vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Ngày mùng .., tháng .., năm 199...

To: Mục Gỡ Rối Tơ Lòng, Diễn Ðàn Báo Chí
From: Việt Shy Boy

Thưa Chị,

Em qua Mỹ từ hồi em còn nhỏ. Năm nay em 25 tuổi, đã có công ăn việc làm. Cũng vì vậy mà má em cứ nhắc tới cái chuyện lập gia đình, và đã tự giới thiệu cho em một cô gái còn ở bên Việt Nam. Vì bị gia đình ép buộc, em đã chịu đi về Sài Gòn để coi mặt. Má em bây giờ đang thúc đẩy em tiến tới chuyện đính hôn. Nhưng em có một cái "problem". Em đã lỡ yêu một cô bạn học cũ ...

------------------------------------------------------------------

Người viết lá thư vớ vẩn ở trên là "tôi". Tôi đang ngồi đằng trước màn ảnh máy tính, đọc lại hàng chữ hồi âm của tòa soạn gửi đến. Ở ngoài phòng ăn, má tôi đang nói chuyện trên điện thoại với bà ngoại của tôi. Tôi với tay khép cánh cửa lại cho êm tĩnh. Một mảnh giấy nhỏ nằm trên mặt bàn bên cạnh con chuột Microsoft Mouse. Ở trên đó, tôi đã viết hai con số điện thoại. Con số đầu tiên nhìn rất quen thuộc với những ai cư ngụ ở Cali, nó bắt đầu với số 1, tiếp theo bằng số 714, v.v. Con số thứ hai thì lại dài hơn, 011, rồi 84, rồi 8 ... cuối cùng thêm sáu số nữa. Những ai đã từng mua thẻ gọi về VN, chắc cũng nhận ra.

Trước khi tôi bắt vào vấn đề, tôi xin tự giới thiệu thêm một tí về bản thân mình. Tôi còn nhớ từ năm tôi 9,10 tuổi, tôi chẳng hiểu người lớn đang nói chi khi dùng mấy cái từ vựng như "động phòng", "mây mưa", "chăn gối". Nhưng tới năm tôi 12 tuổi, hai thằng bạn thân láng giềng của tôi (một thằng Mỹ trắng, một thằng người Ðài Loan) đã giới thiệu cho tôi "quen biết" tới mấy em người mẫu trong báo Playboy. Tôi nhìn thằng bạn tầy trời cầm tờ báo Penthouse, lấy ngón tay ra dấu thọc thọc vô cái khe hở ở giữa háng một em tóc vàng cởi truồng, rồi chỉ vô háng nó, rồi cả hai thằng cười lăn cười lộn. À ... thì ra là thế đấy... tới lúc đó tôi mới hiểu thế nào là chuyện chăn gối vợ chồng! Sáng hôm sau, trong lúc thay đồ sửa soạn đi học, tôi tự nhiên cảm thấy con cu của mình nhỏng cứng lên trời. Quái lạ, tôi cũng không hiểu tại sao nữa, lúc đó tôi chưa hẳn bước vào giai đoạn dậy thì, trên người tôi vẫn nhẵn nhụi như baby. Tới lúc tôi tròn 13 tuổi thì tôi bắt đầu trổ mã, và tới một đêm khó ngủ kia, những tấm hình của mấy em nude lại hiện ra trong trí óc. Tôi đã khám phá ra thế nào là thủ dâm.

Ðọc tới đây, chắc nhiều bạn tưởng rằng tôi sẽ kể một câu chuyện đại dâm, tôi sẽ chơi gái liên tiếp từ lúc đó chở đi. Không, để tôi viết tiếp, gia đình tôi theo đạo Công Giáo, cái nền sùng kính tôn đạo đã làm ảnh hưởng tôi rất nhiều mỗi lần tôi nghĩ đến cái chuyện quan hệ tình dục. Tôi cũng tò mò ấy chứ, dậy thì vẫn là dậy thì, con người ai mà chẳng thế? Nhưng cứ tới sáng Chủ Nhật thì tôi lại ngại đi dự lễ, tôi sợ bị sấm sét đánh xỉu ngay tại cổng nhà thờ. Không những thế, tính tình của tôi lại ít nói, tôi đã từng ít bạn trai, đừng nhắc chi tới chuyện bạn gái. Lên tới trung học, trái tim non của tôi đã từng lén mê rất nhiều cô bạn học trò, gái trắng tôi mê mẫn, gái vàng tôi mẫn mê. Thế mà kêu tôi tán chuyện với người ta thì tôi lại thấy ngượng đỏ cả mặt, tôi lắp bắp không thành tiếng như thằng cà lăm.

Tới năm tôi học lớp 11, tôi tình cờ được sắp xếp ngồi bên cạnh một cô gái người Việt trong giờ thí nghiệm phòng lab Hóa Học. Nàng cũng lớn lên ở bên đây, thành ra hai đứa trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh nhiều hơn bằng tiếng mẹ đẻ. Cái chuyện tán gái thì tôi rất dở, nhưng may phước chuyện học hành thì tôi cũng khá hơn nàng được một tí. Cho nên coi như là tôi làm hết bài vở Chemistry cho cô bạn học. Tôi cũng xin nói thêm, tính tình của nàng so với tính của tôi thì hoàn toàn ngược chiều 180 độ. Nàng đầy lòng tự tin trong mình, nàng rất là "popular" ở trong trường. Nàng có nhiều bạn gái, và cũng có ít vài người bạn trai. Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò? Theo tôi thì nhất nàng, nhì ma, thứ ba là quỷ! Cái tính tình hoạt bát, vui tươi cười nói ấy đã thúc đẩy nàng trở thành một cô bé Varsity Cheerleader. Nàng còn ở trong đội thể dục gymnastics nữa. Còn tôi, thay vì tham dự vào đội banh, tôi trốn ở trong thư viện. Tôi vùi đầu vào những cuốn sách.

Tới một hôm kia, cô giáo chính vắng mặt, thầy giáo phụ còn đang thực tập, cho cả lớp ngồi tự do vừa nửa làm bài, nửa .. tán dóc. Nàng với tay sang, viết lên trang vở của tôi một câu: "I am so bored." Tôi không nhớ rõ cuộc đàm luận bắt đầu ra sao, nhưng qua vài lời thì thầm, tôi được biết thêm về tình trạng gia đình của nàng. Người cha của nàng là một sĩ quan cao cấp, đã chết trận trong lúc loạn nước năm 75, khi nàng còn bé. Nàng vẫn luôn mong ước có một phép lạ nào cho nàng được nhìn lại, được biết tới ông bố của mình. Cái câu nói thật là thật lòng ấy tới bây giờ tôi vẫn không quên. Sau một giây phút im lặng, nàng đã khắc phục lại tâm thần, nàng cười toe đổi câu chuyện trò qua mục khác. Nàng làm lơ như nàng không hề nói cái chuyện ấy với tôi.

Từ đó trở đi, tự nhiên nàng tỏ ra thân mật với tôi "physically". Lâu lâu nàng chán học nàng giả bộ dựa đầu lên vai tôi. Khi nàng bị điểm xấu nàng ôm nhẹ lấy tôi, áp trán vô ngực tôi. Cơ hội để tôi tỏ lòng đã tới, thế mà tôi có làm ăn trò trống gì không? Không, trong lòng tôi vừa nhát gái, vừa sợ sệt gì đó. Tôi không biết có phải cái lòng ngoan đạo đã ảnh hưởng tới tôi chăng? Vậy mà tôi vẫn nghĩ tới nàng. Hằng đêm, tôi tưởng tượng tới những giây phút mê ly giữa "nàng" và tôi trong cái đầu óc đen tối.

Sang tới năm lớp12 thì tôi và nàng hết học cùng lớp, và cũng không còn nhiều cơ hội để nói chuyện nữa. Nàng đã cặp bồ với một chàng trai người Mỹ. Mỗi lần có dịp hội họp thể thao của trường, tôi ngồi một mình trong đám đông trên băng ghế sân vận động, nhìn nàng cheerleader VN vui cười nhảy nhót cổ võ cho đội banh sân nhà. Lên tới đại học, chúng tôi lâu lâu vẫn còn gặp mặt nhau. Nhưng ngoài vài lời chào hỏi ngắn ngủi, hai đứa đã trở thành hai người dưng. Ðại học lại là cái chỗ mà những người trai gái trẻ lãng mạn với nhau, tìm kiếm người bạn đời trăm năm. Tôi cũng biết nàng có nhiều anh chàng Mỹ theo đuổi. Còn về phần tôi, tôi cắm đầu vô bài vở, còn không thì lại trốn biệt ở trong thư viện. Trong những giây phút đơn độc ấy, tôi đã tìm hiểu thêm về tình cảm, ái ân qua những trang sách vở. Cẩm nang của tôi không phải là câu truyện "Cô Giáo Thảo". Không, tôi đọc những cuốn classic như là "Lady Chatterley's Lover" của D.H. Lawrence, hay là "Tropic of Cancer" của Henry Miller. Qua những câu truyện ấy, tôi mới hiểu tình dục là 50% tâm hồn, 50% là thể xác.

Nhưng lẽ dĩ nhiên đối với cái thằng còn "gin" như tôi, lúc đó tình dục là 100% tâm hồn, 0% thể xác !!! Nhưng tôi vẫn mong chờ tới một ngày nào đó, tôi sẽ được nếm mùi đời ....

Sau khi đậu đại học, hai đứa đi lập sự nghiệp ở hai nơi khác nhau. Tôi cũng chẳng có cơ hội để từ giã nàng trong dịp buổi lễ commencement ra trường. Nàng đang bận rộn cạnh người bạn trai mới, làm sau mà nàng còn nhớ tới người con trai ít nói này? Ngày này lại qua ngày nọ, tôi cắm đầu vào việc làm, tôi chẳng thèm quen biết tới người con gái nào hết cả. Mà có muốn quen thì cũng chẳng biết đi đâu để mà gặp. Nhà thờ tôi vẫn chán chường, quán bar thì không có mặt tôi rồi.

Chẳng lẽ đi ra thư viện cua gái ???

Má tôi bắt đầu lo lắng giùm tôi, bạn tốt chê tôi cù lần, bạn xấu chê tôi pê đê. Nhưng tới một hôm kia, người giảng viên cũ thúc đẩy tôi dự một buổi họp mặt do hội cựu sinh viên tổ chức. Mới đầu tôi tính từ chối, nhưng sau rồi tôi cũng bằng lòng đi. Trong đêm hôm đó, tôi đã gặp lại nàng, cô bạn học năm xưa. Nàng vẫn không thay đổi chi mấy, vẫn còn cái tướng thong thả nhún nhẩy của một cô bé cheerleader. Nàng vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Nàng đã lập gia đình với chàng trai Mỹ mà nàng đã từng bồ bịch với, nàng đang ở một thành phố khác. Nàng trao đổi e-mail, chat nick và hẹn sẽ nói chuyện thêm. Tôi cũng rất mừng khi tôi gặp lại người con gái mình từng yêu thầm. Tôi thấy thật hí ha hí hửng trong lòng trước khi thiếp vào giấc ngủ vô mộng đêm hôm đó.

Mỗi ngày tôi đi vô sở, việc đầu tiên tôi làm là mở Yahoo, xem nàng đã on-line chưa. Hôm nào nàng có mặt thì tôi vui, tôi làm việc không biết mệt. Hôm nào nàng không có đó thì tôi buồn, việc làm nhiều tôi cũng lơ đãng. Tháng này lại qua tháng nọ, chúng tôi bắt đầu nói chuyện điện thoại, cú phone đầu tiên dài 3, 4 tiếng. Nàng cũng cho tôi biết cái chuyện hôn nhân của nàng đang gặp khó khăn, không biết rồi sẽ đi đến đâu. Tôi đành an ủi nàng.

Rồi tới một tuần nào đó, nàng có dịp đi công tác ở gần thành phố của tôi. Nàng hẹn gặp mặt cuối tuần. Tối thứ Sáu, tụi tui gặp nhau ở China Town. Trong lúc đàm chuyện ở bàn ăn, nàng nói nhỏ cho tôi biết hai người tuy chưa ly thân, nhưng cũng gần như là bỏ nhau. Tôi lại an ủi nàng thêm.

Sau bữa ăn, hai đứa share cùng một đĩa bánh dessert, nàng đùa giỡn lấy tay bón miếng bánh vào miệng tôi, nàng cười khăng khắc khi tôi đánh rơi vụn bánh đầy ra áo, ra trên khăn bàn. Sau đó, nàng rủ tôi mua hai ly cà phê "latte" ở quán cafe, rồi lên phòng khách sạn của nàng ngồi chơi coi T.V. Chời đất! Cái thân xác dại gái của tôi như đang sống dở chết dở. Tôi thật không ngờ nàng lại thẳng thắng đến thế. Nhưng khác với thời còn trong hành lang học đường, tôi không chạy trốn khi cơ hội tình cảm đã đến với tôi. Lần này tôi đã bước đi theo người đẹp về phòng.

"Ðêm Ðộng Phòng"

Nàng bước vô, với tay mở chiếc đèn mờ bên cạnh cái giường lên. Nàng ngồi xuống ngay trên bờ giường, mở cái Cable T.V. lên. Tôi từ từ ngồi xuống cạnh nàng, bàn tay run run lẩy bẩy suýt đánh đổ luôn ly latte nóng bỏng ra đùi. Tôi cầm cái remote control, lúng túng đổi đài truyền hình, hết HBO rồi tới ESPN, rồi sang Show Time . Tới lúc tôi chuyển qua đài Discovery thì nàng đứng lên, excuse herself, vô phòng tắm thay đồ.

Tôi ngồi không được yên, bao tử bồn chồn sồn sộn. Tôi chẳng biết mình nên làm gì tiếp, có nên cởi hết đồ ra rồi chui vô trong chăn, hay đứng dậy mở cửa chạy mẹ về nhà luôn cho rồi. Nhưng tôi vẫn ngồi yên, rung đùi nhấm nháp vị cà phê nóng. Tôi ngồi coi mấy con thú rừng mơn trớn vồ nhau trong cái chương trình phóng sự về thiên nhiên. Con cu đang cương cứng trong quần. Trống tim của tôi đập mạnh, tôi càng rung đùi lẹ hơn.

Nàng tắt đèn phòng tắm đi ra, trên mình nàng mặc cái áo pull dài tới ngang đùi, gần tới đầu gối. Nàng hỏi tôi đang coi cái gì vậy. Ngay đúng lúc đó, trên màn ảnh, con sư tử đực với cái bờm bự tổ chảng đang cưỡi lên trên lưng con sư tử cái. Tôi vội bấm thiệt lẹ đổi sang đài tin tức CNN.

Nàng với tay tắt đèn, trong căn phòng lúc ấy chỉ còn ánh màn ảnh T.V. chiếu sáng. Nàng kéo chăn xuống, đặt 2 cái gối dựa vào đầu giường. Nàng leo lên nệm, kê đầu vào cái gối sau lưng, kéo chiếc mền lên trở lại, che đậy cặp đùi trần. Nàng bảo tôi ngồi xích lại gần cạnh nàng. Tôi ngoan ngoãn tụt đôi giày ra khỏi chân, trên mình vẫn mặc áo sơ mi, quần tây chỉnh tề. Tôi trèo vô trong chăn. Tôi vòng tay quanh vai nàng, nàng dựa đầu lên vai tôi. Tôi không thể ngờ rằng da thịt con gái lại có thể thơm tho mịn màng đến thế.

Trong lúc đang coi tin tức, đôi môi ấm áp mềm mại của nàng tìm thấy đôi môi cứng rắn lạnh cóng của tôi.

Sau 24 năm sinh sống trên trái đất, sau 12 năm đầy tâm hồn tưởng tượng, nụ hôn đầu tiên đã đến với tôi. Người ta thường nói, phải biết nhịn thì mới biết hưởng. Tôi hôn thật đậm đà, tham lam muốn hưởng thêm, vì đã phải nhịn rất là lâu rồi. Ðôi môi của nàng như là hai múi cam ướt át, nửa ngọt ngào, nửa chua đắng. Nàng khẽ tách đường môi, luồn đầu lưỡi vào miệng tôi, tìm tò thám hiểm. Nàng với tay nắm lấy bàn tay của tôi, đặt lên trên bộ ngực nhỏ như hai trái quít của nàng. Nàng thở nhẹ làn hơi thở ấm vào bên tai tôi khi tôi mân mê cái đầu vú.

Tôi cũng không còn nhớ tôi và nàng đã vần vò hôn hít bao lâu. Chiếc mền bị đạp xuống cuối giường, từng mảnh vải còn lại trên mình từ từ bị lột ra. Tôi mút lấy đầu vú, tận tình bú cho nó cương nhọn lên như là cái cục gôm mầu hồng ở trên đuôi cây viết chì. Nhiều lúc tôi từng mân mê cây viết khi ngồi cạnh nàng trong lớp, bao đêm tôi vẫn ao ước ... được mân mê .. vú nàng .. bây giờ đã thành sự thật. Ánh sáng mầu mè của đài CNN lóe sáng trên bộ ngực trần của nàng trong lúc tôi hôn đáo hôn để. Nàng giúp tôi cởi áo, cởi quần ra. Nàng liếm nhẹ quanh đầu vú của tôi, làm tôi thót mình. Nàng đặt bàn tay của tôi lên trên cái "mons" của nàng, dâm thủy đã ra làm con bướm đa tình ẩm ướt.

Nàng hỏi tôi có mang "áo mưa" condom theo không?

Làm sao mà tôi có được đây chứ! Lúc bấy giờ có muốn đi mua cũng đâu có tiệm nào mở cửa! Chưa kịp trả lời thì nàng đã nói nhỏ vô tai tôi, kêu tôi relax, đừng lo lắng nữa. Nàng cầm cái remote, tắt phụt cái T.V. Nàng đẩy tôi nằm ngửa xuống nệm, nàng leo lên trên mình tôi. Nàng nhìn thẳng sâu vô mắt tôi, ánh mắt của nàng lúc đó lấp lánh hơi ươn ướt như là vì sao Bắc Ðẩu trong bóng tối. Nàng nhẹ nhàng nhắm cặp mắt lại, rồi im lặng trườn mình xuống, bàn tay ấm của nàng tìm kiếm "thằng nhỏ" đang đứng thẳng lên dưới bụng.

Tôi phải cong mình khi nàng liếm nhẹ lên quanh cái đường khe đỏ hỏn ở trên củ nấm quy đầu tím ngắt. Ối, thiện địa trời đất ơi, tới bây giờ con mới biết tới cái phần 50% thể xác của tình dục. Nàng hôn hít dương vật, rồi quay mông ngược lại, cho tôi hôn ... cùng lúc với nàng. Tôi vội vàng ngửa đầu lên, kê mũi vào bụi cây của rừng núi thiên thai. Sau bao nhiêu giây phút đơn độc trong thư viện, qua bao nhiêu trang sách, tới bây giờ tôi mới được thử nếm vị mật cấm. Tôi vừa liếm láp, vừa nhìn cái phần kín đáo đó. So sánh với những tấm hình gái Mỹ tôi đã từng thấy, làm như gái Á Ðông ít lông hơn chăng? Nàng chỉ có vài cọng lưa thưa ở trên mu. Cái mu của nàng đầy đặn, mập mạp nhưng hơi nâu nâu, không có hồng hào như hình trong báo. Hai mép thịt vừa hơi nở, vừa hơi khép, nhìn vừa đã mắt, vừa thơm như múi mít. Ðối với tôi, cái chỗ đó vừa đầy quyễn rũ vừa rất là đẹp nữa.

Nàng mút lẹ, tôi liếm mạnh. Nàng mút sâu, tôi liếm cạn, nàng mút cạn, tôi liếm sâu. Nàng đưa tôi leo cao lên tận đỉnh núi Trường Sơn, rồi lên luôn cả đỉnh núi Everest. Cuối cùng thì nàng ngưng mút, lấy đầu lưỡi ngoáy ngoáy lên trên đầu cu. Thế là tôi xuất tinh, con người của tôi giựt giựt, luồn điện 110 volt, 120 volt, 220 volt, 240 volt chạy vọt từ đầu cu xuống hai hòn dái, chạy theo sống lưng, lên tới gáy, lên tới đỉnh óc. Phụt, phụt ... ppphhhụtttttt .... mmm, mmm, mmmhhhh ... nàng cũng rên nhẹ trong miệng lúc tôi bắn khí ra. Cặp đùi của nàng tự động duỗi thẳng, cái mu tự động rúc sát vào miệng tôi, bắp đùi siết chặt bên hai bên tai. Tôi há miệng thật là rộng ra, ngoáy lưỡi sâu vô trong giữa múi mít, thân mình của nàng cong lên, hạ xuống, run rẩy từng cơn như con mèo đạp phải nước.

Tôi vừa thấy rã rời tâm trí, vừa thấy thoải mái cơ thể, cứ như là mình vừa tắm hơi ra, rồi nhẩy xuống hồ nước lạnh. Hai đứa ôm nhau thiếp vô trong giấc ngủ say sau đó ... cho dù vẫn chưa làm màn chánh.
"Ðêm Mây Mưa"

Sáng thứ Bảy, tôi phấn khởi đưa nàng đi chơi nguyên ngày ở ngoài Fisherman's Wharf, thả bộ hóng gió vịnh S.F. Rồi hai đứa lái xe dọc theo ngọn đồi, ngắm cảnh chiếc cầu Golden Gate mầu đỏ sậm. Tới ban tối, tụi tôi đi kiếm chỗ ăn ở khu phố Ý Ðại Lợi. Tôi cũng ghé vô tiệm chạp phô, mua vài gói "áo mưa".

Sau khi về tới phòng, nàng excuse herself đi tắm trước, tôi ngồi coi T.V., đợi phiên mình tắm sau. Tôi vừa nhìn mấy con sư tử cái vồ mồi nai tơ đem về cho con sư tử đực ăn, vừa lắng tai nghe tiếng nước chẩy như mưa. Sau một hồi, nàng tắt nước, tôi nghe thấy máy sấy tóc thổi vù vù. Trong lòng, tự nhiên tôi thấy rất yên tâm, rất là vui.

Nàng mở cửa bước ra, trên mình nàng quấn cái khăn lông quanh người. Nàng gồi xuống bên góc giường, lấy lược chải chuốt mái tóc mềm. Tôi đi vô mở nước, rồi trút đồ ra. Tới lúc tôi tắm xong thì nàng đã cởi cái khăn vứt nó ra khỏi người. Tôi đứng bên cạnh giường, thưởng thức cái giây phút ngắn ngủi đặc biệt đó. Tôi nhìn cái thân thể thoát y của nàng, làn da vàng óng nổi bật trên lớp vải ra giường trắng xóa. Tôi nhìn nụ cười mỉm, vừa nửa e thẹn vừa nửa khiêu gợi. Tôi nhìn xuống hai đầu vú mầu nâu nhạt, xuống cặp đùi dài, đường eo cong thon thẻo, hai đầu gối co lên khép lại với nhau, nửa che vùng tam giác cấm, nửa hở hai mép thịt mỏng mầu nâu sậm ở giữa đùi.

Chiếc khăn bông quanh bụng tôi rớt xuống đất, nằm trên chiếc khăn mà nàng vừa tự cởi. Tôi leo lên trên mình nàng, nàng ôm lấy tôi. Tôi bóp lấy trái vú nhỏ bé, tôi hôn cổ nàng. Nàng vuốt móng tay dài theo bắp tay của tôi, lên trên vai, xuống theo lưng. Nàng cấu vào mông tôi, nàng nói nhỏ vào tai tôi, kêu tôi .. yêu nàng đi ...

Tôi ngồi bật dậy, loay hoay xé cái bao plastic hình vuông. Nàng im lặng giúp tôi mặc áo mưa, rồi mạnh dạn co hai chân rộng ra như con ó đại bàng phủ cánh. Nàng đặt đầu dương vật vào đúng mục tiêu, rồi nhắm nghiền mắt lại. Hai cánh tay của nàng vòng quanh lưng tôi, đợi chờ ..

Sau 12 năm chờ đợi, tôi đã mất "gin".

Mới đầu, âm đạo nàng còn hơi khô khan. Nàng hơi cau mày, mím môi. Nàng kêu tôi từ từ lại, cái bao cao su hơi làm nàng khó chịu. Nhưng sau rồi nàng quen cảm giác, dâm thủy ra nhiều thêm, giúp cho tôi cử động dễ dàng hơn. Hai cánh chân của nàng quặp lấy mông tôi, thúc đẩy tôi thụt lẹ hơn. Sau 5 phút thì tôi thúc mạnh vào người nàng, thân mình tôi cứng đơ, tinh khí xuất hết ra. Tôi gục mình lên trên người nàng. Nàng im lặng giúp tôi rút cu ra khỏi mình nàng, cẩn thận nắm lấy cái bao đừng để bị tụt ra. Nàng hôn nhẹ lên bên bờ má của tôi, mấy ngón tay của nàng vuốt nhẹ mái tóc của tôi, lúc đó đang ướt đẫm mồ hôi đằng sau gáy.

Tôi và nàng nhắm mắt thiếp đi được đâu 1, 2 tiếng thì đôi môi của tôi lại khao khát đánh thức cái thân thể sôi bỏng của người bạn học. Lần này, tôi càng tự tin hơn, tôi hôn khắp mình nàng, từ cổ xuống vai, lên ngực xuống bụng, trên lưng xuống mông. Tôi vội mặc cái áo mưa mới vào, rồi ôm chặt lấy nàng. Kỳ này tôi kéo dài cuộc mây mưa lâu đến chừng 10, 15 phút thì lại gục mình. Tôi thấy thật là ngượng trong lòng, nhưng nàng đã mỉm một nụ cười thông cảm. Nàng nắm lấy bàn tay của tôi, đặt lên trên mu nàng. Trong đêm khuya, nàng chỉ dẫn tôi làm từng động tác sờ mó, xoa bóp âm hạch, giúp nàng thỏa mãn thể xác ...

"Ngày Ðêm Chăn Gối"

Sáng Chủ Nhật, chúng tôi trốn luôn ở trong căn phòng khách sạn ấm cúng ấy. Tôi gọi room service mua thức ăn, rồi móc cái bảng "Do Not Disturb" ở ngoài cửa. Tôi cũng quên luôn chuyện đi lễ nhà thờ, sấm sét có đánh trúng đầu tôi ngay trong phòng, chắc tôi cũng mặc kệ. Lúc đó, tôi chỉ còn biết tới nàng thôi.

Sáng hôm đó, tôi mở rộng màn cửa sổ cho ánh nắng chiếu sáng vào phòng. Sau khi đánh răng tắm rửa, tôi nằm cạnh tấm thân trần của nàng, hôn lên lớp da vàng xinh tươi. Nàng không những thở mạnh, lâu lâu nàng còn rên nhẹ lên thành tiếng. Tôi hôn đầu vai, rồi hôn theo cầu vai, lên trên cánh cổ dài. Tôi vừa hôn vừa nắn ngực nàng, kích thước của trái vú vừa khít trong bàn tay của tôi. Tôi nâng niu vuốt ve, rồi cúi mặt xuống mút chặt lấy cái đầu vú nhọn. Tôi mân mê lấy lưỡi cà cạ vô lớp da thịt nửa hồng nửa nâu, ở quanh đầu vú có lởm chởm vài chấm nhỏ. Tôi có thể cảm tưởng thấy mấy chấm nho nhỏ đó cương lên mỗi lần tôi thổi nhẹ hơi ấm lên trên đỉnh vú.

Tôi hôn môi nàng, đầu lưỡi của tôi có thể nếm được vị cay cay bạc hà. Tôi có thể cảm thấy cái cảm giác trơn bóng như ngà voi trên hàm răng trắng, rồi cảm thấy cảm giác bén nhậy như giấy nhám trên mặt lưỡi.

Tôi thấy tôi vừa hạp tâm hồn với nàng, lại vừa hạp thể xác ...

Ðôi môi của tôi tìm tòi, bàn tay của tôi lùng kiếm. Tôi thám hiểm khắp thân thể của nàng. Nàng rùng mình dưới đầu lưỡi, dưới những ngón tay của tôi. Nàng buột miệng rên lên khi tôi hôn lên trên cái múi thịt mỏng đằng sau mớ lông, cái mảnh thịt đang che đậy cái âm hạch. Mảnh thịt đó nhìn cứ như là hình chữ "V" lộn ngược. Tôi vừa hôn, vừa mút, vừa liếm quanh cái chữ V, vừa lấy hai ngón tay banh lớp da ra, để hở cái hột âm hạch nho nhỏ. Ðầu lưỡi của tôi rà lên, rà xuống. Dâm thủy của nàng đọng đầy trên âm hộ, hương vị của nàng thật là thơm, thật là sexy, làm cho tôi càng muốn thưởng thức thêm.

Tôi nhỏm lên, đặt dương vật vào chỗ, rồi bắt đầu cái động tác yêu đương quen thuộc. Tôi banh cẳng nàng rộng ra, rồi đặt hai bàn chân dựa lên vai. Hình như sáng hôm nay tôi nhiều sức hơn, tôi kéo ra thụt vô lâu hơn đêm hôm qua. Còn nàng thì đã hoàn toàn không còn e thẹn gì hết nữa cả. Nàng mạnh dạn co mông cử động theo từng động tác của tôi. Tôi kéo thì nàng đẩy, tôi thụt thì nàng cong ... tôi tiến thì nàng lùi. Ra vô, ra vô, ra vô ... càng lẹ ... càng nhanh .. nàng đang sướng ngất dưới tốc độ điên cuồng tàn bạo của tôi. Nhanh .. nhanh lên .. oh, please ... đừng ngừng ..... đừng ngừng nhé .. ô .. not now .. not when ... em sắp ra ... ối ối ối ..... !!!!!!!!!!!!!!!!!!! ......................

Nàng cắn răng, âm đạo của nàng thắt lại, bóp chặt lại quanh lớp cao su mỏng. Tôi cũng nghiền răng luôn, đợt khí trắng tuôn ra vào đầu bao áo mưa.

Trưa hôm đó, nàng đè tôi nằm ngửa ra, rồi ngồi chồm hổm ở trên bụng. Nàng kê hai mắt cá chân ngay bên cạnh hai cái cục xương hông của tôi. Kỳ này tôi không mặc áo mưa, nàng muốn được cảm thấy da thịt, nàng muốn .. feel it. Nàng đặt cái quy đầu vào lỗ âm đạo, rồi từ từ hạ mình xuống, cho tới lúc mép thịt của nàng ép vào bụng tôi. Từng cọng lông quăn tít của nàng quấn vào từng cọng lông cứng thẳng của tôi. Thân mình nàng nhún nhẩy, uyển chuyển. Trong cái tư thế "chồm hổm" đó, dương vật của tôi có thể vào thật sâu trong mình nàng, lên tuốt đến tử cung. Nàng hoàn toàn tự chủ động, nàng muốn sâu thì nàng ép xuống, nàng muốn cạn thì nàng nhỏm lên. Nàng muốn cạ âm hạch lên trên xương hạ bộ của tôi thì nàng tự đong đưa cái mông qua lại, đưa lên đưa xuống. Nàng tự control cuộc ái ân, cho tới lúc nàng duỗi chân, quỳ đầu gối xuống mặt nệm. Nàng quặp lấy mình tôi, nhỏm mông lên xuống thiệt lẹ trong cơn khoái cảm.

Tối hôm đó, hai đứa nằm im trong vòng tay nhau. Tôi và nàng cũng tự biết sáng hôm sau là hai đứa đành tạm chia tay rồi. Nàng nhẹ nhàng tâm sự với tôi, tôi nghe nhiều hơn là nói. Nàng quay lưng về hướng tôi, tôi ôm nàng trong tay, áp ngực vào lưng nàng. Lúc đó thân mình hai đứa như là hai cái muỗng úp vào nhau. Tôi bó sát nàng vô lòng, sống mũi của tôi cạ vào gáy nàng. Mái tóc mềm phủ vào trán, vào mí mắt của tôi.

Rồi nụ hôn lại thay thế lời nói, hai đôi môi lại tìm kiếm nhau, như đang mong muốn thời gian ngưng lại. Tôi không muốn nàng đi, nàng cũng chẳng muốn tôi về, if only there is no tomorrow.

Tôi chuyển mình vào tư thế 69, khác với đêm kia, lần này tôi nằm trên, nàng nằm ngửa ở dưới. Tôi đặt tay đằng sau đầu gối của nàng, kéo chân nàng co rộng ra. Tôi vùi mặt vào háng nàng, liếm dọc theo cánh bướm. Nàng nắm lấy cu tôi, ngửng mặt lên mút theo chiều dài, mút tới lúc đầu mũi của nàng cọ vô chùm lông của tôi. Rồi nàng buông tôi ra, ngửa cổ lên, liếm hai hòn tinh hoàn.

Nàng xoay mình, ưỡn mông bò chổng, cùi chỏ chống trên gối, đầu gối quỳ trên nệm. Tôi ôm lấy eo nàng, tiến vô tư thế doggie. Tôi quỳ thẳng lưng, thúc liên tiếp vô mình nàng. Ðôi mông nhỏ bé nhưng trọn trịa như hai quả bưởi cạ vô bụng tôi mỗi lần tôi nhấp. Nàng luồn tay ra sau, vuốt ve hai hòn bi đang lắc lư chuyển động. Tôi trườn mình ra đằng trước, khòm lưng xuống vai nàng, hai bàn tay vòng ra đằng trước, bóp bóp lên vú. Rồi tôi ngồi thẳng lưng trở lại, ngửa đầu ra sau, thúc thật lẹ, thật mạnh, thật thẳng vào trong âm đạo. Nàng duỗi thẳng cả hai cánh tay ra đằng trước, vùi cả mặt vô gối, cong cả cái lưng lên, ưỡn nguyên cái mông lên trời, đón chào từng cơn nhấp mạnh mẽ của tôi. Tôi vừa ôm eo nàng thúc, vừa bóp mông đít nàng thụt. Lúc đó, tôi đã vượt quá khỏi cái tình trạng làm tình. Yes, lúc bấy giờ chúng tôi đang .. đụ nhau thật mạnh bạo như hai con thú rừng, như hai con .. sư tử đang cưỡi nhau. Nàng rên hừ hự theo nhịp điệu của tôi. Tới lúc tôi xuất tinh thì nàng cong cả hai cánh chân lên quanh đùi, quặp lấy tôi. Nàng vươn mình lên, hai cánh tay chống thẳng trở lại, bắp thịt âm đạo co rút xiết chặt lấy tôi không buông tha.
o O o

Sau ba đêm cuối tuần của lần kỷ niệm đầu tiên ấy, nàng và tôi lại lén lút hẹn gặp nhau thêm vài lần nữa. Và những cuộc yêu đương của tụi tui lại càng đậm đà đam mê hơn. Nàng đã giúp tôi tự khám phá ra cái lòng tự tin trong chuyện ái ân. Tôi không còn thấy sợ sệt về QHTD nữa.

Thế mà rồi tôi phải bay từ phi trường SFO tới phi trường SGN.

Mới đầu tôi không mặn mà lắm với cái trò làm quen giới thiệu kiểu này, nhưng mẹ tôi đã năn nỉ, ép buộc, rồi cuối cùng làm cho tôi hối hận. Rốt cuộc, tôi đành phải đi theo. Trong lúc chiếc Boeing 747 đang vun vút vượt đại dương, tôi mong rằng tôi sẽ không hạp tánh với cô bé Việt Nam này.

Thế nhưng chuyện đời đâu có dễ dàng thế đâu. Cô bé mà mẹ tôi giới thiệu lại vừa xinh, vừa dễ thương nữa. Nếu mà "nàng" đầy tính hoạt bát cởi mở, thì cô này đầy tính thùy mị kín đáo. Qua vài lần đi chơi với nhau ở bên Sài Gòn, rồi ra Vũng Tầu, tôi cảm thấy thân thiện dễ nói chuyện với người con gái đó. Hai đứa trao đổi e-mail, chat nick. Khi tôi về đến Mỹ thì hai đứa vẫn tiếp tục tìm hiểu qua mạng.

Năm này đã qua năm nọ, thời gian dần dần trôi qua, tôi lại gặp lại nàng. Nàng đã ly thân với chồng, hai người đang lo giấy tờ ly dị. Nàng hỏi han tới chuyến đi về VN của tôi. Mới đầu tôi nín thinh, nàng lại càng hỏi vặn. Tôi đành nói sự thật.

Nàng ngồi im thật lâu, môi nàng hơi rung rung.

Tôi không còn biết nói gì thêm nữa.

Nàng đòi coi hình của người kia. Không biết tại sao lúc đó tôi lại ngu ngốc đến thế, tôi đã lỡ mồm cáu lời: mà coi thì có hơn được gì không?

Nói xong thì tôi thật là hối, nhưng thôi rồi, đã trễ mất rồi. Nàng quay mặt đi, không dám, không muốn, không thèm nhìn tôi nữa, bàn tay nàng vội vã mở bóp lấy khăn giấy chùi mắt. Tôi không cần viết thêm, các bạn đọc chắc cũng tự hiểu. Hôm đó, hai đứa đành tạm biệt với đầy lòng buồn bã.

Trên đường về nhà, tôi cố lý luận tâm trạng của mình. Tôi tự biết má tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nàng làm con dâu. Ðối với cái quan niệm cổ truyền cố hữu của gia đình tôi, nàng là một cô gái hoàn toàn Mỹ Hóa. Không những thế, nền đạo Công Giáo làm sao mà cho phép má tôi chấp nhận một người đàn bà ly dị chồng làm cô con dâu độc nhất của mình được?

Tôi càng nghĩ, tôi càng cảm thấy hận đời. Ðối với tôi, nàng không phải là một cô gái "quậy", ngược lại tôi lại rất thích, rất .. yêu cái tính đầy hồn nhiên của nàng.

Tôi nghĩ đến người con gái bên kia đại dương, cô đó đầy tiêu chuẩn của một cô con dâu ngoan.

Và cô ấy cũng rất mến tôi nữa chứ.....

-----------------------------------------------------------

To: Việt Shy Boy
From: Diễn Ðàn Báo Chí

.... Em không nên "bắt cá hai tay". Em đang đứng ở ngã ba đường tình, em phải nhất quyết chọn lựa một hướng đường, để còn tiến lên với chuyện tương lai. Và một khi em đã chọn con đường đó, em phải dứt khoát hẳn với người kia đi, đừng để người ta mong chờ thêm .... Chị mong trái tim của em sẽ giúp em tự giải quyết.

----------------------------------------------------------

Tôi đọc lại cái e-mail thêm vài ba lần, tôi cảm thấy nóng ran trong lòng. Tôi với tay mở hé cánh cửa phòng cho không khí mát lùa vô. Tôi ngồi im, hết nhìn màn ảnh computer, lại nhìn lên bức tường trắng, rồi lại nhìn màn ảnh.

" ... dứt khoát ... ", tôi đọc lại hàng chữ.

Tiếng nói của mẹ tôi trên điện thoại vang vào từ ngoài hành lang:

- Gái ở bên đây "lai" hết rồi má à. Con muốn thằng cháu ngoại của bà cưới con bé nào còn tánh Việt Nam, về già còn nhờ được tới tụi nó ....

Tôi nhìn bức tường trắng, lại nhìn xuống màn ảnh, lại nhìn lên bức tường trắng ...

Tôi đợi mẹ tôi nói chuyện xong suôi, rồi bốc đường dây ở trong phòng tôi lên. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi từ từ bấm con số dài.

1 .. rồi 714 ....

Tự nhiên tôi nhớ tới phòng lab năm xưa, tôi nhớ tới những lần hội họp ở sân vận động ....

Click .. tôi cúp phone xuống ngay lập tức.

Tôi bốc phone lên trở lại.

Lần này tôi bấm số 011 ....

Hết

Trang bước đi lang thang trên bãi biển vắng, nhìn lại dãy cát trắng mịn vẫn còn thấy các mái chòi lợp cỏ của khu nghỉ mát đàng xa. Nước trong xanh mát khẽ gợn sóng, nghịch ngợm liếm những ngón chân trần nàng ở mỗi bước thầm. Nhóm mấy nhỏ bạn đã rủ nhau đi vào làng trên hải đảo này để mua sắm đồ lưu niệm, chỉ có nàng là không hứng thú, thích đi dạo mát một mình thôi vào một ngày đẹp trời như hôm nay. Với lại trong hồn nàng vẫn còn khuấy động chưa yên sau một cuộc tình tan rã. Nàng muốn tìm thanh thản, nhưng trong sự tĩnh lắng nàng lại nhớ đến người xưa... Những lần ân ái mặn nồng...

Bâng quơ không để ý đến gì ngoài nắng ấm nhiệt đới và tiếng thì thầm của biển, Trang cài sửa lại chiếc váy choàng sarong màu xanh ngọc cho chặt hơn quanh lấy cái eo thon của nàng. Đi nghỉ mát lần này nàng đem theo áo tắm bikini cùng màu với chiếc váy sarong, màu xanh ngọc làm nổi bật đôi mắt đen láy và máy tóc mượt chấm ngang lưng. Nàng kéo kiếng mát treo trên tóc xuống che nắng gắt, vô hình chung không thấy một bóng người cao ráo đang đứng tựa gốc cây dừa, một gốc cây trong vô số cây rừng làm viền bãi biển.

Khi nàng bước ngang trước mặt, cái bóng người đó cất tiếng : "Chưa gặp em anh vẫn nghĩ rằng, Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng, Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Âu yếm nhìn anh không nói năn..." Không phải tiếng nói mà là tiếng hát khẽ trầm ấm lôi nàng trở về với hiện tại. Nàng tháo mắt kiếng lấy tay che mắt nheo nhìn về hướng đó thì thấy người đàn ông đứng lù lù.

- Việt Nam hả ?... Làm người ta giật mình !

Nàng chợt thấy hơi mắc cỡ vì đã hỏi một câu thừa thải. Anh chàng này nàng đã thấy qua hồi tối hôm ở bar của khu nghỉ mát. Anh chàng làm việc ở đó, phụ tá quản lý thì phải, cao lớn, bảnh trai, da ngâm ngâm vì ở đảo nắng. Thật không nghĩ tới người Việt mình bây giờ cũng có mặt ở khắp nơi. Bất giác nàng cũng cảm thấy vui vui... Cái anh chàng này mặt có nét gì đó "an ác", có lẽ tại môi mỏng chăng ?... Nhưng lúc cười thì lại thấy hiền, nàng cảm thấy ấm áp... Ít nhất không thấy nham hiểm, nếu không ở chỗ đảo lạ này cũng sợ chứ.

Chàng cười, tiếng vang ấm từ cổ :

- Vậy hả, mình cũng thường làm mấy người khách giật mình, nhất là khách Việt, hềhề... Mình tên Long.

Đúng thế, nàng hiểu tại sao Long có thể làm cho người ta giật mình, tỉ như đang lạc trên đảo hoang mà gặp một anh chàng cũng người Việt, lại bảnh trai, tuy cao lớn nhưng chàng tỏa ra một cái hào quang gì đó dịu dàng, làm người ta có cảm tình. Nàng cảm thấy ấm áp...

- Tên là...Trang anh à. Trang cùng đám bạn đang đi nghỉ mát ở đây, tối qua có thấy anh.

Nàng khẽ mỉm cười với Long khi cũng bước lên bờ cát đi vào bóng râm. Nàng mắc gọng kiếng mát vào sợi dây giữa ngực mảnh áo bikini, để ý thấy Long cũng liếc nhanh ở chỗ đó khi chàng đưa tay ra cho nàng vịn. Chàng tế nhịn không có nhìn lâu đã ngước lên nhìn lại nàng, ôi, ánh mắt đó, sao mà giống thế ! Ánh mắt hiền, tinh anh, ánh mắt có lửa ấm... Ánh mắt của Thành ! Sao mà trớ trêu, đi tít xa mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người xưa, bây giờ nó lại hiện hữu... Bất giác nàng đã nổi da gà...

Long vẫn nắm bàn tay của Trang chưa buông ra :

- Ừ làm ở bar... Tối qua có thấy Trang mặc áo đỏ thật...thu hút, tóc bới cao... Nhưng hôm nay anh cũng rất thích Trang mặc đồ xanh, tóc xỏa, em thật đẹp. Như hoà vào biển trời ấy...

Chàng lại trộm nhìn ở thân người mặc đồ ít vải của nàng, eo nàng thon, mông nàng bốc lửa. Nàng để ý. Chàng từ tốn cầm lấy tay nàng đưa lên, như dò hỏi. Thấy nàng không phản đối chàng nâng bàn tay nàng lên sát mặt đã hơi cuối rồi chúm môi hôn phớt. Nàng chợt cảm thấy khô miệng, hơi thở như ngừng lại trong cuống họng. Kìa sao thế, nàng cũng không hiểu chính nàng, nụ hôn tay chỉ như là gió thoảng ấm mềm vùng nhiệt đới này thôi mà ! Long "nhuyễn" quá, nàng như bị thôi miên bởi ánh mắt của chàng mất. Nàng lí nhí : "Thật hả... thấy tối qua anh bận rộn, người là người, vậy mà anh cũng để ý đến Trang à..."

- Anh có để ý chứ.

Long vẫn còn nắm tay nàng, hai người tiếp tục nhìn nhau như thể đã từng quen biết, im lặng... Chợt nàng bối rối cúi đầu nhìn xuống, tránh ánh mắt đó của Long, ánh mắt nàng vì thế dừng lại ở tấm ngực trần và cái bụng phẳng lì của chàng. Nàng thấy đỏ ở hai má.

Long khẽ nâng cằm nàng lên, mỉm cười chọc : "Nụ hoa bé bỏng mắc cỡ kìa. Anh thấy em nhảy với nhóm bạn tối qua, người dẻo quẹo, rất gợi cảm, hổng thấy em mắc cỡ gì hết." Trang còn thấy nóng bừng ở má thêm lên. Nàng và hai cô bạn cùng ra nhún nhảy, một chốc thì nóng máy, níu vào nhau, "trườn" lên nhau bốc hơi luôn, làm cả đám xung quanh reo hò cổ võ.

- Ồ, có gì đâu anh, vui chút thôi, đi nghỉ mát thì quậy cho khuây thôi anh ơi...

Tự nhiên nàng cảm thấy vững bụng ở đứng gần chàng trai này, muốn tâm sự hết với chàng, muốn giải bày... Nàng cố không để ý đến cái hơi hướm đàn ông ngọt ngào đó đang ngập tràn các giác quan của nàng. Bất giác nàng nhìn lom lom ở cái miệng duyên của chàng, không biết sẽ ra sao khi hôn đôi môi đó, cảm được cái vòng tay cường tráng của chàng trai cuộn lấy nàng.

Như đọc được ý nghĩ thầm kín của nàng Long bước tới gần nàng hơn, mắt chàng cũng dừng ở đôi môi nàng. Linh tính cho nàng biết chàng sẽ hôn nàng, nàng muốn thế, nên nàng đứng yên chờ đợi, để rồi môi chàng đã tìm được môi nàng. Tự nhiên như gravity, như sức hút của đất muôn thuở muốn kéo trời cao xuống... Ôi, môi chàng mềm mại quá, mắt nàng nhắm lại tận hưởng cái dịu dàng khi môi chàng áp lên miệng nàng khẽ mở môi nàng bằng môi chàng, cho nàng cảm giác như ngày nào mới biết yêu, nụ hoa có thể tự nở nhưng vẫn thích chờ có người đến mở từng cánh, nâng niu... Nhưng kìa, chàng đã dựng lại, rời môi nàng, xem phản ứng của nàng. Nàng hụt hẫng mở mắt ra nhìn chàng, dò hỏi tại sao chàng ngừng, hai mái đầu thật gần nàng cảm thấy được hơi thở chàng trên da mặt nàng. Tái hồi nụ hôn, lần này lưỡi chàng đã đi tìm cho được lưỡi nàng, chàng hôn nàng đậm sâu, kéo nàng vào lòng, vào tấm ngực trần của chàng. Nàng vòng tay lên bám víu lấy bờ vai lực lưỡng của chàng, rồi bàn tay nàng bá lấy cổ, ghì lấy đầu chàng, như thể không muốn chàng tách rời nữa.

Đầu gối Trang bủn rủn, tim nàng đập nhịp cánh bướm khi nàng và Long hôn nhau chừng như lâu lắm, lưỡi chàng và nàng quyện lấy nhau, thám hiểm môi miệng nhau. Nàng thấy chàng tháo gở mảnh trên của chiếc bikini, giải toả ngực nàng áp vào ngực chàng không vướng víu. Nàng thở hắt khi da chạm da, chàng đưa tay lên chụp úp ngực nàng, ngón tay vân vê cái núm vú chợt ương ngạnh.

- Trời ơi, em đẹp quá...

Chàng thì thầm, cúi xuống bắt lấy một núm vú vào miệng, làm nàng thở vội trong khoái lạc khi chàng bú và dai dai cái núm nhạy cảm đó. Trang cảm thấy giữa chân nàng có gì chảy ướt và nàng khẽ rên, những ngón tay nàng đan vào mái tóc dày của chàng, kiềm giữ chàng trong khi chàng bú vú nàng.

- Anh muốn Trang, muốn yêu em, ngay bây giờ...

Chàng thì thầm tiếng yêu nồng ấm, để tay nàng lên chiếc quần tắm của chàng. Dưới lớp vải sần đó Trang đã thấy cu chàng cương cứng, giật giật, chàng đang bị kích dục, và mục tiêu dục vọng của chàng chính là nàng ! Cho nàng thấy nàng là người đàn bà hấp dẫn, phải, nàng đang độ xuân thì, nàng muốn yêu và thèm được yêu. Nàng hôn chàng đậm sâu, nắm chặc lấy cu chàng. Nàng đưa lưỡi sang quyện lấy lưỡi chàng rồi thu về chờ đợi, đến phiên chàng đi sang, nàng đón nhận nút lấy. Trong mơ hồ nàng chợt nhớ đến đã đọc ở đâu, khi người nữ hé mở đón nhận lưỡi của người nam vào đó là dấu hiệu nàng đã sẵn sàng đón nhận chàng xâm nhập nàng. Nàng chợt thấy đúng là nàng đang mở rộng chờ đón nàng, chính nàng cũng không tự chủ được khi nàng cũng đã ngữi thấy hương ẩm dục tình từ giữa chân nàng. Nàng muốn ân ái, ngay bây giờ, nàng cũng chịu hết nỗi rồi !...

"Ố, anh Long..." nàng thở hắt khi Long lôi kéo chiếc váy sarong khỏi eo, mông nàng, để nó tung dù rơi xuống cát, trải rộng sẵn sàng cho chàng đỡ nàng ngã xuống nó. Ôi, chàng đã nhanh tay tháo tung cái mảnh bikini còn lại, áp tay vào trong đùi nàng, banh đùi nàng ra để nàng phơi bày lồ lộ cái lồn tỉa gọn. "Ố, anh Long... được đó !" nàng khẽ rên khi miệng chàng đã tìm được bờ môi nơi dưới, nếm lấy nó mềm ướt, lách lỏi khe sâu tìm tới tiểu hạt phồng cứng. Chàng nghịch đùa với nó. Cho tới khi nàng chịu không muốn nỗi hẫy mông lên khỏi mặt đất để gặp chàng giữa chừng. Nghe tiếng rên siết của nàng chàng cười, bắt đầu chơi với tiểu hạt nhanh hơn, liếm láp nó rồi nút nó sâu vào miệng, mớm nhai tiểu hạt cho đến khi nàng chịu muốn không thấu rít lên sướng khóai.

Trang nằm truồng như nhộng trên cát trên chiếc váy sarong, ngực vú trồi sụt hồi hộp, nàng ưỡn cong lưng hẫy mông lên. Nàng đang gồng mình ghìm lại cơn cao trào. Long vẫn tiếp tục ăn tươi nàng, và rồi, ô kìa, cái cao trào đó không còn ghìm nỗi nữa nó bung nỗ thấu châu thân như một luồng điện làm mông nàng hẫy hẫy từng chập run rẩy. Nàng thét lên :

- Á, trời ơi ! Á, em sướng, aaaááá... Long ơi !...

Lồn nàng vẫn còn đang co bóp thì Long dã ngồi dậy, quỳ giữa chân nàng, đút cu chàng vào trong cái lỗ tình ái trơn ướt.

- Ôi...em ơi, em ướt hết rồi, hự... ngọt ngào quá, anh đã vào trong em rồi...

Chàng cũng rên lên sướng khóai khi con cu bự của chàng thụt ra thụt vô trong lồn nàng, chàng giương hai chân nàng lên dang rộng hình chữ vê khi chàng xâm chiếm vào sâu nàng, những cú nắc chậm rãi, xóay vào lồn nàng. Nàng vặn người dưới chàng, thể xác nàng còn đang cỡi trên sóng cao trào ngây ngất chưa xuống thung lũng của ngọn sóng nữa trong khi cái bọc cẩm bào trời cho của nàng đã chụp, bóp rồi lại buông cu chàng, thoi thóp đẩy nàng lên đỉnh một cao trào mới.

- Nữa hả em ? Nữa đi em, nữa đi, ra nữa đi em ra trên cu anh, em cưng. Đúng rồi,
anh đang đụ em nè, đụ cho em sướng nè, đụ cho em kêu tên anh nữa mới thôi, ahaaahh...

Chàng thì thào giọng ấm dâm dục trong tai nàng. Ôi, nàng thích nghe chàng nói tục qúa, làm gia tăng kích thích ở nàng. Nàng cuồng dại run rẩy khi nghe chàng nói những lời ân ái như thế.

- Ôi, anh Long ơi... Em ra nữa nè ! Aaaáááhhh...

Nàng rú lên, lưng ưỡn cong, đầu hất qua trái phải không ngừng, tay nàng bám víu lấy cánh tay chàng đang nâng chân nàng lên, banh nàng ra. Từ trên nhìn xuống, giữa đôi chân nàng, chàng thấy được cu chàng bơm ra vô lồn nàng trơn ướt, hai mép lồn căng đỏ phồng, cu chàng cũng trơn láng với nước dâm thủy của hai người đang sùi bọt trắng. Chàng nghiến răng, kiểm soát hơi thở để trì hoãn lửa dục của chính mình, nắc lồn nàng mạnh hơn, nhanh hơn.

Chàng đụ nàng mạnh bạo, trong cao trào nàng la lên chí choé. Cu chàng đâm dồn vào lồn nàng quắn quại. Long cũng thật quá kích thích khi thấy cu chàng đút vào lồn nàng đến tận gốc rồi lại rút ra, cu bự và dài, không ngờ lồn nàng nhỏ xinh xắn thế kia có thể nuốt hết.

Long biết mình cũng không còn kìm hãm nỗi nữa, gồng mình tống cu mạnh vào lồn Trang rồi chết đứng đó, những dòng tinh bắn vào tức tưởi. Chàng há hốc miệng, gân trên cổ nổi lên, chàng run giật bắn người. Nàng cảm nhận được chàng đã ra trong nàng, lồn nàng thấy nóng hổi, dâm thủy hòa tinh dịch tuôn trào ra mép trong khi chàng bắt đầu tiếp tục chơi nàng, cu còn nuối tiếc thụt ra thụt vô lồn nàng. Rồi chàng cũng rút nó ra làm nàng thoáng hụt hẫng, một vài giọt tinh khí đào ngủ bắn lên cái bụng phẳng lì của nàng. Chàng ngã xuống một bên nằm cạnh nàng, ánh mắt khoái lạc còn thèm thuồng nhìn ở tấm thân nàng trần truồng, ngực vú sung mãn còn phơi, chạy xuống vùng bụng kép, chạy xuống đồi...cỏ, chạy xuống cái lồn còn hồng đỏ, hai mép nhỏ xinh xinh. Nàng trông sexy quá. Vẫn khiêu khích thị dâm ở chàng. Chàng muốn chơi nàng nữa và nữa. Nhưng nghỉ chút đã...

Đôi tình nhân nằm yên tìm lại hơi thở, Trang thu người áp vào ngực chàng, thấy thỏa mãn vô cùng trong vòng tay của chàng. Nàng muốn cho chàng biết nàng thích và biết ơn chàng đã cho nàng những phút giây ân ái vừa qua. Nàng lại nhớ Thành, đã từng cho nàng sự dịu dàng ân cần, lúc nàng đã đi tàu suốt rồi thì dũng mãnh lên, làm nàng sướng ngất. Nàng tìm lại được người xưa ở người mới này, bất giác nàng mỉm cười, không biết có phải đây là một sự đền bù...

Nàng khẽ gở nàng ra khỏi vòng tay của chàng, nàng muốn làm một việc. Tay nàng nắm lấy cây ngọc của chàng, ô kìa nó lại cương cứng nữa rồi, kề miệng xuống sát, nhẹ liếm cái đầu sừng sững đó. Ôi, nàng thèm cu quá, lâu rồi, nàng muốn cho chàng được sướng, như chàng đã làm cho nàng sướng. Nàng thèm nút cu quá. Nhưng nàng vẫn từ tốn bao vây lấy đầu cu chàng bằng chiếc miệng duyên rồi từ từ nuốt lấy cu, miệng tuột cầu tuột xuống tới gốc cu. Nàng ậm ự muốn sặc khi cu nằm trọn trong miệng nàng thọt tới cuống họng của nàng. Long nhướng người lên muốn xem rõ nàng đang bú chàng. Chàng rên rỉ sướng khoái khi cu nằm trong cái miệng xinh ấm cúng của nàng, thầm thán phục nàng. Một tay chống đầu, tay kia chàng vuốt tóc nàng, vuốt những sợi tóc quệt trên má sang bên. "Ôi, Trang ơi, em là nàng tiên của anh." Chàng thì thầm khi nàng lại nút cu chàng vào sâu tới cuống họng nàng.

Long không ngừng rên rỉ khi lưỡi của Trang tài tình liếm đầu cu nhạy cảm. Tay nàng nắm chặt cái gốc hơn khi nàng cũng nút cu chặt hơn, gia tốc tuột lên xuống trên con cu dài bự. Nàng mê cu chàng rồi. Nàng thích cái mùi vị nước tiền tinh dịch mằn mặn của chàng.

- Trời ơi, em bú anh giỏi quá ! Trang ơi, em cưng ơi, bú anh đi, bú anh ra trên mặt em đi, anh muốn ra trên mặt em !

Chàng rên rỉ, thống sướng, cứng ngắt, bị kìm kẹp trong cái miệng xinh của người tình. Trang dùng tay đồng thời bơm chàng, sụt chàng. Vì thế bây giờ nàng chỉ đang nút đầu cu thôi, nhưng nút mạnh hơn bao giờ, đầu lưỡi thì liếm láp cái đường viền vòng dưới đầu cu. Nàng nút riết không tha cho đến khi nàng thấy con cu của chàng cương phồng đỏ gấc, thoi thóp muốn giật bung trong tay nàng.

Chiều ý người tình, nàng kịp há miệng nhả đầu cu khi những tia khí mạnh đột xuất bắn ra, tinh khí quý báu của chàng tráng lên môi, lên miệng, đầy lên mặt nàng. "Ahaaahh, em yêu ơi, anh đang ra đầy mặt em rồi, aahaaaah !..." Chàng la lên, đờ đẫn nhìn mặt nàng, mục kiến cảnh tượng. Người tình mới của chàng dâm quá, hấp dẫn quá ! Trang liếm mép thèm thuồng khi chàng đã ra xong, má cười ửng hồng vui sướng, nàng đứng dậy không màn đến váy sarong, áo tắm, chạy lao ù xuống biển sóng, gọi với ra sau lưng :

- Nữa không nào, đến đây mà lấy, hahaha...

Nàng cười khanh khách. Long nhìn theo lắc đầu, cười theo :

- Trời ơi, còn muốn nữa hả, chưa đã hả ?!

Chàng cũng vội chạy theo nàng vào biển nước trong xanh như pha lê, mắt chàng rực lửa, cây ngọc cương cứng chỉa ra đàng trước dẫn đầu. Chàng vẫn còn muốn nàng nữa.

Tiếng cười của Trang cũng trong như pha lê hòa lẫn tiếng sóng tiếng gió biển hài hòa. Bấy lâu nàng cũng đang đi tìm kiếm một người như Thành, thích ân ái, ân cần với người tình. Bây giờ chắc tìm được rồi, có lẽ cũng tới lúc cho Thành vào quên lãng, cho vào biển sóng, goodbye... Nhưng không, nghĩ lại chả cần, có những lúc nàng sẽ nghĩ đó là Thành, như vậy được những hai người yêu nàng... Còn đang mông lung vẫn vơ thì Long đã bốc nàng lên trên đôi tay rắn chắc. Ô, người tình lại đến với nàng kìa... Cho em tới đỉnh nữa đi anh, nàng thầm nhũ. Nàng quặp chân vào hông chàng trong khi chàng lại đút cu vào lồn nồng ấm của nàng lần nữa. Rồi chàng cứ thế lại tống cu vào lồn nàng dưới nước, ra vào như nhịp sóng đánh. Trong chất ngất, nàng thở hắt, môi chàng lại tìm đến môi nàng, hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy. Trên, dưới liền một. Nàng thấy hạnh phúc vô cùng, ước mong sau cuộc đi nghỉ mát này sẽ không chấm dứt. Nhưng nàng cũng không có tinh thần nữa để nghĩ đến quá khứ hay tương lai. Chỉ biết hiện tại nàng đang ngây ngất trong sung sướng. Tình yêu lại đến với nàng. Hết

Căn nhà trống vắng, lặng tanh. Trên giường tôi có thể nghiêng tai, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lắc cắc treo cuối phòng. Chưa mười giờ, còn quá sớm để chuẫn bị cho bửa cơm trưa . Thân thể tôi lười biếng, rã rười sau một đêm mất ngủ.

Tối qua trong đêm cuồng nộ vì sự thiếu vắng đàn ông tôi đã vật vã với bàn tay suốt canh thâụ Mười tám lần rạ Tôi cảm thấy thân người rũ rượi. Buổi sáng thằng Hoà đi học còn tôi thì gọi vào hãng báo xin nghỉ bệnh. Cả tháng nay không riêng gì tôi, Hoà cũng thấp thổm, ngồi đứng không yên. Thỉnh thoảng bắt gặp những nét đăm chiêu trên khuôn mặt 'người lớn' trước tuổi của con, tôi xót xa từng tiếng thở dài. Niềm vui lớn nào cũng theo sau là nỗi lo lắng không cùng. Mười sáu năm qua Hoà lớn khôn trong vòng tay đơn chiếc của tôi. Hai mẹ con sống theo từng ngày tháng với đầy thử thách và hy vọng. Đôi lúc nhìn lại, tôi cũng phải giật mình tự hỏi, làm sao mình lại vượt qua được những tháng năm dài khổ ải đó. Số phận con người chừng như bao giờ cũng lấn lướt trên sóng gió cuộc đời. Còn cuộc đời, dù có rộng lớn tới đâu chỉ là sự tập hợp của mỗi định mệnh con người chúng ta.

Hòa không hề biết gì về cha, ngoài bức ảnh trắng đen cũ kỹ của người đàn ông trẻ trong bộ binh phục rằn ri, bồng nó trên tay lúc một tuổi rưỡi. Vậy mà ngày một lớn nó càng giống hệt người trong bức ảnh. Không phải tôi bị ám thị, mà chính nó, Hòa cũng biết mình giống cha như đúc. Lấy chồng chưa được hai năm tôi đã mười sáu năm cách biệt... Trong sự hỗn loạn cả thành phố, là biết bao người vợ trẻ chờ tin bóng chồng về. Và, tan tác thất thểu, từng người chồng trở về trong nỗi vui mừng đoàn tụ hoang mang. Chính không có cả trong số những người 'may mắn' đó. Tôi bồng con chạy vạy khắp mọi nơi, từ người quen đến bè bạn của anh, mong nghe được chút gì về Chính. Không ai nói gặp anh, biết gì về số phận anh trong những ngày tan hàng, rã ngũ. Tôi chưa kịp hoàn hồn, thì cơn lốc khác cuốn số phận mẹ con tôi vào biển đời xa lạ. Tôi bồng con theo gia đình chồng di tản, lên con tàu để không biết về đâu...

Nếu không có sự hiện diện của Hòa, tôi không biết mình còn mối quan hệ nào với Chính nữa không ? Cả tinh thần lẫn thể xác. Thời gian chảy đá mòn sông núi lở, nói chi tôi thân phận người đàn bà. Tình yêu, tự nó, đã là hoa trái của cuộc đời, phải cần được vung bồi, ấp ủ. Bên trong những thổn thức nhớ thương vời vợi, là đôi môi khao khát những nụ hôn; là vòng ngực bờ vai, ân cần tha thiết một vòng tay ôm, những cái đêm mặn nồng, nhấp nhô lạc vào mê cung của ái ân cuồng nhiệt. Làm sao tôi quên được những lần Chính cùng tôi thụ hưởng cảnh vợ chồng suốt đêm thâụ Tôi thèm mùi vị đàn ông, thèm cái mùi tanh tanh tỏa ra từ Chính sau những lần Chính xuất tinh Những mất mát, những cô đơn cùng tận ban đầu rồi cũng qua đi, cũng quá khứ. Bây giờ còn lại là cuộc sống của thực tại và, cuộc sống của mẹ con tôi những ngày sắp tới. Nước mắt không thể nguôi ngoai hết nỗi đau đớn cuộc đời, thì thương nhớ cũng không xóa nhoà hết vết hằn năm tháng?

Mười sáu năm. Mười sáu năm tôi sống như loài chùm gởi trên thân phận của một người mẹ. Mỗi bước chập chững lớn khôn của con, tôi chừng như xa dần với kỷ niệm. Hình ảnh Chính mờ nhạt, có lúc biến mất hẳn trong đời sống hằng ngày của mẹ con tôi. Để thỉnh thoảng, trở giấc giữa đêm, tôi chợt hốt hoảng trong nỗi cô đơn cùng tận với chăn gối xa lạ, lạnh lẽo chung quanh. Tôi thèm hơi ấm của người đàn ông đến chết được. Tôi thèm "nó" , tôi thèm được nâng niu, vuốt ve, mơn trớn, những nụ hôn say đắm cuồng nhiệt trên đầu của "nó". Nghiệt ngã thay những giây phút đó, lòng tôi không hề nghĩ đến Chính. Không phải vì sự đối xử lạnh nhạt, tàn tệ của gia đình Chính với mẹ con tôi, mà chính ở lòng tôi. Đã nguội lạnh, đã bao giờ xa cách nghìn trùng. Không một giọt nước mắt nào lớn hơn sự mất mát, sự mất
mát trong chính cõi lòng mình. Tôi đã khóc, từ ngày lấy anh, cho đến bây giờ vẫn còn khóc được, phải chăng vẫn còn đâu đó chút gì ân ái, nghiã tình. Những ngày tháng đầu tiên hình ảnh Chính là mọi hy vọng, là chiếc phao tôi bám chặt để vượt qua những cơn sóng bão của đời. Có lúc tôi chợt hốt hoảng khi chính hình ảnh của hy vọng đó mờ nhạt, mất hút dần trong tâm não của tôi. Cũng may tôi còn có Hoà, nếu không tôi đã mất cả luôn chiếc bóng của chính mình... Cho đến tuần rồi Thảo, em gái Chính, gọi báo tin anh vẫn còn sống ! Anh đã ra tù sau thời gian dài bị bắt làm tù binh cải tạo và vừa liên lạc được với gia đình. Chính có gửi kèm cho tôi một lá thư báo sẽ qua Mỹ đoàn tụ theo diện HO. Sau phút sững sờ, tôi khóc thật ngon lành như trút hết bao nỗi cay đắng, chịu đựng những ngày qua. Thư nối thư, mười sáu năm ly biệt gói gém trong những trang thư chừng thu ngắn không và thời gian vằng vặc. Anh kể tôi nghe những năm tháng kinh hoàng tù tội. Nếu không vì mẹ con tôi, hình ảnh cuối cùng cho mọi hy vọng sống sót, Chính không thể nào vượt qua những cửa đáy ngục của trần gian. Mỗi giòng chữ của anh là mỗi giọt nước mắt tôi rơi. Lạ lùng thay trong những thư từ cho anh, tôi không hề nhắc đến hoàn cảnh của mẹ con tôi những ngày lư lạc trôi qua, dù chỉ một giòng?

Có lẽ, trước nỗI đoạ đày quá lớn của anh, mọi gian khổ của mẹ con tôi chỉ là những cơn mưa bụi phất phơ trong một kiếp người. Gia đình Chính cũng thay đổi thái độ với tôi. Đã có những buổi viếng thăm và thường xuyên hơn những cuộc điện đàm với tôi dù rằng ở giữa những hàn gắn đó vẫn là cố gắng gượng gạo cả đôi bên... Tôi lựa bức hình tươi tắn nhất của mẹ con tôi gửi cho anh. Và ngược lại, tôi và Hoà cũng nhận được bức hình mới nhất của anh. Với tôi, anh già dạn đi nhiều nhưng cũng đâu đó dáng hình của quá khứ. Nhưng với Hoà, nó chừng như ngỡ ngàng, xa lạ với người trong ảnh. Tôi thông cảm phản ứng tình cảm của con. Tôi thường kể Hoà nghe những kỷ niệm giữa Chính và nó trong ngày tháng còn bồng tay những lần cha nó về phép. Ngày đoàn tụ gần kề Hoà càng lo lắng đến sợ sệt, ít nói ra mặt. Tôi cũng không khác gì hơn. Cuộc sống thực tại của bao tháng ngày qua đã mang đến trong tôi nhiều biến chuyển tình cảm. Và, tận cùng sự thủy chung của một người vợ, tôi không biết mình còn xứng đáng với anh không?

Ba mươi tám tuổi, một con, tôi đang trở lại thời kỳ 'con gái '. Sự tái viên mãn tự nhiên của sinh lý, chừng như nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí. Tôi vật lộn với sự thèm khác sinh lý hằng ngàỵ Không làm sao tôi cản nổi những cái nhìn của tôi vào bộ phận dưới của các ông làm chung hãng. Tôi cứ luôn nghĩ là một ngày nào đó tôi sẽ cùng chăn gối với bác Hoàng, hay thằng Lê vừa tròn 20 tuổị Tôi hết lòng thương con, sẵn sàng hy sinh tất cả đời mình cho tương lai, hạnh phúc của nó. Nhưng có những đêm trở giấc, tôi trằn trọc để bàng hoàng nhận ra rằng hai vú và phần 'kín của đàn bà' phía bên dướI đang hừng hực những đòi hỏi tưởng đã rồi một đời ngủ yên. Nhiệt độ thân dường như tăng dần vào những đêm gần đâỵ Tôi dùng nước đá chà sát hai đầu vú và âm hộ để hy vọng làm giảm đi cái nóng đang hừng hực đốt cháy trong người của tôị Nhưng càng chà sát tôi càng thấy hai đầu vú căn cứng. Vùng bẹn sưng lên đỏ bẳn và nhạy cảm vô cùng. Tôi đã nhiều lần cố dùng tất cả sức mạnh lý trí, lẽ phải của tình cảm để chận đứng, để quên đi những khao khát thể xác tầm thường đó. Càng cố gắng tôi lại càng bối rối, lo sợ không đâu. Những đêm khó ngủ như vậy thường xuyên hơn, tôi co quắp người, ngực căng cứng, hai đầu vú như có từng đàn kiến bò quanh và cửa mình ẩm ướt, ngứa ngái khó chịu vô cùng. Cả đầu óc, thân thể tôi như chiếc bong bóng căng phồng, sắp vỡ tung... Hai bàn tay cứ miết vào âm đạo mong sao cho nó qua hẳn đi cơn dục vọng. Một lần, hai lần, ba lần...tất cả là 36 lần tôi đạt được khoái cảm. Tôi không hiểu với độ tuổI 38 như tôi mà sao "ra" nhiều thế. À! Tôi hiểu rồi, cái đó người ta gọi là "hồi xuân" ?

Sáng hôm sau, khi cơn sốt sinh lý trôi qua, tôi cảm thấy xấu hổ và đầy mặc cảm tội lỗi với chính mình. Tôi vùi đầu vào công việc, mười giờ mỗi ngày trong hãng giấy và cuối tuần tôi đi cuốn su ?ì thêm cho nhà hàng Nhật, tránh sự nhàn rãnh, bất an. Hoà càng lớn càng độc lập, tự làm mọi việc cho bản thân, không phiền hà đến tôi nhiều.

Phần tôi sau những giờ làm, về nhà tắm rửa ăn uống qua loa là cố lăn ra ngủ, cho xong một ngày. Vậy mà không hiểu sao, cây chẳng gió ngừng? Tôi làm khâu 'cángcuộn' còn Định thì làm trong phòng kiểm phẩm công ty làm giấy. Một lần ăn trưa, đi ngang, tôi đã chạm phải ánh mắt thật 'đồng hương' của anh. Trước giờ, phòng kiểm phẩm hầu hết là do người Mỹ đảm trách. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bối rối đến như vậy. Suốt dãy hành lang dẫn tới cafeteria hai chân tôi như muốn đánh quần vào nhau, nghiêng đảo cả người. Vừa đi tôi vừa rủa thầm, 'thằng cha mắc dịch !'. Rồi liên tục mấy ngày sau, trưa nào tôi cũng phải cố đi thật nhanh ngang qua phòng 'thằng cha mắc dịch', mà không khỏi phải đón nhận cái nhìn đầm ấm, 'chết' người đó. Tôi biết chắc anh là người Việt vì cái bảng tên trước phòng, Dinh Nguyen. Có vài hôm đi ngang, không thấy anh, tự dưng tôi không thấy dễ chịu như mình tưởng mà trái lại, như thiếu vắng một cái gì buồn buồn khó hiểu ?Cúc ơi, mi già rồi chớ phải dậy thì mới lớn đâú, tôi cười thầm tự trách chính mình. Vài tuần sau, Định làm quen và thường xuyên ăn trưa chung với tôi. Định hơn tôi hai tuổi, nhưng trông già dạn vì cặp kiếng cận và mái tóc hoa râm không chịu nhuộm của anh. Tôi cảm thấy thật gần gũi, an tâm bên anh và lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài chịu đựng, tôi yêu đời và mọi sự sống chung quanh nhiều hơn. Hữu duyên thiên lý, anh lại hợp với tôi nhiều thứ, từ ăn uống đến nhu cầu giải trí. Định thích ăn đồ biển, tôi mê từ cá tôm đến mọi loài sống dưới biển thứ nào tôi cũng dồn vào miệng được hết. Giờ rãnh tôi đọc báo nghe nhạc, anh thì thuộc thơ từ tiền chiến đến hiện đại, thuộc vanh vách từ Quang Dũng, Nguyễn Bính đến Nguyên Sa, Vũ Hữu Định, Nguyễn Tất Nhiên, Bùi Giáng... Tôi cho anh mượn mấy tape nhạc của một thời chinh chiến, anh mua tặng tôi những sáng tác mới của Trần Quãng Nam, Hoàng Quốc Bảo. Tôi ngưỡng mộ anh, còn anh quí trọng, nâng niu tôi như món đồ dễ vỡ. Không phải anh nhúc nhát gì ở tuổi bốn mươi, nhưng anh luôn giữ một khoảng cách cần thiết cho những xúc cảm của mình. 'Đừng để xúc cảm nhất thời đánh lừa những tình cảm chân thật', anh nói một tình cờ nào đó mà tôi nhớ mãi sau nầy ? Không phải mãi đến bây giờ mới có người đàn ông đến ve vãn, làm quen tôi. Đã mười mấy năm rồi chừng như chưa bao giờ tôi thật sự quan tâm đến những biến động tình cảm của chính tôi và những người khác phái chung quanh. Tôi có bổn phận làm mẹ để lo toan, có một xã hộI xa lạ để đối phó, có cả một gia đình chồng cố dồn hết bổn phận làm vợ, làm dâu để đương đầu. Mẹ chồng bắt tôi phải đeo tang, trong lúc tôi vẫn tin rằng Chính vẫn còn sống. Không nghe, bà nói lớn nói nhỏ rằng tôi vẫn còn 'gượng traí, muốn chồng. Trong, tôi không còn gì và ngoài, tôi không thấy ai. Tức nước vỡ bờ, tôi nhắm mắt bồng con ra khỏi nhà chồng trong bao nhiêu lời đay nghiến cay độc. Không phải chỉ cho tôi, còn cả tương lai cho Hoà nữa. Rồi, theo năm tháng một dạ một lòng nuôi con lẽ ra, họ phải thương cảm cho tôi, đằng nầy coi như phủi nợ phủi nần. Thành phố nhỏ, số ngườI Việt định cư lưa thưa nên nhất cữ nhất động, ai cũng biết ai. He ?ô chị Cúc. Thủy đây, khỏe hông chị. Má nhắn cuối tuần nầy chị đưa thằng Hoà qua chơi với má..? À, nghe nói có ông kỹ sư Việt Nam nào mới chuyển tới trong hãng chị hả ! Coi được hông chị, làm mai cho em đi ?úc hả, má đây. Người đồn đãi mầy với thằng Định gì đó, có hông. Giấy rách thì giữ lấy lề, còn mặt mũi tao, còn thằng Hoà nữa, tội nghiệp nó. Đại để là như vậy. Tôi cũng chẳng còn quan tâm gì, nhưng trong cùng tận tấm lòng, tôi vẫn thấy mình có lỗi với Chính, với con. Nhưng lỗi gì, thì thật sự tôi cũng không biết được. Nên gặp Định thì tôi bức rức đến sợ sệt còn xa anh thì tôi nuối tiếc, nhớ thương đến ngơ ngẩn người. Và chừng như Định hiểu tâm trạng tôi, anh kiên nhẫn, từ tốn để không làm tôi phải khó xử. Anh yêu tôi thiết tha nhưng vẫn cố giữ khoảng cách cần thiết cho tôi lựa chọn. Mà có sự chọn lựa nào không mất mát bao giờ. Tôi đã mất nửa đời cho sự ràng buộc của bổn phận, chưa và sẽ mãi mãi không chút gì hối tiếc trong tôi.

Anh không sợ sự hy sinh hay mất mát trong đời sống tình cảm, nhưng rất sợ sự miễn cưỡng và giả dối trong tình yêu. Chúng ta hãy sống thật lòng với nhau dù mai nầy phải vĩnh viễn chia tay. Tại sao là em mà không là người đàn bà khác. Vì em là định mệnh, là tiền kiếp một đời nhau. Nếu người ta không yêu được người nầy thì yêu một ngườI khác, thì cuộc đời sẽ tẻ nhạt và tình yêu vô vị biết chừng nào. Định mệnh, tiền kiếp của một đời nhau ! Sao nghe chừng ngậm ngùi, xa vắng. Định ơi, em đây mà trước mặt anh hiện hữu. Anh đây mà trong tầm tay em tha thiết một đời. Giòng nước mắt nóng hổi lăn tròn xuống má tôi đọng trên môi anh chờ đợi. Đôi mắt tôi mờ nhạt, buổi chiều trải nắng vàng phai bên ngoài khung cửa sổ nhà anh. Tôi chơi vơi, hụt hẫng nhịp tim lơi khi đôi môi Định quyện chặt, cuốn hút bờ môi tôi nóng bỏng. Tiếng đồng vọng đâu đây, chung quanh tối sẫm trong đầu óc tôi mê mải, hồ như. Bàn tay Định cuồng bạo, bất chấp lần xuống vú và bẹn của tôị Dùng hai ngón tay trỏ và áp út Định banh rộng hai mép thịt vùng kín của tôi ra và đút ngón giữa vàọ Định cứ thể đẩy ngón tay vào rồi ra liên. Tôi cảm thấy bên dưới ươn ướt và trong lúc đó những tiếng thở hỗn hển phát ra trên khuôn mặt đầy thú tính của hắn phà vào mặt và vú của tôị Tôi nhắm nghiền đôi mắt, muốn để mọi hệ lụy chìm đắm trong sự buông thả của thể xác. Định như con hổ đói lâu ngày, vồ vập, ngấu nghiến miếng mồi ngon không nâng niu, không thương tiếc. Hắn cuối xuống hôn lấy hôn để vào vùng kín để lại bải nước bọt của hắn tràn xuống hai bắp đùi non của tôị Hắn cắn nhè nhẹ vào mồng đốc làm tôi dăm ba lúc phải giựt bắn người lên vì vùng nhạy cảm bật phát. Hắn như con thú đói chồm lên và nhảy cẩn như chó sói vào mùa động cỡn, muà sinh sản. Hắn nhảy tưng lên và quỵu xuống như con thú tật nguyền giẩy chết như viên vừa mới xuyên qua tim của hắn. Tôi thấy trong tôi chứa đầy dung dịch ướt mẹp và tanh óị Cơn xúc cảm qua mau, còn lại là bao nỗi ê chề,tan tác. Định không để lại chút thỏa mãn, lưu luyến gì trên thể xác lẫn tâm hồn tôi. Sao vậy... Nếu Cúc chưa thỏa mãn, anh sẽ cố gắng lần nữa được mà ! Anh còn sung lắm! Định, anh đang nói gì ? Tôi... Không, tôi không phải chỉ là con thú. Tôi là một con người, một con người như chợt bừng lên từ cơn đắm hụt, chết chìm trong trong dòng sông dục vọng. Tôi đẩy mạnh Định ra, ngơ ngác. Em đang ở đâu đây ? Mình đã làm gì ở đây ? Phải, tôi đang ở đâu, làm gì ở đây. Hòa ơi, mẹ điên rồi. Tôi đứng dậy chụp lấy nịt vú và quần lót vội vã xách đị mặc cho Định cứ nhìn thèm thuồng từ phía sau đôi mông lồ lộ trắng ngần. Tôi mặc lại quần áo chỉnh tề rồi đi thật nhanh ra cửa, không quay lại. Phía sau tiếng cánh cửa đóng sầm, là khoảng không im lặng, buồn tênh. Và, trong tiếng nấc nghẹn ngào cùng tận cõi lòng tôi, là vẳng bên tai tiếng vọng từ bờ thẳm, 'tôi là ai trong cuộc vui đời nầy ?'

Buổi sáng tháng Ba trời lạnh như cắt thịt da.. Bên ngoài cánh cửa sổ mờ đục hơi sương là một ngày xám ngắt cuối đông đang hờ hững bắt đầu. Tôi vừa uống vội mấy ngụm cà phê vừa chuẩn bị hộp cơm mang theo cho bửa ăn trưa. Đã sáu giờ mười lăm, phải mất ít nhất mười phút để mở máy xe cho ấm sưởi, cào lớp sương đá đóng quanh thành kiếng mới mong đi làm được. Tôi quơ chùm chìa khoá trên bàn, quay lại nói với Chính: Em ra cào đá và đề xe sẵn cho ấm..?

- Cúc có cần gì anh không?
- Không. Anh uống cà phê đi, để nguội. Em trở vô ngay...

Tôi khép cửa bước ra ngoài. Trời tờ mờ, lạnh cắt. Mọi việc như một nhịp điệu, một điệp khúc buồn cho đến lúc tôi gặp lại Chính. Những tình cảm sôi nổi ban đầu lắng dịu sau hai tuần lễ, bây giờ là những đối diện thực tại của mười sáu năm cách biệt. Hai mẹ con không biết phải bắt đầu từ đâu với anh và ngược lại, Chính bở ngỡ với hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Không nói ra nhưng cuối cùng, cả ba chừng như bắt đầu bằng sự dò dẫm nhận diện tình cảm lẫn nhau. Từ những động tác nhỏ nhất đến những thói quen sinh hoạt hằng ngày, lạng chạng, ngập ngừng. Tính Hoà trầm lặng, không biểu lộ tình cảm nhiều, nó lại càng khó khăn hơn vì khả năng tiếng Việt hạn chế. Còn Chính làm quen con với những món quà nhỏ như đồng hồ, dây chuyền mà anh đã mang cho nó từ Việt Nam. Qua thư từ và một số hình ảnh trên truyền hình, Hoà hiểu những món quà nhỏ đó là cả sự hy sinh chiu chắt của cha nó. Tay Chính run run khi đeo chiếc đồng hồ cho con, còn Hoà thì mắt đỏ hoe lí nhí cảm ơn. Tôi cũng xúc động vô cùng trước tình cảm cha con anh... Phần tôi, cả tôi và anh vẫn còn ở giữa trạng thái nhận diện nhau trong không gian gang tấc... Mở quạt sưởi tới số ba trong lòng xe lạnh cóng, tôi cào mạnh lớp đá phủ kiếng trước. Không nhìn lại, nhưng tôi vẫn linh cảm anh đang đứng tựa cửa sổ nhìn ra ái ngại. Chính già hơn trong bức ảnh anh gửi qua cho mẹ con tôi. Tóc anh bạc nhiều và lưa thưa. Khuôn mặt đen sạm nắng, đầy nét chịu đựng với đôi mắt quầng sâu, anh trông già hơn trước tuổi vừa chạm năm mươi. So lại, tôi quá rỡ ràng, tươi trẻ trong gương, bên anh đến lộ liễu. Vã lại, thời gian tù đày qua nhiều lao tù cộng sản, chân trái của Chính đã gần như tê liệt, không cử động và mất cảm giác. Anh đi đứng khó khăn và khập khễnh.

Mấy ngày hôm nay trời lại trở lạnh mười sáu mười bảy độ F, làm Chính đau nhức, khó ngủ. Chính đưa tôi bịt giấy đựng đồ ăn trưa mà anh đã chuẩn bị sẵn và chống chiếc gậy gỗ bạn bè tặng từ Việt Nam, theo tôi ra cửa. Nhờ mấy viên Tylenol PM, tối qua Chính ngủ được chút đỉnh nên sáng nay anh có vẻ tươi tỉnh hơn. Một chút gần gũi len lén dâng lên, tôi nhìn anh nghĩ đến một ngày nữa lặng lẽ đang chờ đợi... trong ánh mắt bịn rịn, Chính đang cố tìm một cữ chỉ, một lời nói với tôi cho đúng mực, hợp tình. Không như mọi khi bước vội ra xe, tôi cũng đang luống cuống, chờ đợi. " Em đi làm? " Tôi nói khẽ, mở cánh cửa như một thói quen. Cùng với luồng hơi lạnh thổi vào là mấy ngón tay dài, xương xẩu nắm nhẹ tay tôi. Chừng như thoảng chút thời gian ngừng động quanh đây. Chính ơi, là anh đây mà. Chính của phút giây sau những lần về phép? Chính của những vẫy tay lần cuối, mờ dần trong bụi bậm phía sau chuyến xe đưa mẹ con em ra khỏi vùng lửa đạn. Cũng là lần cuối một bàn tay, chìm khuất trong chuỗi ngày cách biệt.

Cúc, anh xin lỗi em. Đừng oán giận anh nữa, nghe em?... Lỗi gì... anh đừng nói vậy. Thôi em đi làm, chiều gặp lại !

Tôi đi thật nhanh ra xe, che dấu những giòng nước mắt đang tuôn tràn trên má. Ngồi vào xe, không kềm chế được nữa tôi gục đầu khóc ngon lành như trút bao nhiêu chờ đợi trong lòng. Thật sự tôi đã oán giận gì anh ? Nếu có, là thân phận nhỏ nhoi của chúng tôi trong dòng cuồng nộ, cuốn trôi của lịch sử. Nào phải anh. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn còn lạ mặt, lạ lòng với Chính... Tôi cho xe ra khỏi bãi đậu, rẽ vào lòng đường nối tiếp một dòng đời trước mặt. Gần như từ hôm qua đến nay tôi và anh vẫn chưa 'gần gũí vợ chồng với nhau. Mấy hôm đầu tiên, anh nằm một góc bên tôi trằn trọc, thở nhẹ? Để nửa đêm chợt giấc, tôi giật mình không còn nhìn thấy anh nằm bên. Bật ngồi dậy, tôi nghe tiếng anh ngáy đều, nằm co ro ở dưới sàn thảm. Tôi đánh thức anh, hỏi tại sao. Chính bối rối, nhìn tôi cười nhẹ anh không quen ngủ trên giường nệm. Ngủ dưới nầy quen, dễ chịu hơn'. Tôi đành năn nỉ anh lên ngủ trên giường với tôi, nằm dưới trời lạnh dễ bệnh. Mọi việc rồi sẽ quen đi. Chính gật đầu, cười, chìu ý. Nhìn Chính rụt rè lên nằm bên cạnh, tự dưng tôi thương chồng đến ứa nước mắt. Để những đêm sau đó, Chính cố gắng nối lại nhịp cầu dang dở, đã mất suốt mười mấy năm qua bằng những câu chuyện của anh trong chuỗi ngày dài quá khứ. Cho đến bây giờ tôi và cả Hòa mới hiểu sao anh không trở về, không đi cùng với mẹ con trên bước đường lưu lạc. Là một sĩ quan chỉ huy, anh không thể bỏ rơi đồng đội, bỏ rơi chiến hữu của anh để chạy về nơi an lành với gia đình. Anh phải cắn chặt răng để sự xúc động khi nhìn em và con lên xe, rời Trảng Bàng về Sàigòn với gia đình anh. Tình hình căng thẳng nên anh biết lần chia
tay đó có thể là lần cuối. Nhưng làm sao hơn khi bao nhiêu đồng đội anh đang đem tính mạng quyết tử thủ, bảo vệ từng bờ tre ruộng lúa của quê nhà... Khi chiến cuộc gần tàn, nếu anh hành động như bao người khác, cởi bỏ bộ quân phục mà anh đã phục vụ, đã thắm máu biết bao chiến hữu của anh mà chạy, thì đã không đến nổ tù đày như vậy. Anh đã không làm vậy. Với nguyên bộ quân phục, binh hàm anh đã bị chúng bắt dọc trên đường quốc lộ 1. Trở thành tù binh chiến tranh trong những giờ 'thứ hai mươi lăm? của cuộc chiến. Không được đối xử và hưởng chế độ như một người tù đăng ký cải tạo. Anh biết, có lỗi với em với Hòa, với gia đình, nhưng nếu phải làm lại, anh cũng không chọn hành động khác hơn. Giọng Chính đều đặn và ngậm ngùi. Hòa ngồi lắng nghe, trong ánh mắt thật xúc động và cũng thật hãnh diện về cha nó. Còn tôi, những lời anh như những vết dao cắt sâu vào tâm hồn tôi rướm máu. Tôi đã phản bội anh, đã chà đạp lên tấm lòng hy sinh cao quí của chồng... Sau lần dan díu xác thịt, tôi ân hận và ngao ngán mỗi lần phải đối diện với Định. Ngược lại, Định săn đuổi, bủa vây tôi ở mọi nẻo tình mà anh có thể. Định như điên dại, say tình hay chỉ là phản ứng của tự ái đàn ông ? Tôi đã xin lỗi anh về sự nông nổi, lầm lẫn của tôi và anh trong quan hệ thể xác, tình cảm. Từ đó, tôi tránh mọi liên lạc, gặp gỡ riêng tư với Định. Nhiều lần Định gọi điện thoại, lúc van xin, lúc gần như hăm dọa sẽ bêu rêu chuyện 'xác thịt' của tôi với anh cho mọi người và cả gia đình chồng tôi biết. Tôi ngạc nhiên về thái độ của Định, nhưng thật dửng dưng trước sự hăm dọa thấp hèn của anh. Thành phố nhỏ tiếng xấu bay xa, tôi nói thật lòng với Chính. Anh nghe, lặng yên và cười nhẹ: Chúng ta đã trải qua quá nhiều giông bảo của đời. Mọi vấp ngã, lỗi lầm trong mỗi con người thật bé nhỏ so với chiều dài của định mênh.

Hết

Hạnh chẳng nói gì hết bởi lòng ngượng ngập. Nhưng thằng Sảnh thấu hiểu. Vì nó cũng đang xúc cảm y hệt những điều Hạnh đang có. Bảo yêu Hạnh sao hôm nay Sảnh còn lén ôm đụ chị Hai dưới nước? Trí óc nhà quê không học của Sảnh không phân tách được. Nó chỉ tự giận mình sao làm điều ngu xuẩn để Hạnh ghen.

Con cặc Sảnh đã vào lút hết trong xa ở lồn Hạnh mà con bé cứ hẩy tới cho sát hơn, cho tình hơn. Hạnh tưởng tượng nếu con cặc của Sảnh còn dài hơn chắc Hạnh cũng không từ. Cặp Tư Đát và chị Hai đứng cách đó vài thước, ngừng đụ, nhìn chăm chăm hai đứa nhỏ, để sướng theo, hạnh phúc theo điều chúng nó đang có. Sảnh đưa ngón tay lên chùi giọt nước mẩt trên mặt Hạnh. Con bé không khóc thành tiếng mà khuôn mặt thì thê thảm sầu bi như đã khóc nhiều đêm.

Thỉnh thoảng nó nấc nghẹn lên một tiếng, làm thằng Sảnh càng siết mạnh hai cánh tay qua nửa người em gái. Sảnh định trách con Hạnh điều gì đó thì chợt nhớ mình cũng không hơn gì, và Sảnh lại thôi Cả hai hoàn toàn không nắc mà nghe sướng ngất trời mây, hạnh phúc tuyệt cùng...

Đất nước chung quanh bình yên, tĩnh mịch. Cây cỏ vạn vật cũng cúi đầu thanh tịnh. Những tiếng chim non kêu xa xa vọng về. Hình như tất cả đang im lặng lắng nghe cuộc tình của đôi trẻ vừa tìm về với nhau.

Hai đứa nhìn nhau không nói lấy nửa lời, mà hiểu nhau thấu đáo, hiểu rõ ngọn nguồn những điều đang nghĩ về nhau. Âm dương trong trời đất là đâyl Hạnh phúc của nhân loại là đây! Những trận giao tình nhớp' nhúa, vẫn đục làm sao bằng sự giao hợp thanh thoát, thần tiên này.

Tư Đát và chị Hai nhìn không chớp mắt, như ngưỡng mộ cuộc tình của hai đứa nhỏ. Họ chợt nhớ họ chưa hề có với nhau những phút thần tiên, thanh thoát như thế. Nên Tư Đát ngừng nắc. Chị Hai cũng ngừng nắc, nâng mặt Tư Đát ngắm say mê.

Ừ, lạ thật Đâu phải chỉ có đụ ầm ỉ, ồn ào mới sướng. Cứ im như ru, thầm lặng nghe thằng bé của Tư Đát giật giật ở tận trong xa của đáy lồn, chị Hai bỗng mê ly. Không cần gào la quát tháo. Bên tai Tư Đát chị nói như thì thầm:
- Mình ơi! Em đang sướng vô cùng tận. Nhìn mắt em đi? Ngửi tóc em đi? Sao lạ lùng như vầy mà lâu này mình không hưởng? Đừng đổi qua nữa. Anh cứ ở đây với em.

Chị đang lấy thằng em rể mà cứ xưag em và gọi bằng anh cho sướng cái miệng. Nhưng Sảnh với Hạnh thì khác. Hai đứa không phải là ngoại tình Không lấy bậy. Đó là tình thật, là yêu đương thật Là cho nhau thật.

Nắng đã chếch bóng về hướng tây. Gió ngoài đìa thổi lành lạnh. Chị Hai với Tư Đát lên bờ mặc áo về trước Còn lại dưới nước là Sảnh với Hạnh.

Đất trời im lặng, hoang vu hơn. Lúc bấy giờ Sảnh mới bế thốc con Hạnh lên chòi vịt, nhóm lửa sưởi cho ấm. Cả hai trần truồng ngồi ăn khoai với dưa cải chấm nước mắm. Bữa ăn đạm bạc, đơn sơ nhưng sao mà ngon đến thế.

Hai đứa ngồi chò hỏ. Lồn con Hạnh banh ra. Sảnh thấy rõ hột le, mép lồn, nhất là cái lỗ tl teo, sâu hun hút bên trong. Không thấy hai đứa đá động gì đến những lỗi lầm của nhau. Cả hai im lặng chấp nhận, tha thứ để gắn bó hơn, vì bên trong cả hai có một mối tình trọng đại cho nhau.

Chiều hôm đó Sảnh lùa vịt về sớm hơn. Nó để con Hạnh ở lại một mình trong chòi, nhổ lông sẩn một con vịt. Sảnh trở lại với một mớ gạo, tiêu, hành, tỏi, ớt để tối hôm đó hai đứa nấu cháo vịt. Cả hai sẽ tưng bừng hoa lá một đêm.

Lúc Sảnh trở lại thì trời đã tốl' Nó cầm đuốc lên chòi vịt, thì không thấy con Hạnh ở đó nữa. Sảnh gọi tên con Hạnh vang động cả một góc trời, rồi cầm đuốc chạy đi tìm.

Tìm mãi mà vẫn không thấy. Sảnh chèo xuồng về nhà vào khoảng chín giờ đêm với cõi lòng hoang man, đau khổ, lo âu...

Không ai đoán được và ngờ nổi. Lúc Sảnh lùa vịt về hồi chiều, thì tức khắc Tư Đát xuất hiện, dẫn con Hạnh xuống bến sông ngồi trốn. Đợi cho Sảnh vát đuốc đi tìm Hạnh không được, phải trở về thì Tư Đát đưa Hạnh lên chòi đốt đèn lên, nhóm lửa nướng con vịt.

Hai người ăn nhậu xong là đè nhau ra bú liếm và đụ suốt đêm. Sở dĩ có chuyện đó là do lúc hai người ôm đụ nhau dưới đìa, đã âm thầm lập mưu, tối hôm đó sẽ dùng cái chòi của Sảnh ái ân suốt đêm.

Cuộc đời thật phức tạp khó hiểu. Lòng dạ đàn bà như thế thì đến thánh hiền cũng không hiểu nổi. Nói chi đến thằng chăn vịt ngây thơ như Sảnh.
- Đụ giữa rừng như vầy em vẫn thích hơn là mình đụ trong nhà.
Con Hạnh đang nằm trên mình Tư Đát dộng cừ và nói sát vào tai Tư Đát nhứ thế.
- Hồi chiều em đóng kịch hay thiệt. Đến anh mà cón phải lầm.
- Thiệt tình cũng không phải em đóng kịch.
Thấy Sảnh đau đớn quá em cũng cảm động, vờ rơi vài giọt nước mắt, cho hắn dịu bớt cơn đau. Vậy mà hắn cũng tin. Nhưng làm sao em mê Sảnh mà bỏ anh được. Đã bảo anh là thần tượng bất tử mà. Nói thiệt dù cặc của Sảnh có to bằng của anh. Hay tài nghệ đụ của Sảnh có dai sức như anh, em cũng không làm sao rời anh được. ở nơi anh có cái gì lạ lắm, làm em lúc nào cũng thèm gặp, thèm
nói chuyện và thèm đụ.

Đâu phải có mình Hạnh. Đàn bà có chồng có con, lớn tuổi như má Hạnh còn phải mê mang tàn tịch. Bà đã từng khóc ngon lành khi phát giác ra Hồng, con gái lớn của bà, cũng mê Tư Đát. Và bà đành phải xa lìa Đát. Rồi đến lượt ba chị em của chị Hai Mừng...
- Lúc anh bú lồn thì nói thiệt không ai câm miệng được. Anh mà đã liếm cái mồng đốc, bú cái hột le, là người tình nào vĩ đại nhất của em cũng sụp đổ, tiêu tan.

Nghe Hạnh thành thực khen ngợi mình như thế, TưĐát lật Hạnh nằm ngửa ra, đưa lưỡi hành quân. Trời cuối tháng, tối đen như mực. ếch nhái ngoài đìa kêu ầm ĩ. Ngọn đèn dầu phộng đã nhỏ ngọn, còn bị gió thổi lắc lư. Mỗi lần gió thổi là. cái chòi rùng mình kêu ọp ẹp cộng với tiếng mái tranh và phênh thưa, làm không khí thật hữu tình lãng mạn.

Buổi hẹn lạ lùng này cũng do Hạnh đề nghị ngay trước khi chị Hai trao đổi tình nhân ở dưới bến đìa. Thằng Sảnh làm sao hiểu nổi sự phản trắc dã man nơi con Hạnh. Và cũng không sao ngờ nổi giờ này Hạnh đang la:
- Giữa Gò Ô Môi vấng vẻ ban đêm như vầy em la đâu ai nghe phải không mình? Trời ơi là Trời. Con xin lỗi Trời tha thứ cho con đã phản bội người yêu tên Sảnh. Nhưng con thèm cái sướng, cái khoái lạc được anh Tư bú lồn kiểu này... Đó...
đó mình ơi! Anh đang móc...".móc... cái... cái mồng đốc của em đó hả. Chết con cha mẹ ơi ? Làm sao cho con đừng nứng lồn, đừng mê bú, đừng... Anh Tư, đụ mẹ anh đó anh Tư. Đụ má anh. ối! Em... em ra nè. Em... ra... ra...

Tư Đát dúi mặt vô, dùng lưỡi đánh tiếp, móc xối xả mồng đốc con Hạnh. Hạnh nằm ôm tóc, bứt, vả vô mặt, dộng gót chân lên lưng Tư Đát, ểnh đít lên thật cao, ra một cái thần sầu, rồi hạ người xuống kêu cái bịch, nằm thở dốc, hồn phi phách tán. Tay chân rã rời. Tai ù mắt nhắm. Nghe Tư Đát liếm êm đềm cửa mình, quét dọn không còn một giọt nước lồn. Rồi Tư Đát trồi người lên cắm cặc vào lồn Hạnh đụ như mưa bão.

Hạnh nằm như thây ma. Sự khoái lạc lúc nãy đã đẩy hồn Hạnh lìa ra khỏi xác, đang bay ngút tận chín từng mây. Hạnh có nghe mơ hồ lồn mình đang hứng chru con cặc to kỳ cục của Tư Đát dày xéo thụt mạnh. Mạnh lắm, mạnh đến độ cái sạp bằng tre kêu răng rắc, muốn sập.

Hạnh gọi Tư Đát là thần tượng cũng không quá đáng. Tư Đát mà đã đụ thì trời gầm cũng không thả. Nằm dưới cứ ra đi. Mấy lần không cần biết. Chỉ biết Tư Đát phải đụ ít nhất là vài tiếng. Nếu cần suốt đêm cũng được. Đụ đến khi ngươi đàn bà mềm như cọng bún, không còn nước để ra nữa, mà con cặc Tư Đát vẫn liên tục nắc, dộng bình bịch vào miệng lồn.

Có bữa, lúc bốn giờ sáng, sau khi đã ra sáu lần, mẹ của Hạnh và Hồng đã rút lồn ra quỳ trên giường chắp tay lạy Tư Đát:
- Vú lạy con. Vú không còn nước lồn nữa. Con mà đụ nữa vú sẽ chết.

Và Tư Đát đã bắt bà phải dùng miệng bú cặc suết hai tiếng đồng hồ cho Đát ra lúc sáu giờ sáng. Ăn uống qua loa, Đát chèo xuồng cho bà ra chợ. Trên đường, Đát lại tấp xuồng vào chỗ vắng, đụ thêm cho bà ra hai cái nữa. Đát đụ không cần đàn bà sướng. Đụ để thỏa mãn cho chính hắn trước. Vậy mà đàn bà ai cũng quỳ gối si mê và bái lạy Đát như thần. Bây giờ Tư Đát cũng đang làm như thế với Hạnh đây.

Mệt thì chỉ nằm bất động chừng 10 phút. Đến phút thứ 15 khi Đát vừa đụ, vừa bú vú, vừa hôn môi thì khoái lạc đã thức dậy, bắt buộc chị nào cũng phải nhập cuộc. Đỡ, hứng, nắc lên, rồi lại ra, ra như suối... Trong khi tàu Tư Đát vẫn chạy, không nhả khói. Chỉ nghiền nát đường rầy suốt một mạch, chẳng cần nghỉ ở một ga nào.

Đêm đó, sau khi được Tư Đát đụ cho ra cái thứ ba thì con Hạnh hoàn toàn tê liệt, nhập vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong mơ, Hạnh thấy mình bơi trong một cái hồ rộng thêng thang, có rất nhiều đàn ông ở truồng. Và người nào cũng thay phiên nhau tới đụ Hạnh. Lúc ba giờ thức dậy, Hạnh cũng còn thấy Tư Đát ôm mình nắc đều đặn. Nên Hạnh lại vào cuộc một lần nữa. Nhưng xin Đát phải cùng ra để nàng được yên ngủ một giấc cho thật ngon tới sáng.

Như mọi ngày, Sảnh lại lùa vịt đi ăn. Cột xuong xong, Sảnh thơ thẩn lên chòi, dịnh bụng sẽ nướng con vịt đêm qua ăn với mớ khoai luộc còn lại. Và mắt Sảnh hoa lên. Hai đầu gối run bần bật. Hai tay bưng mặt rồi vò tóc rối tung khi thấy Tư Đát nằm nghiêng trần truồng, úm con Hạnh cũng kkông một mảnh vải che thân, trong khi con cặc của Tư Đát vẫn còn nằm trong lồn Hạnh. Hai người ngủ vùi say nồng. Tiếng ngáy của cả hai vang vang đều đặn.

Như vậy là thế nào? Đầu óc Sảnh muốn vỡ tưng. Hình ảnh giọt nước mắt trên gương mặt sầu mộng của Hạnh chiều qua dưới bến đìa hãy còn rõ mồn một. Mặt Sảnh tái mét. Đôi mất mất ngủ đêm qua đã mất thần, bây giờ lại càng dại đi hơn nữa.

Sảnh tự hỏi phải thù ai đây? Với TưĐát chăng? Chắc không phải. Vì nếu Hạnh chung tình như đã diễn tả trong những giọt nước mắt, thì làm sao Tư Đát có thể đến đây? Vậy thì chỉ còn có Hạnh. Nhưng thân thể diễm tuyệt của Hạnh đang nằm dài ôm cứng ngắt Tư Đát ngủ say nồng.

Sảnh muốn quẹt diêm đốt cái chòi thiêu sống đôi gian phu dâm phụ. Nhưag nghĩ đến lao tù, Sảnh lại thôi Nó nhìn một lần nữa mái tóc đen huyền của Hạnh, cái lưag dài và mông đít tròn lẳn của Hạnh, rồi thờ thẩn bước thật chậm xuống bến đìa, ngồi phịch nơi bờ đất.

Sảnh nhìn giòng nước vô tri để ôn hết chuyện hải hùng đêm qua. Nó như người chết đuối, hơi thở nén lại. Hít vào không hết mà thở thở ra cũng chẳng xong. Người nó nhẹ tưng. Mới có hai ngày mà Sảnh đã chịu hai cơn động đất, đã đạp sập hết hy vọng, ước mơ.

Sảnh nhớ đến câu chị Hai Mừng nói:
- Chị thay thế Hạnh được không? Ngày mai chị sẽ ra đây săn sóc em, cơm nước cho em, rồi hai chị em mình lên chòi ôm nhau đụ suốt ngày.

Để quên đi hình ảnh dễ sợ trên chòi, Sảnh nhớ đến lời chị Hai đã dụ khị nó, xuống nước ôm nhau đụ suết buổi sáng. ừ nhỉ ! Tại sao mình lại không bồ với bà chị lớn tưổi như chị Hai cho khỏe. Cơm no bò cởi, được nuông chiều đủ thứ... không sợ phản bội.

Lòng Sảnh bỗng vui vui. Có thể Sảnh đang cố gượng vui thì đúng hơn. Vì nếu không, Sảnh sẽ làm một hành động nào đó ghê gớm lắm để trả thù người tình phụ bạc.

Đang ngồi buồn thẩn thờ như thế, Sảnh bỗng nghe hai bàn tay của ai bịt mất mình, cười khúc khích. Sảnh biết rõ tiếng cười đó là của Hạnh, nên cứ ngồi thừ ra đó mà không phản ứng gì cả. Sảnh lại nghe rõ lưag mình chạm vào da thịt trần truồng của Hạnh nữa.
- Giận em phảl không? Hả? Sao không nói gì hết vậy?
- Lạy em để anh yên. Anh không muốn bị lừa gạt lần nữa. Em lên chòi của anh ôm Tư Đát đụ tiếp tục đi. Anh chẳng có gì xứng đáng để em yêu đâu.
- Tư Đát xuống Vũng Tranh làm việc rồi. Chỉ còn có mỗi một mình em.
- Thì em theo luôn với Tư Đát xuống Vũng Tranh, nơi em từng đụ với thằng chả cả chục lần trước khi làm người tình của anh.
- Nói tầm khào nà. Làm gì tới cả chục lần. Mới có bảy... tám lần thôi chứ bộ. Mà em đụ cho vui chớ đâu có yêu ảnh.

Sảnh gỡ tay Hạnh ra quay lại. Con Hạnh trần truồng, đang ngồi chò hỏ, hai mép lồn banh ra cho Sảnh thấy toàn bộ bên trong giống hệt lúc Hạnh ngồi ăn khoai với nó trên chòi vịt. Hạnh ỏng ẹo cố thu hồn Sảnh, làm cho Sảnh quên đi nỗi bực tức hờn ghen. Hạnh thả một câu tình tức:
- Không thương em nữa phải không?

Thay vì cảm động ôm lấy Hạnh mà hôn, Sảnh dửng dưag, cõi lòng lạnh ngắc với nỗi sợ sẽ bị sụp hố một lần nữa. Nhưng nhan sắc và thân hình khêu gợi bốc lửa của Hạnh có sức hút vô cùng mãnh liệt Lại thêm giọng nói ngọt ngào:
- Thấy người ta cổi truồng như vầy mà hổng biết lấy áo quần mặc giùm cho người ta phải không? Người gì mà như cục đá . Vậy mà nói thương yêu người ta. Hỏng thương thì em đi...

Vừa lúc con Hạnh đứng hẳn lên, thì Sảnh khờ dại cầm tay níu lại. Sảnh nhìn thân hình con gái 16 tuổi của Hạnh mà lòng da diết một nỗi thèm sinh lý, một xót thương thay vì hờn ghen. Thôi rồi, con nhái Sảnh lại một lần nữa đang nằm ngay miệng của con rắn hổ mang Hạnh. Sảnh quên hết chiều qua Hạnh ôm Tư Đát nắc sầm sập dưới bến đìa. Quên hết sáng nay con cặc chần dần của Tư Đát nằm gọn trong lồn Hạnh khi cả hai ôm sát nhau trần truồng mà ngủ say.

Đứng trước mặt Sảnh bây giờ là một tòa thiên nhiên tỏa ra hằng ngàn sức hút. Đôi vú căng no tròn trỉnh. Cái eo nhỏ nhắn. Lỗ rún sâu với hàng lông măng móc mờ mờ chạy xuống tận chòm lông lồn đen thui dày rậm. Bộ đùi trắng ngần, dài, cao, săn cứng. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng phau. Còn gương mặt bao phủ bởi chùm tóc rối chưa chải buổi sáng...

Người anh hùng tên Sảnh bỗng nhỏ lại, khờ khạo trước một nữ hoàng đầy khêu gợi tên Hạnh.

Sảnh nắm tay con Hạnh đi từ từ lên chòi vịt. Đi được vài bước, Hạnh đứng lại, co một chân lên la đau:
- Trời ơi! Hổng chịu ẵm người ta để gai đâm vô chân đây nè...

Sảnh lại bế xốc Hạnh lên, ẵm nhẹ nhàng, đi thẳng lên chòi vịt. Vừa ngồi xuống, con Hạnh kéo Sảnh sát vào, ngửa mặt chờ...

Gã si tình lại chìm vào với mỹ nhân một cái hôn dài lê thê. Mọi việc xem như đã không xảy ra đêm qua. Thằng Sảnh yêu Hạnh thực tình. Chỉ có tình yêu cao độ và mù quán san bằng hết được cái lỗi lầm tày trời của Hạnh.

Còn Hạnh thì hôn Sảnh, vừa để cho Sảnh hết hờn ghen, và cũng để mở màn một ngày khác cho cuộc chơi xác thịt. Hạnh giống hệt mẹ và chị Hồng. Hạnh thèm đụ liên tục. Đụ là thú giải trí. Cho nên bây giờ, Hạnh ngừng hôn Sảnh và giải thích:
- Em hiểu anh giận em, ghen em nhưng hãy nghe em nói. Lẽ ra anh phải cám ơn Tư Đát. Vì nhờ Tư Đát có sức dẻo dai em đã không phải lăng loàn đụ bậy với nhiều người khác. Em thèm xác thịt liên miên mà biết anh thì sức có hạn. Anh đâu có thể nào mỗi ngày làm cho em ra ba bốn cái. Vì đã đụ với anh em hiểu sức anh. Cộng thêm việc kinh nghiệm gối chăn anh chưa có.

Có những thứ khác, cách khác, có thể thay thế con cặc của anh làm cho em ra được thì anh chưa biết. Đôi lúc gần anh xong, em chưa thỏa mãn, nghĩa là em chưa đạt tới tuyệt đỉnh hoan lạc, thì anh đã xếp bút nghiên lên đường đi tắm. Có tội cho em không? Em tủi thân lắm anh có biết không? Không có điều gì làm cho đàn bà con gái đau đớn hơn đụ mà không được ra. Cho nên đụ với Tư Đát cũng là hình thức em yêu anh. Tin hay không là quyền của anh.

Con Hạnh ôm cứng Sảnh nói một hơi dài với giọng thành thật. Hạnh đã mở hết cái bí mật đã khiến Hạnh ngoại tình với Tư Đát, phơi bày trắng trợn một sự thực cho Sảnh. Nghe thì đau lòng, nhưng ý nghĩa thì xác thực. Chính mẹ ruột của Hạnh ngoại tình với Ngọ, tức Tư Đát ngày xưa, suốt bốn năm cũng chỉ vì có thế. Giá như cha của Hạnh cung phụng đầy đủ mỗi ngày ba lần xáp chiến, thì đâu đến nổi bà phảl khổ công xin Ngọ về làm con nuôi. Cúp ca cúp củm nuôi suốt 13 năm, nuôi cho lưng dài vai rộng, xong mới đè Ngọ ra mà đụ.

Như thế là hên lắm. Nếu không thì bà đã vát lồn cho đủ người trong thiên hạ đụ thì còn xấu hổ đến mức nào. Rồi chị Hai Mừng, con Chỉnh, con Ngọc v.v... Tất cả đều là nạn nhân của tình dục. Chỉ có thế. Trách cho cùng thì phải trách tạo hóa
đã trang bị cho người đàn bà một nỗi thèm khát tình dục nhiều hơn sức cung ứng của người đàn ông. Rồi người đời gọi cái ăn thêm đó là ngoại tình!!

Sảnh đang mặc quần đùi, cổi trần, nằm trên thân người lỏa lồ của Hạnh, nghe sự giải nghĩa chí tình của người yêu. Sảnh nhớ ngay đến mẹ ruột của mình cũng ly dị với cha Sảnh, và tái giá với người chồng nhỏ thua bà đến 17 tuổi. Sự thực Hạnh nói đã được chứng minh bàng bạc trong thiên hạ. Nhất là đàn bà con gái ở cái thôn Gò Ô Môi này.

Dượng ghẻ của Sảnh ăn rồi chỉ làm có mỗi một công việc, thỏa mãn sinh lý cho bà già. Ban ngày bà ra chợ buôn bán. Tối đến là đóng cửa buồng đụ tơi bời thí xác với thằng chồng nhí, chỉ lớn hơn Sảnh có một tưổi.
Sảnh hỏi:
- Bây giờ thì anh hiểu hết và không còn hờn ghen em nữa. Nhưng như vậy thì tại sao lúc chiều qua, khi ôm nhau đụ dưới đìa, em bỗng khóc và im lặng?
- Dạ, em khóc là bởi vì phải im lặng. Hoàn cảnh lúc Đố không cho phép em nói hết sự thực phũ phàng tại sao em phải ngoại tình với Tư Đát, phải ôm Tư Đát đụ trước mặt anh. Em khóc cũng bởi vì nhìn thấy anh ôm chị Hai Mừng đụ say mê. Đàn bà bọn em nhỏ nhen ích kỷ là như thế? Cho mình thì được. Nhưng người yêu phản bội thì không được.

Giống hệt câu nói của chị Hai. Sảnh tuột quần đùi để con cặc nằm cấn ngay mu lồn con Hạnh, và thành thực:
- Em nói đàn ông ngoài việc đụ còn có cách khác cũng có thể làm cho đàn bà ra được? Dạy cho anh, huấn luyện cho anh. Anh muốn trở thành Tư Đát thứ hai, để giữ bớt em lại cho anh, chớ không phải để độc quyền. Nói thế em phải hiểu là anh đã mở mắt, mở lòng, mở trí ra để yêu em mà không thắc mắc, ghen tương.

Nghe Sảnh nói thế, Hạnh sung sướng quá, vì ít ra, nó cũng đã cảm hóa được Sảnh. Rồi Hạnh cho tay xuống cầm cặc Sảnh ngoáy mạnh ở cửa lồn, bắt đầu rên la, khoái lạc:
- Bài học đầu tiên đó mình. Anh móc mạnh cái mồng đốc của em, hay chà mạnh lên hột le của em. Còn sướng hơn đút cặc vô lồn mà nắc. Lúc bú lồn cũng vậy. Anh không cần nhét lưỡi sâu vô trong lỗ lồn mà quậy. Chỉ bú rất nhẹ, rất êm đềm ở hột le hay móc mồng đốc như em đang làm. Em cũng có thể ra được trong miệng anh. Còn cả trăm thứ.

Tư Đát chỉ hôn lưỡi em, bóp vú em, rà cặc trên ót trên lưng em, em cũng xuất được dễ dàng. Nghệ thuật ái ân là phải biết người đàn bà thích gì muốn gì. Đừng hiểu lầm người đàn bà nào cũng giống nhau. Tìm được ý thích đó mới là người đàn ông lịch lãm, sở trường. Cho nên em khuyên, chính anh cũng phải tập lang chạ, gần gủi với niều người đàn bà khác, trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.


Thằng Sảnh thì đang ngồi ở ghế trung học. Và cô giáo Hạnh đang thao thao bất tuyệt, chí tình giảng bài học tình dục đầu tiên. Sảnh vừa khoái chí vừa kinh ngạc:
- Em quả là người con gái dày dạn với tình dục. Anh hỏi thiệt. Em bắt đầu biết đụ từ năm mấy tuổi?
- Nói đừng có ghen à nhen. Năm em 13 tuổi.

Dễ sợ, kinh khủng phải không? Trời đất bắt như thế. Em làm sao khác được.
- Năm em mới 13 tuổi. Nồi đồng thau thiết ơi? Mới 13 tuổi mà em đã biết đụ. Quá trời vậy Hạnh!
- Như vậy là trể đó chớ! Chị Hồng em thì biết đụ từ năm 12 tuổi.

Hai lỗ tai của Sảnh lùng bùng. Cuộc sống hiền hòa thanh bạch của Sảnh sáng lùa vịt đi ăn, chiều lùa vịt về, đâu có bao giờ nghe những tiếng sét đánh ầm ầm như thế?
- Mười hai tuổi. Em đừng có xạo?
- Không. Một trăm phần trăm. Như hai với hai là bốn.
- Mà với ai?
- Với anh Giao thợ mộc kế nhà. Nhờ nhiều lần nhìn lén họ đụ nhau, mà sự hiểu biết tình dục của em trở nên phong phú. Sau khi chị Hồng cặp với Tư Đát, lúc bấy giờ còn là tên Ngọ, thì tới phiên em đụ anh Giao. Em bây giờ là người đàn bà không có con. Nghĩa là không còn gì trên giường mà em không biết. Anh tin nổi không? Em có thể dạy hết cho anh.

Sảnh hôn môi Hạnh một cái thật nhanh rồi nói:
- Làm sao mà anh không tin được. Chiều hôm qua ngoài bến đìa. Rồi đến hồi hôm. Anh đã giật mình tỉnh giấc. Phải tin em, nếu anh còn muốn yêu em. Mà làm sao anh dứt yêu em được. Em có đủ thứ hấp dẫn mà người khác không có. Kể cho
anh nghe những kinh nghiệm vàng ngọc của em đi.
- Bụng em hơi đói. Đụ với Tư Đát cả đêm, ra bốn lần. Anh có cái gì cho em ăn lót dạ không? Ăn xong em kể cho anh nghe.

Thằng Sảnh nghe vậy, lại càng thương con Hạnh hơn. Thế mới lạ lùng:
- Em nhóm lửa. Anh chạy xuống đìa, dở mấy cái đó, lấy ít tôm càng với cá bống lên mình nướng ăn với khoai còn cả nồi từ hôm qua. Lần này em đừng bỏ anh đi đâu nửa nhen em.

Rồi Sảnh cầm cái rổ lớn chạy xuống đìa, lòng vui rộn rã. Một lát sau, Sảnh trở lại với một rổ tôm càng cùng cá bống. Bữa ăn dã chiến giữa đồi thật là thịnh soạn đã làm con Hạnh hồi sức. Vẫn ngồi trần truồng chò hỏ trên sạp tre, Hạnh kể:
- Có lẽ em và chị Hồng hưởng cái máu dâm từ mẹ. Mẹ em thì ham buôn bán, tối về thì sa đà đụ với Tư Đát.

Ban ngày đi học về, là em với chị Hồng kiếm cái gì ăn qua loa, xong chạy đi hàng xóm chơi, hoặc qua nhà anh Giao. Anh này có cái trại mộc nho nhỏ Hể em hay chị Hồng qua là anh nghỉ làm, chơi với tụi em.

Em để ý cứ thấy chị Hồng bá cổ anh Giao, bắt anh ẵm. Mà ẵm kiểu lạ lắm. Chị Hồng chàng hãng quấn hai chân ra sau lưng anh Giao, trịn cái lồn ngay chỗ con cặc anh Giao. Còn anh thì hai tay bợ đít chị Hồng ấn vô, đi tới đi lui. Thỉnh thoảng chị Hồng hôn má anh Giao một cái.

Em tò mò cứ nhìn cảnh đó chăm chú, thì anh Giao cho em hai đồng bảo đi mua kẹo ăn và ra xóm chơi với tụi bạn. Có hôm tối mịt, em về nhà rồi mà chị Hồng chưa về. Em sanh nghi nghi và trên đường đi học, em hỏi Hồng:
- Bên nhà anh Giao có gì vui mà em thấy chị qua chơi hoài vậy? Có bữa em nghe hai người đóng cửa, rồi nghe chị cười giỡn dữ lắm. Sao chị không cho em chơi với?
Chị Hồng hơi lo âu nhưng giả tỉnh, trả lời:
- Thì chị với anh Giao chơi trò cút bắt. Mà trò chơi này chỉ có hai người thôi... Ba người chơi chán lắm!

Em biết chị Hồng nói dối, nên để tâm theo dõi. Một hôm về nhà xong, em cất tập và lẹ lẹ lẻn qua nhà anh Giao, mở cửa chun vô phòng ảnh, tìm một nơi kín đáo trốn để rình xem. Nửa giờ sau, anh Giao lại ẵm chị Hồng vào, khóa cửa lại. Hồng nói:
- Tụi mình cười giỡn nho nhỏ. Con Hạnh nó nghe được để ý rồi đó. Mẹ em mà biết được là em ăn đòn đó nhen.

Rồi hai người ôm nhau nút lưỡi thiệt lâu. Vừa nút lưỡi anh Giao thọc tay vô quần chị Hồng sờ lồn, hay làm cái gì đó mà chị Hồng rên hử hừ nho nhỏ Còn chị Hồng thì thọc tay vô quần anh Giao, móc con cặc của anh ra mà bóp bóp rồi thụt nhẹ.

Lúc đó em l l tuổi. Hình ảnh dâm dật đó lần đầu tiên khai phá sự tò mò nơi em, và khai phá luôn nỗi thèm khát xác thịt nơi em. Tim em đập thình thịch. Không phải em sợ mà vì những cảm xúc lạ chợt đến với tâm hồn con gái ngây thơ của em. Nhất là khi thấy con cặc cương cứng và đỏ hồng của anh Giao. Bàn tay chị Hồng nhỏ quá so với con cặc thật lớn của anh.
Rồi anh Giao tuột nhẹ quần chị Hồng xuống, xuống khỏi hai chân và ra khỏi người chị. Và anh đưa một ngón tay chà nhẹ nhẹ ở khe lồn. Hoàn toàn em không thấy một sợi lông nào của chị Hồng. Em cố nhướng mắt lắm thì thấy xám xám, loe hoe một lớp lông măng, mọc mở mờ. Nước lồn của chị Hồng làm ngón tay anh Giao bóng lưỡng.

Em nghẹn thở, nghe trong em có cái gì sướng sướng khó chịu. Cửa mình em như đang nở ra và ngứa ngáy lắm. Sau này ém mới biết đó là lồn em đang nứng. Bởi vì nó cũng ươn ướt như lưỡi chị Hồng. Em thử thọc tay vô quần, chà một ngón tay ở nơi cửa mình như anh Giao đang làm cho chị Hồng, thì em thấy toàn thân dậy lên một cảm giác vô cùng khoái lạc.

Anh Giao cổi hết áo quần cho chị Hồng. Hai trái vú của chị còn rất nhỏ, nhỏ như trái dâu thôi. Vậy mà anh Giao ngậm hết vào miệng và nút nghe chách chách. Âm thanh này làm em càng chịu không nổi. Mặt em nóng bừng, hai mắt em hoa lên. Vì chị Hồng càng rên lớn hơn khi một ngón tay của Giao tiến vào cửa mình của chị. Em muốn hét lên một tiếng thật lớn cho đã cơn thèm mà không dám. Đít của chị hẩy hẩy lên, và một tay chị nhấn ngón tay Giao vào sâu hơn trong xa.

Ngoài này, ngồi trong kẹt tủ, ngón tay của em cũng táy máy thập thò ở cửa mình. Em nghe nước lồn ứa ra ướt hết đầu ngón tay. Em thử nhấn vào như anh Giao đang làm cho chị Hong. Trời đất ơi!Em sướng đến độ phải ngồi phịch xuống, chút xíu nữa làm cái nắp chum sau lưng em bị bể. Giao và chị Hồng say sưa quá nên không thèm để ý đến tiếng động em vừa gây ra.

Bàn tay của chị Hồng càng thụt mạnh con cặc của anh Giao. Cái đầu cặc đỏ hồng thật dễ thương lần đầu tiên làm cho em chú ý đặc biệt. Lúc đó em chưa có ý thức gì về tình dục. Cũng chưa mường tượng được là trai gái gần nhau là như thế nào. Càng ngu si chưa hiểu con cặc đó dùng để làm gì. Nghĩa là em chưa hiểu đụ là gì. Thì Giao cổi hết quần áo ra.

Với em, Giao hấp dẫn và bắt em thèm ngó không nháy mắt. Em chú ý tới Giao nhiều hơn là chị Hồng, dĩ nhiên. Nhưng anh cổi truồng ra để làm gì thì em chưa biết.

Rồi anh lấy một cái gối kê dưới đít chị Hồng, banh rộng hai bắp vế ra, cho miệng vào bú. Lúc đó thì em không thấy gì nữa vì cái đầu của Giao che khuất mất. Em chỉ còn thấy cái đùi của chị Hồng lúc co lúc duỗi, và rung lên dữ dội. Miệng chị thì la lớn:
- Tê quá anh Giao ơi? Anh làm nhẹ nhẹ chút được không. Đó, như vậy sướng hơn. Khoan nút đã Liếm cho em sướng trước cái đã. Lát nữa hãy bú. Đó, cám ơn anh. Sướng quá anh Giao ơi!

Em không thấy nhưng qua lời rên của chị Hồng em tưởng tượng ra được anh Giao đang làm gì. Thà là thấy. Đằng này em phải nghĩ ra nên sự kích động càng làm em nóng rang khắp người. Ngón tay em đã thọc sâu vào lồn một nữa. Em bắt chước Giao thụt vào lấy ra. Tự nhiên hai mắt em không còn mở ra được. Không hiểu vì sao nó nhắm cứng lại và tâm trí nghĩ tới hình ảnh thật thần tiên, là em cũng được Giao bú lồn.

Từ đó, em manh nha một aự mưu, là hôm nào vắng chị Hồng, em cũng sẽ bắt anh Giao làm như thế cho em. Tiếng Giao bú lồn Hồng vang lên chách chách rất rõ, vì căn phòng hoàn toàn im lặng. Thêm với tiếng rên, tiếng nói bậy của chị Hồng, lồn em muốn phực lửa cháy thiêu lúc nào không biết. Em nứng lồn lắm, nứng đến độ đã đút hết ngón tay vào trong lồn rồi mà làm như em chưa được thỏa mãn. Em mơ hồ thèm một cái gì, như được cầm con cặc của Giao, hay hôn nó một cái,
hay...

Bỗng chị Hồng ngồi dậy, cúi xuống, cho con cặc của Giao vào miệng ngoạm ngon lành và bú thật nhiệt tình Miệng bú, tay chị thụt. Giao lăn lộn, một tay sờ vú chị Hồng mà bóp, một tay anh bóp hai mông đít của Hồng. Anh Sảnh ơi! em đã trở thành con trâu điên ngồi núp ở kẹt tủ. Môi em khô hết vì hơi thở. Mặt nóng bừng. Đôi mắt dại hẳn đi. Mà hồn thì chơi vơi với hình ảnh vô cùng dâm dật, kích thích ngoài kia. Sướng như thế hèn chi mỗi lần hai anh chị đóng cửa, là em nghe rõ tiếng rên tiếng cười lanh lãnh.

Giao kéo chị Hồng lên nằm trên người của anh, lộn đầu lại và hai người bú nhau. Phần Giao bú thì em không thấy rõ, chỉ thấy chị Hồng lúc ngây ngất lúc đam mê con cặc của anh Giao. Em học hết, nhớ hết, thuộc lòng luôn cả cái nhốm đầu lên, nhấn đầu xuống, lắc lắc cái miệng, nút thật mạnh của chị Hồng. Lúc đó thì chẳng còn nghe ai nói lấy một lời, mà em chỉ nghe cả hai rên âm ư trong cổ họng. Hàm răng trên của em bặm chặt môi suýt đổ máu. Nếu không làm thế chắc em đã há họng mà la cái gì đó cho nó đã sự thèm muốn của tuổi 11.

Tại em thôi. Đừng tò mò vào đây ngồi trong kẹt tủ thì làm gì đã nhìn thấy tường tận, rõ ràng từng chi tiết miệng Hồng ngậm con cặc của Giao mà bú. Em thèm quá hóa điên, cũng cho một ngón tay vô miệng, bắt chước bú như chị Hạnh đang bú con cặc của anh Giao ngoài kia.

Nhưag lúc Giao đặt chị nằm ngửa ra, banh hai đùi chàng hãng, cầm đầu cặc ngoáy vào miệng lồn của Hồng thì em ngất hết mấy phút. Mắt em bỗng mờ hẳn. Chỉ còn thấy nhưng không rõ ràng những gì Giao đang làm. Một lúc lâu, nhờ tiếng la của chị Hồng, em tỉnh dậy, dựa lưng vào tấm vách mà thở...

Hai chân Hồng quấn tréo qua mông đít của anh Giao. Em thấy hai hòn dái của anh Giao lắc lư theo nhịp ngoáy lồn Hồng. Em bắt chước chàng hãng ra, dùng tay ngoáy lồn mình mà mắt thì không rời con cặc của Giao. Thèm quá, mê quá, mà em cứ phải ngồi co ro, thu người lại trong xó mà chịu trận. Ngoài kia màn cực kỳ dâm đãng đang diễn ra khi Giao nhấn con cặc vào lồn bà chị của em...

Em thở không muốn nổi. Đụ là như thế. Con cặc Giao chui vào lồn chị Hồng sao dễ dàng như ngón tay đã vào lúc nãy. Giao nắc nhè nhẹ. Càng nhẹ, chị Hồng càng nẩy lên. Hai tay chị ôm chặt mông đít Giao nhấn xuống, và chị nói cái gì nhỏ quá em không nghe rõ. Hay là hai tai em bị ù thì đúng hơn.

Em lại thọc ngón tay vào cửa mình, cũng nắc, cũng đụ, cố làm sao cho mình sướng như Hồng đang cảm thấy ngoài kia. Sao họ đụ nhau lâu quá. Lúc bấy giờ, em mong cho họ mau kết thúc, để em được chạy ra ngoài trời la làng lên một tiếng cho thỏa mãn cái dâm đang làm khổ toàn thân em. Chiều xuống nhanh. Rồi hoàng hôn. Tiếng giường tre kêu cọt kẹt vẫn kéo dài. Và tối hẳn. Em chẳng còn trông thấy gì nữa cả. Hai người vẫn còn đụ nhau ngút trời. Em len lén bò nhẹ ra cửa, chạy nhanh về nhà, vô buồng đóng cửa lại, tuột quần ra, nằm chàng hãng, đút tay vô trong lồn, đụ một mình và tha hồ la.

Dĩ nhiên là em la cho đã cơn sướng, nhưng không dám la lớn, và trí óc nghĩ tới anh Giao, tới con cặc tròn lẳn, dài thòng, cứng ngắt và đỏ hồng của anh:
- Anh Giao ơi? Làm sao em đụ được với anh như chị Hồng hả anh Giao?

Em lặp đi lặp lại câu nói đó trong khi ngón tay em thụt mạnh vào sâu trong lồn. Tại sao em có thể dâm đến như thế? Em hoàn toàn không thể trả lời được. Em bắt chước chị Hồng co duỗi hal chân, hẩy cái mông đít lên cao, lắc lắc cái mông.
Làm đủ thứ, thử đủ kiểu để tận hưởng hết cái sung sướng do mình tự làm lấy.

Hình như ngoài kia mẹ đi bán đã về với Ngọ. Em nghe mẹ nói:
- Sắp nhỏ đi chơi giờ chưa về há. Bớ Hồng, bớ Hạnh?

Mẹ gọi hai ba tiếng nữa vẫn không thấy tụi em trả lời Mẹ đâu có biết cô con gái lớn đang đụ với anh Giao. Còn cô con nhỏ thì đang nằm thủ dâm một mình trong phòng. Em vẫn nằm đó chơi tiếp tục vì chưa đã cơn thèm. Em vẫn còn thèm vô cùng. Thèm chết đi được. Mà miệng thì không dám la nữa vì sợ mẹ nghe. Bỗng em nghe Ngọ nói:
- Tối nay vú cho Ngọ đi coi hát một bữa nghen?
- Bày đặt coi hát với coi ca. Kiếm cớ đặng qua chợ gạ đụ mấy con choi choi ở bển chứ coi cái giống gì.
- Coi hát thiệt mà. Bữa nay Ngọ đụ vú ra ba cái ngoài kinh rồi, sức đâu nữa mà đi đụ bậy.
- Ra là em ra chứ anh có ra cái nào đâu. Xạo quá đi.
- Thì thôi. Hổng cho đi thì thôi. Làm ơn nói nho nhỏ á. Tụi nó nghe được cười cho thúi đầu đi vú ơi?

Có phải em đang nghe anh Ngọ nói chuyện với mẹ em không? Em tò mò nhìn xuyên qua lỗ phênh. Mẹ đang nhúm lửa nấu cơm, anh Ngọ đứng sau lưag mẹ thật sát. Anh cho hai tay vô bóp vú mẹ, rồi xuống rờ lồn mẹ. Mẹ la anh:
- Anh kỳ quá. Bỏ tay ra cho em nấu cơm. Khuya rồi. Ăn xong vô phòng muốn làm gì thì làm. Coi chừng tụi nó về bất tử, chết em à. Dâm gì mà dâm quá chừng, chịu không nổi.
- Ngọ dâm là tại vú chớ bộ. Ngày nào cũng bắt người ta đụ ba bốn cái. Tập cho người ta ghiền rồi đổ thừa.

Hai lỗ tai em lùng bùng. Mắt em muốn nổ ra. Vì lúc bấy giờ em cứ tưởng Ngọ, tức Tư Đát bấy giờ, là con ruột của mẹ. Mà con trai lại đụ mẹ mình như thế sao? Em mặc quần, bước ra bếp, giả bộ như mới ngủ dậy. Cả mẹ và anh Ngọ đều giật mình. Mẹ hỏi ân cần:
- Ủa, nảy giờ con gái út của mẹ ngủ ở trỏng hả?
- Dạ, buồn ngủ quá, con làm một giấc thiệt ngon. Mẹ về hồi nào vậy? Có mua gì cho con ăn không?
- Cũng lâu rồi con. Rửa mặt đi rồi vô ăn mấy cái bánh khọt mẹ mua ngoài chợ. Còn chị Hồng của con đâu?
Mẹ vừa hỏi tới đó thì chị Hồng xuất hiện ở chái hè:
- Dạ con đây mẹ.
- Đi chơi sao về trể vậy con. Gái lớn rồi, ban đêm ban hôm đi một mình không có tốt... lỡ gặp tụi lưu manh nó đè ra hãm, mang bầu, mang tiếng lắm à.
Chị Hồng nói tỉnh bơ, tỉnh như con gái năm tuổi:
- Con còn nhỏ xíu mà ai thèm hãm, mẹ.

Hình ảnh chị Hạnh đụ với anh Giao hồi chiều hiện lên trong óc em. Rồi hình ảnh lúc chị bú cặc Giao, chị rên, chị nắc... Em tức cười quá mà không dám cười. Chị Hồng đánh trống lãng:
- Bánh khọt ngon quá ! Con ăn mấy cái nghen mẹ.
Rồi chị ngồi vào ghế, cuốn rau với bánh ăn ngấu nghiến. Có lẽ chị chơi nhiều quá mà đói bụng chăng? Chị làm hết gói bánh khọt mà quên rằng bà già mua nó cho em ăn nữa. Chị hỏi mẹ huyên thuyên:
- Bữa nay bán khá không mẹ?
- Ối mình bán sĩ mà. Đếm cho bạn hàng thì chừng vài tiếng là hết ráo trọi, chớ có phải bán lẻ đâu mà lo.
- Vài tiếng là hết hàng, sao ngày nào mẹ cũng về trể quá vậy.
Mẹ bối rối, tìm cách nói cho qua:
- Thì bán rồi mình còn phải lo thu tiền, đếm tiền... chớ con.
Em biết mẹ nói dối, vì hồi ở trong buồng, em nghe anh Ngọ nói:
- Ngày nào vú cũng bắt Ngọ đụ ba bốn cái ngoài kinh.
Thì ra ngày nào mẹ với anh Ngọ cũng đụ nhau ngoài kinh, vì ngày nào họ cũng về thật trễ. Có hôm gần 10 giờ tối mới về đến nhà.

Trong nhà này, bây giờ tất cả đều lụy vì tình dục. Mạnh ai nấy đụ. Chỉ trong hôm nay, em đã nghe và chứng kiến hai chuyện hãi hùng của chị Hồng, rồi của mẹ. Em không xúc động mà trong lòng dâng lên một nỗi vui kỳ lạ. Vì nhờ họ, em đã hoàn toàn thay đổi. Nhờ họ em bắt đầu làm chuyện người lớn mà không sợ ai quở phạt. Em đã nắm được hết bí mật của họ, nghĩa là em đã biết lá tẩy của họ là gì rồi.

Ăn bánh khọt xong, chị Hồng ra giếng tắm rồi vô phòng ngủ trước. Rỏ ràng vì đụ nhau chí chóe, mệt quá, nên chị Hồng phải ngủ sớm. Còn lại mẹ, Ngọ và em ăn cơm. Quái lạ, bữa nay sao mẹ gắp liên tục thức ăn bỏ vào chén của em. Mẹ còn bới cơm cho em nữa. Một cử chỉ mà ít khi thấy mẹ làm. Mẹ hỏi em:
- Con mới thức hay lâu rồi?
- Dạ con mới thức. Có gì không mẹ?
- Không, mẹ hỏi cho biết vậy mà.

Mẹ hỏi để biết em có nghe mấy câu đối thoại của mẹ và Ngọ hay không, em đoán thế. Cho nên em cứ vờ như không biết gì, và van ngây thơ như mọi ngày. Nếu có người lớn trong nhà này thì đó chính là em. Vì họ đã trờ thành những người nhỏ.
Tay họ đã nhúng chàm, và sợ ngược lại em. Mẹ sợ vì không biết em có nghe những lời đối thoại lúc nãy hay không. Cho nên từ hôm đó, mẹ cưng và săn đón em như công chúa. Mẹ đâu có biết em cũng đã bắt đầu bước vào hố tình dục một cách rất là cuồng loạn.

Những lần Ngọ tấm ngoài giếng dưới ánh trăng, là có em ngồi ở mấy gốc ngâu nhìn lén. Nhìn Ngọ kỳ cọ, nhất là nhìn con cặc to dài của anh loang loáng ánh nước, rồi tay em cho vào lồn tự làm lấy.
Một chúa nhật, chị Hồng theo mẹ ra chợ, là em chạy qua trại mộc của anh Giao, chơi thơ thẩn, rồi nói chuyện:
- Bữa nay chị Hồng đi tới tối mới về đó anh Giao.
- Vậy hả?

Anh chỉ hỏi có vậy, rồi làm việc tiếp tục. Nhưng em biết anh đang nghĩ gì. Vì làm việc mà Giao thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em một cách khác thường. Khác thường bởi vì tự nhiên sao con nhỏ nói một câu lãng nhách. Em chăm chú nhìn chiếc quần đùi của Giao đang cấn khúc cặc thật bự bên trong mà thèm. Lúc anh đứng khom lưng mà cưa gỗ thì khúc gân đó tòng teng, lắc lư theo nhịp cưa.

Em hỏi anh Giao:
- Chỉ đi lâu như vậy, anh không nhớ sao?

Giao ngừng tay nhìn em dò xét, rồi cười đưa tình Nụ cười đểu đểu như thế nào, mà em vẫn khoái Em còn nhỏ quá, Giao chưa, hay không hề có ý nghĩ gì bất lương. Với lại anh đã đụ con chị, chẳng lẽ bây giờ quơ luôn con em, coi sao được.
- Anh Giao cười dễ thương ghê à nhen.

Tới đó thì Giao ngừng hẳn tay lại, quan sát em. Anh không thể ngờ nổi một đứa con gái nhỏ 11 tuổi mà lại có thể nói móc anh một câu thật lạnh lùng như đứa con gái 18 tuổi. Em cũng chăm chú nhìn Giao chờ xem phản ứng.

Nhưng sau một phút nhìn em, Giao lại thản nhiên tiếp tục đẻo, đục, bào, cưa. Làm như chàng không nhìn thấy gì hấp aẫn ở em, hay cùng lắm là một thiếu nữ đã biết yêu, để chàng có thể nghĩ lầm là em đang yêu chàng. Em lại thả thêm một câu nữa:
- Chị Hồng sướng thiệt. Mỗi lần qua đây chơi là được anh ẵm lên, cưng chiều đủ thứ. Ước gì em...em...

Nghe em nói thế, Giao ngưng hoàn toàn công việc hai mắt nhìn em trân trối. Vì em đã mở ngõ, đã mời chàng, đã táo bạo thố lộ tâm sự thèm muốn.
- Em có chắc chị Hồng đi với mẹ tới chiều tối mới về không?
- Dạ.
- Em muốn được anh ẵm như chị Hồng hả?
- Dạ.
- Em còn nhỏ quá mà Hạnh.
- Dạ. Em chỉ thua chị Hồng có một tuổi chớ mấy. Mười hai với mười một có khác gì đâu.
- Không. Em còn nhỏ lắm. Vì Hồng cũng đã là nhỏ rồi...
- Thì nhỏ em mới muốn được anh ẵm. Em thích vậy...

Giao lại cười, cái cười đểu như lúc nãy, mà cặp mắt thì lẵng lơ. Rồi không hiểu Giao nghĩ gì, chàng lại tiếp tục cầm đục lên làm việc. Em tức quá, đến gần chàng, thật sát, nhìn chàng trân trối:
- Anh phải ẵm em. Anh phải thương cho công bằng. Em không nhỏ đâu. Có lẽ em còn hiểu biết nhiều hơn chị Hồng là đằng khác.

Giao bắt đầu bối rối. Anh nhìn trước nhìn sau lấm lét. Hai tay không biết làm gì, lúc thì gãi tóc, lúc thì sờ cái đục.
- Bác bên nhà khỏe không em?
Một câu lãng nhách từ miệng Giao làm em tức cười Và em đã cười ngặc ngoẻo khiến Giao càng bối rối hơn.
- Năm nay em mấy tuổi há?
- Dạ. Cái đó anh hỏi em rồi. Em cũng trả lời rồi.
- Ờ anh quên. Ưm... Trời hình như chuyển mưa, âm u quá.
Lại một câu lãng nhách nữa. Nó không ăn thua gì đến sự đòi hỏi của em. Em lại nhìn Giao cười lơi lã, em hỏi:
- Tại sao ẵm chị Hồng anh không sợ, mà ẵm em thì anh...
Tại em còn nhỏ quá Hạnh à. Anh không dám...
- Ẵm em lên phòng anh, em sẽ cho anh biết em không nhỏ...

Giao lại nhìn trước nhìn sau, ngần ngừ, ngại ngùng. Em bá lấy cổ chàng, phóc ngay lên, hai chân quấn chặt lấy lưag chàng. Giao bắt buộc phải ôm mông đít của em.

Lồn em nằm trực diện với con cặc đang cương cứng ngắt của Giao. Em bắt chước chị Hồng; lắc lắc cái mông. Và, anh Sảnh ơi! Sướng đê mê. Cái sướng này hoàn toàn khác với lúc thủ dâm. Em bảo Giao bế em lên phòng, đóng cửa lại. Giao đặt em lên giường.

Và để cho Giao thấy em đã lớn, em quỳ xuống tuột lấy quần đùi của Giao ra. Con cặc chàng chỉa thẩng, nóng hồi, cứng ngắt. Em ngậm vô tràn miệng bú. Em bú cặc anh Giao bạo hơn chị Hồng, cố tình để cho Giao yên chí em là người lớn.

Giao há miệng ra vừa ngơ ngẩn vừa sung sướng dữ tợn. Bởi vì kiểu bú này thì em ắt chước chị Hồng. Nhưng cách bú thì em hăng say, cuồng nhiệt hơn, vì em đang là con thú đói mồi. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu thèm khát đã òa nhập vào cùng một lúc, đã cho em đã nư, thỏa mãn, ngon lành. Em ngậm con cặc Giao trong miệng mà sao nó ngon hơn đòn chả, thơm hơn một trái chuối, béo hơn một miếng mỡ. Em tưởng tượng có thể ôm nó mà ăn suốt ngày hôm đó cũng không biết chán.

Hèn chi ngày nào chị Hồng cũng qua đây mà tìm anh Giao, rồi đóng cửa lại mà hưởng. Hèn chi đêm nào mẹ em với anh Ngọ cũng ôm nhau rên la đầy khoái lạc trong phòng, giống như Giao đang gào la bây giờ:
- Hạnh ơi! Con nít ơi! Đừng để anh làm tội ác. Đừng để chị em ghen. Em còn nhỏ lấm Hạnh à. Đừng... bú... hay quá trời. Anh dám... anh dám xịt khí vô trong miệng em lắm Hạnh ơi!

Nghe Giao la như thế, em càng bú mạnh hơn và nghệ thuật hơn. Một tay em nâng hai trứng dái tròn to nóng hổi mà bóp. Một tay em thụt em nhồi mạnh thân cặc, và miệng thì nút ngất ngư cái đầu tròn vo đỏ lòm trông phát thèm của con cặc Giao. Em nhắm nghiền mất, tận hưởng nỗi đê mê khoái lạc. Không biết tại sao em lại muốn mở mắt để quan sát Giao đang tận hưởng sự sung sướng mà không tài nào hé mất được.


Một đỗi lâu, khoảng nửa tiếng đồng hồ, con cặc Giao bỗng gồng lên thật mạnh, giật bưng bong trong miệng em. Và em nghe một chất nước kẹo kẹo bấn mạnh từ đầu cặc Giao tràn ngập trong miệng em. Nó mặn mặn, ấm ấm, sền sệt, bắn ra theo từng nhịp giật mạnh từ con cặc và tiếng la ứ ứ của Giao từng hồi.

Hai tay Giao vò nhẹ tóc em, chàng hơi hẩy đít tới theo từng hồi:
- Em ác quá Hạnh ơi. Anh chịu hết nổi rồi. Anh... bẩn... ra đó. Nó... bắn ra đó. Nuốt hết đi. Nuốt đi. Nuốt hết tinh khí của anh đi Hạnh ơit Anh cho em đó. Của anh cho... em đó ?

Em chang cần hiểu Giao đang nói gì. Em chỉ say mê nuốt tn(ng, nuết gọn hết một miệng hồ đặc kẹo và cảm thấy ngon như uống một ly nước dừa tươi.

Giao quỳ xuống, rồi nằm ngửa dưới đất thở hồng hộc.

Bàn tay em vẫn mân mê con cặc chàng. Con cặc nóng hổi, ướt nhẹp nước miếng hòa lẫn với tinh khí vẫn còn giật giật trong tay em. Em liếm sạch chất nước còn dính trên thân cặc. Em kề sát mặt vào má chàng, rồi dùng mũi hôn tha thiết mặt chàng. Giao ôm em, ghì sát môi em trên môi chàng, rồi hôn. Em chưa biết chuyện này rành lắm. Vì khi nhìn Hồng với Giao hôn môi, em chỉ giản dị tưởng tượng là môi hôn môi. Đến khi Giao đưa lưỡi qua, em ngỡ ngàng bối rối, nhưng cũng biết ngậm lấy mà nút. Ban đầu em nút để dò xem mình làm như thế có đúng hay không. Khi nghe Giao rên âm ư trong miệng thì em biết là mình là đúng.

Em lại ngất ngây say nồng trận nút lưỡi trong khi bàn tay Giao xoa lên hai mông đít của em và bóp nhè nhẹ. Cơ thể em đang bừng cháy, khó chịu. áo quần em vẫn còn mặc. Em nằm lên trên người Giao, nắc khơi khơi vào con cặc của Giao, và lưỡi em đang nằm trong môi chàng.

Trời âm u lúc nãy, bây giờ đã tối kịt. Hơi gió lạnh kéo về. Mấy lớp phênh khua phần phật. Trời đang chuyển mưa. Đúng như lời Giao nói một cách lãng xẹt ngoài trại mộc. Rồi một tiếng ầm vang lên. Và cơn mưa bắt đầu trút xuống. Sự yên lặng ở nhà quê làm cho tiếng mưa rõ mồn một trên mái tranh, sau chái hè. Nghe mưa rơi mà lòng em tràn ngập hạnh phúc chan hòa.

Không biết có phải trời đất cũng dâm theo với em hay không, mà mưa càng nặng hạt. Nghe tiếng mưa rơi nặng ngoài kia, lòng em bỗng cảm thấy dâm hơn, em càng để mu lồn nắc mạnh trên cặc của Giao.
Giao hỏi em:
- Em còn biết gì nữa không?
- Chị Hai biết gì thì em cũng như vậy.
Làm sao em biết chị Hồng biết?
- Tại vì em, nhiều lần, chứng kiến Hồng biết với anh.
- Ở đâu?
- Tại ngay phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Hai tay Giao ngưng bóp đít em. Chàng hơi xửng lửng, ngạc nhiên với câu nói của em:
- Trong phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Em nói gọn lỏn, chắc nịch nhưng êm ái. Mà Giao thì nghe như lời buộc tội hùng hồn của một ông quan tòa. Nhưng chàng vẫn chưa tin:
- Anh không tin. Lúc nào gần Hồng anh cũng khóa cửa thật kỹ như bây giờ. Làm sao em thấy được?
- Không thấy thì làm sao em bú cặc anh giống hệt như chị Hồng được?
Em còn thấy hai người lộn đầu lại bú nhau. Có đúng không?
Giao vẫn cứng đầu, không chịu nhận, cho đến khi em nói:
- Anh đã đút một ngón tay vô lồn cho chị Hồng sướng trước, rồi sau đó anh mới leo lên đụ chị. Và đụ rất lâu. Chịu chưa?
Thay vì gật đầu chịu tội. Giao đã ôm em ghì siết vào và hôn môi em nồng nàn. Và cũng chỉ có thế trong khi em chờ chàng ra tay như em đã táo bạo làm cho chàng lúc nãy.
- Em chưa đủ tuổi đâu Hạnh, mặc dù em đã biết. Biết và làm được, hai chuyện đó khác nhau. Phải tin anh, và muốn gì thì em cũng phải chờ vài tuổi nữa, cho đến khi...

Em không thèm trả lời, hai tay tự tuột cái quần đen xuống, để lồn em cạ sát vào con cặc của Giao. Áo em cũng cổi hẳn ra, quăng ở góc phòng. Em hỏi Giao một câu trịch thượng:
- Em không biết mà đã bú cho anh bắn ra đầy miệng của em lúc nãy à?
- Ừm... cái đó là ở ngoài. Anh sợ lồn của em còn nhỏ quá, không chịu nổi con cặc quá lớn của anh. Anh sợ lắm, Hạnh ơi!

Bỏ Giao nằm dưới đất, em leo lên giường nằm banh háng ra, một tay em chấm chút nước miếng, rồi đưa xuống miệng lồn rà nhà nhẹ. Giống hệt nhưnhững lần em thủ dâm. Giao ngóc đầu lên nhìn lén. Em chà hột le, cố tình biểu diễn thật khêu gợi cho Giao mê mệt. Miệng em rên nho nhỏ:
- Giao ơi? Anh ác lắm. Nhìn đi. Nhìn cho kỹ xem em đã đủ biết, để anh cho em như đã cho chị Hồng hay không?
Giao nhắm rít mắt lại, há miệng tang hoát nhìn ngón tay em đang thập thò ở miệng lồn, rồi chui vô, chui vô, cho đến khi cả ngón tay ngập lút hết trong lồn. Và em bắt đầu thụt. Mặt Giao dại hẳn đi ngơ ngác.

Hình như chàng đang bị sự dằn co giữa lương tâm của một người lớn không muốn làm điều tội ác và cơn dâm sẵn có đang dâng tràn trong đầu. Chàng đang dừng bước lại ngay cổng cám dỗ của xác thịt Đầu và mình chàng đã lọt vào trong cổng, chỉ còn đôi chân là ở ngoài. Mà sức thu hút nơi em, mỗi lúc càng mãnh liệt hơn. Em gào lên thật rõ:
- Như vầy, đủ cho anh tin là em chẳng còn con nít không?

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Em nghe lạnh lạnh. Cái đầu của Giao chỉ lấp ló ở cạnh giường để xem. Bực quá, em lấy hai chân kẹp cứng đầu Giao kéo chàng hỏng lên. Hai tay em tiếp sức, nhấn sát đầu chàng vào miệng lồn, bắt chàng phải hành động ngay lập tức. Phải làm một cái gì đó cho em thỏa mãn sự thèm khát, sự tò mò mà em đã mong đợi từ bao lâu nay. Hơn sáu bảy tháng nay sau lần em mục kích Giao với chị Hồng đụ nhau.

Anh Sảnh ơi! Giao hiền từ thật, đạo đức thật. Hay chàng sợ một cái gì ghê gớm lắm mà phải bấm bụng ngập ngừng? Mặt Giao đã nằm sát ngay miệng lồn em. Hai bắp vế em kẹp chàng lại. Hai tay em đè đầu chàng xuống. Đít em hẩy cao lên đòi hỏi. Mà Giao thì cứ như một đống thịt nguội, bất động, lầm lỳ, ngu ngơ.

Trách chàng cũng tội! Ai dám hành động với một cái lồn không có lấy một sợi lông. Hai vú thì chỉ như hai núm cau non, nhô lên một tí khỏi lồng ngực. Em là một con thú đói mồi, nước miếngnhỏ từng giọt khát khao, mà kho thịt mỡ của Giao thì đang đóng cửa?
- Anh không dám làm cho em sướng cả ở ngoài như em đã làm cho anh hay sao? Anh bất công lắm!

Tội nghiệp Giao, cực chắng đã anh phải đưa mũi vào hôn nhè nhẹ nơi miệng lồn em. Và điều em chờ đợi bao lâu nay đã đến. Lưỡi Giao cũng nhè nhẹ lướt lên xuống hai mép lồn. Chỉ có thế thôi mà em đã bặm cứng môi mà thở, mà ngất ngây. Em không còn kẹp Giao nửa mà từ từ banh rộng hai háng ra. Vì chỉ có thế, mới mời nỗi lưỡi Giao thoải mái xông vào, lâm trận.

Đúng như thế. Như em ước đoán. Tiếng mưa rơi tầm tã, sướt mướt. Cái lạnh của cơn mưa đang òa phủ khắp căn phòng, mà em thì bắt đầu nghe ấm cúng. Em nhột nhạt lâng lâng sung sướng với cái lưỡi thần tiên của Giao. Chàng đã dám phá động đào, ra tới cửa mình. Đít em hẩy lên liên tục mời gọi, chào đón. Rồi Sảnh có biết gì không? Lỗ lồn của em đã chật cứng với cái lưỡi của Giao. Em rùng mình nổi ốc. Thật tình chưa có lần nào em sướng lồng lộn lên như thế.

Không hiểu sao bàn tay em, cũng bắt chước chị Hồng, cho xuống chà hột le. Quả tình em đã tự biến thành một con quỷ, một con tinh, thay vì một đứa bé gái ăn chưa no, lo chưa tới. Hậu quả của những buổi chiều em ngồi kẹp mình trong kẹt tủ, kế lu gạo, nhìn lén những trận làm tình chí tử của Giao với chị Hồng trên giường này. Hậu quả của những đêm em nhìn mẹ quần thảo ngất ngư với anh Ngọ.

Nếu bảo gái hư thì em là một. Có phải lỗi ở em không? Em ngụy biện, bên vực mình, rồi đổ tội cho người lớn đã lôi kéo em vào sự biết sớm, đòi sớm. Lúc Giao ngậm môi vào hột le của em mà nút và bú thì ưúệng em không còn nín được nữa:
- Đó anh. Y chang lúc anh bú lồn chị Hồng. Cám ơn anh. Yêu anh quá, anh Giao ơi? Anh biết em đang thèm gì không anh Giao.

Giao bú lồn em đủ kiểu, thật lâu. Để thăm dò từng đường đi nước bước, Giao đã tự động cho ngón tay vào cửa mình của em. Dĩ nhiên chẳng khó khăn gì, nên... Giao trườn lên, nằm sát trên người em, ôm mặt em nhìn sửng và im lặng. Nhưng em nghe rõ trong im lặng đó hình như Giao đã hỏi:
- Có thể như thế được không? Có thể tiến xa hơn nữa không? Có thể... có thể...?
- Đụ em đi anh Giao. Em đang chờ.

Giao mở mắt thật lớn, rồi lấc đầu, sập mặt trên mặt em, dùng mũi hôn em như hôn một đóa hoa, nhưhôn một đứa bé con, hơn là hôn một tình nhân. Vì lúc trườn người lên, tới ngực, chàng có quan sát một lúc thật ngắn. Rồi lướt qua luôn cặp vú em như hai hạt giống mới nứt mộng, chưa trổ lá.

Cơ thể bé con chỉ vừa đủ cho một hình hài, có tứ chi, biết nói, biết đi, biết nằm. Chớ làm sao biết đụ Em tự động cho tay xuống cầm lấy con cặc của Giao. Chàng hơi nhốm người lên, hình như để cho em dễ dàng hành động. Em cũng chà đầu cặc ở cửa mình cho sướng ngất ngây lên rồi mới đâm nó vào lồn. Em hẩy lên. Tay em nhấn đít Giao xuống. Em cố hết sức bao nhiêu lần mà nó đã không làm sao tung mình qua cửa ải.

Rõ ràng em còn nhỏ quá, hay Giao không tận tình giúp em? Có lẽ cả hai. Em như kẻ khát nước chỉ uống được có một ngụm rồi nằm đó chịu trận. Nhìn Giao, em thấy gương mặt chàng không chút hứng thú, không nhiệt tình, không đam mê như
những lần chàng nằm trên người chị Hồng. Anh Giao cứ thở ra thật tội tình. Làm sao em hiểu nổi Giao đang nghĩ gì.

Rồi chàng nằm xuống tư lự như một tay thợ săn đã lùa được con mồi vào bẫy của mình. Nhưng con mồi còn quá nhỏ, không đủ ngon miệng cho chàng làm một bữa nhậu linh đình. Em nằm bên cạnh ôm chàng, tay mân mê con cặc vẫn còn cứng ngất và nóng ấm. Con cặc to hơn cửa mình của em gấp bội. Em tiếc và nhỏ nước miếng thèm thuồng.

Sau cơn mưa, em tiu nghỉu mặc áo quần về nhà. Từ hôm đó em bớt nhiệt tình rình rập xem Giao đụ với chị Hồng. Em thường nghĩ đến câu của Giao nói:
- Biết và làm được, hai điều đó khác xa.

Chờ vài năm nữa. Chờ thì được, nhưn.g những trận đụ ban ngày của mẹ với anh Ngọ lại quay phá em.

Điều làm em suy nghĩ mông lung nhất là Ngọ vẫn là con ruột của mẹ em. Vì ngay khi làm tình Ngọ vẫn nói:
- Vú ơi! Chết con. Ngày nào vú con mình cũng đụ ngoài kinh hai ba cái. Mà sao đến tối vẫn còn thèm lồn của vú quá vú ơi!
- Con thèm thì cứ bú lồn vú đi. Lồn của con có gì đâu mà sợ...
Đó Từ năm 11 tuổi, em đã sống với nỗi khoắc khoải, bâng khuâng đó cho đến năm em 13 tuổi. Năm mà lồn em đã mọc lông lưa thưa. Mỗi tháng có kinh ba ngày. Vú của em đã thành hình như cái bánh ú. Em như một chiến sĩ đã được huấn luyện thật kỹ càng, thật nhà nghề, sẵn sàng xung trận. Đó cũng là thời gian mẹ em đau khổ tuyệt cùng, vì bà đã khám phá ra Ngọ đã ăn nằm với chị Hồng.

Giao thợ mộc trở thành "thất nghiệp. " Em nhào qua. Và chàng đã dang rộng hai tay, mừng đón em như nỗi mừng người mới mua được chiếc xe mới. Hai đứa đụ nhau thoải mái. Cho đến hôm lên cúng đình, xem Tư Đát đụ con Ngọc, rồi nghe Chỉnh kể chuyện Tư Đát đụ nó ở ngoài kinh. Em đã tự động xuống Vũng Tranh, tìm Tư Đát, cùng hắn đụ bảy tám lần. Cuối cùng em biết Tư Đát chính là Ngọ ngày xưa. Nghĩa là Tư Đát đã là nhân tình của ba mẹ con em.... Em theo Tư Đát là để thỏa mãn tính ghiền đụ...

Sảnh nằm dưới, nghe Hạnh kể một hồi dài. Tuổi đời và kinh nghiệm của Sảnh lớn lên từ hôm đó. Hạnh khuyến khích Sảnh phải lang chạ và ái ân thêm với nhiều người đàn bà khác trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.

Còn con Hạnh vẫn vậy. Máu ghiền đụ vẫn khiến nó bám sát Tư Đát. Khi thì ở Vũng Tranh, khi thì chòi vịt của Sảnh ở Gò Ô Môi này, khi thì tại đình Ông Của, ban đêm. Ban ngày cô nàng theo Sảnh ra đây, lại nướng tôm càng ăn với khoai lang, rồi ôm Sảnh, vừa đụ vừa dạy cho Sảnh thành Tư Đát thứ hai.

Thế là Hạnh đã đương nhiên tạo cho Sảnh trở thành một tay chơi lừng lẫy trong thôn Gò Ô Môi. Sảnh chắng còn là một thằng chăn vịt quê mùa, thật thà , chất phát. Nguyên một ngày hôm đó, con Hạnh vửa đụ vửa nhồi nhét vào trí óc của Sảnh không biết bao nhiêu điều mà Sảnh nghĩ nó chỉ có thể xảy ra trong các truyện Phong thần, hay Liêu trai chí dị.

Ân ái suết cả ngày với Hạnh, tối hôm đó Sảnh rã rời tay chân. Lùa vịt về nhà xong, hắn tắm một cái, không cần ăn tối, nhào vào giường đắp mean kéo luôn một giấc. Đáng lẽ nó làm một mạch thẳng cho tới sáng, nếu lúc nửa đêm Sảnh không nghe tiếng đùa giỡn và rên là của mẹ nó với một người. Người đó không phải là Lộc, người dượng ghẻ hơn nó một tuổi, mà lại là một ngươi thanh niên khác.

Lẽ ra Sảnh cũng chẳng thèm chú ý đến những cảnh này, vì đêm nào cũng xảy ra. Phần vì Sảnh thèm ngủ, phần vì quá nhừ tử sau suốt một ngày quần thảo với Hạnh. Chốc chốc tiếng mẹ nó lại la lớn lên:
- Chết dì. Hoạch ơi! Sao con nhỏ tuổi mà cái gì cũng biết hết vậy? Ai dạy cái vụ này cho con vậy? Hay là con xách áo quần qua đây ở, dì nuôi luôn, làm chồng dì luôn, nhen?

Thằng Sảnh bò xuống, tới sát tấm phênh tre buồng mẹ nó. Cũng xuyên qua cái lỗ phênh mọi ngày, Sảnh nhìn thấy một thằng nhỏ. Nhỏ lắm. Nhỏ thua nó nữa, lạ hoắc. Không biết ở đâu tới, đang bắt mẹ nó chổng mông, cho thằng nhỏ bú lỗ đít Mẹ của Sảnh năm nay chỉ độ 37 tuổi, hay 38 là cùng. Chồng của bà đã bỏ bà rất sớm theo vợ nhỏ qua tuốt Đồng Hương Thạnh làm ăn. Sảnh là con một.

Bà nuôi vịt lấy trứng, mỗi buổi sáng đem ra Long Xuyên đếm sỉ. Gần đây thì bà cặp với Lộc, một thanh niên chỉ lớn hơn Sảnh có một tuổi. Vậy mà đêm nay Lộc ở đâu, để bà tự do ân ái với tay trẻ măng tên Hoạch này?

Trong kia Hoạch đang banh hai mông đít của mẹ nó ra, đưa lưỡi vào lỗ đít của bà mà ngoáy. Cái lưỡi vào hết trong xa, rồi kéo ra, xong lại thụt sát vào Mẹ của Sảnh lại la vang:
- Dì sướng hơn đụ nữa Hoạch ơi? Chỗ đó dơ lắm mà sao con dám bú ngon lành vậy hả Hoạch?

Thằng Hoạch rút lưỡi ra liếm nhẹ nhẹ quanh cái mông đít to lớn và trắng hếu của mẹ nó, chốc chốc lại ngoáy hậu môn một cái như xoắn và móc. Mẹ nó lại la thất thanh:
- Ông bà đất nước ơi! Từ nhỏ đến giờ con đã đụ với nhiều thằng nhóc con, mà đâu có thằng nào dữ dội như... Hoạch... cháu kêu con tới bằng dì lận.

Thằng Sảnh giật mình. Lại một chuyện Phong thần xảy ra nữa. Thằng bé con trong kia là cháu kêu mẹ nó bằng dì? Nó ở đâu tới? Rồi bằng cách nào mà nó đã trở thành tình nhân của mẹ Sảnh? Tuổi của Hoạch chỉ chừng 16 là cùng. Nước da trắng trẻo chắc Hoạch con nhà khá giả? Đến khi thằng Hoạch quỳ lên, banh lỗ đít mẹ nó, và đút con cặc vô mà đéo, thì Sảnh lại giật mình thêm một lần nữa về kích thước mập ù của khúc gân trắng hồng.

Sảnh tưởng phải là người lớn như Tư Đát thì mới có con cặc to hỳ hợm. Còn mới 16 tuổi như Hoạch sao lại có thể làm chủ một của quý ghê hồn như thế?Trong kia, mẹ nó nghiêng cái mặt, áp má phải trên chiếu, nhắm mắt, chu hai cái môi mà rên thê thảm không thành tiếng. Hoạch đéo mẹ nó một cách bình thản, đầy tự tin, gương mặt không một chút đam mê khoái lạc.

Hai tay Hoạch lòn xuống nâng hai trái vú no cứng của mẹ nó mà bóp nhuyễn nhừ. Cái giường tre kêu ọp ẹp đều đặn theo nhịp nắc của thang nhỏ, cộng với tiếng rên âm ư của bà Khởi, mẹ Sảnh, làm thằng Sảnh nứng cặc theo. Con cặc của nó bỗng sừng lên cứng ngắt như khúc củi lúc nào không biết. Sảnh đang học một bài đụ không tiền khoáng hậu.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hoạch được bà Khởi mang về nhà để đụ. Đã nhiều lần như thế nhưng ban ngày, Sảnh bận trên Gò Ô Môi : làm sao biết được.

Ba tháng trước, bà Khởi qua thôn Lộc Thiện ăn đám giỗ nhà bà chị ruột, tức mẹ của Hoạch. Tiệc gần xong, rự nhiên có một bà lạ hoắc dẫn một cô gái mang cái bầu lúp lúp tới trước cửa nhà la như giặc dậy:
- Quá chừng như vầy coi có được không? Con tôi mới có 15 tuổi à. Mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, đụ con nhỏ. Bây giờ mang bầu như vầy còn mặt mũi nào mà tui nhìn chòm xóm. Thằng Hoạch mà không cưới con gái của tui là tui cho người lại cào giường thờ, mã tổ của mấy người ra cho coi. Hoạch đâu? Mau ra đây nhận tội, mày!

Cả nhà ngơ ngác. Không ai tin thằng Hoạch mới có 16 tuổi mà đã là tác giả của cái bầu mà đứa con gái đangmang. Ba má Hoạch, cả cô bác trong họ nhìn lại chỗ Hoạch đang ngồi thì nó đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn thấy cái chén với đôi đũa đang ăn dỡ dang. Không ai biết nó đã biệt dạng đi đâu Cả nhà đổ ra đi tìm. Ra sau vườn, mở nhà lẫm, nhà chứa lúa, dòm xuống giếng, lùng các bụi cây. cũng không thấy bóng dáng của Hoạch. Bà mẹ cô gái đứng đó chửi tiếp, mỏi miệng dắt con gái đi về.

Tan tiệc, mẹ Sảnh ra về. Bà định xuống bến chèo xuồng về lại Gò Ô Môi thì thằng Hoạch kêu từ đằng sau:
- Dì Tư. Đứng lại cho con nói cái này chút.
Bà Khởi nhìn lại, thấy thằng cháu, bà hỏi:
- Chớ hồi nảy giờ cháu trốn ở đây làm cả nhà tìm quá trời vậy?
- Cháu ra ngoài ao, núp dưới bụi đước. Định êm êm thì cháu bò về. Không dè con mẹ đó chửi dai quá, nên con chạy tuốt ra ngoài này cho tiện. Không dè gặp dì. Dì làm ơn cho con qua bên dì trốn ít bữa được không?

Bà Khởi nhìn thằng Hoạch. Bà nhớ lại lời chửi bới của mẹ đứa con gái:
- Con tôi mới có 15 tuổi, mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, rồi đụ con nhỏ.

Có cái gì khiến bà Khởi đứng tần ngần quan sát thiệt kỹ thằng cháu. Bà không tin Hoạch là tác giả của cái bào thai kia. Nhưng nếu như vậy tại sao thằng Hoạch lại bỏ trốn? Bà đứng gần lại hỏi Hoạch:
- Nói cho dì nghe. Có phải con đã ăn nằm với con nhỏ đó hay không? Có một mình dì ở đây, nói thiệt đi con.

Hoạch nhìn trước nhìn sau coi có ai nghe lén hay không, rồi cất giọng nho nhỏ thú thiệt:
- Thưa dì có. Chính nó cù rũ con đụ, chớ con đâu có biết gì. Mà con đụ nó cũng đã cả năm nay rồi chớ đâu phải là mới. Con nhỏ đó dâm lắm. Nên chắc gì cái bầu đó là của con.
- Nồi đồng thau thiết ơit Năm nay con mới có 16 tuổi à. Mà con đã đụ nó cả năm trời rồi sao? Chẳng lẽ con biết đụ hồi 15 tuổi lận à?

Thằng Hoạch mắc cỡ quá, mặt đỏ phừng. Hai tay nó vặn tréo, đứng èo ẹo cái mình, không dám trả lời Gió ngoài sông thổi làm cái quần đùi dính sát vô người nó. Con cặc to chần dần hằn lên một đống. Bà Khởi không bỏ lỡ cơ hội, làm bộ nói chuyện mà mắt không rời con cặc của thằng cháu trai.

Hoạch có con cặc to dị kỳ. Hình như trời cho nó như vậy. Trời không có gió lúc nó đi con cặc trong quần cũng làm cho mấy bà mấy cô dâm đãng cũng phải nhìn mà nuốt nước miếng. Nhờ có con cặc to quá cỡ đó mà Hoạch đã có cuộc sống đầy thú vị với hầu hết mấy chị nứng lồn trong xóm. Cho tới hôm nay, ngày xui tháng hạn của nó, nên mới bị một bà già mồm to mang con gái lại mắng vốn.

Nhìn đã thèm con cặc của thằng cháu, bà Khởi bỗng nói:
- Cũng được. Qua bên dì ở. chừng nào con nhỏ đập bầu, êm êm rồi bò về cũng được. Thiệt là quá trời quá đất à.

Thằng Hoạch tháo giây cột xuồng. Hai dì cháu chèo ra Vàm Láng, rồi rẻ qua kinh. Thằng Hoạch đứng chèo, gió thổi mạnh, càng làm con cặc trong người nó hằn rõ lên. Bà Khởi nhìn không chớp mắt. Bà nhìn con cặc của Hoạch mà trong bụng nổi lên cơn thèm khó nói. Bởi vì Hoạch là cháu ruột, bà Khởi không dám có ý nghĩ táo bạo làm chuyện loạn luân.

Biết vậy mà sự cám dỗ của hình thù con cặc của Hoạch vẫn làm bà ngây ngất. Phần thằng quỷ Hoạch, không biết nó nghĩ gì, cứ lâu lâu nhìn bà dì rồi cười tủm tỉm một mình. Bà Khởi lại hỏi một câu khêu gợi:
- Con đụ cả năm trời với nó, hay có đụ với ai nữa không?

Thằng Hoạch trả lời làm như thành thật, nhưng trong lòng ngụ một ý gian ác và thăm dò bà dì ruột:
- Dạ, thì cũng có lai rai với mấy bà, mấy chị trong xóm.
- Cái gì? Con đụ với mấy bà nữa à? Đừng có xạo nghen!
- Thì họ cũng dụ dỗ, kêu về nhà cho ăn bún, ăn bánh rồi... rồi... kêu vô phòng, đòi coi con cặc của con. Coi xong, mấy bả... mấy bả quỳ xuống ôm con cặc của con mà bú...
- Mấy bả chửng bao nhiêu tuổi? Con biết không?
- Dạ cũng sồn sồn cỡ tưổi của dì. Có bà còn lớn hơn à...
- Mấy bả quỳ xuống bú thôi, hay có làm gì con nữa không?
- Dạ bú con đã thèm rồi, mấy bả cũng cổi quần cho con bú.
- Cái gì? Con mà cũng biết bú lồn nữa à?
- Thứ quỷ đó ai mà không biết. Mỗi lần con bú là mấy bả cho vài ba trăm. Còn hể có đụ thì có khi lãnh cả tám chín trăm. Con xài cả tháng không hết.

Nói đến đó con cặc của thằng Hoạch sừng lên vì nó chợt thấy mặt bà dì . cũng hừng đỏ, và cặp mắt ngây dại. Hoạch từng gần gủi với nhiều người đàn bà nên hiện tượng đỏ mặt như thế là mấy bà đang nứng lồn. "Nứng lồn đỏ mặt, nứng cặc đỏ tai."

Hoạch biết con cặc nó đang đội vải, nhưng hai tay nó đang vịn trên cây chèo. Với lại, hình như Hoạch đang có một tà ý, muốn phô trương của quý dị kỳ mời bà dì.

Mấy phút im lặng trôi qua. Cả hai nhìn nhau trong lòng, mỗi người theo đuổi riêng một ý nghĩ. Rồi bỗng Hoạch hỏi:
- Lâu nay dượng Ba có hay về thăm dì không?
- Thôi đừng nhầc tới cha quỷ đó nữa. Cái đồ ham lồn nhỏ bỏ lồn già. Dì để cho thằng chả thân tàn ma dại bò về là dì lấy chổi chà quét đuổi ra. Đi thì cho đi luôn.

Hoạch nhìn kỹ bà dì. Dù là 37 tuổi, sinh có một lần, bà Khởi vẫn còn ngọt nước lắm. Nhất là hai cái vú Hoạch hỏi:
- Dượng Ba "theo lồn nhỏ bỏ lồn già "? Dì nói sao chớ. Dì có thua gì mấy chị lối xóm hay kêu con về đụ đâu.

Thằng nhỏ khôn thiệt, nói một câu mà hai nghĩa. Vừa khen nhan sắc bà dì, vừa cho dì biết là nó đã đụ mấy bà bằng trạng dì. Bà Khởi đỏ mặt. Bà không ngờ thằng cháu dám nói một câu trắng trợn như thế. Dì hơi thẹn dù mắt bà đang ngó xuống giòng nước chảy lấp xấp theo be xuồng, lòng bà hơi gợn lên một niềm vui khó tả. Niềm vui này giống hệt những lần bà cùng Lộc chèo xuồng từ chợ về nhà. Cơn thèm đụ nổi lên là bà với Lộc tự động coi chỗ nào kín đáo, tấp xuồng vô, cổi trần truồng cùng nhau đụ một mách, trước khi về nhà.

Cảnh non nước hữu tình ở nhà quê dễ làm con người nghĩ đến chuyện hoa tình. Như dọc con kinh, dọc theo hai bờ, tranh, bìm bịp, cây sói, cây sim và dừa nước chen nhau mọc. Bông mười giờ, bông lồng đèn giăng chằn chịt màu ưm xanh, màu vàng. Gió hiền hòa thổi man mác. Nước chảy êm đềm. Những cây ô môi, cây sạp, cây bần rủ bóng mát. Nhất là tiếng chim sáo sậu, chèo bẻo, chích chòe, gõ kiến...

Có ư máu lãng mạn là ai cũng nghĩ ngay đến việc làm tình hay làm cái gì đó để thỏa mãn trong khung cảnh thanh tịnh im vắng thơ mộng của chốn hoa đồng cỏ nội. Nghe thằng Hoạch khen, lòng bà Khởi hơi chao đảo:
- Thôi con ơi. Tại con là cháu của dì, con bênh dì. Chớ nếu dì cũng ngon lành, không thua gì mấy con nhỏ nhỏ thì dượng Ba con đâu có bỏ dì đi hoang tới hơn cả lO năm nay. May mà tự lực làm ăn khấm khá, nếu không, dì có đi làm đ cũng không ai thèm rớ tới...

Bà Khởi cố tình nói câu đó để trắc nghiệm xem thằng nhỏ có quả tình khen bà còn đẹp hay không. Thì Hoạch nói:
- Dượng Ba có mắt mà không có con ngươi. Hồi nãy trong tiệc đám giỗ, tại dì không để ý. Mấy hương hội, xã trưởng ngồi nhậu rượu mà cha nào cũng ngắm dì không chớp mắt. Con cũng vậy chớ nói chí đến mấy cha già mất nết đó.

Hoạch bạo mồm tấn một câu nói đánh phủ đầu. Bà Khởi quay đầu, ngước mắt nhìn thằng cháu. Nó nhìn lại cười khiêu khích. Thằng nhỏ quả là đại khôn. Cứ nói đại cái ý của mình. Nhiều lắm, nếu bả không chịu thì chửi mắng. Dì mắng cháu thì có gì phải xấu hổ. Hoạch không dè nó đã làm tim bà rung động. Cái rung động từng xảy ra cách đây mười mấy năm, hồi còn con gái. Đi học về bị trai làng chọc ghẹo, là dì bối rối bẻn lẻn.

Dì lại đỏ mặt lần nữa, ngồi nơi đầu mũi xuồng, vén hai ống quần lãnh lên, phô hai cặp đùi trắng hếu. Hoạch bị thu hồn, tay chèo lơi dần. Hầu như nó cứ bỏ mặc chiếc xuồng trôi theo giòng nước. Nhìn hai cái đùi trắng bóc của bà dì phô ra, Hoạch liên tưởng tới bên trong của bà chắc phải muôn phần hấp dẫn.

Chợt thấy mấy hàng dừa xiêm của ai trồng sai trái quá chừng bên cạnh con lạch nhỏ, Hoạch nói với bà Khởi:
- Để con lách xuồng vô lạch nhỏ này, trèo lên hái hai trái dừa xiêm, chặt ra mình uống đỡ khát, nghĩ mệt chút rồi chèo về cũng được nghe dì.

Thằng Hoạch đã nói lên tất cả những gì bà Khởi mong ước trong lòng. Bà muốn ngừng chiếc xuồng, cột lại một nơi nào đó, kín đáo, hữu tình, để bà với Hoạch nói chuyện, rồi...

Rồi chắc sẽ có chuyện xảy ra như bà với Lộc trước đây Hoạch cắm sào, cột xuồng lại. Nhảy phóc một cái lên bờ, Hoạch thoăn thoắt như con sóc leo lên tận đọt cây dừa xiêm, bẻ một buồng nhỏ năm sáu trái, liệng xuống nước. Rồi nó lại trèo xuống phóng xuống nước lôi buồng dừa lên. Khi Hoạch trèo lên bà Khởi mới để ý. Nhờ ướt nước làm cái quần đùi của nó dính sát vào đùi, bà Khởi thấy rõ ràng hình thù cái con cặc to chần dần của Hoạch.

Thằng nhỏ, không biết vô tình hay cố ý, cứ đứng tỉnh bơ để phô tnlơng cái của quý. Mỗi lần nó đưa dao chặt một nhát trên trái dừa, là con cặc nó rung theo. Bà Khởi nuốt nước miếng. Sự thèm khát xác thịt trong người bà đang trổi dậy ghê gớm. Hoạch đưa cho bà một trái. Bà uống nước dừa mà mắt cứ dính sát chỏm nhọn nơi quần đùi của Hoạch. Hoạch biết, nhưng cứ giả lơ, vờ hỏi:
- Mát không dì? Mệt mà làm một trái, đã quá há dì?
Một lát sau, không nghe bà Khởi trả lời, Hoạch hỏi nữa:
- Dừa xiêm uống đã quá phải không dì?
Bà giật mình gật đầu. Vì bà đang mãi mê ngắm con cặc của Hoạch. Rồi hình như muốn nhìn cho rõ bảo vật đó, bà bảo Hoạch:
- Con mặc quần ướt vậy bịnh chết.
- Chớ có quần đâu mà thay.

Thì cổi ra đưa dì vắt cho ráo, rồi mặc lại... Hoạch để trái dửa đang uống dở xuống khoang xuồng. Nhìn trước nhìn sau cho ra cái điều cẩn thận, rồi nó tuột nhẹ chiếc quần đùi xuống. Con cặc ngổ ngáo bung lên, đưa cái đầu to như đầu rắn hổ mang. Lông dái thì thưa thớt. Trên người của Hoạch chỉ còn chiếc áo sơ mi. Bất giác bà Khởi nói:
- Quá trời quá đất vậy hèn chi.
Thằng Hoạch biết bà dì khen con cặc của nó, mà nó cứ làm bộ thơ ngây:
- Dì khen nước dừa xiêm hả?
Bà Khởi không trả lời, mà mắt đăm đăm nhìn con cặc của thằng Hoạch, lưỡi thì liếm vội đôi môi một cái. Bà vói tay lấy cái quần đùi của Hoạch vắt khô mà mất không rời khúc gân to thần sầu. Hoạch đứng ôm trái dừa uống với dáng điệu tỉnh bơ như anh bán hàng trưng hàng ngoài chợ. Con cặc của Hoạch quả tình to thật. Nó đang ngúc ngoắc, giật giật, màu trắng hồng, đầu quặp xuống, làm bà Khởi không sao ngừng chiêm ngưỡng, nói bâng quơ:
- Dừa xiêm nhỏ trái mà nước ngọt không chê hả Hoạch?
- Đó là nước. Để con chặt hai ra dì thưởng thức cái cơm dừa bên trong còn ngon ác nữa.
Bà hiểu ngụ ý câu nói của Hoạch, nên cười tủm tỉm:
- Để dì hong cái quần của con trên tàu dừa nước cho gió thổi khô chút, rồi hãy mặc, nghe Hoạch.
- Kệ nó đưa đây con mặc đại vô cũng được. Chớ đứng cởi truồng như vầy hoài, sợ... sợ...
- Sợ cái gì hả Hoạch?
- Dạ sợ dì bị đau mắt. Con thấy mắt dì đỏ rồi đó...

Tay bà vói hong cái quần đùi của Hoạch trên tàu dừa nước mà mặt thì đỏ gay, và đôi môi cười chúm chím:
- Quỷ nà. Tại trời nấng khó chịu, nên mắt dì đỏ đó chớ bộ. Mắc mớ gì con cổi truồng rồi dì đau mắt? Ta làm ơn hong quần cho, không biết ơn, còn bày đặt nói tầm bậy tầm bạ...
- Ậy nói tầm bậy vậy mà nó trúng tùm lum ra, mới kẹt...
Cái lạch thật kín đáo. Ai có chèo ghe đi ngoài kia cũng không cách gì nhìn thấy trong này. Với lại đã từng có kinh nghiệm đụ với Lộc nhiều lần ngoài kinh ngoài lạch, nên nếu không đủ kín, bà Khởi đã bảo Hoạch chèo đi tìm nơi khác.
- Hồi nãy con nói mấy bà lối xóm kêu con về nhà bắt con tuột quần cho mấy bả xem cặc, rồi họ làm gì nữa quên rồi há?
- Dạ... rồi bả cũng tuột quần của bả cho con bú lồn...
Dầu đã từng trải, lừng lẩy, bà Khởi cũng vờ ngây thơ:
- Hả? Bú lồn? Bú lồn là sao, con?
- Trời đất á. Dì đã có chồng có con mà cũng không biết bú lồn là gì à? Dì nói thiệt hay nói chơi vậy?
- Ối, ba thằng Sảnh hồi đó đâu có làm ba cái vụ đó Dì bán buôn ngoài chợ, nghe mấy chị bạn hàng hay chửi nhau "Đồ cái mặt bú lồn" mà dì chưa biết nó là cái gì đó cháu.
Bỗng thằng Hoạch tự nhiên nhỏ giọng:
- Dì muốn thử không?
- Thử cái gì cháu?
- Thì thử bú lồn.
- Lồn đâu đây mà bú.
- Lồn của dì đó.
- Rồi ai bú?
Thằng Hoạch thở ra ngao ngán. Nó thất vọng. Sao bà dì của nó lại ngây thơ đến như vậy. Nếu vậy sao bà còn bảo nó cổi truồng ra cho bà vắt quần khô nước. Rồi còn hỏi lại câu nó khai với bà ở trên bến? Hoạch hỏi gằng lại:
- Vậy chớ dì bắt con cởi truồng ra phơi cặc như vầy để làm chi vậy? Bộ dì tưởng con khoái đứng khơi khơi như vầy lắm hả?
- Thì để cho quần con khô rồi mặc vào rồi mình chèo tiếp về nhà...
- Chớ không phải dì muốn con phơi cặc ra cho dì ngắm hả?

Bà Khởi nhìn những miếng gỗ trong khoang ghe, im lặng. Thằng Hoạch hỏi khó bà quá. Dù nó hỏi đúng quá, bà cũng không dám gật đầu. Vì vai vế bà dì... Đột nhiên Hoạch ngồi chòm hổm đối diện với bà, cầm nhẹ tay bà.

Bây giờ thì thật gần, bà Khởi tận mắt nhìn khúc gân cương cứng, hình thù dữ dằn của Hoạch. Bà vẫn không hiểu sao tuổi còn nhỏ mà Hoạch lại được trời cho một của quý lạ lùng như thế. Hình như nó còn to hơn con cặc của chồng bà, to hơn của Lộc, to hơn cặc của bất cứ người đàn ông nào bà đã lang chạ trước đây. Thằng Hoạch lại hỏi nhỏ giọng hơn:
- Thiệt tình dì Ba không biết bú lồn ra sao hả?