Tiến vừa tò mò, vừa thấy vui vui. Chàng hỏi tới.
- Như vậy có lẽ em chỉ tò mò đi chơi cho biết thôi phải không. Hay là bị mẹ em bắt buộc?
- Thực sự nói là mẹ bắt buộc cũng không đúng, vì bả có đánh đập gì cháu đâu. Còn nói tò mò không thì cũng không phải. Bởi vì quả thực hàng ngày cháu hay tìm hiểu Chuyện người lớn lắm. Nhiều đêm nằm một mình còn tự mình mò mẫm nữa.
- Rồi ông già đó có làm em thỏa mãn trong cả tuần lễ ấy hay không?
- Thỏa mãn sự tò mò thì có. Nhưng ông ấy làm cho cháu sợ cả tháng không dám mò tay xuống dưới đó nữa.
- Tại sao vậy? .
- Hai cười khúc khích nói.
-Chú muốn nghe à? .
- Muốn chứ?
- Đêm phá trinh một người con gái, tưởng chú có vợ rồi phải biết nhiều hơn cháu chứ.
Tiến buồn rầu nói.
- Chú không có cái may mắn đó.
Hai ngạc nhiên hỏi.
- Tại sao vậy?
- Từ khi lớn lên, chú chỉ biết tìm những cô gái giang hồ ngủ với họ và trả tiền. Loại này cháu biết rồi, làm gì
có trinh mà phá.
- Còn cô Jean thì sao? . . .
- Trước khi lấy chú. Vợ chú có cả tá người yêu. Bên Mỹ họ ngủ với nhau là chuyện thường thôi. Trinh tiết không quan trọng như ở đây đâu.
- Như vậy thật là tội nghiệp cho chú quá đi.

Vừa nói, Hai vừa dựa sát vô mình Tiến. Tiến thấy hình như cơ hội gần gủi đứa con gái đầu tiên ở Việt Nam này đã tới Chàng làm bộ choàng tay lên vai nó thực thân mật và từ từ rà xuống dưới xem phản ứng nó ra sao. Bàn tay Tiến đã để trên bộ ngực nhỏ nhắn một lúc rồi mà Hai không nói gì. Tiến mạnh bạo hơn, bóp nhè nhẹ.

Cánh tay Hai kề sát mình Tiến, bỗng tử từ choàng ra sau lưng chàng ôm thực chặt. Con nhỏ đứng chỉ tới vai chàng nên tay nó ôm chàng ngay ngang bờ mông. Bàn tay nó để ngay đó bấu cứng. Chàng biết là con nhỏ đã mở đường cho mình đi. Tiến không chần chờ gì được nữa. Từ lúc nói chuyện với nó và nhất là sự cọ sát khi đi bên nhau đã làm cho thân thể chàng nóng hổi lên rồi. Chàng đứng lại, buông cây đèn pin rơi xuống đất. Xoay mình Hai lại phía trước, cúi xuống hôn thật mạnh trên môi con nhỏ. Miệng nó há ra ngay và lưỡi chàng lùa qua đó thực nhanh.

Một lúc sau, Tiến kéo nó vô lề đường, sát một bụi cây. Chàng chắc chắn dù cho có người đứng cách đó mươi thước cũng không nhìn thấy hai đứa đâu. Chàng càng yên tâm kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực nó ra. Bàn tay chàng rà
lên vùng ngực mới nhô săn cứng rồi từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven đường. Kéo chiếc quần nó xuống chân. Tự nhiên con bé dạng chân ra thực rộng. Hai tay nó ôm lấy đầu chàng vít lại. Bờ lông non mền mại cọ vô mặt Tiến làm chàng run rẩy.

Cho tới một lúc, Tiến không còn chịu nổi nữa. Chàng kéo con nhỏ xuống, đè ngửa nó ra trên thảm cỏ. Tới bây giờ con bé mới lên tiếng.
- Chú ơi... đừng làm cho cháu sợ nhé.
Tiến cố trấn tĩnh nó. Chàng nói thực dịu dàng.
- Không có đâu. Em ngoan ngoãn anh cho nhiều tiền nữa.
- Chú nói thiệt không?
- Anh không gạt em đâu.
- Chú cho cháu bao nhiêu?
- Em muốn bao nhiêu cũng được.
- Chú có cho cháu nhiều bằng cô Jean không?
Tiến chùn mình xuống, làm con nhỏ rên lên. Chàng nói thực nhanh.
- Anh sẽ cho em nhiều hơn số tiền cô Jean cho em nữa.
- Chú đừng nói dối nghe chú.
- Anh... anh... không nói dối đâu...

Con nhỏ nằm dưới không nói gì nữa. Nó bắt đầu rên rỉ Chân nó càng dạng ra thực rộng. Hai tay bấu cứng lấy tay Tiến. Chàng không còn tự chủ được nữa. Thân thể rập xuống liên hồi với hết sức mạnh của mình. Bây giờ nằm trên mình Jean, Tiến cũng làm như vậy. Chỉ khác chàng vác hai chân nàng lên vai, chứ không như ngày hôm đó như bé Hai dạng chân ra hai bên nữa.

Những âm thanh rên rỉ và sự cong cớn của bé Hai đêm hôm đó hiện rõ ràng trong đầu Tiến làm chàng hứng khởi vô cùng. Thân thể chàng cứng lại như sắt nguội làm Jean ngạc nhiên hết sức. Tấm ván giường cấn bên dưới như giữ cứng thânthểnàng lại mỗi lầnTiến rập mìnhxuống. Không nhúc nhích vào đâu được. Tuy nhiên, nàng cũng không thế nào nóng người lên được nữa.

Lúc nãy, Jean đã bị cặp mắt ma quái thôi miên và con người vô hình nào đó đưa nàng tới khoái cảm ghê hồn rồi. So sánh với Tiến bây giờ có thấm vào đâu. Tuy nhiên, không muốn để chồng biết được điều này. Có thể làm hại tới hạnh phúc của nàng, nên Jean phải giả vờ uốn éo, rên rỉ như những khi ngủ với chàng.

Nhưng làm sao nàng qua được mắt Tiến. Cái hứng tình bây giờ của chàng là hình ảnh bé Hai nằm bên dưới đêm hôm đó, chứ có phải vợ chàng đâu. Bởi vậy Tiến mặc kệ Jean muốn làm gì thì làm. Chàng chỉ mượn cái thể xác nàng để làm môi trường cọ sát da thịt mình mà thôi.

Đầu Tiến vẫn ngửng lên nhìn đăm đăm vào bức họa khỏa thân của bé Hai treo trên tường. Miệng con bé chu ra thực khiêu gợi. Bộ ngực mới nhú lên đã được Jean vẽ lớn hơn một chút càng thêm kích thích chàng hơn nữa. Chàng rít lên trên thân thể Jean.
- A... a... a...

Nằm trên mình Jean một lúc lâu, Tiến lăn qua một bên thở hổn hển. Chàng không ngờ mình lại có thể dùng trí tưởng tượng mà làm tìnhđược nhưvậy. Chắc chắn vợ chàng không thế nào hiểu nổi, tại sao Tiến lại có thể sung sức như vậy. Nàng phải cho là màn kịch rên rỉ, vặn vẹo rẻ tiền của nàng thành công thật mỹ mãn. Như vậy càng hay cho chương trình đang dự tính trong đầu, bắt quả tang tên đàn ông đốn mạt nào đó đã ngủ với nàng.
Tiến vờ hỏi Jean.
- Em còn muốn ở lại đây đêm nay vẽ nữa không?
Jean vô tình thực thà nói.
- Nhất định em phải vẽ cho xong một phần nào nữa trên bức họa này. Có lẽ nghỉ ngơi một chút em lại bắt đầu vẽ ngay.
Tiến vẫn vờ vĩnh lo lắng cho nàng.
- Em phải tắm rửa đi đã chứ.
- Dạ, tắm chứ anh. Để như thế này làm sao chịu nổi.
Tiến nghĩ có lẽ như vậy là đã quá đủ cho phần đầu của tấnkịchnày rồi. Chàng hôn nhẹ lênmôi vợ từgiã về phòng.
- Chúc em ngủ ngon nhé.
- Anh cũng vậy nghe cưng.

Tiến lững thững trở về phòng. Nhưng khi nghe tiếng Jean đóng cửa lại. Chàng rảo bước thực nhanh, nhẩy lại sát bên cánh cửa phòng vẽ, lắng tai nghe ngóng động định bên trong.

Một lúc sau, chàng đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào Chắc chắn là Jean đang tắm. Đợi một lúc thực lâu nữa, tiếng nước ngừng chẩy rồi bỗng có tiếng Jean hớn hở nói:
- Trốn ở đâu mà tài tình thế. Bây giờ lại ló đầu ra hả?

Nghe tiếng Jean nói, máu Tiến sôi lên ngay. Chàng ưnh tông cửa vô liền. Nhưng lại nghĩ, vội gì chứ. Cá đã nằm trong rọ rồi, bắt lúc nào không được mà phải vội vàng. Chàng càng thu mình lại, nhẹ nhàng áp thực sát tai vô khe cửa. Tiếng Jeơn thực ngọt ngào.
- Ngoan nào, nằm yên đi chứ, để gãi ngứa cho cưng nữa nghe.
Im lặng một lúc thực lâu, tiếng Jean lại hí hửng.
- Ngoan quá, cưng ngoan quá đi thôi. Như vậy có sướng không. Ngước đầu lên một chút nữa xem nào. Cái cần cổ này~xinh quá đi mất thôi.

Tiến cố nuốt cái tức căm gan vô bụng. Chàng nhìn quanh xem có vật gì có thể cầm được, khi nhào vô trong phòng, phang cho thằng chó đẻ đó được không. Cuối cùng chàng nhìn thấy một khúc cây như cái gậy. Tiến vội vã lượm lên. Chàng nhứ nhứ cầm cái gậy như một cây kiếm.
Tiến nghĩ thầm.
- Đập cho mày mấy cây này cũng bỏ đời rồi. Nếu cần tao thọc vào mắt mày cho đui luôn cũng được nữa.
Tiến vừa định gõ cửa thì lại nghe có tiếng Jean cười khúc khích thật lẳng lơ, dâm dật. Chàng không còn chần chờ được nữa. Đập mạnh tay vô cửa la lớn.
- Mở cửa, mở cửa mau lên.
- Ai đó.
- Tôi đây. Chồng bà đây, mở cửa mau lên.

Trái với lần trước Jean còn hỏi đi hỏi lại, chần chờ để thằng khốn kiếp ấy tìm chỗ trốn. Lần này Tiến vừa trả lời xong là hai cánh cửa đã mở toang ra ngay. Chàng giật bắn ngươi khi thấy một vật đen thui từ trong phóng ra. Tiến tưởng tên ngủ với vợ mình tấn công nên tá hỏa lui lại, cầm cây thủ thếngay. Nhưng chàng định thần lại thì ra một chú mèo đen to tướng vừa nhảy vọt ra ngoài. Chạy một quãng, nó còn đứng lại dương cặp mắt xanh lè nhìn chàng như maquỉ Vậy mà cũng làm Tiến tháo mồ'hôi. Jean đã tới bên chàng hỏi:
- Anh trở lại làm chi vậy?
Tiến nhanh trí nói dối thực mau.
- Anh mất xâu chìa khóa. Không biết có rớt đâu đây không?
- Ờ. Anh vô kiếm xem. Có lẽ lúc nãy cởi quần áo vội vàng rơi đâu đó chăng.
Tiến lẹ làng vô trong phòng ngay. Chàng nhìn thật nhanh mọi nơi và biết ngay là mình lầm tiếng nói vừa rồi của Jean với con mèo đen kia, chứ không phải người ta. Tuy nhiên, Tiến cũng cẩn thận làm bộ vén luôn cả chiếc màn che phòng tắm xem có ai trong đó không cho chắc ăn. Và trong lúc Jean không để ý. Tiến móc túi lấy sâu chìa nắm trong tay, rồi ra ngoài vờ cúi xuống cạnh giá vẽ của Jean, nhặt sâu chìa khóa tưởng tượng lên nói.
- Đây rồi, may quá... nó rớt ở đây mà làm hết hồn, tưởng mất rồi chứ.

Nói xong, chàng thủng thẳng nựng mặt vợ lên, hôn vô môi nàng một cái thực tình tứ. Jean nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn thực say mê. Bỗng Tiến bật cười. Chàng nhìn thấy mấy sợi lông mèo còn vương trên má Jean.
- Anh cười cái gì vậy?
- Em coi... nựngcon mèo làm gì tới nỗi mặt mày dính lông nó tùm lum rồi kìa.
Jean cười bẽn lẽn, đưa tay phủi má. Tiến được dịp hỏi:
- Con mèo núp ở đâu mà lần đầu anh tìm khắp nơi không thấy nó.
Jean cười thực tươi lắc đầu nói:
- Em cũng không biết nữa. Có lẽ nó đen thui nên anh không thấy nó thôi. Nó ở đâu ra vậy?
- Con mèo đó của con Hai. Nó theo tụi em đi chụp hình, anh Hưng đã nghe lời dặn của mẹ con bé ném con mèo đó xuống đường rồi, không hiểu tại sao nó lại tìm tới đây được.
Tiến lắc đầu rủa.
- Đúng lá con mèo quỉ. Nó làm anh hết hồn.

Nói xong, chàng từ từ trở về phòng. Vừa đi được vài bước, Tiến giật mình thấy Hưng từ trong nhà bước ra. Chàng vội vàng chui ngay vào một bụi cây gần đó núp. Hưng vô tìnhkhông biết có người đangrình mình nên thủng thẳng đi xuống núi. Khi tới ngang ngọn tháp hải đăng. Chàng dừng lại, định vô nói với Jean vài điều vì sự hiểu lầm của Jean hôm chàng đưa nàng vào ngọn tháp này. Điều này hết sức cần thiết. Bởi vì cặp mắt ấy đã làm Hưng điêu đứng. Cặp mắt của người chết trên biển cả trở về. Đã hiện ra trên bức tường ngọn tháp hải đăng.

Mấy bữa nay, sở dĩ chàng chưa muốn nói vì biết rằng đối với tụi Mỹ, chuyện ma quỉ là điều rất khó làm cho chúng tin. Hơn nữa, chàng mới đồng ý cho Jean xử dụng căn phòng này. Bây giờ lại nói chuyện đó sau khi nàng giận chàng, có phải là rất dễ hiểu lầm hay không.

Nhưng hôm nay sau khi Jean đã hoàn tất mọi chuyện. Thời gian giận dỗi cũng đã lâu rồi, và hồi tối, nàng lại hết sức đề cao chàng trong bữa tiệc kể như là khánh thành thì bây giờ chàng phải có nhiệm vụ cho nàng biết những cái nguy hiểm, nếu có, thể xẩy ra cho Jean phòng ngừa.

Chàng quyết định rẽ vô con đường dẫn tới tháp hải đăng. Nhưng đi được một quãng. Hưng đổi ý, quay trở lại. Chàng nghĩ đêm đã khuya. Nếu chàng vô đó nói chuyện với Jean mà Tiến biết được, thếnào cũng có chuyện không hay. Bởi vặy Hưng trở ra, rảo bước xuống chân núi.

Tiến đã tưởng bắt được quả tang Hưng tới ngủ với vợ mình rồi. Chàng núp trong bụi cây hồi hộp đợi chờ. Ai ngờ Hưng mới đi được có vài bước là trở lại, quay đầu xuống núi ngay. Chàng đã tưởng mình có sơ hở gì cho Hưng nhìn thấy sự rình rập của mình. Nhưng Tiến thấy Hưng vẫn ung dung đi đứng rất bình thản. Chắc chắn anh chàng này may mắn, trốn thoát khỏi tay chàng được một lần rồi nên teo. Không dám trở lại đêm nay nữa. Nhưng mà cu cậu đi đâu đây Không lý chúng thấy động ổ rồi hẹn nhau tới chỗ khác chăng.

Ý nghĩ này có vẻ hữu lý nên Tiến theo sát Hưng ngay. Chàng âm thầm đi sát vào ven đường, nơi những bụi cây mọc um tùm để phòng khi Hưng có quay đầu trở lại cũng không biết chàng theo sau. Tới chân núi, ra ngoài đường. Tiến thấy Hưng ngoắc một chiếc xe Honda ôm đậu trên bến đò đón khách. Chàng chờ cho chiếc xe đó chạy mới vội vàng ngoắc một chiếc xe khác đuổi theo. Tiến bảo người lái xe Honda ôm:
- Anh tắt đèn đi, theo chiếc xe kia cho tôi. Đừng để cho nó biết mình theo sau nhé.
Anh chàng lái xe Honda ôm quay lại phân trần.
- Không được đâu ông ơi. Xe chạy không đèn, vừa nguy hiểm, vừa gặp công an là bị phạt lôi thôi lắm đó. Tiến năn nỉn.
- Anh cứ nghe lời tôi đi mà. Bất cứ điều gì tôi cũng chịu hết cho anh có được không?
- Nhưng ông trả cho tôi được bao nhiêu để làm cái công việc nguy hiểm này chứ.
Tiến biết anh chàng này bắt bí mình. Chàng không do dự nói ngay.
Tôi bao chuyến xe này cho tới sáng. Trả công anh một trăm đô la. Miễn là đừng để mất dấu người đi trước là được.

Anh tài xế lái xe Honda ôm lính quýnh tắt đèn, để Tiến lên rồi cho xe vọt theo xe Honda phía trước liền. Vừa chạy anh ta vừa nói.

Ông thầy cứ yên trí đi. Nhất định không thế nào mất dấu được đâu. Thằng nhỏ lái chiếc xe phía trước là con trai lớn của em đó mà. Em tập cho nó lái xe chứ ai.

Nghe ông ta nói, Tiến càng vững bụng. Quả thực chiếc xe trước chạy thực loạng quạng nên xe chàng bám sát không mấy khó khăn. Xe chạy chỉ vài phút sau đã rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đi chừng mươi phút nữa, hình như đã tới đường cụt. Chiếc xe đậu lại, Hưng xuống xe, trả tiền rồi từ từ đi về phía trước. Chàng gõ cửa một căn nhà lá lụp sụp ngay sát chân núi. Có lẽ hòn núi này với núi chỗ ngọn tháp hải đăng là một. Hình như căn nhà này nằm ở phía sau núi thì phải.

Tiến xuống xe, chàng móc bóp đưa cho anh chàng lái xe Honda ôm năm chục đô la rồi nói:
- Tôi đưa trước cho anh một nửa. Cứ đợi ở đây, chờ tới sáng xong chuyện, chở tôi về sẽ đưa nốt cho anh số tiền còn lại. Nhưng chuyện này không được nói với ai nhe.

Anh lái xe Honda mừng rỡ, cầm mấy tờ giấy bạc cám ơn Tiến lia lịa. Chàng không để ý tới anh ta nói gì. Vội vã rảo bước tới căn nhà Hưng vừa chun vô. Trong nhà đã thắp đèn sáng lên hơn. Tiến tìm một khe hở nhìn vô nhà. Chàng
thấy một thiếu phụ ngồi cạnh Hưng trên chiếc giường đã giăng mùng. Bên trong có hai đứa nhỏ đang đùa dỡn với nhau. Hình như chúng đang dành nhau một cái mền thì phải. Thiếu phụ và Hưng ngồi ngoài mùng. Bỗng nàng quay qua bảo Hưng:
- Thôi anh cởi quần áo ra, lên đây nằm với em đi. Ngồi ngoài này muỗi làm thịt đó.
Hưng mỉm cười, choàng tay qua vai thiếu phụ hôn vô môi nàng thực ớnh tứ. Chàng đứng lên, cởi quần áo thực tự nhiên. Hai người cùng chung vô mùng. Thiếu phụ nói với hai đứa trẻ.
- Mấy đứa sao không nhắm mắt ngủ đi.

Cả hai cùng cười khúc khích, lấy mền trùm kín lên đầu nằm im ngay. Cả khu này không có điện nên ngoài trời tối om. Đứng bên ngoài, Tiến yên trí theo dõi mọi hoạt động bên trong mà không sợ bị lộ. Hơn nữa, hôm nay vô tình chàng lại mặc bộ quần áo đậm màu nên càng dễ lẫn vào bóng đêm. ở trong nhà, cây đèn dầu đủ sáng để Tiến nhìn rõ Hưng và thiếu phụ đã ôm cứng lấy nhau trong mùng rồi. Chỉ vài phút sau là quần áo thiếu phụ đã bật tung ra, trắng nõn. Hưng cũng đã cởi chiếc áo thung, chàng chỉ còn lại trên mình độc nhất chiếc quần lót thực nhỏ.

Hai người cuộn tròn lấy nhau, trong khi hai đứa bé vẫn lục đục bên cạnh. Thiếu phụ bỗng buông Hưng ra, ngồi dậy nói.
- Anh Hưng ơi, hay là chúng mình vào phòng con Hai đi Chắc nó ngủ say rồi đó. Ở đây hai đứa nhỏ này lục đục mãi làm ăn gì được.

Hưng nghe Lan nói chịu liền, chàng nghĩ tới đêm đầu tiên. Con bé liều lĩnh mò mẫm trên thân thể chàng. Trong đầu Hưng nghĩ ngay tới chiếc giường bé nhỏ đó mà nằm ba người thì nếu muốn, con bé đó chỉ với tay ra là đụng được mình chàng ngay. Hơn nữa, chiếc giường bằng hai miếng ván dầy ghép lại. Được kê bằng hai con ngựa gỗ phía dưới rất chắc, dù cho có nhúc nhích cách mấy, người nằm bên cũng không biết. Mẹ nó có tài thánh cũng không biếtnó máy mó với chàng được. Chàng hí hửng đí vô phòng trong. Hưng đã tính đúng tất cả. Tuy nhiên, chỉ có một đều Hưng không biết là khi chàng gõ cửa thì con Hai vẫn còn thức và Lan đã nháy mắt làm hiệu cho nó chạy vô buồng làm bộ ngủ mà thôi.

Hưng hí hửng ôm quần áo vô phòng trong. Chàng chui vô mùng liền, trong khi đó Lan vẫn còn chần chờ ở nhà ngoài. Hình nhưnàng còn phải dắt mùng lại cẩn thận trước khi theo Hưng. Con Hai đang nằm sát ngay trong vách. Hưng biết Lan chưa vô kịp, chàng luồn ngay một tay vô áo con nhỏ xoa nhè nhẹ. Trong phòng tối om, Hưng biết dù cho Lan có vô cũng không nhìn thấy chàng đang làm gì Chàng mạnh bạo hơn, cúi xuống hôn vô miệng con nhỏ.

Bỗng Hưng giật mình vì một bàn tay nhỏ nhắn vừa đặt lên trên quần lót chàng. Thì ra con bé chưa ngủ, hay vừa mới thức dậy cũng nên. Nhưng điều đó không quan trọng, miễn là nó chịu chơi là được rồi. Hưng thích thú, không còn phải dè dặt nữa. Chàng ôm cứng lấy con nhỏ hôn tới tấp khắp mình mẩy nó. Chàng chỉ sợ Lan vô liền bây giờ thì mất hứng hết.
- Anh Hưng ơi, để em ra ngoài tắm một chút đã nhé.
Hưng nghe Lan nói mừng nhưmở cờ trong bụng, chàng lật đật nói:
- Được mà, anh nằm đây chờ một chút có sao đâu.

Lan mỉm cười trong bóng tối. Nàng Iấy chiếc khăn và cục xà bông mở cửa ra ngoài. Phòng tắm được làm bên hông, sát sau nhà. ở đó chỉ có cái vại nước. Lúc trước có một tấm phên rách che. Bữa hôm sửa nhà, Lan đã nói ông thợ làm thành một cái phòng lộ thiên nho nhỏ thật kín đáo. Bây giờ nàng làm bộ đi tắm để cho Hưng có dịp mò mẫm con Hai, chút nữa nàng vô, chắc chắn chàng đã nóng người lên rồi, lo gì Hưng không thỏa mãn được đêm nay. Lan đã tính toán thực kỹ, nếu cứ ngủ vôi Hưng đều đều như thế này, thế nào nàng cũng có con với chàng, và như thế lo gì Hưng không lo lắng cho gia đình nàng.

Lan vô tình đi ra phòng tắm. Nàng đâu có biết Tiến đang dòm trộm vô nhà. Chàng thấy nàng mở cửa ra ngoài, vội vàng chạy ra phía sau nhà. Thấy có một chỗ kín đáo núp được nên chui tọt vô liền. Tiến đâu ngờ đó lại là phòng tắm mà Lan sắp sửa vô. Bây giờ chàng đã biết căn nhà này chính là nhà bé Hai. Nếu Tiến đoán không lầm thì người thiếu phụ này là mẹ con nhỏ. Hai đứa em con Hai lúc nãy lục đục trong mùng chàng đã nhận ra trong mấy tấm hình Jean chụp chúng ngoài biển.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng Tiến thấy Lan lù lù hiện ra trước mặt. Căn phòng tắm chỉ rộng độ hơn thước vuông nên Lan vừa bước vô là đã thấy mặt Tiến rồi. Nàng hoảng hốt toan la lên thì đã bị Tiến nhanh tay bịt miệng nàng lại. Chàng lính quýnh nói:
- Tôi là bạn anh Hưng và là chồng cô Jean mướn mấy đứa con chị làm người mẫu chụp hình bữa trước đó, chị có biết không?

Lan gật đầu lia lịa. Nàng không biết phải nghĩ làm sao bây giờ. Cái gì mà kỳ cục thế này. Tại sao anh chàng này lại núp trong phòng tắm của nàng trong đêm khuya khoắt thế này. Chuyện gì đã xảy ra. Nghe tụi nhỏ nói là chồng cô Jean cũng là kỹ sư điện tử và còn giàu hơn Hưng nhiều nữa. Nhưng mà họ đang chơi cái trò gì đây.
- Chị biết tôi là ai rồi phải không?
Lan lại gật đầu lia lịa. Tiến nói nho nhỏ.
- Chị đừng sợ, tôi không có ý làm hại chị đâu. Nhưng không được la lên nghe không.

Lan lại gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý. Tiến vẫn chưa buông nàng ra. Chàng nghĩ thật nhanh trong đầu, phải hù người đàn bà này thì mới mong dấu được hành động mờ ám của mình đêm nay. Bỗng Tiến khoái trí, chợt nhớ ra vợ Hưng sẽ tới đây vào chiều ngày mai. Chàng nói liền.
- Chiều mai, vợ anh Hưng sẽ tới đây. Bà ta đã nghe phong phanh chuyện anh Hưng lăng nhăng với một cô nào rồi. Bởi vậy chị ấy nhờ tôi theo dõi mọi hành động của anh Hưng, tìm ra người đàn bà ấy là ai để thanh toán. Ai ngờ lại là chị.

Nghe Tiến nói, Lan tháo mồ hôi. Chàng đã buông tay ra mà nàng lắp bắp không nói lên được một lời nào. Lan đã bị Tiến đánh trúng tim đen, nàng choáng váng. Thân thể lúc này vẫn còn trần truồng, không một mảnh quần áo nào. .Lúc nàng ôm ấp Hưng đã cởi bỏ hết quần áo ra rồi. Tới lúc làm bộ đi tắm, tưởng đêm tối không có ai nên chỉ lấy chiếc khăn tắm lớn Hưng mua cho tuần trước choàng ngang người. Nào ngờ gặp ngay Tiến trong phòng tắm một cách bất ngờ như vậy. Chàng lại ôm cứng lấy nàng, chiếc khăn cũng đã rơi xuống đất mất rồi.



Một lúc thực lâu, nàng vẫn không nói lên được một lời nào nữa. Bây giờ Tiến vẫn còn ôm chặt lấy nàng mà chỉ buông tay bịt miệng Lan ra mà thôi. Cũng vì vậy mà tự nhiên Lan nẩy ra ý định phải mua chuộc người đàn ông này bằng mọi giá. Mà nàng còn có cái gì có thể mua chuộc được những dân Việt Kiều giàu có này hơn là thân thể người đàn bà nữa. Nghĩ vậy, Lan gục ngay đầu vào vai Tiến, thân thể nàng ép sát vô mình chàng. Hai tay vòng ra sau lưng Tiến ôm cứng lấy thân thể chàng, nàng làm bộ sụt sùi nói nho nhỏ:
- Tưởng ai xa lạ, thì ra là anh. Tuy chúng mình chưa gặp mặt nhau, nhưng gia đình em đã mang ơn anh chị nhiều rồi. Không lý bây giờ anh nỡ nào hại mẹ con hay sao.

Tiến không ngờ chàng xoay ngược nnh thế tài tình như vậy Chàng thừa thắng xông lên. Làm ra cái bộ thương hoa tiếc ngọc lắm, chàng thì thào.
- Nếu là người khác thì anh đã ra về từ lúc biết anh Hưng tới đây rồi. Nhưng lại là em nên anh mởi cố nán lại, để tìm dịp gặp em báo tin. Ai ngờ em chui ra đây làm anh chới với.
- Vậy anh không cho vợ anh Hưng biết tụi em phải không?
- Nhất định là như vậy rồi. Em không tin hỏi con Hai xem anh đối xử với nó như thế nào.
Không ai biết con hơn là mẹ. Lan đoán ngay là con Hai thế nào cũng có cái gì với anh chàng này rồi. Nàng làm bộ nói:
- Anh cho nó nhiều tiền lắm phải không?
Tiến vô tình nói.
- Có bao nhiêu đâu.

Rồi như chợt nhận ra là mình lỡ lời. Nói như vậy có khác gì tự thú là chàng đã có cái gì với con nhỏ này rồi hay sao. Chàng vừa tính nói trớ đi thì Lan đã kiễn chân lên hôn vô miệng chàng làm Tiến không nói được lời nào nữa.

Chàng lại nghe Lan nói:
- Anh xem hai mẹ con em có giống nhau hay không? Vừa nói, Lan vừa nắm tay Tiến kéo xuống bụng nàng, rồi đẩy nhẹ xuống dưới. Tiến như được nước bóp mạnh. Người chàng nóng lên hừng hực. Miệng lưỡi Lan lại tràn ngập bờ môi chàng. Thân thể nhỏ nhắn và săn cứng của Lan đã làm Tiến run lên bần bật. Vừa rồi chàng đã đè Jean ra, vậy mà bây giờ Tiến lại thấy ham muốn tột cùng rồi.

Lan đã tháo dây lưng quần Tiến ra hồi nào chàng cũng không hay. Nàng gác một chân lên hông chàng. Tiến đã đỡ lấy đùi nàng, nâng lên cao hơn nữa. Không may cho chàng, Lan mất thăng bằng thế nào té nghiêng vô vách nhà, kéo Tiến theo. Vách lá không chịu nổi sức nặng hai người lõm vô trong tạo lên tiếng động thực lớn. Cái vách này lại là vách bên phòng con Hai. Bởi vậy cả Hưng và Hai cùng giật mình ngồi bật dậy, la lên.
- Trời ơi... nhà xập, nhà xập...

Tiến hoảng hồn chụp quần áo cắm cổ chạy thục mạng về phía anh chàng xe ôm đang đứng chờ. Lan cũng chới với, nửa khóc nửa cười, cố ngồi dậy. Nàng bị một thanh tre gẫy trong vách lá đâm vô đùi đau thấu xương. Chỉ một lúc sau, cả Hưng và Hai cùng ra đỡ Lan dậy. Hưng xót xa hỏi:
- Em có cần anh đưa đi nhà thương không?
Lan lắc đầu lia lịa nói:
- Khỏi mà anh. Em chỉ bị thương ngoài da thôi mà.

Để anh bế em vô trong nhà rọi đèn xem sao nhé. Nói xong, không để cho Lan có đồng ý hay không. Hưng bế xốc nàng lên đem vô trong nhà đặt nàng lên giường. Bé Hai cũng đã mang chiếc đèn dầu lớn vô phòng. Nàng vặn cho bấc cháy to hơn một chút nữa. Bây giờ mọi người đã nhìn thấy rõ vết tre đâm ngay trên bắp đùi Lan. Máu chảy ra tùm lum, đỏ cả một bên đùi nàng. Hưng hối Hai lấy một thau nước, chàng chùi sạch vết máu. Móc bao thuốc lá trong túi, xé mấy điếu ra rịt vô vết thương cho nàng cầm máu, rồi xé chiếc áo thung cột chặt vết thương cho nàng. Cả nhà loay hoay mãi tới gần sáng mới đi ngủ.

Hôm nay, sinh nhật của John. Một trong hai kỹ sư Mỹ trong hãng, nên Hưng tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ta. Lẽ d'nhiên là phải thật bất ngờ.

Chiều tới, John định ra phố chơi thì Hưng dắt anh ta vô căn phòng kế bên. Phòng này từ hồi nào tới giờ chưa được ai xử dụng nên còn bỏ trống. Cửa mở, John vừa bước vô đã tá hỏa tam tinh vì một tràng pháo nổ ngay dưới chân. Anh ta nhảy dựng lên trong khi mọi người vỗ tay cười nghiêng ngửa. Jean chạy lại ôm lấy John chức mừng sinh nhật trước tiên. Cái ôm cũng bình thường như những lần tiệc tùng chúc mừng nhau như phong tục của người tây phương từ trước tới giờ. Nhưng không hiểu sao, tự nhiên lần này Tiến thấy gai mắt dễ sợ. Chàng nhìn rõ ràng bộ ngực nung núc, nhún nhẩy của vợ ép chặt vào thân thể thằng bạn Mỹ cùng sở này. Những âm thanh rên rỉ trong khoái lạc của Jean lại vang vang trong đầu Tiến. Chàng nhớ lại đêm hôn đứng ngoài cửa nghe Jean rên rỉ. Lần đó Tiến đã tưởng người ngủ với nàng là Hưng, nhưng ngay sau đó, Tiến đã theo Hưng tới nhà người tình của anh chàng này. Chứng klến cảnh làm tình của anh ta. Tuy nhiên, Tiến biết tánh Hưng ưa của lạ. Anh ta cũng có thể một lúc có nhiều người đàn bà chung quanh lắm. Mà biết đâu, một trong những người đó không phải là vợ chàng.

Tới bây giờ, trông thấy cái hôn của vợ với anh chàng kỹ sưMỹ đồng nghiệp này. Tiến dám quả quyết Jean phải có cái gì với anh ta rồi. Tuy nhiên, đêm hôm đó, anh ta trốn ở đâu trong phòng vẽ nhỏ bé của Jean cơ chứ. Không lý trong đó còn có hầm hốnào có thể ẩn núp được nữa hay sao? Trí tưởng tượng của Tiến đi thực xa. Chàng nhớ lại một vài câu chuyện trong các bộ phim Trung Hoa về các đường hầm bí mật, và đinh ninh rằng thế nào trong căn tháp hải đăng kia cũng phải có một con đường hầm tương tự như vậy. Nếu thế, chỉ còn một cách duy nhất có thể bắt tại trận vụ ngoại tình này là khám phá cho bằng được con đường hầm bí mật đó.

Nhưng làm thế nào bây giờ. Có lẽ phải cắn răng chịu cho vợ ngoại tình thêm một thời gian nữa, để chàng có thì giờ vạch trần hành động khốn nạn này trước khi ly dị. Lẽ dĩ nhiên chàng sẽ không để tên kỹ sưchó kia yên thân rồi.

Tiến ngửa cổ uống một hơi hếtly rượumạnh. Mọi người đã ăn uống no nê. Ai trở về phòng nấy nghỉ ngơi. Hôm nay Jean cũng uống hơi nhiều nên nàng trở về phòng ngủ là leo lên giường ngay, không xuống phòng vẽ như mọi đêm.

Tiến vẫn bị những âm thanh rên rỉ của vợ, và cái ôm của nàng với thằng kỹ sư đồng nghiệp lúc ban chiều ám ảnh. Chàng không thế nào chợp mắt được. Có lẽ cũng gần nửa đêm rồi chứ không sớm sủa gì nữa. Tiến gác một chân lên mình vợ. Bàn tay chàng mò lên ngực nàng. Bộ ngực no tròn nung núc những thịt. Jean cựa mình hất chân chàng xuống, giọng nói lè nhè.
- Khuya rồi, để yên cho em ngủ mà.
Tiến làm bộ nói: .
- Khuya đâu mà khuya, gần sáng rồi đó. Dậy đi em.
Jean mở hi hí mắt nói:
- Sáng thật rồi sao anh. Sao mà em vẫn còn buồn ngủ quá đi.
Tiến kéo bung áo ngủ của vợ ra, vục mặt lên vùng da thịt ấm áp đó nói đùa:
- Để anh cưng em một cái rồi ra phố mua đồ ăn sáng cho em nhe.

Jean vẫn còn trong cơn mơ ngủ. Nhất là nàng đã uống quá nhiều rượu nên tưởng Tiến nói thực. Mắt vẫn nhắm nghiền. Nàng vòng tay ôm lấy Tiến nói trong hơi thở như mê man.
- Anh ra phố mua đồ ăn đi. Để cho em ngủ nướng một chút nữa rồi anh về làm gì thì làm nhé anh.

Nói chưa hết câu, vòng tay Jean đã nới lỏng, chứng tỏ nàng đã chìm vào giấc ngủ mê man rồi.

Tiến rụt tay lại, trở mình quay mặt ra ngoài. Nằm một lúc sau, chàng trở dậy, đi ra ngoài sân. Nhìn xuống chân núi ánh đèn điện của mấy tiệm về đêm trên Cầu Đá sáng lấp lánh. Tự nhiên chàng nghĩtới mẹ con Lan. Không hiểu sao Tiến lững thững xuống núi. Vừa đi, chàng vừa suy nghĩ miên man tới cái đêm đè con bé Hai ra trên con đường này và lúc ôm ấp mẹ nó trong phòng tắm sau hè căn nhà lá. Tới Cầu Đá, Tiến đi dọc theo con đường chính ven biển. ánh đèn từtrong các quán rượu chiếu ra ngoài đứờng loang lổ trong đêm tối. Một cô gái nhỏ đứng bên cửa quán rượu níu lấy tay Tiến, õng ẹo nói.
- Anh đi đâu lang thang thế này. Vô đây uống với em một ly đi.
Tiến mĩm cười nói:
Anh không biết uống rượu.
- Thì anh cứ vô đây với em đi, uống cái gì mà không được cơ chứ.
- Tại sao cứ phải vô đó mới được. Đi chỗ khác không được hay sao?
- Đi đâu cũng thế thôi mà anh. Vô đây uống với em một ly đi, em cũng sắp tới giờ về rồi.
- Sắp tới giờ về rồi còn uống cái gì nữa?
Cô gái cười khúc khích.
- Cái anh này nói chơi hoài à. Vô đây với em đi. Anh muốn cái gì cũng được hết đó, em không làm khó anh đâu.

Vừa nói cô gái vừa kéo Tiến qua một bên khuất ánh đèn từ trong tiệm chịếu ra. Chỗ này ánh sáng lờ mờ. Nàng đẩy Tiến dựa lưng vô tường rồi chồm mình, kiễn chân lên hôn vô môi chàng thực bạo.

Bàn tay Tiến lùa vô mình cô ta. Những chiếc nút bấm trên tà áo dài bật ra thực nhẹ nhàng. Bên trong tà áo mỏng manh này không có một lớp áo lót nào khác. Bộ ngực chắc nịch dính sát vô tay chàng. Tiến hội nho nhỏ:
- Em làm ở đây lâu chưa?
- Dạ, cũng mấy năm rồi.
- Trông em độ mười mấy tuổi sao mà đi làm được mấy năm rồi lận.
Cô gái lại cười khúc khích nói.
- Em già rồi đó anh.
Tiến chỉ mặt trăng lờ mờ trên trời hỏi:
- Em già bằng mặt trăng kia không?
- Ý... em còn lớn tuổi hơn trăng tròn nữa đó.
- Mười lăm hay mười sáu?
Người ta mười bảy rồi chứ bộ.
- Như vậy vẫn là con gái dưới tuổi vị thành niên rồi.
- A... em đoán ra rồi. Anh là Việt kiều phải không?
- Tại sao em nghĩ như vậy?
- Tại vì mấy anh Việt kiều vô đây uống rượu hay thắc mắc ba cái vụ tuổi tác lắm. Ông nào cũng sợ ngủ với gái dưới tuổi vị thành niên bì lôi thôi. Nhưng khi biết nhau rồi thì ông nào cũng khoái gái tơ cả.
- Vậy em còn tơ không?
Cô gái ép thực sát thân thể vô mình Tiến, hỏi:
- Anh thấy thế nào?
Tiến làm bộ hỏi:
- Thấy cái gì?
- Thôi mà... anh đừng có giả bộ nữa chứ. Vô đây uống với em vài ly đi. Rồi về nhà em ngủ nhé.

Vừa nói, cô gái vừa cài hàng nút áo trước ngực lại. Tiến theo cô ta vô trong quán. Ngồi xuống chiếc ghế khuất sau một chậu dừa kiểng. Cô gái ngoắc anh chạy bàn lại, kêu hai chai bia ngay, không cần hỏi Tiến có đồng ý hay không. Xong, nàng xà xuống, ngồi ngay lên trên đùi chàng. Tiến ôm ngang bụng nàng hỏi:
- Mấy giờ ở đây mới đóng cửa hả em?
- Thường thường thì hai giờ sáng. Nhưng nhiều khi không có khách, tụi em đóng cửa về sớm hơn.
- Hôm nay thì sao?
- Lúc nãy tụi em định đóng cửa rồi. Mấy cô bạn đã về hết. Lúc em tính ra về thì thấy anh đi lang thang từ xa nên đứng lại chờ.
Tiến cười thành tiếng hỏi:
- Em có hẹn với anh hồi nào mà đứng chờ nữa hả?
Cô gái ôm lấy Tiến, vít đầu chàng vô ngực nàng day diến.
-Từ nãy tới giờ, anh chuyên môn chọc quê em không hà. Mấy đứa bạn em nó về hết rồi, nếu không tụi em xúm lại hãm anh chết luôn đó.
- Vậy tối mai anh tới sớm hơn một chút, bảo mấy cô bạn em đợi anh nhé.
- Bộ anh muốn chết hả?
- Anh đang buồn tình muốn tự vận mà.
Anh nghĩ tốì nay em không giết anh được hay sao?
- Em có chắc không đó?
- Anh dám cá không?
- Cá thì cá chứ sợ gì.
- Nếu anh chết trước thì tính sao ?
Tiến cắn nhẹ vô ngực nàng nói: .
- Chết thì hết đời chứ còn tính cái gì nữa.
Cô gái cười ha hả, lại ôm chặt lấy đầu Tiến, ép cứng vô ngực mình. Tà áo dài đã bật tung ra tự hồi nào, bộ ngực săn cứng của cô lồ lộ trong ánh đèn mờ ảo. Cả quán bây giờ chỉ còn Tiến và cô ta với anh chàng chạy bàn ngồi ngáp dài trong quầy hàng. Cô gái bảo chàng:
- Anh muốn về nhà em chưa?
Tiến gật đầu.
- Đi đâu thì đi, có sao đâu.

Cô gái cài lại hàng nút áo, chạy ra quầy hàng đem tờ giấy tính tiền lại cho Tiến rồi kéo chàng đi ngay. Tiến trả tiền xong, nắm tay cô ta hỏi:
- Em tên gì?
- Dạ, em tên Hồng.
- Nhà em ở đâu?
- Dạ, em ở ngay con hẻm sau quán ru"ợu này, đi vài bước là tới ngay anh à. Vì vậy mà bao giờ em cũng là người về sau cùng.
Tiến nắm tay Hồng bóp nhè nhẹ, nói:
- Như vậy thì đem bồ về nhà tiện quá phải không?
Hồng lắc đầu nói:
- Hồi này làm ăn ế ẩm lắm anh à. Ít có người nào có tiền ngủ đêm với tụi em lắm. Cả tháng nhiều khi chỉ có một hai mối thôi.
- Như vậy tụi em sống bằng cái gì?
- Thì uống rượu chia với chủ thôi.
- Đủ sống không?
- Ngày hai bữa thì được. Còn phải cáng đáng con nhỏ và cha mẹ già như em cũng chật vật lắm.
- Em có con rồi à?
- Dạ, em được một thằng con trai cũng gần một tuổi.
- Chồng em đâu?
- Em cũng không biết ông ấy ở đâu bây giờ.
- Tại sao lạ vậy?
- À ... hồi đó tàu ông ấy thường hay cặp bến ở đây.
- Tụi em gặp nhau ở quán rượu. Ông ta mua cho em căn nhà đang ở. Đi lại với nhau cũng gần một năm, mỗi khi tàu ông ấy cặp bến. Rồi bẵng đi gần hai năm nay không thấy ông ta đâu nữa.
- Thế con tàu ấy còn tới đây hay không?
- Dạ còn.
- Em có xuống dưới đó hỏi không?
- Có chớ anh.
- Người ta nói sao?
- Đám thủy thủ toàn người lạ. Họ nói con tàu này đụng vô đá ngầm, nên chủ cũ bán cho hãng khác rồi.
- Thế những người cũ đâu?
- Em cũng không biết. Nghe nói lúc tàu chìm, có một sốthủy thủ chết. Một số khác sống sót, có lẽ họ ở lại Hồng Kông làm cho hãng khác. Còn ông chồng em bặt tin tức luôn, không biết sống chết thế nào.
- Ủa, chồng em là người Tàu à?
- Dạ.
- Em biết nói tiếng Tàu sao?
- Dạ, cha mẹ em người Quảng mà. Nhưng em sanh tại Nha Trang này.
- Thế ông chồng đó không liên lạc thư thừ gì với em hay sao?
- Dạ không. Cái này ông ta ky lắm.
- Tại sao vậy?
- Anh là Việt kiều em mới dám nói. Thú thực, khi ăn ở với em, ông ta không nhằm mục đích ân ái nhiều đâu. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi mà.
- Thế ông ta đòi hỏi cái gì?

Hai người đã tới nhà. Hồng vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói:
- Ông ta dùng em như một nơi để buôn bán hàng lậu.
Chuyện vợ chồng chỉ là việc phụ thôi.
- Buôn bán hàng quốc cấm à?
- Cũng không hẳn là như vậy, nhiều khi boat ngọt, nấm đông cô, chén bát Hồng Kông, dầu gió, có khi tơ lụa nữa.
- Như vậy đâu có đáng giá bao nhiêu.
- Nhiều lắm chứ anh. Mỗi lần chuyển hàng cả đêm chứ không vừa gì.
- Rồi ai đem đi tiêu thụ?
- À. có những bạn hàng tới tận nhà em chở đi.
- Em bắt mối cho ông ta à?
- Dạ không, ba má em lo cái vụ đó. Nói đúng ra là má em, còn ba em bị hưhai con mắt rồi không làm gì được.
- Bây giờ em ở với ba má em sao? '
- Dạ. Ông bả coi chừng thằng con cho em đi làm.
- Em đem khách về nhà như thế này không sợ ông bả biết hay sao?
- Nếu em không đi làm, lấy tiền đâu mà sống. Nhiều khi lâu quá không có khách, má em còn nóng ruột nữa chứ nói gì ngăn cấm.

Hồng vô nhà, bật đèn. Tiến thấy căn phòng khách cũng xinh xắn, mỗi chiều được khoảng gần bốn thước. Nhà xây tường gạch đàng hoàng. Một chiếc bàn và bốn cái ghế đặt giữa phòng khách, phía sau là tủ làm bàn thờ, trên thấy có lư hương và hai cái chân nến. Sát vách tường bên phải căn phòng có kê một chiếc đi văng bằng gỗ.
- Em ngủ ở chiếc đi văng này à?
- Dạ không, em có phòng riêng. Vô đây đi anh.
Vừa nói, Hồng vừa kéo Tiến vô phòng phía trong. Phòng này kế ngay phòng khách. Có một cái vách ngăn ra lối đi riêng. Hồng chỉ vô phía sau nói:
- Trong kia là nhà bếp và buồng tắm. Chút nữa anh vô đó lau mình đi cho mát mẻ.
- Thế còn ba má và thằng con em đâu?
- À.. mọi người cứ tới tối là rút lên trên lầu. Lúc nãy trời tối nên anh không để ý chiếc ban công lôi ra ngoài đường đó.
- Thế cầu thang lên lầu ở chỗ nào?
- Dạ, sau nhà bếp.
- Hèn chi anh không thấy. Kể ra căn nhà này cũng rộng rãi đó chứ.
- Dạ, tiền của ông chồng em mua. Nếu không, tụi em vẫn còn ở căn nhà tôn tuốt phía bên trong tận cùng đường hầm này.
- Thì ông ấy mua căn nhà này để buôn bán chứ gì.
- Dạ, nếu không làm gì tụi em có nhà chứ. Đâu có phải ông ấy mê em đâu. Có biết bao nhiêu gái đẹp ở đây mà nói.

Vừa nói Hồng vừa xô cửa phòng kéo Tiến vô trong. Nhìn chung quanh phòng, ngoài chiếc giường còn có chiếc bàn phấn và tủ đựng quần áo gần đó. .Bây nhiêu đồ đạc cũng đã chiếm gần hết diện tích căn phòng rồi.

Hồng cởi quần áo thực tự nhiên trước mặt Tiến. Nàng mở tủ lấy ra một chiếc áo ngủ thực mỏng khoác vô. Thân thể nàng lồ lộ nhưkhông được che đậy gì. Tiến mỉm cười:
- Em kiếm đâu ra chiếc áo ngủ này vậy?

Hồng kiễn chân, xoay người một vòng như người mẫu biểu diễn thời trang.
- Anh có thích không. áo ngủ ở Mỹ đó anh.
Tiến mỉm cười, nói:
- Anh biết loại áo này bán rất nhiều trên đường Broadway ở San Francisco. Nhưng mà không phải ở Mỹ ai cũng mặc loại ảo này đâu.
Hồng ngơ ngác hỏi.
- Thật không anh. Năm ngoái có một anh Việt Kiều cho em cái áo này, anh ấy nói ở Mỹ đàn bà con gái đi ngủ ai cũng mặc cái áo này hết mà.
- Rồi anh ta bảo em bận vô cho anh ấy coi phải không?
- Dạ.
- Anh ta làm nghề gì ở Mỹ?
- Nghe anh ấy nói là phi hành gia.
Tiến cười ha hả.
- Như vậy thì đúng rồi.
- Đúng cái gì hả anh?
- Ở Mỹ, vợ con mấy ông phi hành gia này, phải mặc như thế mới lên cung trăng được.
- Họ lên cung trăng thường lắm hay sao anh?
Tiến cười hóm hỉnh, nói:
- Ừ, tối nào mà chúng không dắt nhau lên cung trăng.

Hồng biết Tiến nói phỉnh mình. Nàng ré lên, nhẩy lại đập mạnh vô vai chàng. Tiến ôm lấy nàng ghì chặt lại. Nhìn thực gần khuôn mặt không phấn son của cô gái làng chơi này Tiến mới thấy những nét ngây thơ của tuổi con gái lồ lộ. Vậy mà nàng đã dấn thân trong nghề ân ái này mấy năm rồi. Lại có con với một anh thủy thủ già ngoại quốc nữa. Tự nhiên Tiến thấy ngao ngán. Đáng lẽ cái tuổi này đang phải cắp sách tới trường mới đúng. Tại sao giờ này nàng lại nằm trong vòng tay mình thế này...

Tiến lại nghĩ tới bé Hai và cái đêm chàng đè nó ra trên con đường đưa nó về nhà. Hình như con bé mới có mười ba, mười bốn tuổi gì đó thì phải. Nó cũng đâu còn đi học nữa. Và chàng cũng đâu phải là người đầu tiên làm tình với nó. Tiến không muốn suy nghĩ xa hơn về cái xã hội mới này nữa. Chàng cố ru mình trong giấc ngủ ân ái chập chờn này.

Khi Tiến thức dậy. Mặt trời đã đứng bóng rồi. Hình như Hồng đã thức từ lâu. Nhưng nàng vẫn nằm bên cạnh chàng. Tiến choàng một tay qua vai nàng hỏi:
- Em thức dậy lâu chưa?
- Dạ, cũng hơi lâu rồi. Thấy anh ngủ ngon quá, em không dám làm anh giật mình.
Tiến mỉm cười.
- Vậy em nằm đây từ sáng tới giờ coi anh ngủ hả.
Hồng hồn nhiên gật đầu.
- Dạ.
Tiến để ý thấy chân mình còn gác lên mình Hồng, có lẽ vì vậy mà nàng không dám nhúc nhích. Một mối thương cảm dâng lên. Tiến bỏ chân xuống, ôm lấy nàng, thì thào:
- Sao em chịu cực quá vậy. Đã thức rồi thì dậy đi có sao đâu.

Hồng cười khúc khích, bá lấy cổ chàng cắn nhè nhẹ. ánh nắng rọi qua cửa sổ, chiếu vô căn phòng một vệt dài. Bây giờ Tiến mới nhìn thật rõ thân thể trần truồng của Hồng lồ lộ. Da nàng trắng ngần tới xanh mét. Ngoài bộ ngực con gái căng tròn, còn tất cả đều gầy gò xương xẩu. Hai bên cạnh sườn Hồng nổi lên rõ những xương sườn chạy dài từ lồng ngực ra phía sau. Bờ mông cong vòng nhưng cũng nhìn rõ lằn nét xương chậu gồ ghề. Tay nàng khẳng khiu đùi nàng lép kẹp, cặp lại một vùng thịt căng phồng phủ đầy lông mướt đen. Vừa mới thức dậy nên thân thể Tiến cương cứng. Chàng leo lên mình Hồng, ngồi lên cặp đùi nhỏ bé của nàng hỏi nhỏ:
- Em có mệt không?

Hồng nhìn chàng thật tình tứ, lắc đầu nhè nhẹ. Hai chân nàng dạng rộng ra hơn chút nữa. Bờ môi cong lên. Tiến cúi xuống, hôn lên bờ môi ngọt ngào ấy thực mạnh. Hồng vòng tay ôm cứnglấy thân thể chàng. Tiếnrun rẩy vì những chiều chuộng thần tiên ấy. Chàng lịm đi một lúc thực lâu trên mình nàng. Phải tới cả tiếng đồng hồ sau, Tiến mới nhổm dậy. Chàng kéo nàng ngồi lên nói:
- Chúng mình đi ăn sáng nghe em.

Hồng cười thực tươi, hởn hở nhảy xuống giường cái đùng. Tiến nghe âm thanh của tiếng động có gì hơi là lạ. Chàng nhổm dậy, leo xuơng giường. Lấy chiếc giày gõ mạnh xuống sàn gạch chỗ Hồng vừa nhảy xuống rồi từ từ gõ lan ra khắp phòng. Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm cái gì vậy?
Tiến ngửng lên nói:
- Có phải dưới nền nhà này có một cái hầm không?
Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao anh biết?
Lúc nãy khi em nhảy xuống sân nhà. Anh nghe có tiếng là lạ. Bởi vậy anh mới lấy chiếc giày này gõ thứ chung quanh thì khám phá ra rằng, chỗ em vừa nhảy xuống hình như bên dưới rỗng. Nên anh mới đoán ra là có một cái hầm bên dưới.
Hồng cười thích thú nói:
- Anh nói đúng rồi.
- Em đào hầm dưới nền nhà này làm gì vậy?
- À mấy tháng trước. Cái hầm phân dưới bếp tràn đầy Tụi em phải đào cái hầm này chứa phân ấy mà.
Tự nhiên Tiến cười lên ha hả, nói lớn:
- Như vậy thì đúng rồi, đúng rồi. Có thế mà không nghĩ ra. Phen này mày phải chết với tao.

Vừa nói, Tiến vừa ôm cứng lấy Hồng, hôn lên miệng nàng chùn chụt. Chàng vội vàng mặc quần áo. Móc bóp lấy ra một trăm đô la trao cho Hồng nói:
- Cám ơn em... cám ơn em. Bây giờ anh phải về liền. Để chút xíu nữa anh trở lại đi ăn sáng với em nhé.

Hồng đứng ngẩn ngơ, không hiểu Tiến đang làm cái gì Không biết nàng có làm gì phật lòng Tiến hay không. Nhưng mà nhìn hành động lạ lùng của chàng vừa rồi, rõ ràng là có chuyện gì đang xẩy ra. Hồng chưa kịp nói năng gì Tiến đã chạy như ma đuổi. Nhờ cái nhảy từ trên giường xuống sàn nhà thật trẻ con của cô gái làng chơi đêm nay mà Tiến đã nghĩ ra, thế nào trong phòng vẽ của Jean cũng có một cái hầm ở phía dưới sàn nhà. Từhồi nào tới giờ, chàng không để ý. Những bước chân trên sàn nhà trong phòng vẽ nhẹ nhàng nên không ai chú ý ở dưới đó có hầm hay không. Nhưng bây giờ đã có lý do phải chú ý tới sự việc này rồi.



Nghĩ lại đêm qua lúc gạt Jean là trời đã sáng để phá nàng chơi. Jean bảo chàng ra phốmua đồ ăn sáng cho nàng ngủ nướng thêm chút nữa. Tiến mỉm cười ghé vô một nhà hàng mua ít đồ ăn. Chàng nhất định phải làm cho nàng hoang mang mà quên đi cả thời gian lẫn không gian trong cuộc cút bắt ái tình này. Chàng cao hứng đi thực nhanh về nhà. Nhất định phải bắt cho bằng được kẻ ngủ với Jean tại phòng vẽ của nàng. Hôm nay lại là ngày cuối tuần. Thế nào Jean cũng lấy cớ giam mình cả ngày đêm trong phòng vẽ để hú hí với tên nhân tình đốn mạt nào đó.

Vừa đi, Tiến vừa nghĩ phải làm cách nào gài bẫy tụi này nội trong ngày hôm nay mới được. Bỗng chàng nghĩ ra một cách; khoái trí cười lên ha hả. Chỉ vài chục phút sau, Tiến đã về tới nhà. Mọi người đã đi đâu hết. Chàng đi một vòng chung quanh nhà. Không thấy ai nên thủng thẳng xuống phòng vẽ tìm Jean. Cửa phòng mở toang. Jean đang ngồi trước giá vẽ. Tiến làm bộ âu yếm hỏi:
- Cuối tuần mà em không đi đâu chơi hay sao?
- Em phải cố vẽ cho xong bức họa này nội trong ngày hôm nay: Sắp hoàn tất rồi anh thấy không?
Tiến nói nửa đùa nửa thật:
- Anh đã đi mua đồ ăn sáng cho em rồi đó. Bây giờ em phải cho anh cưng một cái mới được. Làm gì mà ngủ cho tới sáng vẫn còn mê man vậy không biết nữa.
Vô tình Jean vẫn tưởng Tiến nói thực, nàng cười ỏn ẻn, nói:
- Lúc em dậy, các anh đã đi chơi hết rồi. Loanh quanh một lúc mới xuống đây, vừa vẽ vừa chờ anh về đó.

Tiến đứng sát phía sau lưng Jean: Chàng rà cả hai tay qua bờ vai nàng, luồn xuống ngực, bóp nhè nhẹ. Jean mỉm cười ngước đầu lên để Tiến hôn vô miệng nàng. Bây giờ anh cưng em một cái rồi ăn sáng nghe. Jean vòng tay vít lấy cổ Tiến, đứng dậy. Nàng xoay mình ôm cứng lấy chồng, nheo mắt thật tình tứ nói:
- Anh chỉ được cái vậy thôi. Sáng rồi mà còn làm ăn cái gì nữa chứ.
- Tại tối qua em say mèm mà.
Jean luồn tay xuống quàn Tiến, cười khúc khích
- Anh coi này, có còn gì nữa đâu mà đòi ấy chứ.

Tiến biết mình đang đóng kịch. Sau một đêm quần thảo với Hồng, chàng làm gì còn sức lực để bây giờ ăn nằm với Jean được nữa cơ chứ. Tuy nhiên, phải làm bộ để dò xét ý tứ của Jean ra sao.
- Đêm qua tụỉ mình uống nhiều quá nên bây giờ hết xí quách rồi. Nhưng mà anh vẫn muốn em. Jean ép sát thân thể vô người chàng thì thào:
- Hay là để lúc khác đi anh. Em cũng mệt lắm, để em vẽ cho xong bức họa này rồi anh muốn gì cũng được.
Trong đầu Tiến ưnh toán thực nhanh, chàng buông Jean ra, nói:
- Anh định nhân ngày nghỉ tuần này, đi Saigon thăm bà chị họ, vậy em cố vẽ cho xong. Mấy ngày nữa anh về có được không?
Rồi không để cho Jean kịp trả lời, Tiến nói tiếp:
- Đường đi từ đây về Saigon xấu lắm. Anh tính rủ em đi luôn, nhưng em còn mệt, vậy để khi khác cho khỏe một chút, chúng mình đi cho thảnh thơi nhe em.
Jean mừng rỡ gật đầu nói:
- Như vậy càng hay, em có thể vẽ xong bức họa này. Tiến nhìn nét mặt hớn hở của Jean, mừng thầm trong bụng. Chàng nghĩ, như vậy là nhà ngươi mắc lừa ta rồi. Đêm nay ta sẽ bất ngờ trở về coi chúng mày còn chạy đi đâu được nữa. Tiến làm bộ dậm mạnh chân lên sàn nhà, cười ha hả:
- Nếu vậy anh đi ngay bây giờ. Tha cho em cái vụ ấy đó.

Nói xong, Tiến làm bộ chạy vô phòng tắm rửa tay và lau sơ qua cái mặt. Jean cười khúc khích, nàng không để ý tới những bước chân ình ình của Tiến nện trên sàn nhà một cách khác lạ. Ra khỏi phòng vẽ, bây giờ Tiến đã chắc chắn một trăm phần trăm dưới nền nhà có một căn hầm ít nhất phải lớn bằng nửa căn phòng bên trên này. Chàng đã dậm chân thử đi thử lại nhiều lần rồi. Tiến cũng đã khám phá luôn ra được miệng hầm. Lúc chàng làm bộ rửa tay. Tiến đã nhìn thấy một cái khoen để nhấc tấm ván miệng hầm nằm sátngay vách nhà trong phòng tắm. Chàng đã đạp mạnh lên tấm ván mấy cái và nghe thấy những tiếng âm vang thực dễ dàng xuống bên dưới. Bây giờ chỉ còn là chờ đợi cho tới tối, trở về làm thịt đôi gian phu dâm phụ này nữa là hả cơn giận.

Chàng nghĩ tới Hồng, cô gái làng chơi gầy gò xanh xao tối qua. Thực là khác nhau như hai thái cực. Một đằng Jean đẫy đà lanh lợi, thông minh nhưng lại hững hờ với chàng trong thú ái ân. Một đằng, gầy gò, ngây thơ tới khờ khạo, nhưng lại làm tình một cách nhiệt thành đầy kinh nghiệm, chiều chuộng chàng như một vị vua chúa.

Tuy nhiên, nếu bây giờ phải chọn lựa cho một cuộc vui trong thời gian ngắn thôi. Chắc chắn Tiến phải tới với Hồng rồi. Cái thân thể tiều tụy kia chỉ vì thiếu ăn. Nếu chàng tài trợ, chu cấp thuốc thang, tẩm bổ..Bảo đảm chỉ một thời gian thật ngắn. Hồng sẽ phải thực sự là .một đóa"hồng tươi thắm bên chàng. Gái mười bảy, một con. Còn đòi hỏi gì hơn nữa. Đối với Jean, chắc chắn chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa chàng sẽ vạch trần ra sự phản bội của nàng. Chắc chắn phải là ly dị ngay sau đó. Tại sao bây giờ không ươm một đóa hoa khác. Một đóa hoa đã có sẵn trong tầm tay. Sự chiều chuộng và vâng phục tuyệt đối kia không phải là những ước mong của chàng từ trước tới nay hay sao.

Tiến lại nghĩ tới tối qua. Khi chàng bế Hồng đặt lên giường. Nàng như một con búp bê nhỏ bé. Chàng muốn vầy vò làm sao cũng được. Nàng chỉ còn biết rên rỉ, cong cớn theo sở thích của chàng. Đã có những lúc Tiến thấy tội nghiệp Hồng về sựmạnh bạo của chàng trong đêm qua. Nhưng không hiểu sao, lúc ấy chàng không dừng lại được. Thân thể nhỏ bé của Hồng hình như có sức nam châm hút chặt và kích thích tột cùng. Bây giờ chàng phải tìm nàng. Để đốt đi cái thời gian chờ đợi từ giờ cho tới tối trở về thanh toán món nợ tình này.

Khi Tiến đi rồi. Jean cẩn thận đóng cửa lại, cài then bên trong hẳn hoi. Nàng yên trí ngồi vẽ cho xong bức họa ưng ý này. Tới chiều, bức họa đã vẽ xong hoàn toàn. Jean thấy tâm hồn thực hứng thú làm sao. Nàng bắc ghế treo lên tường như vị trí đã định sẵn.

Hình ảnh bé Hai trần truồng ôm con mèo, ngồi dưới một gốc dừa trên bãi biển mới thần tiên làm sao. Những đường cong ngọc ngà của tuổi thơ ngây được cây cọ của Jean tô lên những mầụ sắc thật tuyệt hảo. Nhất là con mèo đen, với ánh mắt trong xanh nhìn đăm đăm vào những ngọn sóng bạc đầu nhấp nhô xa xa thật sống động.

Jean lùi vào sát chân tường đối diện bức tranh, nheo mắt ngắm nhìn mãi bức họa không thấy chán. Bỗng nàng thấy hình như cặp mắt mèo trong tranh nhấp nháy. Từ đó tỏa ra một ánh sáng khác lạ hơn là mầu sắc trong tranh. Trên đầu con sóng bạc, chỗ mắt con mèo nhìn, từ từ hiện ra một cặp mắt to tròn. Cặp lông mày xếch ngược nhìn Jean đăm đăm. Tim nàng đập tình thịch, Jean muốn chạy bung ra cửa nhưng hai chân cứng lại. Thân thể run lẩy bẩy. Trong bức tranh, cặp mắt mở càng lớn, ánh mắt đó càng trở nên man dại lạ lùng.

Không hiểu có một sức sai khiến gì làm Jean từ từ cởi hàng nút áo trước ngực. Mở giây lưng quần, tụt xuống và hất sang một bên. Bộ ngực nàng bỗng nóng lên nhưcó bàn tay vô hình nào nhào bóp. Những bắp thịt trong cơthể nàng cũng co thắt. Jean không chịu nổi sự kích thích lạ lùng ấy nữa, nàng từ từ ngồi xuống sàn nhà rồi nằm dài ra. Hai chân Jean dạng thực rộng và dơ lên cao. Hai bàn tay nàng nắm chặt chéo áo kéo ra ngoài. Jean há miệng thực rộng, muốn thét lên thực lớn nhưng âm thanh không sao thoát ra ngoài được.

Chẳng bao lâu, nàng quằn quại trong hoan lạc ngất trời. Những cơn gió biển như reo vang trên đầu các ngọn sóng bạc. Tiếng chim hải âu quang quác gọi nhau. Tiếng ì ầm Của sóng nước tuôn trào. Bản nhạc trùng dương muôn thủa đó quện lấy nhau, réo lên trong đầu óc Jean.

Hai con mắt hiện lên trong bức họa dại hắn đi. Đờ đẫn và nhạt nhòa, từ từ biến đi trong sự trở lại bình thường của Jean. Nàng vội vàng nhổm dậy, vơ lấy mớ quần áo vừa cởi ra. Chạy vô buồng tắm, mở nước xả đi những nhầy nhụa trong cơ thể vừa tiết ra.

Nàng không thế nào tưởng tượng được, sự việc này đã xẩy ra hai lần rồi. Không biết đó là cái gì đây. Tới bây giờ Jean vẫn còn thấy âm hưởng ái ân vừa rồi rào rạt trong cơ thể. Tắm rủa xong, nàng vội vàng chạy lên nhà trên. Bỗng gặp Hưng từ trong nhà đi ra. Jean ngoắc chàng lại hỏi:
- Anh Hưng định đi đâu đó?
Hưng chào Jean rồi trả lời:
- Anh tính ra bãi biển dạo chơi một lúc. Từ sáng tới giờ làm việc một mình trong phòng thí nghiệm đừ quá rồi.

Jean ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, em tưởng các anh đi chơi từ sáng rồi chứ. Anh làm việc trong phòng mà tại sao em không thấy?
Hưng mỉm cười.
Lúc Jean mở cửa phòng, anh đang lui khui nhặt tờ giấy rớt xuống đất. Khi nhỏm dậy định hỏi Jean còn gì thì em đã đóng cửa phòng đi rồi.
- À thì ra thế, lúc ấy em cũng linh cảm như trong phòng có người, nhưng chẳng thấy ai, nên vội vàng xuống phòng vẽ ngay.
- Tiến đâu rồi?
- Sáng ra anh ấy mua đồ ăn sáng cho em xơng, nói đi Saigon thăm cô em họ, tới mai mới về.
Hưng nắm tay Jean hỏi:
- Bây giờ em đi nghỉ hay muốn đi chơi thì đi với anh cho vui.
Jean mỉm cười, nàng nhớ tới cái hôn nóng bỏng của Hưng trên con đường về nhà tối hôm đó nên đồng ý ngay.
- Để em lên nhà thay đồ rồi chúng mình đi nhe anh.
- Mặc váy cho nó mát.

Nói xong Jean nắm tay Hưng kéo vô nhà. Biết chắc ở nhà không có ai, tự nhiên Jean thấy thoải mái lạ thường. Nàng kéo luôn Hưng vô phòng ngủ, nói:
- Anh vô đây gài cái móc áo phía sau cho em nhé.

Hưng mỉm cười, chàng đoán ngay được hàm ý của Jean nên không nói gì, lẳng lặng theo nàng vô phòng. Jean cởi hết quần áo ra thực tự nhiên. Nước da trắng hồng, lốm đốm những tàn nhan như đồi mồi lồ lộ. Nàng lấy một chiếc váy dài, ướm vào mình rồi quay lại hỏi Hưng:
- Em mặc bộ đồ này đi ra bãi biển có được không?

Hưng chưa kịp trả lời, Jean đã buông tay xuống, kéo theo luôn bộ đồ xuống phía dưới, để bộ ngực trần ngỏng cao vươn về phía trước. Nàng nheo mắt nhìn Hưng như khiêu khích. Hưng tiến lại thật gần, vòng tay ôm lấy Jean trong khi nàng buông bộ đồ cho rơi xuống sàn nhà.

Mặt chàng kề sát mặt Jean, mớ tóc vàng óng ả lòa xòa trước mắt. Tự nhiên hình ảnh cô gái ma quái tóc vàng tại nghĩa trang San Jose lại hiện ra trước mặt Hưng thực rõ. Có một bàn tay đang mò mẫm bên dưới. Người chàng cương lên thực mau. Nhưng tới khi Hưng kéo nàng xuống giường thì tự nhiên thân thể teo lại, lạnh ngắt.
Jean mỉm cười hôn vô miệng chàng, nói nho nhỏ:
- Em biết anh còn nghĩ tới anh Tiến nên không nỡ đi xa hơn phải không: Thôi, chúng mình ra biển chơi đi.

Hưng bằng lòng ngay, chàng nắm tay Jean đi xuống núi. Vòng ra phía sau, men theo bờ biển. Nơi đây ít ai lui tới vì toàn ghềnh đá và phải vượt qua con đường băng qua tháp hải đăng mới đi vòng xuống được bãi biển này. Ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài những tảng đá đầy rêu phong chồng chất lên nhau. Bởi vậy giờ này chỉ có Jean và Hưng ngồi cheo leo trên ghềnh đá nhìn ra biển.

Hưng nhìn mớ tóc vàng hoe của Jean bay lấtphấtngang mặt nàng. Tự nhiên Hưng muốn nói cho nàng biết chuyện cô gái tóc vàng trong nghĩa trang tại San Jose. Chàng ướm lời:
- Jean có tin chuyện ma qui hiện hình không ?
Jean mở to cặt mắt nhìn Hưng đăm đăm hỏi:
- Em có linh cảm anh biết nhiều về chuyện ma quỉ ở đây lắm phải không?
- Em còn nhớ đêm đầu tiên anh đưa em vô tháp hải đăng không?
- Lần anh làm em giận hết mấy hôm liền đó à?
- Đúng rồi.
- Tánh em dễ giận mà cũng dễ quên. Hôm ấy anh làm cho em quê kinh khủng. Nhưng anh thấy đó, chỉ vài bữa là em lại quên ngay. Nhưng quả thực, tới nay vẫn không hiểu sao anh làm như vậy?
Hưng men lại chỗ Jean, ngồi sát bên cạnh nàng.
- Đáng lẽ anh phải nói ngay hôm đó cho em biết.

Nhưng thấy em giận quá đành phải chờ một dịp thuận tiện như hôm nay mới dám nói.
Jean cười hi hí nói:
- Vậy thì anh còn chờ gì nữa mà không nới cho em biết đi.
Đúng rồi anh không nói bây giờ thì chờ tới bao giờ mới cho em biết nữa đây.
- Nhưng chuyện gì mà anh cứ úp úp mở mở hoài vậy?
Hưng im lặng một lúc rồi từ từ nói:
- Hôm đó, khi anh đưa em vô tháp hải đăng. Vừa bước chân vô trong là nhìn ngay thấy trên tường một cặp mắt hiện ra nhìn anh dữ dội. Cặp mắt này anh làm sao quên được Nó to, tròn và đôi lông mày xếch ngược. Đó là cặp mắt của chồng cô gái chèo thuyền mà anh vừa ngủ với cô ấy ngoài biển. Đêm hôm ấy, em còn nhớ không. Em đi với bé Hai về trước để vẽ nết phần sau của bức họa nó chèo thuyền trên biển. Anh ở lại trên thuyền. Và nàng con gái chèo thuyền ấy đã ngả vào vòng tay anh như một cặp vợ chồng đêm tân hôn. Khi thuyền cặp bến, cũng là lúc người ta vởt được xác anh chồng cô ta uống rượu say rớt xuống biển. Khi tụi anh tới. Người ta để cho tụi anh coi mặt người chết. Anh đã thấy cặp mắt của chồng cô gái vừa làm tình với anh, trợn lên nhìn anh tới ghê hồn. Cũng vì vậy mà khi thấy cặp mắt ấy xuất hiện trên vách tường trong tháp hải đăng, anh cắm đầu chạy liền. Nghe Hưng nói xong, Jean buột miệng nói:
- Anh chạy được còn là may.
Hưng sửng sốt hỏi:
- Bộ em cũng đã gặp cặp mắt ấy rồi hay sao?
- Không phải chỉ gặp nó xuất hiện mà thôi đâu.
Hưng run run hỏi: .
- Còn chuyện gì xẩy ra nữa?
Jean nhìn thẳng vô mắt Hưng hỏi:
- Anh có hứa dấu kín chuyện này không?

Hưng gật đầu quả quyết.
- Nhất định anh không hé miệng ra điều gì em không muốn.
- Được vậy em xin nói cho anh nghe. Đã mấy lần rồi, cặp mắt ấy đã hiện ra. Và mỗi lần nhưvậy, không hiểu sao thân thể em bị kích thích tới tột cùng. Có thể nói là một người vô hình nào đó, đè em ra làm tình một cách thật hung bạo. Em không thế nào cưỡng lại được sự ân ái này. Lúc ấy, đừng nói chi là bỏ chạy, mà muốn kêu cứu cũng không được.
- Có chuyện đó thực hay sao?
Jean buồn bã gật đầu. . .
- Phải, đã có một lần anh Tiến vô tình tới phòng vẽ, trong khi em đang bị bóng người vô hình đó làm tình. Đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng em rên rỉ, anh Tiến đã nổi ghen xông vào phòng nhất định bắt cho bằng được kẻ ngoại tình với em. Nhưng làm sao anh ấy thấy được bóng ma này.
- Thế em có nói cho anh ấy nghe không?
- Làm sao em có thể làm cho anh ấy tin được chuyện vô lý như vậy?
- Bây giờ Tiến thế nào rồi?
- Em chắc chắn là anh ấy vẫn để tâm bắt tại trận kê ngoại tình với em.

Hưng thở dài, nói:
- Thật không ngờ lại có chuyện xẩy ra như vậy.
- Anh bảo bây giờ em phải làm sao?
Suy nghĩ một lúc, Hưng nói:
- Điều cần nhất bây giờ là sức khỏe của em ra sao, sau mỗi lần cặp mắt ấy xuất hiện?
- Bây giờ thì cũng bình thường thôi. Chỉ có điều, ngày nào sự việc này cũng xảy ra. Bởi vậy không biết em có sức chịu nổi về lâu về dài hay không?
- Sức chịu đựng là cần thiết. Tuy nhiên, đó không phải là kế vẹn toàn được. Bởi vì ma và người âm dương cách biệt. Chắc chắn không tốt rồi.
- Anh phải biết một điều; không phải cặp mắt ấy chỉ hiện ra ban đêm không thôi đâu nhé. Nó tới với em bất cứ giờ giấc nào thuận tiện.
- Thuận tiện là như thế nào?
Những lúc em ở một mình nơi vắng vẻ.
- Kinh hồn đến như vậy được hay sao. Có nghĩa là hồn ma này có thể xuất hiện được cả ban ngày nữa à!
- Đúng như vậy!

Trầm ngâm một lúc, Hưng nói:
- Nếu đã như vậy, nhất định chúng ta phải có cách tiêu diệt con ma này.
Bằng cách nào đây hả anh?
- Ở Việt Nam có rất nhiều đạo sĩ bắt ma trừ tà.
- Anh có biết ông nào không?
- Dù bây giờ không biết, anh có thể đi hỏi được mà Jean có vẻ tin tưởng nói.
- Vậy chờ gì mà anh không giúp em tìm một vị như vậy xem sao.
Hưng nắm tay Jean nói.
- Được rồi, bây giờ em về đi. Để anh đi hỏi xem gia đình cô Lan có biết ai không.
Jean ôm láy Hưng, hôn thực mạnh lên miệng chàng. Bàn tay nàng từ từ rà xuống dưới làm Hưng run lên. Có lẽ bây giờ 'Jean chỉ còn trông cậy ở người con trai này có thể cứu nàng thôi. Những cảm ớnh nồng nàn nàng dành cho chàng trong lúc này có thể còn nhiều hơn Tiến gấp bội.

Mặt trời đã khuất hẳn sau chân trời từ lâu. Những ánh sáng phản chiếu sau cùng trên mặt biển đã nhạt nhòa.

Bóng tối đang từ từ nhuộm xậm không gian. Hưng ôm chặt lấy Jean trong cái hôn nồng nàn không muốn rời xa. Từ bấy lâu nay, những người ngả trong vòng tay Hưng chưa có thân thể nào đẫy đà như của Jean bây giờ.

Bộ ngực đầy ắp, nặng nề, nhưng vẫn ngỏng cao nóng bỏng, đang ép sát vô mình chàng. Hưng đã nhìn thực rõ khối thịt khổng lồ này trước khi hai đứa rủ nhau ra đây tâm tình. Người chàng nóng hực, những chà sát, uốn éo, hít hà của Jean càng làm sự ham muốn đòi hỏi của Hưng lên thực cao. Chỉ có điều, Hưng biết chắc rằng; nếu tiến xa hơn chút nữa, thân thể chàng sẽ teo lại, lạnh ngắt.

Chỉ có một trường hợp duy nhất, làm cho chàng hăm hở tiến tới tột đỉnh ái ân lâu hơn bao giờ hết là ngủ với Lan. Trong khi bé Hai lén lút mò mẫm bên dưới. Cái cảm giác vụng trộm đêm hôm đó kích thích tột cùng, nó đã kéo dài thời gian ái ân tưởng không bao giờ dứt.

Có lẽ đó cũng là ảnh hưởng của những hình ảnh cô gái tóc vàng, và bàn tay của cô ta, mò mẫm trên thân thể chàng lúc còn ở San Jose. Sự thực không hiểu sao, đã biết chắc nàng là ma. Nàng cũng đã làm cho chàng sợ tới lạnh mình, vậy mà cứ mỗi lần nghĩ tới mái tóc vàng, và bàn tay thon nhỏ đó, lại làm người Hưng nóng lên bừng bừng cả tiếng đồng hồ được.

Có lẽ sự kiện này không ai biết được ngoài chàng. Vừa rồi, trước khi ra đây, Jean đã tưởng chàng vì Tiến mà không nỡ đè nàng xuống. Chứ Jean đâu có biết được căn bệnh di truyền ác nghiệt này của chàng. Bây giờ ôm Jean trong vòng tay. Thân thể Hưng lại nóng lên bừng bừng vì chàng chợt nhớ tới cô gái tóc vàng và bàn tay của nàng. Nhất là những ánh đèn ngoài biển đã bắt đầu nhấp nháy trên những con sóng bạc đầu, chẳng khác gì các đốm lửa trong nghĩa trang tại San Jose, làm cho hình ảnh cô gái tóc vàng càng hiện rõ trong đầu óc chàng hơn bao giờ hết.

Hưng từ từ kéo nốt đoạn giây kéo sau lưng chiếc váy của Jean để cho bộ đồ tuột khỏi hẳn thân thể nàng. Có lẽ đã chủ ý từ trước, ngoài chiếc váy này, bên trong Jean không bận một thứ quần áo lót nào. Da thịt nàng giờ đây run rẩy trong vòng tay Hưng nóng hổi.
- Anh Hưng ơi, tại sao chúng mình không gặp nhau sớm hơn hả?
Hình như Hưng đã nghe Jean nói một lần như vậy rồi. Chàng không trả lời câu hỏi mà chồm lên, ngậm lấy lưỡi nàng vừa hé ra, nút chặt.

Bỗng một vừng sáng lóe lên ngoài biển làm Hưng giật mình, buông Jean ra. Gió từ đâu thổi tới nhưbão táp. Sóng lùa vô bờ, đập vào ghềnh đá ầm ầm. Cả Hưng và Jean cùng nhìn rõ từ xa xa. Một cặp mắt to, tròn và đôi lông mày xếch ngược từ từ hiện ra.

Thân thể Jean run rẩy, hai tay nàng đưa lên bóp lấy ngực một cách man dại. Miệng nàng há hốc, thân thể vặn vẹo như tái tê. Hưng biết ngay chuyện gì đang xẩy ra. Chàng nghiêng mình, ghé vai vô bụng Jean. Hai tay ôm lấy đùi nàng nhấc bổng, vác lên vai chạy thục mạng lên núi.

Chính lúc này Hưng cũng không hiểu sao chẳng lại khỏe như vậy. Thân thể phì nộn của Jean đâu có nhẹ gì. Vậy mà trong cơn hoảng hốt cấp bách ấy, Hưng đã vác nàng chạy như vác một đứa trẻ lên ba. Nhưng có lẽ sức người có hạn. Chàng chạy khỏi bờ biển vài chục thước thì hai đầu gối khụy xuống. Thân thể Jean đè lên mình chàng trên thảm cỏ ven đường. Hình như Jean đã tỉnh cơn mê. Nàng ôm lấy Hưng lăn vô bụi rậm gần đó. Cả hai ôm nhau thở hồng hộc một lúc. Jean lên tiếng hỏi:
- Anh đã đỡ mệt chưa?
Hưng nói trong hơi thở hào hển.
- Xong rồi... anh không sao đâu. Em cảm thấy dễ chịu chưa?
Cám ơn anh, hết rồi. Bây giờ thì anh thấy tận mắt rồi phải không?
- Anh không ngờ cặp mắt đó ghê gớm như vậy. Có lẽ tối nay anh phải đi kiếm thầy trị con ma này ngay mới yên. Bây giờ em về đi, để anh lo vụ này cho.

Tự nhiên Jean cười khúc khích, nói:
- Anh quên là cả hai đứa cùng đang trần truồng đó hay sao.
Hưng chợt nhận ra thân thể của cả hai đứa không một mảnh vải che đậy. Chàng ngồi dậy nói:
- Để anh trở lại bãi biển lấy quần áo cho em nhé.
Jean sợ hãi, níu lấy tay chàng.
- Có sao không anh?
Hưng mỉm cười, cố trấn an Jean, mặc dầu trong lòng chàng vẫn còn nơm nớp sợ hãi.
- Anh chắc không sao đâu. Mọi chuyện qua rồi mà.
Jean ôm lấy Hưng hôn thật mạnh lên môi chàng, nói nho nhỏ:
- Anh phải cẩn thận nghe. Em chờ ở đây.
- Em cứ yên tâm đi, không sao đâu.

Nói xong, Hưng bước ra khỏi bụi cây. Chàng chạy thực nhanh xuống bãi biển. Tuy trời đã tối, nhưng chàng vẫn còn nhìn rõ đường đi và chỉ một lúc sau, chàng đem cả hai bộ đồ về chỗ Jean đứng chờ. Nàng mừng rỡ ôm cứng lấy Hưng. Trong thâm tâm Jean, bây giờ Hưng như một người hùng thời La Mã. Một vị thần linh tình ái hào hùng trong con tim nàng. Hôn chàng một lúc sau, Jean quì gối xuống thảm cỏ, hai tay ôm lấy đùi Hưng, từ từ vục mặt vô mình chàng.

Thân thể Hưng run lẩy bẩy vì miệng lưỡi Jean. Chàng ưỡn hẳn người về phía trước. Hai tay ôm lấy đầu Jean ghì thực chặt. Ngửa mặt lên trời, dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng Hưng vẫn thấy muôn ngàn tinh tú xoay tròn lồng lộng...

;Sau khi Hưng đi rồi, Jean trở về nhà. Nàng vẫn chưa thấy ai trở về. Tự nhiên Jean nghĩ tới cặp mắt hiện ra trên mặt biển vừa rồi lại cảm thấy có hứng vẽ lại quang cảnh kinh hồn lúc đó. Nàng vội vàng tới phòng vẽ, lấy một khung vải máng lên giá vẽ. Hai tay nàng tự động vẽ lên những nét đầu tiên của bức họa mà Jean không cần suy nghĩ như khi nàng vẽ những bức tranh khác từ trước tới nay. Tới khi phần phác thảo những nét chính trong bức họa bằng bút chì xong. Nàng mới chợt nhận ra trên khung vải là cặp mắt to, tròn và đôi lông mày xếch ngược một cách dữ dội trên biển cả.

Thân thể Jean tự nhiên nóng lên hừng hực. Nàng cởi bỏ y phục, ném xuống sàn nhà. Jean lấy cọ, bắt đầu tô lên những màu sắc trong trí tưởng còn in đậm trong đầu nàng. Chưa bao giờ Jean say sưa vẽ nhưngày hôm nay. Khi buông cọ xuống, nàng đã nghe thấy tiếng gà gáy sáng và bức họa đã gần như hoàn chỉnh.

Jean lui lại, nheo mắt nhìn tác phẩm sắp hoàn thành. Bỗng nàng lảo đảo nhìn thấy cặp mắt vừa vẽ sáng lên như có chất lân tinh. Có tiếng mèo gào lên đâu đây. Gió từ đâu thổi về lồng lộng. Sóng nước trong tranh cuồn cuộn nhấp nhô. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác.